Tác giả: Thiếp Tại Sơn Dương
Edit: FioHành động này của y quá mạnh mẽ, hù cho cả đám dưới võ đài ngớ người ra.
Các đệ tử ngơ ngác nhìn y, không rõ y muốn làm gì.
Suy đoán của Hứa Kính trở thành sự thật, một bộ sống không còn gì nuối tiếc đỡ trán: “Huynh ấy xông lên kiểu này thật luôn.”
Đây cũng là lần đầu tiên các vị trưởng lão trên đài cao gặp phải loại chiến trận dạng này, hết cơn sửng sốt mới mở miệng: “Bạn học nhỏ kia đúng là thú vị thật.”
“’Cầu bại một lần’ cũng viết lên được, tự tin mức ấy, có lẽ tư chất cũng không đến nỗi nào đâu.”
Mọi người liếc nhau, cười nói: “Vậy cứ rửa mắt đợi xem thôi.”
Bầu trời xám xịt rốt cuộc bắt đầu đổ mưa, mưa phùn gió xiên, Nghênh Huy Phong dày đặc sương trắng, mây mù trên núi mịt mờ, một mình Bùi Cảnh cầm kiếm đứng trên võ đài, nhìn xuống dưới, còn hô lên một câu: “Sao không ai đi lên vậy!”
Chúng đệ tử: “…”
Trước khi các trưởng lão chưa lên tiếng, đến rắm bọn họ cũng không dám thả.
Sự xuất hiện của cao thủ tuyệt thế, kết quả cuối cùng chẳng ai đoán được.
Hứa Kính thấy nhục giùm y.
Sở Quân Dự nhắm mắt lại, sau đó mở ra, hít hơi thật sâu, nói: “Xuống đây.”
Bùi Cảnh nghĩ thầm, còn lâu, mới làm màu được một nửa, y không muốn mất mặt đâu.
Thò đầu ra, y trả lời: “Vậy sao được, lên cũng lên rồi, xuống là xuống thế nào chứ, trừ phi có người đánh bại được ta.”
Sở Quân Dự: “Là ngươi nói đấy nhé.”
Dứt lời thì vung tay áo, định nhảy lên đài.
Hứa Kính là kiểu người hoà giải, cuống cả lên, chỉ sợ hai người này choảng nhau thật, cậu ta cuống quýt bắt lấy tay áo Sở Quân Dự: “Đừng đừng đừng, Sở huynh đừng xúc động, ta tin tưởng Nhất Minh huynh có chừng mực.”
Sở Quân Dự cười lạnh một tiếng, giọng điệu lạnh lùng cực kỳ: “Y thì có chừng mực chỗ nào, đi lên chỉ tổ bẽ mặt.” Nhưng hắn vẫn thu lại khí thế lẫm liệt, không huỷ mất sân khấu của Bùi Cảnh.
Bùi Cảnh âm thầm thở phào một hơi, may quá đi, y cũng không muốn đánh một trận với Sở Quân Dự ở chỗ này đâu.
Trông thấy tình hình lại lâm vào cục diện bế tắc, mấy vị trưởng lão trên không trung đều lắc đầu thở dài, một vị trưởng lão tương đối lớn tuổi không ngồi yên được nữa mới đứng lên, bực bội bọn họ chẳng biết tranh giành: “Các ngươi còn đứng ngây ra đó làm gì, đã có người tiên phong rồi mà các ngươi còn không biết linh động! Tỷ thí của Nghênh Huy Phong từ trước đến nay đều không có quy tắc, chẳng qua là cơ hội để các ngươi thể hiện thực lực của mình thôi, ai nắm được thì kẻ đó thắng chắc! Một đám ngu ngốc!”
Các đệ tử lúc này mới hiểu ra, ồn ào náo động, vừa hối hận vừa xấu hổ.
Có người nhảy lên võ đài ngay lập tức: “Ta đấu với ngươi.”
Là tu sĩ vóc dáng hơi vạm vỡ, lớn hơn đám đệ tử đang ngồi những mấy tuổi, khí thế quanh thân điềm tĩnh, tu vi đã đến Luyện Khí tầng tám.
Bùi Cảnh đeo kiếm, đứng trong mưa phùn, phong thái tiêu sái, cười nói: “Mời.”
“Vậy ta không khách khí nữa.”
Vị tu sĩ này khởi thế trung bình tấn, xuất kiếm mạnh mẽ, chiêu thức hơi non nớt, nhưng vẫn có thể nhìn ra được bình thường đã luyện tập rất nhiều.
Bùi Cảnh đấu với cậu ta có khác gì bắt nạt bạn học nhỏ, thế là để chừa cho bạn học nhỏ chút mặt mũi, y vẫn chọn cách đánh bại cậu ta sau ba chiêu.
Đệ tử dưới võ đài xem tỷ thí không chớp mắt.
Các chiêu kiếm của Bùi Cảnh đều rất cơ bản, không hề biến hoá chút nào nhưng vẫn cho bọn họ một loại cảm giác rất đặc biệt.
Mỗi chiêu kiếm dường như đều có hồn của mình, thông thuận như nước chảy mây trôi.
Một người.
Hai người.
Ba người.
Người thua dưới tay y càng lúc càng nhiều.
Bùi Cảnh thu kiếm về, hỏi: “Còn ai không?”
Trên võ đài, mưa hoa xen ánh kiếm, thấm ướt tóc mai chàng thiếu niên, khoảnh khắc nhìn thấy y mỉm cười, tất cả mọi người đều thảng thốt.
