"Tôi, đến không đúng lúc sao?" Tay chân Ô Hạm Tầm nhẹ nhàng lùi về phía sau một bước, túi lớn túi nhỏ còn treo ở trên lưng mà như muốn bò ra ngoài cửa sổ.
"Khoan khoan! Muốn đi ra ngoài thì đừng đi bằng cửa sổ! Đi cửa lớn! Không đúng, cô ra ngoài làm gì nữa, đến ngồi đi!" Mộc Chiêu vỗ vỗ chỗ ngồi bên cạnh mình, kêu Ô Hạm Tầm tới ngồi.
"Ò ò." Ô Hạm Tầm đặt hàng hóa mình đã mua ra phía sau sô pha, sau đó ngoan ngoãn ngồi bên cạnh nàng.
"Cô mua gì? Sao lại nhiều như vậy?"
"Ban đầu tôi chỉ muốn mua mấy cuốn sách thiếu nhi phù hợp cho em ấy xem, nhưng mà không biết nên mua gì nên nhờ người bên cạnh giới thiệu giúp tôi một chút, sau đó, không hiểu sao cuộc trò chuyện lại đi đến vấn đề nuôi trẻ, cuối cùng bị cô ấy kéo đi mua nhiều như vậy, tôi cũng rất bối rối." Ô Hạm Tầm nhỏ giọng giải thích.
"..." Mộc Chiêu trầm mặc một lát, "Vậy cô còn tiền không?"
"... Bởi vì biểu hiện trước đây của tôi ở núi Long Cư, bọn họ cho tôi một khoản trợ cấp, rất nhiều, cho nên tôi vẫn còn có một ít tiền." Ô Hạm Tầm sờ sờ túi của mình, tiền thì vẫn còn một ít nhưng nếu vẫn mua như hôm nay, có lẽ sẽ rất quá sức.
"May mà học tỷ có giới thiệu cho cô một công việc, nuôi trẻ em rất tốn tiền đó."
"..." Đôi mắt mèo của Ô Hạm Tầm dần dần trợn to, sau khi tính toán trong đầu, cô ấy dần dần rơi vào trạng thái hóa đá, vậy nếu số tiền này không đủ, vậy không phải cô ấy sẽ phải tìm thêm một công việc bán thời gian khác?
"Cô là... Ô tiểu thư phải không?" Tuy không biết người này nhưng Phó Du Thư cảm thấy giọng nói này rất quen tai.
Khi Ô Hạm Tầm làm việc với bọn họ trong Cục, cô ấy chưa từng biến thành hình người, vẫn luôn là một con mèo lười biếng chờ được cho ăn, miêu tả bốn chữ "ăn no chờ chết" vô cùng nhuần nhuyễn.
"Đúng, là tôi." Ô Hạm Tầm trầm mặc một lát, sau đó lộ ra vẻ mặt phản kháng nhìn Phó Du Thư, nói: "Tôi... Tôi còn đang nghỉ phép! Không tăng ca!"
Lời này vừa nói ra, Phó Du Thư hơi sửng sốt, suýt bật cười: "Tôi vẫn không đến mức để một bệnh nhân bị thương đi tăng ca, tôi vô nhân tính vậy sao?"
Ô Hạm Tầm vì bị thương trong lúc làm việc nên mới được nghỉ phép, lúc này mới nghỉ ngơi được mấy ngày? Cũng không thể túm lông mèo kéo đi, không phải sao?
"..." Sắc mặt Ô Hạm Tầm mơ hồ không trả lời, như là đang dùng một phương thức khác nói: Đúng vậy, không sai!
Cái tên mấy ngàn năm không có công việc đàng hoàng toát ra hơi thở u oán.
"..." Mộc Chiêu ho khan hai tiếng, nhét bé Chử Hâm vào lòng Ô Hạm Tầm trước khi Phó Du Thư xấu hổ.
"Đúng rồi, sao vừa rồi em ấy lại khóc? Trời ạ, khóc sưng cả mắt rồi!" Mấy ngày nay Ô Hạm Tầm nâng em gái biến trở về khi còn bé trong lòng bàn tay nuông chiều, đừng nói là để bé Chử Hâm khóc, rầm rì một tiếng là cô ấy đã chạy đến dỗ dành.
