"..." Tha thứ cho Mộc Chiêu nhịn nửa ngày cũng không tìm được từ nào để diễn tả cảm xúc khiếp sợ của mình, thật sự là hành động của Chử Hâm đã vượt quá sức tưởng tượng của nàng!
Nàng biết Chử Hâm là một thiên tài, cũng rất có năng lực, trải qua mấy ngàn năm trưởng thành hẳn sẽ đạt tới trình độ rất cao, nàng cũng từng nghĩ qua chuyện của mình có thể có liên quan đến Chử Hâm, nhưng trăm triệu không dám tưởng đây là đối phương một mình ôm lấy mọi việc!
Suy cho cùng thì Chử Hâm còn chưa đạt tới cảnh giới tiên nhân, tuy rằng trí tuệ bất phàm nhưng sức mạnh của cô ấy thậm chí còn không bằng Quỷ Xanh, vậy cô ấy tiễn mình đi như thế nào?
A phi phi phi! Lời này không may mắn, phải nói là làm sao cô ấy có thể đưa mình đến một thế giới khác?
Cho dù Chử Hâm có kỹ thuật như vậy, cũng không có thực lực để chống đỡ, rốt cuộc làm sao cô ấy làm được?
Con cái trong nhà trưởng thành có tương lai là chuyện tốt, nhưng nếu tương lai có chút đáng sợ, vật Mộc Chiêu phải cân nhắc xem đối phương có làm thêm chuyện gì nguy hiểm nữa hay không.
Chẳng mấy chốc, Chử Hâm đã "viết" xong, nàng ấy lấy tiền đề là Mộc Chiêu sẽ không trở về, lại tiến hành xem bói chuyện tương lai, bổ sung thêm nghệ thuật gia công vào một số chuyện mà nàng ấy không thể nhìn thấu, lại loại bỏ bản thân ra ngoài, một quyển tiểu thuyết đã được hoàn thành như thế.
"Thật là đầy hứa hẹn, haizz... Cô đừng làm chuyện kinh thiên động địa gì nha..." Mộc Chiêu vừa thở dài vừa đi theo Chử Hâm, cho đến khi nàng ấy lại đi tìm Quỷ Vương lần nữa.
"Nếu ngài vẫn chưa tìm được cô ấy, không bằng cho tôi mượn sức mạnh thêm một lần nữa, tôi sẽ thử lại." Cho dù trong lòng Chử Hâm đang toan tính cái gì, trên mặt đều có vẻ vô cùng khiêm tốn, nếu như không giả vờ làm cháu ngoan mấy ngàn năm, làm sao có được một chút tin tưởng của Quỷ Vương?
Quỷ Vương trầm mặc một hồi, có lẽ vì không tìm được Mộc Chiêu nên bực dọc trong lòng, hoặc có lẽ hắn quá kiêu ngạo nên không hỏi thêm gì về đề nghị của Chử Hâm.
"Có thể."
Mộc Chiêu cuối cùng cũng biết sức mạnh chống đỡ cho Chử Hâm hoàn thành kế hoạch này là đến từ đâu.
Sau khi được Quỷ Vương cho phép, Chử Hâm rút một phần sức mạnh ra khỏi cơ thể đối phương, đối với Quỷ Vương mà nói, mặc dù hao tổn hơi lớn nhưng cũng vừa đạt đến giới hạn có thể chịu đựng được.
Nhưng Mộc Chiêu thấy rất rõ ràng, Chử Hâm là ý không ở trong lời, mục đích thật sự của nàng ấy hoàn toàn không phải những sức mạnh này, mà là bóc ra từ sâu trong linh hồn của Quỷ Vương, vô cùng thuần khiết lại rất có cảm giác áp bách...
Mộc Chiêu nói không nên lời đó là cái gì, nhưng sức mạnh thuần khiết kia không giống như quỷ vật, mà ngược lại, giống như là... Sức mạnh của tiên nhân, đây không phải là ảo giác của nàng đúng không?
Sức mạnh ở cấp bậc này, nàng chỉ từng thấy trên người của học tỷ.
Khá lắm, Quỷ Vương còn giấu chiêu này sao? Không, trông có vẻ bản thân Quỷ Vương cũng không biết chuyện này, nếu không cũng không đến mức bị Chử Hâm nhắm vào chỗ hở.
