Rốt cuộc những lão già đó đã làm cái gì mà chọc cho Đại Vu Chúc hạ lời nguyền lên thi thể của bọn họ, tuy rằng Đại Vu Chúc luôn ghét những thứ như nguyền rủa, nhưng có thể làm cho ngài ấy tức giận như vậy, nói không chừng những người đó chuyển thế cũng đừng nghĩ đến chuyện sống dễ chịu.
Nhưng đây không phải việc của cô ấy, vấn đề bày ở trước mắt cô ấy là có nên vào hay không, đi vào như thế nào.
Cô ấy đã nhanh chóng nghĩ ra câu trả lời cho vấn đề đầu tiên, nhất định phải đi vào, dù sao đó cũng là di vật của Đại Vu Chúc, cho dù cô ấy không lấy cũng không thể để người khác lấy được, lỡ như rơi vào trong tay của Quỷ Vương hoặc những người có ý định xấu, không chừng sẽ gây ra biết bao nhiêu là rắc rối.
Cho nên vật kia thực sự rất quan trọng, chắc chắn Đại Vu Chúc được đặt ở một nơi an toàn, như người ta thường nói, nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất... Sao lại cảm thấy là lạ? Quên đi, chính là lý tưởng này, theo suy đoán của cô ấy, tám chín phần nơi này chính là đích đến của cô ấy!
Nhưng vấn đề thứ hai lại khiến cô ấy phát sầu, ai cũng biết bên trong rất nguy hiểm, không thể tùy tiện mở mở cánh cửa này ra.
Mặc dù sau khi mở ra cô ấy có thể đối phó với những nguy hiểm phát sinh nhưng những người phía sau cô ấy phải làm sao bây giờ? Ai cũng là thương binh, còn có nhân viên kỹ thuật có giá trị vũ lực không cao, một hai người thì cô ấy còn có thể miễn cưỡng bảo vệ, nhưng mà nhiều người như vậy, ài Muốn bảo vệ mọi người trong ngôi mộ nguy hiểm tứ phía này mà không ai bị tổn hại gì, cái này có hơi làm khó mèo!
Phải làm sao đây?
Ô Meo Meo cố gắng hoạt động bộ não của mình, sau khi suy nghĩ hồi lâu cuối cùng mới nghĩ ra một phương pháp tương đối ổn thỏa.
Hay là thế này, bây giờ để lại ký hiệu ở đây, sau đó đưa hết những người này ra ngoài, chờ đến khi bọn họ ra ngoài rồi mình tìm cớ lẻn vào, ừm ừm! Hoàn hảo! Mình thật đúng là thiên tài!
Sau khi hạ quyết tâm, cô ấy lại đi tìm đội trưởng, lời lẽ chính đáng tỏ vẻ tình huống người thì chết, người thì bị thương này của bọn họ không nên ở lại đây lâu, những người còn sống nên nhanh chóng rời khỏi đây để tránh xảy ra thêm tai nạn.
Mặc dù đội trưởng muốn tìm thêm một lần nữa, tìm tất cả những đồng đội có thể còn sống trở về, nhưng anh ta cũng phải có trách nhiệm với những đồng đội còn sống ở nơi quỷ quái này, tìm người ở nơi không có đầu mối này, một khi gặp nguy hiểm sẽ chỉ mất thêm nhiều người hơn.
Anh ta bực bội đấm vào tường, đau khổ trầm tư một lát, cuối cùng bất đắc dĩ nói với Ô Hạm Tầm: "Cô nói đúng, có lẽ là nên ra ngoài trước."
Sau khi đưa những người khác ra ngoài, anh ta sẽ quay lại tìm người.
Một người một con mèo có cùng một ý tưởng đi đến thống nhất đạt được nhận thức chung.
"Tôi sẽ bảo vệ mọi người ra ngoài, trên đường đến đây tôi đã dọn sạch tất cả quái vật, cứ đi theo con đường đó thôi." Ô Hạm Tầm cảm thấy kế hoạch nhỏ của mình đã thành công, cô ấy vui vẻ đến mức suýt nữa lộ ra đuôi.
"Cảm ơn." Đội trưởng cảm thấy vô cùng áy náy vì bản thân đã từng nghi ngờ con Mèo yêu này.
"Không có gì! Tôi thấy ở đây có hai người đi lại không thuận tiện, tôi sẽ chở bọn họ, mọi người nghỉ ngơi cho khỏe hơn là có thể rời đi." Ô Hạm Tầm lặng lẽ để lại đánh dấu trên cửa để khi bản thân sẽ trở lại sẽ không lạc đường.
