Mộc Chiêu được đưa đi như một "kỳ tích y học", mặc dù nàng nhìn như nhảy nhót tung tăng nhưng để cho an toàn, cả một nhà Phó gia đã để nàng ở lại bệnh viện thêm hai ngày để theo dõi, kiểm tra toàn thân gì đó.
Đặc biệt là cụ ông, sau khi đến gặp Mộc Chiêu, ông đã lập tức tìm vệ sĩ cho cháu dâu nhỏ thật vất vả mới trở về từ cõi chết, sau này ra ngoài phải cẩn thận hơn, tuyệt đối không được để chuyện lúc trước xảy ra xảy ra một lần nữa!
Tất nhiên, kết quả kiểm tra cuối cùng cho thấy nàng rất khỏe mạnh, vết thương nặng nhất là cục u do nàng dụng đầu vào thành xe khi xuống xe.
Cháu dâu của Phó lão tướng quân vừa mới được chôn cất một thời gian trước đã "khởi tử hoàn sinh" như kỳ tích, tin tức có thể viết thành mấy bộ tiểu thuyết giả tưởng này được lan truyền nhanh chóng, không có gì ngạc nhiên khi trở thành chủ đề bàn tán của nhiều người sau bữa tối.
Cho dù câu chuyện của Mộc Chiêu không đề cập tới thần linh quỷ quái, chỉ riêng việc bị mưu sát, thi thể biến thành tro, kết quả người lại chạy ra ngoài cũng đủ ly kỳ rồi, mặc dù chuyện này vẫn chưa được công bố ra ngoài nhưng những chỗ nhạy tin tức một chút đều nghe được loáng thoáng, thậm chí còn muốn đến bệnh viện "xem khỉ".
Có một số người mở sâm panh ăn mừng khi Mộc Chiêu xảy ra tai nạn, thậm chí còn có người đập vỡ cả tủ rượu, thật vất vả mới có thể thấy Phó Du Thường đau khổ, thế nhưng bây giờ lại có kỳ tích từ trên trời giáng xuống?! Đây là đang đùa bọn hắn à?
Không biết là vì muốn nhiều chuyện hay vì điều gì khác, trong khoảng thời gian này, phòng bệnh của Mộc Chiêu rất náo nhiệt, kết quả là có một nhóm người xui xẻo đến, tình cờ gặp được cụ ông đến thăm cháu dâu, cụ ông trực tiếp đánh những người đó ra ngoài, cụ ông lao ra ngoài, sau đó phát cảnh cáo không để người không có phận sự tới quấy rầy nữa.
Không ai dám làm trái lời cụ ông, từ đó về sau tai Mộc Chiêu được thanh tịnh hơn rất nhiều.
Sau đó Mộc Chiêu bắt đầu báo bình an với bạn bè, sau khi Tiền Hựu Ngư, người đã giận dữ chỉ trích cha mẹ Mộc trong tang lễ, biết tin đã lập tức lái xe tới, cô nàng ôm Mộc Chiêu trên giường bệnh khóc oa oa.
"Quỷ quái nhà cậu! Nếu chưa chết sao lại không nói cho mình biết sớm hơn! Cậu có biết mình đã lo lắng thế nào không? Cậu phải bù đắp cho mình! An ủi trái tim nhỏ bé bị tổn thương của mình!"
"Chuyện này, đây không phải... Mình cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, khoảng thời gian này mình vẫn luôn hôn mê, nếu tỉnh táo, thế nào cũng sẽ tìm cách liên lạc với cậu ~" Mộc Chiêu giơ tay lên hứa hẹn vài bữa tiệc lớn mới xoa dịu được trái tim bị sợ hãi của Tiền Hựu Ngư.
"Tiểu Mộc đáng thương của mình, trông cậu gầy đi nhiều lắm... Đám người ngu ngục chết tiệt đó! Cái thứ làm ô nhiễm không khí còn đi gây họa cho người khác, đi đường sẽ bị sét đánh chết khi bước đi..." Tiền Hựu Ngư vừa nghe được Mộc Chiêu bị bắt cóc, kế hoạch mưu sát này thế mà có liên quan đến tổ chức khủng bố, không khống chế được dùng những từ ngữ "thanh lịch", mắng mười tám đời tổ tông bọn hắn đến tuyệt chủng.
"Đừng tức giận, đừng tức giận, coi chừng có nếp nhăn đó ~" Nhìn người bạn thân của mình nổi trận lôi đình, Mộc Chiêu dùng tay quạt quạt giúp cô nàng hạ nhiệt độ.