Vận thế nhìn qua như mây trời lộng lẫy bắt mắt của Quỷ Vương lập tức ảm đạm lại, không có sự trấn áp của tiên lực không rõ lai lịch kia, bộ dạng quỷ quái tạo nghiệt nhiều năm, giết chóc vô số người của Quỷ Vương hiện ra, nghiệp chướng quấn thân ngập trời, nếu trời cao muốn thanh toán, vậy 18 tầng Địa Ngục cũng không chứa nổi Sở Diệm, Chử Hâm thuần thục không giống như là lần đầu tiên làm, cũng không biết đã làm bao nhiêu lần.
Nếu lấy sức mạnh này của Quỷ Vương ra dùng, quả thực có thể chạm đến giới hạn mà phàm nhân các nàng vô pháp chạm đến.
Giải thích như vậy là hợp lý.
Mộc Chiêu thở phào nhẹ nhõm, sức mạnh của Quỷ Vương thì tùy tiện lăn lộn như thế nào cũng được, chỉ cần Chử Hâm không hy sinh bản thân là được.
Nhưng nghĩ lại, chuyện này cũng rất nguy hiểm! Lỡ như bị phát hiện, theo tính cách của Sở Diệm, chắc chắn hắn sẽ đem người ra tra tấn muốn sống không được muốn chết không xong!
Quá mạo hiểm!
Nếu như Chử Hâm không trở lại khi còn bé, chắc chắn sẽ không chạy thoát được trận đòn dạy dỗ hôm nay.
Đột nhiên, bên ngoài truyền đến động tĩnh.
"Meo meo meo! Ngao ngao! Meo ngao!" Hòn Than ngoài phòng điên cuồng cào cửa, ngay sau đó có tiếng em bé khóc truyền đến, Mộc Chiêu không kịp tiếp tục xem diễn biến tiếp theo liền lui ra ngoài, ném con chip lên bàn xông ra ngoài.
"Răng rắc..." Con chip để ở trên bàn phát ra tiếng vang nhỏ, giây tiếp theo, vết nứt trải rộng khắp bề mặt của nó.
"Sao vậy? Sao vậy?" Mộc Chiêu vội vàng mở cửa, suýt chút nữa đã hất bay Hòn Than ra ngoài.
"U oa a a a..." Bé Chử Hâm bị dọa sợ đến mức khóc lớn, dường như Ô Hạm Tầm đã ra ngoài mua đồ, đúng lúc không có ở đây, Hòn Than thấy Mộc Chiêu đi ra liền lao xuống lầu chặn trước mặt bé Chử Hâm.
Trước mặt bé Chử Hâm là Phó Du Thư đang luống cuống tay chân và Khấu Tử Thư càng thêm hoang mang lo sợ.
Ai có thể ngờ mình chẳng qua gõ cửa nhà em gái, thấy không có động tĩnh gì liền lấy chìa khóa dự phòng trước đó em gái đã đưa để mở cửa, kết quả chân vừa bước vào đã đụng phải một đứa bé xa lạ đang chơi với mèo trong phòng khách.
Đứa bé này nhìn không lớn, chắc chắn không quá ba tuổi, Phó Du Thư nghĩ đây chính là con gái của một người "bạn" nào đó của em gái mà dì Lưu nhắc đến, kết quả vừa mới lên tiếng chào bạn nhỏ, cô bé lại lập tức khóc to lên!
Chính mình càng đến gần, đứa bé càng khóc to hơn, trong như sắp không thở nổi, như vậy làm sao cô ấy dám tiếp tục đi về phía trước!
Thế là cô ấy và Khấu Tử Thư hơi lui về phía cửa, lúc này mới làm cho tiếng khóc của đứa bé bớt đáng sợ hơn.
"Ngoan nào, không khóc, đó là người nhà, phải gọi là dì Phó và dì Khấu nha ~" Nỗi sợ hãi của đứa bé đối với người lạ vẫn không thay đổi, sau khi được bế lên trực tiếp vùi đầu vào cổ nàng, căn bản không muốn để ý đến hai dì xa lạ kia.