"Được." Đội trưởng đi tới đám người, nói ra quyết định của mình.
Có người cúi đầu giữ im lặng, có người lặng lẽ lau nước mắt, tất nhiên cũng có người phản đối, bọn họ không tin đồng đội của mình nhiều như vậy mà chỉ có một người sống sót, lại tìm một chút chờ một chút, lỡ như có thể cứu thêm một hai người nữa thì sao?
Nhưng sự phản đối của bọn họ đã bị tiếng quát của đội trưởng dập tắt.
Một lúc sau, bất kể là cam tâm hay không cam tâm, lúc này đều thu dọn đồ đạc theo phân phó của đội trưởng, giúp đỡ người bị thương không thể di chuyển lên người Ô Hạm Tầm đã biến trở lại nguyên hình, sau đó tìm lối ra.
"Bức tường cơ quan mà chúng ta vừa bước vào kia không thể mở được từ bên trong, bên này cũng không có con đường thứ hai để ra bên ngoài, chúng ta lại tìm cách xem có thể làm nổ cánh cửa kia hay không." Đội trưởng vừa đi vừa nói với Ô Hạm Tầm, chỉ là khi anh ta nhìn thấy bức tường kia, cái lỗ lớn nổ tung đã chặn những lời nói tiếp theo anh ta muốn nói.
"Đây là…"
"Cái này à, vừa rồi tôi không có chú ý tới cơ quan nào cả, cứ thế làm thông cái này thôi, ha ha..." Ô Hạm Tầm ngượng ngùng cười nói.
"..." Không hổ là Yêu tộc.
Nhóm người đi qua cái lỗ do Ô Hạm Tầm mở ra, dường như Cao Y Nam trên lưng cô ấy có vẻ hơi bất an, thỉnh thoảng vẫn ngẩng đầu lên nhìn.
"Meo Meo."
"Có chuyện gì?"
"Tôi cảm thấy có nguy hiểm, phải cẩn thận." Cao Y Nam ghé vào bên tai Ô Hạm Tầm nói.
Đôi tai của Ô Hạm Tầm giật giật, bởi vì Cao Y Nam vừa tìm được lối thoát bằng trực giác, cô ấy không thể coi thường lời đối phương nói.
"Nguy hiểm?" Cô ấy dừng lại, con ngươi lập tức co lại, lộ ra tư thế chuẩn bị chiến đấu, "Nguy hiểm ở đâu?"
"Hình như là… Phía trên."
Ô Hạm Tầm nhìn lên trần nhà, trên đó có thể có nguy hiểm gì? Chẳng lẽ còn có thứ gì có thể trực tiếp đánh xuyên qua thứ này sao?
"Sao vậy?" Đội trưởng nhìn con quái vật khổng lồ xù lông bên cạnh, lập tức rút vũ khí ra canh gác.
"Ong..."
Những rung động nhỏ khó phát hiện nối tiếp nhau, lúc đầu âm thanh rất nhỏ, gần như tai người khó mà nghe được, chỉ có Đào Ngột có thính lực siêu việt mới có thể cảm nhận được.
"Có cái gì đó đang kêu."
Dần dần, âm thanh bắt đầu to hơn, những người có mặt đều có thể nghe thấy, nhưng tiếp theo đó không chỉ là âm thanh mà còn là mặt đất rung chuyển dữ dội.
Mọi người vừa trốn thoát qua một kiếp lập tức nín thở, ai biết nơi quỷ quái này sẽ có thứ gì nữa!
Ô Hạm Tầm cẩn thận xác định phương hướng phát ra âm thanh, phát hiện nơi phát ra hình như chính là cánh cửa bọn họ vừa rời đi!
"Ô ô…" Gió đột nhiên thổi vào lối đi trong lăng mộ, kèm theo tiếng quỷ khóc sói gào thê lương.
Ô Hạm Tầm đột nhiên lộ ra vẻ mặt dữ tợn, ngẩng đầu nhìn trần nhà, trong cổ họng phát ra một tiếng gầm đầy uy hiếp.
Cao Y Nam đang ghé vào cổ cô ấy hơi ngồi dậy, vươn tay nhẹ nhàng chạm vào đầu Ô Hạm Tầm, cuối cùng nhẹ nhàng ấn một chút: "Xảy ra chuyện gì vậy? Kẻ địch tới sao?"
