Giờ là buổi trưa, thời tiết rất nóng, ánh mặt trời chói chang.
Trên bãi biển dựng ô che nắng, dưới ô đều là ghế dài, không ít người dựa vào trên đó để ngủ.
Ti Nguy Lâu ngồi trong đó, trong tay cầm một ly nước đá nhưng không uống.
Anh không hề mệt mỏi, tầm nhìn dừng lại trên biển.
Đương nhiên cái anh nhìn không phải là biển, mà là người đang nhảy trên tấm ván bay nước ở trên biển.
Ti Du không học được, nhưng tế bào vận động rất mạnh, giống như cậu rất giỏi những môn thể thao trên biển như thế này.
Cậu thích nhất là bay trên biển, bỏ qua cảm giác trọng lực quay tròn giữa không trung, dù có chơi bao nhiêu lần cậu cũng không thấy mệt.
Cậu và Tạ Hoàn mỗi người thuê một ván bay nước, vì phòng ngừa có gì bất trắc, cho nên giữa hai người cách nhau rất xa.
Ti Du giẫm lên ván bay nước dưới chân, hơi nước phun ra từ lỗ khí.
Cậu nhảy lên một cách nhẹ nhàng, bay lên không trung, lộn mèo một cách điêu luyện ở trên không, hơi nước bao phủ làm cả người cậu ướt sũng.
Nỗi phiền muộn trong lòng Ti Du cũng giảm đi, khi nhìn Ti Nguy Lâu đang ngồi trên bãi biển, cuối cùng cậu cũng không còn bài xích như vậy nữa.
Cậu đứng giữa không trung, xa xa vẫy vẫy tay với Ti Nguy Lâu.
Ti Nguy Lâu mím môi, đứng lên, đi về phía cậu.
Thấy anh phối hợp như vậy, tâm trạng Ti Du càng tốt lên.
Cậu xoay người thả cơ thể xuống, tháo nút gài trên chân.
Hậu quả của việc bỏ qua trọng lực là khi đi trong nước biển còn chưa qua tới đùi bước chân của cậu đã có một chút lung lay.
Nhìn thấy Ti Nguy Lâu sắp đi tới đây, Ti Du cảm thấy cậu không thể đi được nữa, lỡ như không cẩn thận chân mềm nhũn ngã một cái liền quá mất mặt!Ti Nguy Lâu còn mặc bộ quần áo kia, rõ ràng không thích hợp cho việc hoạt động thể thao, nhưng Ti Du cũng lười bảo anh thay.
"Muốn chơi không?" Ti Du hỏi Ti Nguy Lâu.
Một tay cậu cầm tấm ván, một tay khác vuốt mái tóc ướt sũng ra phía sau.
Ti Du lớn lên rất trắng, chiếc áo phông rộng rãi ướt đẫm dính vào người, quấn lấy vòng eo thon gầy của cậu.
Đôi mắt của cậu rất sáng, khi nhìn thẳng vào người khác sẽ tạo cho người ta một loại ảo giác rất tập trung và thâm tình.
"Muốn.
" Ti Nguy Lâu rất thành thật.
Ti Du cười: "Vậy thử xem?Ti Nguy Lâu: "! Tôi không biết chơi.
”"Lúc đầu tôi cũng không biết chơi.
" Ti Du nhướng mày.
Sự thích thú của cậu nổi lên, nhìn Ti Nguy Lâu lúc này cũng thuận mắt hơn nhiều, cậu lắp lại tấm ván bay nước, nói: "Nào, tôi dẫn cậu bay trước một lần.
”Ti Nguy Lâu mím môi dưới, không nhúc nhích.
Ti Du thoáng nhìn thấy điện thoại di động trong tay anh, cho rằng anh không có chỗ để điện thoại di động.
Thế là cậu quay đầu nhìn về phía Tạ Hoàn đang hí ha hí hửng chơi ở bên kia hét lên: "Hoàn Tử! Lại đây một chút!”"Hả?" Tạ Hoàn không nghe rõ, lảo đảo đi về phía bọn họ.
"Đừng có chơi nữa, cậu cầm điện thoại giúp cậu ta đi.
" Ti Du nói xong, liền đưa tay về phía Ti Nguy Lâu.
Đầu ngón tay Ti Nguy Lâu run lên, sau đó giơ tay lên, đưa điện thoại di động cho cậu.
Ti Du lại chuyển tay đưa cho Tạ Hoàn, sau đó nhìn Ti Nguy Lâu nói: "Cậu lại đây, đạp lên cái này.
”Cậu chỉ vào tấm ván ở dưới chân mình, trên đó có một chỗ trống để người khác có thể đứng lên.
Tạ Hoàn cầm lấy điện thoại di động, vẻ mặt ngây thơ.
"Các cậu muốn làm gì?”"Tớ dẫn cậu ta bay một lần.
" Ti Du thuận miệng nói.