"... À, chị Du Thư, đừng để ý, cảnh sát Khấu cũng vậy, trước kia đứa nhỏ này từng trải qua một số chuyện không tốt, cho nên tương đối sợ người lạ, chỉ cần chơi với con bé hai ba ngày là được rồi." Bộ dáng đáng yêu này thật làm cho người ta trìu mến, Mộc Chiêu xoa xoa đầu cô bé, khi còn bé vẫn ngoan ngoãn thú vị hơn, sau khi trưởng thành... Bụng dạ khó lường không chơi vui nữa.
"Khụ khụ... Không ngại, đương nhiên không ngại, vậy... Bây giờ bọn chị tiến lên sẽ dọa con bé sao?" Sở dĩ Phó Du Thư đứng ở nơi đó không dám tiến lên là vì cô ấy sợ mình dọa cô bé kia.
"Mọi người ngồi xuống đi, không sao đâu, em ôm con bé là được." Chỉ cần được người quen ôm, bé Chử Hâm sẽ không sợ hãi như vậy nữa, dù sao đôi mắt cô bé cũng không nhìn thấy gì, cần phải có tiếp xúc cơ thể mới có thể an tâm.
Nghe Mộc Chiêu nói như vậy, Phó Du Thư mới dám thử bước tới, thấy đứa nhỏ quả thực không khóc nữa, lúc này mới an tâm ngồi xuống sô pha.
Khấu Tử Thư cũng vậy, cô nàng không hề có kinh nghiệm dỗ trẻ con, vừa rồi suýt chút nữa đã gọi điện cầu cứu mẹ mình!
Thấy hai viên cảnh sát dày dặn kinh nghiệm phá án bị bé Chử Hâm ép đến mức này, Mộc Chiêu không khỏi cười "phụt phụt" ra tiếng.
"Ài..." Phó Du Thư thở dài, cũng bất đắc dĩ nói: "Hình như đứa nhỏ này vô cùng nhạy cảm? Vừa rồi em nói..."
Làm một cảnh sát, cô ấy đặc biệt nhạy cảm với một số từ ngữ.
"Con bé, con bé quả thực đã từng bị ngược đãi, lại thêm mắt không nhìn thấy nên rất chống cự với người lạ." Không biết học tỷ đã nói với chị Du Thư về chuyện của Chử Hâm chưa, nói như thế nào, Mộc Chiêu lo lắng bản thân sẽ vô tình nói ra hết.
"Kẻ xấu năm nào cũng có, năm nay đặc biệt nhiều." Sắc mặt Phó Du Thư tương đối không tốt.
"Ờm... Chị Du Thư, chị tới đây có chuyện gì sao?" Mộc Chiêu vội vàng đổi chủ đề.
"Chị đến đây chủ yếu là muốn báo cho các em một tin tốt, tiểu Khấu cũng có việc đến tìm em, cho nên chị cho em ấy đi nhờ một đoạn." Chuyện Phó Du Thư muốn nói đích xác là một tin tốt, nhưng cô ấy vẫn luôn tiếp tục điều tra nên không hiện ra biểu cảm thoải mái nào.
Vô số vụ án đẫm máu nổi lên mặt nước, vô số gia đình tan vỡ, mấy ngày nay đắm chìm trong bầu không khí như vậy, Phó Du Thư gần như đã quên mất cách cười.
"Mấy hang ổ lớn của Tập đoàn Thịnh Chử đã bị đột nhập, cứu ra không ít người bị bắt, tiếp theo sẽ thanh trừ sạch sẽ những ai có liên quan đến bọn họ, sau đó thế lực của cái quỷ gì đó ở nhân gian sẽ bị nhổ tận gốc."
Một ít thuộc hạ của Quỷ Vương ẩn mình trong đám người, lợi dụng địa vị của mình ở nhân gian để tiện tàn sát nhân loại, luyện những người vô tội kia thành đồ ăn hoặc quỷ khí, thành phẩm chất lượng cao thì dâng hiến cho Quỷ Vương, thiếu một chút thì để lại cho mình hưởng dụng.