Không chỉ Mộc Chiêu, ngay cả Phó Du Thường cũng sẽ thỉnh thoảng nhắc nhở Ô Hạm Tầm hai câu không cần cẩn thận như vậy, nhưng hiện tại xem ra cũng không có tác dụng là mấy.
"Xin lỗi, là vừa rồi tôi vô ý dọa con bé." Phó Du Thư còn chưa dứt lời đã nhận được ánh mắt giết người từ Ô Hạm Tầm.
"Đúng rồi, lại nói đến, cảnh sát Khấu, cô tới tìm tôi có chuyện gì vậy?" Mộc Chiêu vẫn còn nhớ Khấu Tử Thư đến gặp mình có việc gì đó.
"Nói đến... Chuyện này cũng có liên quan đến trẻ con, nhà tôi bị một đám quỷ nhỏ ở." Khấu Tử Thư ngồi thẳng dậy, trên mặt lộ ra một tia xấu hổ.
"Phụt..." Mộc Chiêu suýt chút nữa đã sặc một ngụm nước lên đến cổ họng.
"Khụ khụ khụ… Cô nói cái gì?"
"Quỷ nhỏ?" Phó Du Thư cũng có chút kinh ngạc.
"Ài..." Khấu Tử Thư thở dài, kể lại tình cảnh khó khăn gần đây của mình.
Chính là trong khoảng thời gian này Quỷ Vương Sở Diệm đã quậy phá thành phố H mấy vòng, dọa cho những quỷ hồn dân bản địa ở thành phố H nơm nớp lo sợ, những quỷ hồn thường ngày lang thang khắp nơi phải đi tìm nơi ẩn náu.
Mà đám quỷ nhỏ ở nhà Khấu Tử Thư là bị một đám quỷ mạnh hơn đuổi ra khỏi nơi bọn nó vốn ở, sau đó chỉ trong một cái liếc mắt với Khấu Tử Thư trong biển người mênh mông, từ đây đã nhận định nhà cô nàng.
"Có thể liên hệ với các bộ phận liên quan, nhờ bọn họ giúp em mang đám quỷ nhỏ đó đi." Phó Du Thư nói, đang định gọi điện thoại.
"Xin chờ một chút!" Khấu Tử Thư vội vàng nói: "Bọn họ đã phái người đến kiểm tra rồi, nhưng tình huống đặc biệt của đám nhóc đó căn bản không thể rời khỏi khu vực kia, nhân viên công tác nói tất cả cao tầng của bộ phận đều đã bị điều đến thành phố G công tác, bọn họ không có năng lực thích đáng đuổi đám nhóc này, trừ khi mạnh mẽ đánh cho bọn nó hồn phi phách tán."
Khấu Tử Thư nghe vậy đương nhiên từ chối, những đứa trẻ đó không làm chuyện xấu gì, chỉ là khi chết còn quá nhỏ, ngây thơ mờ mịt thậm chí còn không phân biệt được sự khác biệt giữa sự sống và cái chết, khi ở nhà cô nàng cũng cố gắng giúp làm việc, chỉ là bọn nó căn bản không khống chế được âm khí trên người, cũng không biết người sống chung bọn nó lâu ngày sẽ bị bệnh.
"Nguyên nhân chủ yếu là mẹ tôi sắp trở lại, tôi lo lắng bà ấy sẽ sợ hãi, với lại người và quỷ ở chung quá lâu sẽ không tốt." Cho nên Khấu Tử Thư muốn nhờ Mộc Chiêu tìm giúp một đại lão đến giải quyết chuyện này ổn thỏa.
"Chuyện này dễ thôi, tôi giúp cô liên hệ một người có chuyên môn." Mộc Chiêu đồng ý.
"Vậy trong khoảng thời gian này em sống ở đâu?" Phó Du Thư cau mày hỏi.