"Mình còn nghe nói tổ chức bắt cóc cậu... Hình như có liên quan đến rất nhiều mạng người, chân chính là côn đồ cực kỳ độc ác, may mà cậu có thể sống sót trở về. Vợ cậu thật sự rất tốt với cậu, như vậy mà cũng chưa từng từ bỏ, so với đôi cha mẹ... Còn tốt hơn đôi cha mẹ không biết phải nói sao của cậu gấp mấy lần, con gái nhà mình gặp tai nạn ai mà không muốn tìm ra hung thủ, vậy mà đôi cha mẹ này lại vội vàng tổ chức tang lễ, cướp tài sản thừa kế..."
Tiền Hựu Ngư khinh miệt phỉ nhổ một tiếng, "Mình thậm chí còn nghi ngờ cậu không phải là con ruột của bọn họ, chị vợ nhà cậu cũng nghi ngờ bọn họ có liên quan đến vụ tai nạn này, nhưng mình cảm thấy chắc là không có đâu, bọn họ chỉ có một đứa con gái là cậu, nói sao nhỉ, trừ khi là cậu bị ôm sai, vậy thì ảo quá, không đến mức đó đâu, không đến mức đó đâu!"
Mộc Chiêu trợn to hai mắt, không thể tin được mà nhìn Tiền Hựu Ngư, tất cả đều nói đúng! Tài năng này mà không đi làm thám tử thì thật là lãng phí!
"Ánh mắt của cậu là ý gì? Sao cậu lại nhìn mình như vậy?" Tiền Hựu Ngư nghi hoặc hỏi.
"Không, không có gì, mình chỉ cảm thấy cậu thật lợi hại."
"Đương nhiên rồi!" Nói đến đây, Tiền Hựu Ngư không khỏi khoe khoang chiến tích của mình trong tang lễ với Mộc Chiêu, lấy một chọi hai nói móc mỉa hai ông bà già vô liêm sỉ, ủng hộ vợ nàng, dù sao cũng phải mời cô nàng ăn một bữa tiệc lớn mới được!
"Mình biết, mình biết, sức chiến đấu của cậu thật sự rất dũng mãnh, trước kia còn giả vờ yếu đuối trước mặt mình, yên tâm, mình sẽ không thiếu quà cảm ơn cậu đâu!" Mộc Chiêu cười vươn tay vỗ vỗ lưng Tiền Hựu Ngư, sức lực của nàng mạnh hơn trước rất nhiều, Tiền Hựu Ngư cảm thấy mình thiếu chút nữa đã ngủm củ tỏi ngay tại chỗ!
"Nhẹ chút, nhẹ chút! Lực tay của cậu... Trở về từ cõi chết biến thành Hổ Nữu[1]?" Tiền Hựu Ngư kêu lên đau đớn, đang phàn nàn nửa chừng, cô nàng đột nhiên cảm thấy lời Mộc Chiêu vừa nói có gì đó không đúng lắm.
[1] Là một nhân vật nữ tính cách mạnh mẽ, có năng lực và độc lập trong tác phẩm truyện dài Lạc Đà Tường Tử của Lão Xá.
"Sao cậu biết hôm đó sức chiến đấu của mình rất dũng mãnh?"
Khụ khụ khụ! Mộc Chiêu vội vàng che giấu sự chột dạ, có chút ấp úng, nói: "Đương, đương nhiên là học tỷ nói cho mình biết! Ngày hôm đó cậu để lại ấn tượng vô cùng sâu sắc cho rất nhiều người..."
"... Phải không?" Theo sự hiểu biết của Tiền Hựu Ngư đối với Mộc Chiêu, bộ dáng này của đối phương tỷ lệ lớn là chột dạ, nhưng cô nàng không thể nào đoán được Mộc Chiêu biến thành ma đến dự tang lễ của mình và tận mắt nhìn thấy, thế là mạch suy nghĩ bắt đầu đi chệch.
"Bên ngoài... Sẽ không có rất nhiều đồn đãi vớ vẩn về mình đó chứ? Hình tượng thục nữ mình diễn hơn 20 năm! Chẳng lẽ công mình diễn đổ sông đổ biển hết!?" Lúc này Tiền Hựu Ngư mới sợ hãi kêu lên.
Mộc Chiêu: Đây là cái cớ để cậu nhờ mình vặn nắp chai mỗi ngày sao?!
Vẻ mặt Tiền Hựu Ngư ủ rũ, mở WeChat tìm rất nhiều bạn bè để kiểm tra từng người một, cô nàng muốn nhìn xem đến tột cùng thanh danh của mình ở bên ngoài đã biến thành như thế nào.
"À đúng rồi, nói chuyện lâu như vậy mà quên hỏi, cha mẹ của cậu có sang đây thăm cậu không?"