Cậu chưa từng dẫn người khác bay chung, lúc trước nhìn huấn luyện viên dẫn khách du lịch bay, cậu cảm thấy như vậy còn ngầu hơn so với chơi một mình.
Sau này khi cậu có bạn gái, nói không chừng còn có thể dẫn cô ấy đến chơi.
Cơ thể tiếp xúc thân mật kích thích nội tiết tố bùng nổ, chỉ cần nghĩ đến thì sẽ biết môn thể thao này chính là địa điểm thích hợp của tình yêu!Ti Du ngước mắt lên nhìn Ti Nguy Lâu, nghĩ thầm, trước hết phải thử với người anh em này cái đã.
Ti Nguy Lâu cởi giày, đi tới trước mặt cậu, nước biển không qua nửa đùi anh.
Sau khi đến gần bên cạnh, Ti Du mới phát hiện, môn thể thao này đúng là cơ hội tốt để tiếp xúc thân thể, bởi vì hiện tại cậu có chút không biết bắt đầu từ đâu để kéo Ti Nguy Lâu.
Ti Nguy Lâu ngước mắt lên nhìn cậu, nhìn ở khoảng cách gần như vậy tính công kích của khuôn mặt Ti Du càng mạnh hơn.
"Đến đây.
" Ti Du tùy tiện nói.
Mặc dù cậu cũng không thích Ti Nguy Lâu cho lắm, nhưng nếu đã nói sẽ dẫn người ta chơi, đến cuối cùng có hối hận cũng không được, để tránh cho Ti Nguy Lâu cho rằng cậu nói chuyện không giữ lời, lại xem thường cậu.
Ti Nguy Lâu đi về phía trước một chân giẫm lên chỗ trống trên ván, đứng ở vị trí đối mặt với Ti Du.
Ti Du cảm thấy mặt đối mặt như vậy có chút xấu hổ, nhưng ôm từ phía sau càng kỳ lạ hơn.
"Nắm chắc vào, trò này rất nguy hiểm.
”Ti Du giơ tay lên nắm lấy hai tay anh, Ti Nguy Lâu cứng đờ một chút, sau đó cũng giơ tay lên nắm lấy vai Ti Du.
Ti Du cố ý giở trò xấu, cho nên sau khi Ti Nguy Lâu đứng xong, cậu cũng không cho anh một chút thời gian phản ứng, trực tiếp bay lên.
Cảm thấy vai mình bị siết chặt hơn một chút, Ti Du có chút thích thú.
Cậu khẽ ngước mắt nhìn Ti Nguy Lâu, Ti Nguy Lâu cũng đang nhìn cậu.
Hai người họ đứng trên cao, tầm nhìn rộng lớn, trái tim Ti Nguy Lâu không khống chế được mà tăng tốc nhịp đập.
Bầu trời xanh biếc, gió biển mát mẻ, ánh mặt trời nóng rực, tiếng nước đập thình thịch, gương mặt Ti Du gần trong gang tấc, đôi mắt trong suốt, còn có ý cười ở khóe môi như có như không của cậu.
Tất cả những điều này khắc xuống dấu ấn thật sâu dưới đáy lòng nhàm chán của Ti Nguy Lâu.
Tạ Hoàn ngửa đầu nhìn hai người trên không trung, cảm thấy hình ảnh này có chút quỷ dị, nhưng cũng khá hài hòa, hơn nữa còn có tính thẩm mỹ.
Không còn cách nào khác, ngoại hình của hai người này quá đẹp.
Một người im lặng và bình tĩnh, người còn lại là ánh dương rực rỡ, nhưng cả hai đều mang đến cảm giác thanh xuân thuần khiết không thể bỏ qua, họ thực sự rất đẹp đôi.
Trong tay Tạ Hoàn cầm điện thoại di động của Ti Nguy Lâu, ma xui quỷ khiến cậu ta lại mở máy ảnh lên, chụp cho họ một vài bức ảnh và quay một đoạn video ngắn.
Cách đó không xa có mấy cô gái đứng nhìn, cũng đều lấy điện thoại di động ra chụp, những lời họ nói ra Tạ Hoàn cũng không dám nghe cẩn thận.
"Đó là Ti Du và ai?”Một giọng nói quen thuộc truyền đến từ phía sau, Tạ Hoàn khiếp sợ quay đầu lại.
Lộc Minh híp mắt nhìn giữa không trung, bởi vì ánh mặt trời quá chói mắt, cậu ta có chút nhìn không rõ.
"Lộc Minh?" Tạ Hoàn cất điện thoại di động đi, kinh ngạc nói: "Cậu cũng tới đây chơi à?”"Nếu không thì sao?" Lộc Minh cũng không thèm nhìn cậu ta, nói: "Đó là Ti Du đúng không? Cậu ta chơi với ai vậy?”Đứng gần như vậy, nhìn có chút thân mật nha.
Tạ Hoàn nói: "Ti Nguy Lâu, không phải rất rõ ràng sao?”Lộc Minh ngẩn ra, vừa rồi cậu ta thực ra cũng có hoài nghi là Ti Nguy Lâu, nhưng lại thấy không có khả năng Ti Du thân thiết với Ti Nguy Lâu như vậy, vì thế trực tiếp bác bỏ ý nghĩ này.