"Lúc đầu miễn cưỡng ở nhà, bây giờ chuẩn bị ra ngoài tìm khách sạn." Âm khí trong nhà dày đặc, dù sức khỏe của Khấu Tử Thư có tốt đến đâu cũng đến cực hạn, không đợi được.
"Ở khách sạn gì? Không bằng đến nhà chị." Phó Du Thư nghĩ đến tình trạng thể chất của cấp dưới, để cô nàng ở bên ngoài một mình vào buổi tối, nghĩ như thế nào cũng cảm thấy không an toàn.
"Hả? Không, không, không, em ở khách sạn là được, ở nhà ngài cũng phiền phức quá!" Khấu Tử Thư mở to hai mắt xua tay, chỉ là cặp mắt kia vẫn không dám nhìn Phó Du Thư.
Mộc Chiêu sờ sờ cằm, là ảo giác của mình sao? Sao nàng lại cảm thấy cảnh sát tiểu Khấu có chút ngượng ngùng?
"Thể chất của em như vậy đừng nên chạy lung tung, ai biết ban đêm trong khách sạn có thứ gì đến quấy rầy em không? Cứ như vậy đi, trước khi vấn đề của nhà em được giải quyết thì đến chỗ chị ở trước đi, như thế nào? Ghét nhà chị?"
"Không, không, không!" Khấu Tử Thư vốn không giỏi ăn nói, bây giờ đầu lưỡi như sắp thắt lại.
"Vậy quyết định như vậy đi."
Khấu Tử Thư không thể từ chối được nữa.
"Phì..." Mộc Chiêu che miệng lại.
Phó Du Thư nghi hoặc nhìn nàng một cái.
"Không có gì, em chỉ muốn nói là mặt cảnh sát Khấu nóng đến đỏ bừng luôn rồi." Mộc Chiêu lộ ra biểu cảm trêu chọc, làm cho toàn thân Khấu Tử Thư nóng bừng.
"Nóng sao? Còn khá ổn... Sao mặt em lại đỏ quá vậy?" Phó Du Thư cuối cùng cũng chú ý đến khuôn mặt đỏ bừng gần như muốn chôn vào trong đất của ai đó.
"Em, em em… Chỉ hơi nóng thôi! Hơi nóng!" Người thành thật sắp chịu không nổi nữa, Mộc Chiêu cảm thấy nếu mình không nói thêm gì đó, đồng chí tiểu Khấu sẽ mở cửa chạy trốn.
"Em mở độ ấm hơi cao bởi vì trong nhà có em bé thích nằm chơi dưới đất, sợ nhiệt độ thấp quá sẽ làm con bé bị cảm lạnh." Mộc Chiêu nhướng mày với Khấu Tử Thư, cố gắng lắm mới nhịn cười được.
"Chị Du Thư, tối nay ở lại cùng ăn cơm đi? Cảnh sát Khấu cũng vậy nhé?"
Phó Du Thư nghĩ đến trong nhà vừa lúc không có đồ ăn, đêm nay sẽ ăn ké ở nhà em gái một bữa, thế là lôi kéo cấp dưới đang có trạng thái trên mây ở lại.
Trong nhà rảnh rỗi không có việc gì làm, bé con duy nhất sẽ trở thành nơi mà ánh mắt của người lớn vô thức nhìn sang.
Dưới sự nỗ lực không ngừng nghỉ của Phó Du Thư, bé Chử Hâm cuối cùng cũng gọi cô ấy một tiếng: "Dì."
"Đáng yêu quá." Những đứa bé có dáng dấp đáng yêu xinh xắn, ngoan ngoãn hơn em gái mình khi còn nhỏ rất được Phó Du Thư thích, vì thế cô ấy bắt đầu bóng gió hỏi xem kẻ đã ngược đãi đứa bé là ai, nếu bị cô ấy tìm được bằng chứng, ít nhất cũng phải vào tù ngồi xổm vài ngày.