"... Không có ai." Nói trở lại, mấy ngày nay có nhiều người lạ đến như vậy, Mộc Chiêu thật sự vẫn không thấy cha mẹ mình, chẳng lẽ là vì chột dạ nên không dám tới?
"Sẽ không thật sự chột dạ đó chứ?" Nói xong, Tiền Hựu Ngư cũng cảm thấy có chút không đúng lắm, cho dù là trong lòng đang suy nghĩ thế nào, nhưng con gái trở về từ cõi chết, thế nào đôi cha mẹ kia cũng phải giả vờ ở đến quan tâm nàng một chút chứ? Suy cho cùng, bọn họ vẫn phải dựa vào con gái mình để ôm lấy cái đùi vàng từ Phó gia, bạn bè như cô nàng còn chạy tới thăm mà bọn họ vẫn chưa xuất hiện, trông thật bất bình thường.
"Cậu vẫn chưa nói chuyện này cho bọn họ à?"
"Chắc là học tỷ đã nói cho bọn họ biết rồi... Cũng có thể..." Cũng có thể đã trực tiếp bị bắt đi điều tra, dù sao, mặc dù người chết thực sự không phải là nàng nhưng báo cáo giám định ADN lại cho thấy đó là con gái của bọn họ, chắc chắn ở giữa có chuyện gì đó, chị Du Thư đã nghi ngờ bọn họ từ lâu, nếu manh mối lần này đi đúng hướng, e rằng có thể truy đến tận cùng.
Nếu bị giam trong Cục cảnh sát, Mộc Chiêu đoán là bọn họ tạm thời không thể ra ngoài được.
Về phần chính xác chuyện gì đã xảy ra, sau khi Phó Du Thường giải quyết chuyện ở Cục cảnh sát sẽ mang tin tức đến nói cho nàng.
Tiền Hựu Ngư từ chối ăn cơm chó, sau khi Phó Du Thường quay lại liền bỏ trốn, nên đã bỏ lỡ tin chấn động ngay sau đó.
Cha mẹ Mộc gia quả thực đã bị mang đi điều tra, lần này cảnh sát không cần vắt óc thẩm vấn, Phó Du Thư chỉ nói một câu: "Chiêu Chiêu đã trở lại" Khiến bọn họ sợ gần chết.
Hai bên bị tách ra thẩm vấn riêng biệt, chẳng mấy chốc lời khai không thống nhất, mẹ Mộc là người không thể chịu nổi việc Phó Du Thư thẩm vấn vòng tới vòng lui trước, không cẩn thận lộ ra đuôi cáo của mình.
Một khi bị gõ ra một vết nứt nhỏ, dù bọn họ có muốn tiếp tục che giấu cũng không được, thân thế của Mộc Chiêu là thứ bị tiết lộ đầu tiên.
Sự việc cũng máu chó như Tiền Hựu Ngư thuận miệng nói bừa, Mộc Chiêu quả thực không phải là con ruột của bọn họ, năm đó khi mẹ Mộc sinh con tại một bệnh viện nhỏ trong huyện, y tá đã bất cẩn bế nhầm con.
Ngay từ đầu cha mẹ Mộc gia căn bản không phát hiện, nhưng khi Mộc Chiêu lớn lên từng ngày, nàng ngày càng không giống hai người họ nữa, thay vào đó, nàng trông hơi giống một người phụ nữ cùng làng với mẹ Mộc năm đó, dung mạo người phụ nữ đó rất xinh đẹp, mẹ Mộc vẫn luôn ghen ghét người đó, thấy con gái mình ngày càng giống đối tượng mà bà ta ghét, mẹ Mộc dần dần không thích con gái mình, đồng thời luôn lẩm bẩm trong lòng, khi rảnh sẽ nhắc tới chuyện này với chồng.
Cha Mộc vốn chỉ nghĩ vợ mình chẳng qua là nhạy cảm, nhưng ngày nào đối phương cũng lải nhải trên gối, thế là cha Mộc cũng càng nhìn con gái càng cảm thấy không phải con của mình.
Cho đến một ngày, đối tác của cha Mộc trêu ông ta: "Con gái ông xinh đẹp như vậy, thật không giống con của hay vợ chồng ông. Không phải là ôm sai rồi đó chứ?"
Ngoại hình cha Mộc nhìn bình thường, mẹ Mộc khi còn trẻ cũng chỉ coi như là thanh tú, ngoại hình của hai người họ cộng lại cũng không bằng của Mộc Chiêu, cũng không trách người ta sẽ nói như vậy, khi những người này nói đều là thuận miệng nói đùa nhưng sự nghi ngờ của người nghe ngày càng tăng lên đến cùng cực.