"Bọn họ hòa thuận vậy cơ à?”Lộc Minh nói không nên lời, nhưng có chút khó chịu.
Cảm giác tồn tại của Ti Nguy Lâu gần đây có chút mạnh.
Cả kỳ nghỉ hè trước đó, bởi vì Ti Du không đối phó với Ti Nguy Lâu, cho nên cũng chưa từng gặp Lộc Minh.
Sau khi khai giảng, cậu ta còn khóc vì Ti Nguy Lâu.
Ti Nguy Lâu như vậy dường như còn rất đặc biệt với Ti Du.
Nhưng mà vừa nghĩ đến thân phận Ti Nguy Lâu, Lộc Minh lại thả lỏng, Ti Du có quan hệ tốt với ai cũng không thể tốt với Ti Nguy Lâu.
Ti Du dẫn theo Ti Nguy Lâu chơi hơn mười phút, liền nói: "Cái này rất đơn giản, giữ cân bằng tốt là được.
”"Chút nữa cậu có thể tự thử xem.
”Ti Nguy Lâu gật đầu.
Ti Du rũ mắt, phát hiện Tạ Hoàn đang nói chuyện cùng một người, người nọ còn rất quen mặt.
Sau khi nhìn rõ, cậu kinh ngạc nói: "Sao Lộc Minh cũng tới đây?”Ti Nguy Lâu cúi đầu nhìn lại, sau đó liền nhìn thấy Lộc Minh vẫy tay với bọn họ.
"Đây không phải là trùng hợp sao?" Ti Du cười nhạo một tiếng, điều khiển ván bay hạ xuống.
Bữa sáng mà Lộc Minh nợ trước đó đã được đưa vào ngày hôm qua, sau đó thì được nghỉ, Ti Du nghĩ cũng đến lúc kiếm thêm bữa sáng cho bản thân.
Chờ sau khi hạ xuống, Ti Nguy Lâu liền tự giác đi lên từ ván bay, sắc mặt lạnh nhạt, ngay cả vận động kích thích như vậy, anh cũng không biểu hiện ra cảm xúc đặc biệt gì.
"Con cũng ở chỗ này hả con trai.
" Ti Du cười ha hả nâng cằm Lộc Minh lên.
Lộc Minh còn chưa nói gì, Tạ Hoàn đã nóng nảy: "Ba ba Du cậu thay đổi rồi, tớ không phải con trai duy nhất của cậu sao!”Ti Du xua tay: "Cậu là anh cả, cậu ta là anh hai, cậu lớn hơn nhiều so với cậu ta.
”"Vậy cũng được.
" Tạ Hoàn miễn cưỡng chấp nhận.
Lộc Minh im lặng nói: "Hai người có thể bình thường một chút được không, có muốn qua nhà chơi không?”"Cậu bị thiếu đòn đúng không?" Ti Du liếc cậu ta: "Bữa sáng của một tuần còn chưa đưa xong, giờ lại tới tìm ngược?”"Ây da đúng rồi.
" Ti Du tò mò nói: "Ngày đó cậu và Thẩm Ngộ Bắc, cuối cùng là ai thắng ai thua?”Lộc Minh nhìn cậu, thu hồi tầm mắt lại, nói: "Cậu có biết tôi vừa nhìn thấy ai không?”Tạ Hoàn một lời khó nói hết nói: "Cách cậu thay đổi chủ để có phải quá cứng nhắc rồi không?”"Ai vậy?" Ti Du đoán: "Thẩm Ngộ Bắc à?”Lộc Minh: "! ”Mẹ nó có phải là thần giao cách cảm không?Không đúng! Cậu ta đang nghĩ gì vậy?Ti Du nhíu mày: "Là thật sao?”Dựa theo tính cách có thù tất báo của Thẩm Ngộ Bắc, lần trước ở nhà xe thua mình, lần này nói không chừng anh ta sẽ tìm cơ hội giành lại chiến thắng.
Đang nghĩ ngợi, Ti Du liền nhìn thấy có thứ gì đó đập về phía cậu.
Trước khi cậu kịp phản ứng, "bộp" một tiếng, thứ kia đã bị Ti Nguy Lâu bắt được.
Lại là một quả bóng chuyền.
Mọi người nhìn về hướng quả bóng bay tới thì thấy một thanh niên cao gầy đang nói gì đó, quả thực là nói cái gì cái đó tới!Thẩm Ngộ Bắc bỏ qua tất cả mọi người ở đây, chỉ nhìn về phía Ti Du, cười nói: "Thật trùng hợp, có muốn đến chơi một trận không?”--------------------Tác giả có điều muốn nói: Khi còn chưa kịp phản ứng lại cảm xúc của mình, các nam chính đã vô tình rơi vào Tu La Tràng ha ha ha ha ha!.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...