"Mau đưa mọi người xuống lưng tôi, mau!" Tiếng gầm nhẹ của Ô Hạm Tầm nghiêm trọng đến mức đội trưởng không kịp nghĩ nhiều, lập tức nâng người hành động không tiện xuống.
"Từ giờ trở đi, mọi người tiếp tục tìm lối ra, phải nhanh lên, sau khi ra ngoài phải lập tức rời khỏi đây, đi càng xa càng tốt!" Ô Hạm Tầm dùng đuôi của mình để nâng chuyển Cao Y Nam đang cố gắng dựa gần mình xuống với đồng đội của cô nàng.
"Meo Meo?" Cao Y Nam đưa tay ra, muốn nói lại thôi, không biết cô nàng suy nghĩ gì, cuối cùng im lặng để tay xuống.
"Đừng gây rắc rối!"
Móng vuốt của Ô Hạm Tầm vô thức đào một cái hố lớn trên mặt đất, vì không có ai trên lưng nên toàn bộ lông trên cơ thể cô ấy đều xù lên, cực kỳ giống áo giáp gai.
"Lúc này, ngươi còn tâm tình lo lắng cho người khác sao?" Một giọng âm trầm cùng với giọng điệu khinh thường vang lên bên tai Ô Hạm Tầm.
Đào Ngột há miệng, rít lên một tiếng kèm theo ngọn lửa đỏ phóng về phía trước, cùng lúc đó, một sức mạnh khác từ đỉnh lối vào của lăng mộ truyền đến, mang theo sát ý trần trụi va chạm với ngọn lửa đỏ, năng lượng bùng nổ hất văng những người phía sau Ô Hạm Tầm.
"Tự cho là thông minh."
"Grào!" Ô Hạm Tầm thua nửa chiêu, bị quỷ khí đẩy đến vách tường bên cạnh, vai phải của cô ấy rách ra một vết lớn, máu lập tức tụ lại trên mặt đất, tạo thành một "vũng nhỏ".
Phía trên lăng mộ bị nổ thành một cái lỗ, một con quỷ mặc vương bào màu đen lặng lẽ hiện ra từ làn khói.
Tử địch gặp nhau, hết sức đỏ mắt.
"Quỷ, Quỷ Vương Sở Diệm!" Bộ dạng của hai trong ba vị Quỷ Vương được công khai, cho nên đội trưởng chỉ nhìn thoáng qua đã nhận ra thân phận của con quỷ mặc vương bào cổ xưa này.
Ai có thể ngờ rằng một đội như bọn họ, khi đang thực hiện một nhiệm vụ hơi khó khăn lại gặp phải một đám cương thi ngàn năm tuổi và một vị Quỷ Vương?
Đối mặt với đám cương thi ngàn năm đó, đội trưởng vẫn còn chút hy vọng có thể mang đồng đội của mình ra ngoài, nhưng lấy sức mạnh của bọn họ đi đối mặt với một vị Quỷ Vương, vậy đó không khác gì lấy trứng chọi đá.
"Còn ngẩn người làm gì? Còn không mau dẫn người của cậu nhanh chóng rời đi!" Ô Hạm Tầm giận dữ gầm lên làm cho đội trưởng hoàn hồn từ trong hoảng sợ.
"Cô..." Đội trưởng nhìn Yêu quái đang giằng co với Quỷ Vương, cắn răng một cái mang mọi lập tức rút lui.
Chỉ là một đám kiến giơ tay là có thể tan thành mây khói, Quỷ Vương căn bản không thèm quan tâm đến sự sống chết của bọn họ, hoặc là nói hắn cho rằng hành vi giết bọn họ chỉ lãng phí thời gian, cho nên những người đó chạy thì chạy, hắn không quan tâm, hắn đến đây có mục đích quan trọng hơn.
"Mấy năm nay ngươi vẫn giả ngu giả ngơ, thậm chí còn lừa ta." Trên khuôn mặt trắng bệch của Quỷ Vương hơi hơi gợi lên một nụ cười, "Nhưng cuối cùng vẫn để ta tìm ra vị trí của Tiên Khí, ha, ngươi cũng thông minh, giấu Tiên Khí ở nơi dễ thấy nhất, làm cho ta xem nhẹ nơi này."
Vết thương của Ô Hạm Tầm nhanh chóng khép lại, khi nói chuyện, cô ấy đã có thể đứng vững.
Tên ngu ngốc này đang nói cái quái gì vậy? Tiên Khí gì? Che giấu cái gì? Cô ấy che giấu cái gì? Trong đầu Ô Hạm Tầm tràn ngập nghi hoặc, con quỷ này quả thực vẫn thích diễn trò như xưa.