Sau khi về nhà, cha Mộc đã làm xét nghiệm ADN, kết quả cũng suýt khiến ông ta bị tăng huyết áp, con gái mình nuôi thật sự không phải là con gái ruột của mình!
Vậy con gái ruột của ông ta đang ở đâu? Bởi vì vợ ông ta từng nói Mộc Chiêu trông giống một người cùng làng với bà ta trước kia, cho nên cha Mộc dùng điều này làm manh mối để tìm người, cuối cùng cũng tìm được con gái ruột.
Nếu đã tìm được con gái ruột, vậy thì có thể làm rõ chuyện này, đổi lại con của hai bên, tuy nhiên, cha Mộc lại giấu giếm bí mật này, âm thầm tiếp tế cho con gái ruột, con gái nuôi không hề biết gì về chuyện này.
Cảnh sát hỏi bọn họ tại sao, cha mẹ Mộc nhất quyết nói là vì suy nghĩ cho tâm trạng của Mộc Chiêu, khi đó, mối quan hệ của gia đình bọn họ đã rất căng thẳng, bọn họ không muốn mối quan hệ của bọn họ với con gái nuôi trở nên tồi tệ hơn vì đưa con gái ruột trở về.
Phó Du Thư sắp xếp lại toàn bộ dòng thời gian, cảm thấy rất tức cười, suýt chút nữa cô ấy đã không duy trì được sự chuyên nghiệp của mình, tát vào mặt hai kẻ vô liêm sỉ.
Khi bọn họ phát hiện ra Mộc Chiêu không phải con gái ruột của mình, công ty vừa gặp phải vấn đề, sau đó, bọn họ bắt đầu tìm kiếm một "người mua ra giá tốt", muốn gả con gái mình đổi lấy tiền, chờ đến khi tìm được con gái ruột rồi, khi đó con gái nuôi đã gả con em gái của cô ấy, khi đó Mộc Chiêu sẽ gần như không liên lạc với bọn họ, nếu để lộ ra chuyện không có quan hệ huyết thống...
Bọn họ lo lắng Mộc Chiêu và Phó Du Thượng sẽ không chịu giúp đỡ bọn họ nữa, từ nay về sau không thể ôm đùi vàng của Phó gia nên không dám nói một lời.
Nhất quyết không nói thì có ích gì, người biết một ít tiền căn hậu quả ai mà không biết rõ, nhưng đây không phải mấu chốt, mấu chốt là Phó Du Thư muốn điều tra bọn họ có cấu kết với tổ chức khủng bố đã gây ra vụ tai nạn này hay không, còn bản báo cáo khám nghiệm tử thi kỳ lạ đó là như thế nào?
"Chị ba gần như chắc chắn bọn họ có liên quan đến chuyện này, hiện tại chúng ta chỉ thiếu bằng chứng quan trọng thôi." Phó Du Thường ngồi bên giường bệnh, vừa kể vừa mở hộp cơm cô mang đến. "Bọn họ muốn đến gặp em nhưng chị không cho bọn họ vào. Chiêu Chiêu muốn gặp bọn họ không?"
"Có gì để gặp? Bọn họ đến chỉ biết một khóc, hai làm loạn, ba thắt cổ. Không gặp." Nghĩ đến đây, Mộc Chiêu cảm thấy đau đầu, cũng cảm thấy có chút khó chịu, tuy không phải là con ruột nhưng đã nuôi nấng nhiều năm như vậy, dù là mèo hay chó cũng có tình cảm, để nàng đi liên hôn thương mại thì cũng thôi, nàng trăm triệu không ngờ bọn họ sẽ muốn mạng mình.
"Chờ bọn họ bị tuyên án rồi nói tiếp. Vậy... Cha mẹ ruột của em, bọn họ... Có biết chuyện này không?" Dường như Mộc Chiêu đang bất an, nàng xoa xoa chăn bông trên giường bệnh.
Phó Du Thường không trả lời ngay, trong sự im lặng của cô, Mộc Chiêu lại nhận được một tin tức khác.
"Là, bọn họ..." Mộc Chiêu đột nhiên được đút một thìa pudding, pudding ngọt ngào làm dịu đi cảm giác đắng chát trong miệng.
"Em và mẹ em rất giống nhau, bà ấy cũng là một người rất cởi mở, cha em là một giáo viên, hiền lành và rất được học sinh quý mến, chị tin rằng nếu họ còn sống, chắc chắn bọn họ sẽ vô cùng yêu thương em." Phó Du Thường đặt pudding trong tay xuống, nhẹ nhàng ôm lấy nàng: "Chị sẽ bù đắp những tiếc nuối chưa trọn vẹn của bọn họ dành cho em gấp bội."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...