Vừa mới vạch trần phần nổi của tảng băng tội ác mà chúng đã làm cũng đủ khiến người ta nghẹn họng nhìn trân trối, điều tra sâu hơn sẽ càng chấn động hơn, nếu không đào toàn bộ thế lực này và người liên quan ra thì không biết về sau sẽ chôn tai họa ngầm kiểu gì.
Sau khi đào những chuyện này ra, cũng càng thêm chắc chắn quyết tâm diệt chết Sở Diệm của phía trên.
"Quả nhiên là một tin tốt." Mộc Chiêu xoa xoa mặt đứa nhỏ trong lòng, căn cứ theo kinh nghiệm, đến bước này chắc là cũng có mưu tính của nhóc này?
"Ưm…" Bé con bị xoa ấm ức đáng thương.
"Khi Quỷ Vương bị tiêu diệt, những kẻ đó sẽ thành năm bè bảy mảng, đến lúc đó chắc chắn có thể thu thập hoàn toàn!" Mộc Chiêu lẩm bẩm, lúc ngẩng đầu lên phát hiện hai người đối diện đều đang dùng ánh mắt kỳ lạ nhìn mình.
"Sao, sao vậy?"
"Không có gì! Thật sự không có gì!" Khấu Tử Thư âm thầm tự nhủ với bản thân, bài học trước đó còn chưa đủ sao? Không hiểu sao lại đột nhiên cảm thấy Mộc tiểu tư trở nên điềm đạm định và đáng tin cậy hơn?
"Nói trở lại, cảnh sát Khấu, tên Quỷ Vương kia không có đi tìm cô nữa đúng không?" Dựa theo số mệnh Chử Hâm đã tính toán, nếu mình không trở về, Quỷ Vương và Khấu Tử Thư sẽ có một đoạn nghiệt duyên không thể hiểu được, nhưng sau khi mình trở về đã quấy rầy số mệnh này, "nữ chính gốc" Khấu Tử Thư này thành công tránh xa trung tâm của cuộc tranh chấp.
… Sau đó mình trở thành trung tâm của cuộc tranh chấp.
Tinh thần hết mình vì người khác này quá khiến người ta cảm động, Mộc Chiêu sắp "cảm động" rơi nước mắt!
"Cô phải cảm ơn tôi!"
"À… Cảm, cảm ơn!" Tuy rằng không biết tại sao nhưng nói tiếng cảm ơn trước cũng không sai, cảnh sát Khấu thành thật nói: "Đã lâu rồi hắn không phái người đến quấy rầy tôi."
"Quấy rầy? Đây là có chuyện gì?" Lúc này Phó Du Thư mới biết Quỷ Vương không chỉ muốn hại em dâu cô ấy mà còn quấy rầy cấp dưới cô ấy!
Tính tình nóng nảy của cô ấy đột nhiên nổi lên, chiếc cốc trên tay nặng nề đặt xuống bàn trà bên cạnh.
"Hu..." Một tiếng này lại hù bé Chử Hâm sợ hãi, nức nở khóc lên.
"Dì, xin lỗi, lần sau dì sẽ nhẹ nhàng hơn..." Phó Du Thư vội vàng xin lỗi.
"Sao lại khóc? Hòn Than, ngươi chăm sóc em ấy thế nào vậy! Nếu ngươi không biết cách chăm sóc thì ra ngoài mua đồ đổi cho ta chăm sóc!" Một bóng đen nhanh chóng nhảy vào từ cửa sổ, nhưng vì đang xách túi lớn nhỏ chứa rất nhiều thứ nên lúc vào bị kẹt ở cửa sổ, suýt chút nữa đã ngã xuống.
Tai Ô Hạm Tầm có thể nghe được âm thanh cách rất xa, khi còn cách trăm mét đã nghe thấy bé Chử Hâm, dưới tình thế cấp bách nên không đi cửa mà đi thẳng đến bên cạnh cửa sổ đang mở.
Khi ngẩng đầu lên, cô ấy thấy ba cặp mắt đang nhìn chằm chằm vào mình, ánh mắt mỗi người đều có vẻ phức tạp, lời Ô Hạm Tầm vừa định nói đều nghẹn lại trong cổ họng.
Hiện tại cô ấy lui ra ngoài rồi tiến vào từ cửa lớn còn kịp không?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...