Thẩm Hi Vi gật đầu: “Được.
”
Cô vừa nói vừa đi đến chỗ ngồi của mình, dường như không nghe rõ Bùi Vân Tiêu đang nói gì, dễ dàng đồng ý.
Vương Yến - bạn cùng bàn của Mạnh Thanh Nhiên - nhìn thấy cảnh này, lập tức đứng ra bênh vực lẽ phải: "Này, Thẩm Hi Vi, cô làm sao vậy? Chỉ bảo cô mua thuốc thôi mà, cô cũng không mua được?"
“Nếu đã như vậy, bây giờ cô đi mua là được chứ gì.
Cô với Thanh Nhiên không phải bạn sao?”
Thẩm Hi Vi lạnh lùng liếc nhìn cô ta.
Vương Yến lớn tiếng nói: “Đây là chuyện cô nên làm! Tại sao lại bắt tôi đi?”
“Tôi nên?” Khóe miệng Thẩm Hi Vi nhếch lên nụ cười lạnh lùng, “Tôi với cô ta không thân không quen, tại sao tôi phải mua thuốc cho cô ta?”
Đến tháng chứ có phải sắp chết đâu!
Kiếp trước lúc cô khó chịu, cũng chẳng thấy bọn họ có chút thương cảm nào với cô.
Vương Yến chỉ vào Thẩm Hi Vi: “Cô là người giúp việc nhà hot boy, tôi đâu phải! Bây giờ bảo cậu mua thuốc cho bạn gái hot boy, chẳng phải là chuyện đương nhiên sao?”
Nghe thấy vậy, Thẩm Hi Vi nhìn về phía Bùi Vân Tiêu, hỏi: “Bùi Vân Tiêu, là cậu đi khắp nơi nói tôi là người giúp việc nhà cậu?”
Thấy cô nhìn về phía mình, Bùi Vân Tiêu hơi chột dạ.
Chuyện này đương nhiên là do người khác nhìn thấy ngày nào anh ta cũng được xe sang đưa đón, sau đó tự suy đoán, chỉ là, anh ta không giải thích mà thôi.
Anh ta không thể nào nói với người khác, cha anh ta chỉ là tài xế, còn anh ta là con trai của tài xế nhà Thẩm Hi Vi.
Sợ nói tiếp, Thẩm Hi Vi lại làm loạn ở đây, Bùi Vân Tiêu đi tới, anh ta và Thẩm Hi Vi là bạn cùng bàn: “Không mua thì thôi vậy, lát nữa tớ tự đi mua!”
Thẩm Hi Vi thích mình, cô không muốn mua đồ cho Mạnh Thanh Nhiên cũng là chuyện bình thường.
Bùi Vân Tiêu nhìn cô, hỏi: "Cơm cô mua đâu rồi?"
Không mua đồ, thì cũng phải mua cơm chứ?
Hơn nữa anh ta nghe bạn học đi mua cơm nói, vừa rồi nhìn thấy cô mua hai phần.
Anh ta đưa phần của mình cho Mạnh Thanh Nhiên ăn, cô cũng không có lý do gì để nói.
Dù sao thì đến cuối cùng, cô cũng không nỡ nhìn anh ta bị đói.
Thẩm Hi Vi thản nhiên nói: "Ăn rồi.
"
"Cô nói cái gì? Hai phần đều ăn hết rồi?"
Nhìn dáng vẻ hơi kích động của Bùi Vân Tiêu, Thẩm Hi Vi gật đầu: "Ừm.
"
Bạn học ngồi bàn trên nghe thấy vậy, đều khinh bỉ nhìn Thẩm Hi Vi: "Cô là heo à? Hai phần mà cũng ăn hết?"
Bọn họ quen thói nịnh bợ Bùi Vân Tiêu, coi thường cô.
Trước đây, cô nể mặt bọn họ đều là bạn bè của Bùi Vân Tiêu, không muốn đắc tội với bất kỳ ai bên cạnh Bùi Vân Tiêu, hy vọng bọn họ sẽ nói tốt cho mình.
Bây giờ mới phát hiện, bản thân chính là quá nuông chiều bọn họ rồi!
Rõ ràng mỗi lần, Bùi Vân Tiêu mời bọn họ ăn uống gì đó, đều là tiêu tiền của cô.
Thẩm Hi Vi bình tĩnh nói: "Tiêu tiền của tôi, đừng nói là ăn hai phần, ăn hai mươi phần cũng là chuyện đương nhiên.
"
Bạn học ngồi bàn trên nghe Thẩm Hi Vi nói vậy, sắc mặt tối sầm lại, sau đó nhỏ giọng nói: “Còn tiền của cô? Tiền của cô chẳng phải đều là nhà hot boy cho sao?”
Thẩm Hi Vi lười giải thích, Bùi Vân Tiêu bên cạnh đã tức giận.
Đặc biệt là Thẩm Hi Vi vậy mà lại không mua cơm cho anh ta, anh ta còn chưa có cơm ăn, lửa giận càng không nhịn được nữa!
Thẩm Hi Vi đây là cố ý chọc tức anh ta phải không!
Anh ta nói với Thẩm Hi Vi: “Thẩm Hi Vi, đây là do cô tự chuốc lấy.
Hy vọng lần này cô có thể kiên trì thêm được hai ngày!”
Nói xong, anh ta đứng dậy, cầm đồ đạc của mình, nói với Vương Yến - bạn cùng bàn của Mạnh Thanh Nhiên: "Tớ đổi chỗ với cậu, cậu đến ngồi với cô ta đi.
"
Mỗi lần anh ta không vui, đều trừng phạt Thẩm Hi Vi như vậy.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...