Thời gian rất nhanh đã đến chập tối, Phó Du Thường thường tan làm lúc 6 giờ, dưới tình huống bình thường thì 30 phút là có thể về đến nhà, muộn nhất là không quá 40 phút, nếu phải làm thêm giờ hoặc bị kẹt xe đã sớm báo cho Mộc Chiêu, nhưng hôm nay đã 7 giờ 30, Phó Du Thường vẫn chưa về, ngay cả một cuộc điện thoại cũng không có.
Sở Diệm còn phái người đi ám sát Phó Du Thường, có tiền đề này rất khó để cho người ta an tâm.
Kim đồng hồ dần dần trượt đến 8 giờ, Mộc Chiêu không thể ngồi yên được nữa, nàng lấy điện thoại gọi điện nhưng không liên lạc được, cảm xúc bất an dưới đáy lòng dâng lên, tay chân đều có chút phát lạnh.
Phó Du Thư cảm thấy thời gian có chút không đúng, thấy biểu cảm của em dâu đột nhiên trầm xuống, lo lắng cũng không khỏi nhấc lên.
"Chị Du Thư, chị và cảnh sát tiểu Khấu và cả A Tầm, mọi người ăn cơm trước đi, em ra ngoài một chuyến." Mộc Chiêu cố giả vờ bình tĩnh chào mọi người rồi vội vàng ra cửa.
Ô Hạm Tầm và Hòn Than nhìn nhau một cái, sau đó Hòn Than nhảy ra khỏi cửa sổ, đuổi theo Mộc Chiêu.
"Thư ký Chu, học tỷ đã tan làm chưa?"
"Tan làm đúng giờ? Vậy chị ấy còn nói gì nữa không?"
"Không có sao… Được rồi, cảm ơn..."
"Meo meo?" Hòn Than cọ cọ vào chân Mộc Chiêu, để nàng đưa mình đi cùng.
"Mẹ... Mẹ xem trước xem có thể tìm ra vị trí của học tỷ hay không." Mộc Chiêu sờ sờ đầu Hòn Than, đang định vô luận thế nào cũng phải tìm ra đáp án trong Dòng sông Sinh mệnh thì có một số điện thoại lạ gọi tới.
Mộc Chiêu lập tức bắt máy, giọng nói dịu dàng quen thuộc ở đầu bên kia khiến nàng suýt bật khóc.
"Chiêu Chiêu, xin lỗi, trên đường xảy ra chút chuyện, chị sẽ về ngay."
"Xảy ra chuyện gì vậy? Sao em gọi điện thoại cho chị không được?"
"Cô gái, tôi nói cô này, cô thật sự không cần đến bệnh viện để xử lý vết thương trên tay sao?" Bên kia điện thoại, giọng nói quan tâm của ông chú xa lạ đủ lớn để Mộc Chiêu có thể nghe rõ.
"Vết thương gì? Sao lại thế này!"
"Vết thương của chị không nặng, chỉ trầy tay thôi, không sao đâu… Trên đường chị gặp một tai nạn nhỏ, cũng là chuyện tốt, chỉ là xe và điện thoại của chị không cẩn thận bị hỏng rồi, hiện tại chị gọi một chiếc taxi dừng lại, mượn điện thoại của tài xế để gọi cho em." Giọng nói của Phó Du Thường vang lên đều đều, hẳn là không có chuyện gì nghiêm trọng.
Nhưng Mộc Chiêu lại kêu Phó Du Thường đưa điện thoại cho tài xế.
"Chú, chú lái xe đến bệnh viện gần đây đi, cháu tới đó ngay, lát nữa cháu sẽ trả tiền cho chú, nghe cháu!"
Chú lái xe có chút do dự, nếu hành khách không đồng ý thì ông cũng chẳng thể làm gì được.
"Chuyện trong nhà là cháu quyết định! Chị ấy phải nghe lời cháu! Chú lái xe đến bệnh viện đi!"
Người tài xế nghe xong không khỏi bật cười, nửa đùa nửa giỡn, nói: "Nghe lời vợ?"
"Đúng vậy." Phó Du Thường bất đắc dĩ cười nói: "Không có cách nào, phải nghe lời vợ, nếu không buổi tối phải ngủ trên sô pha."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...