"Lúc trước ta đã cảm thấy ngươi là một tai họa, đáng tiếc nhiều lần nhắm ngay vị trí của ngươi nhưng ngươi đều trốn thoát, hôm nay cũng là do ngươi xui xẻo, ở lại chỗ này đi." Trong lòng Quỷ Vương đã sớm có ý định giết con Đào Ngột này, chỉ là mấy ngàn năm nay chưa từng bắt được con Đào Ngột trơn như thoa mỡ này!
… Ô Hạm Tầm càng nghe càng không hiểu được lời của hắn, trốn cái gì? Nếu thật sự biết Quỷ Vương tới giết mình, dù có chết cô ấy cũng sẽ cắn một tầng da của hắn! Trốn? Trước nay cô ấy chỉ biết cứng rắn!
Nhưng quên đi, đầu Quỷ Vương từ trước tới nay chưa từng bình thường, nếu thật sự muốn đi tự hỏi hắn nghĩ gì, chỉ sợ đầu của chính ngươi sẽ bị hỏng trước.
Vì thế Ô Hạm Tầm cũng trào phúng Quỷ Vương, nói: "Buồn cười, còn chưa chắc rốt cuộc là ai làm cho ai ở lại đâu!"
"Xoảng!"
Chiếc đĩa trong tay Mộc Chiêu đột nhiên rơi xuống đất, vỡ thành mấy mảnh.
Chân trời hơi sáng nhưng nàng lại không thể ngủ được, từ khi học tỷ ra ngoài, nàng luôn cảm thấy bất an.
Học tỷ nói muốn xách một một con mèo khác trong nhà về, đi trễ sợ cô ấy sẽ gặp rắc rối nên đã đến núi Long Cư ngay trong đêm.
Mà bản thân, vì là mục tiêu trọng điểm của Quỷ Vương, đi sợ sẽ trở thành mục tiêu gây thêm rắc rối cho nên bị để lại ở nhà.
Nhưng nàng đã cho học tỷ "kho vũ khí" của mình, mỗi một bức tranh đều mở quyền hạn cho học tỷ, đến lúc đó đập cũng có thể đập cho Quỷ Vương choáng váng, còn có con át chủ bài bản thân dùng để đối phó trong tình huống xấu nhất, tuyệt đối sẽ không có vấn đề gì.
Nhưng…
Mộc Chiêu nhìn đĩa vỡ trên mặt đất, sững sờ một lúc mới vừa dọn dẹp vừa lẩm bẩm trong miệng: "Tuổi mới bình an, cả năm bình an [1]..."
[1] 碎碎平安, 岁岁平安: Vì trong tiếng Trung, 碎 - vỡ có cách phát âm gần giống với 岁 (suì) “năm”. Vì vậy người ta thường dùng câu này khi ai đó không may làm vỡ đồ để giải đen.
"Meo ô ~" Ngoài cửa phòng bếp truyền đến tiếng mèo kêu.
"Đừng vào, Hòn Than, coi chừng bị đứt chân!"
"Meo ô?" Hòn Than ngoan ngoãn đứng ở cửa.
Sau khi Mộc Chiêu dọn dẹp xong, quay người nhìn xuống, suýt chút nữa đã bị mèo con làm cho giật mình.
Hòn Than cõng mặt nạ gỗ kia bước tới, giống như một con mèo mọc mai rùa.
"Lại muốn mẹ chơi cái này cùng con sao? Được rồi, được rồi." Mộc Chiêu nhặt mặt nạ từ sau Hòn Than lên, khéo léo chơi đùa với mèo con.
"Đến xem ta biến thành người sống!" Mộc Chiêu đeo mặt nạ lên mặt, đột nhiên trước mắt hiện lên một hình ảnh, Mộc Chiêu kinh hãi, trượt tay một lần nữa đánh rơi mặt nạ xuống đất.
Vừa rồi... Đó là gì vậy?
Không đợi Mộc Chiêu nhặt mặt nạ lên kiểm chứng lần nữa, Hòn Than đột nhiên phát ra tiếng rống thê lương, không ngừng biến hóa giữa dạng mèo và Đào Ngột, ngẩng đầu nhìn về một hướng nào đó rồi dồn dập gầm nhẹ hai tiếng như đang mắng chửi.
"Hòn Than?!" Mộc Chiêu lao tới bế Hòn Than lên muốn xem chuyện gì xảy ra, kết quả lại vồ hụt.
Hòn Than biến mất ngay trước mắt nàng!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...