Tuổi trẻ ngông cuồng, có lẽ chính là như thế.
Cả một đời mưa bụi, chỉ cầu bại một lần.
Hứa Kính ở dưới đài đã có một chớp mắt bị sự đẹp trai của y làm cho chấn động, cảm thán: “Mặc dù phần lớn thằng nhóc này đều cợt nhả, nhưng đến thời điểm then chốt vẫn rất đáng tin đó chứ.”
Không ít đệ tử lặng yên, không nói lời nào — phế vật dựa vào chống lưng mà tiến vào, nịnh nọt tâng bốc kẻ mạnh trong ấn tượng, thế mà… lợi hại vậy ư? Lại nói đến những đệ tử ở ngoài từng bị Bùi Cảnh dạy dỗ, biết y đáng hận đến mức nào thì đen hết cả mặt, nghiến răng nghiến lợi, thầm cầu khấn trong lòng, ngóng trông có người tốt bụng có thể tiến lên hạ gục y.
Chỉ là người tốt bụng không hề xuất hiện.
Các trưởng lão khẽ gật đầu.
Các thế hệ trẻ tuổi chép miệng thở dài: “Tuỳ tiện đến mức này, kẻ nào không biết còn tưởng rằng đây là tranh đấu Vấn Thiên nữa cơ.
Ha ha ha, thằng nhóc này có tương lai đấy.”
Mà thế hệ đi trước lại càng coi trọng tâm tính và năng lực của y: “Kiếm pháp đơn giản, kiếm ý mới thành, là mầm mống tốt.”
Đương lúc Bùi Cảnh hẵng còn hăng hái, không ai biết được, ngoài cửa Vân Tiêu có một thiếu niên đánh bậy đánh bạ xâm nhập vào.
…
Từ nhỏ đến lớn, từ mà Quý Vô Ưu nghe được nhiều nhất là “ngu ngốc”.
Nó đi trên đường cũng có thể nghe được người khác chỉ chỉ trỏ trỏ sau lưng mắng chửi mình, rằng “Nó đó, thằng ngu kia của nhà họ Quý”.
Nó mang đồ chơi lấy lòng những đứa trẻ khác trong thôn, tha thiết mong chờ đám trẻ dẫn mình cùng vui đùa, nhưng thứ đợi được chỉ có những đứa khác đi vòng xung quanh mình hát khúc ca về đồ đần độn.
Mẹ nó nói, thật ra nó không đần chút nào, chỉ là đầu óc kém thông minh.
Còn kém thông minh ở đâu, Quý Vô Ưu không nói rõ được, hỏi tiên sinh dạy học trong thôn, tiên sinh lại chỉ sờ vào đầu nó rồi thở dài.
Cha mẹ nó bất hạnh ngã xuống sườn núi dẫn đến bỏ mạng, là người cô tốt bụng nhận giúp đỡ nó.
Cô tốt bụng lắm lắm, tình cờ biết được nó có linh căn, có khả năng trở thành thần tiên, còn cố tình tìm thầy dạy cho nó, để nó lên đường đi theo thầy học hỏi.
Thầy không thích nói chuyện, ngày nào cũng cho nó ăn những đan dược kỳ kỳ quái quái, nhưng việc này chẳng sao cả, ít nhất thì thầy không ghét bỏ nó.
Nó cứu được một con thỏ ở dọc đường, con thỏ lớn cực kỳ, màu đỏ tím lạ lùng ánh lên trong mắt.
Nó tràn đầy phấn khởi đưa cho thầy nhìn lại phải chịu một bạt tai, đến đêm thì thầy nướng thỏ lên, nướng xong còn nhét một miếng thịt thỏ vào miệng nó, ép nó ăn.
Trong thịt có tơ máu, mùi tanh rất nồng, nó ăn xong thì vật tại chỗ nôn hết ra, vừa nôn vừa khóc, dần dần thiếp đi mất.
Chờ đến lúc tỉnh dậy, đã không thấy thầy đâu.
Chỉ có một mình nó, còn có đống lửa tắt hẳn.
Giữa đống lửa là xác thỏ, trắng hếu, chất thành một đống.
Nó vò đầu, mơ hồ nhớ lại, đêm qua làm gì có nhiều thế.
Không có thầy, nó muốn về nhà, lại không tìm thấy đường.
Mơ mơ màng màng mò vào trong một khu rừng rậm, nhặt được viên đá vô cùng đẹp đẽ, màu sắc đủ loại, sờ qua sờ lại dễ chịu cực kỳ, thế là đeo nó lên cổ mình.
Ra khỏi rừng rậm, có người đến tìm nó, còn cho nó hai cái bánh bao, nói rằng linh căn của nó không tệ, có hứng thú gia nhập Vân Tiêu không.
Hai tay Quý Vô Ưu cầm bánh bao, mặt mày xám xịt, sững sờ: “Vân Tiêu, là thứ gì vậy?”
Vẻ mặt người kia cứng ngắc lại trong một giây, cảm thấy hơi khó tin, cuối cùng vẫn kiên nhẫn giải thích cho nó: “Vân Tiêu là tông môn đứng đầu thiên hạ hiện giờ đấy, ngươi có muốn mạnh lên không, có muốn ngày nào cũng có cơm ăn không, vậy đi theo ta là được rồi.”
Ngày nào cũng có cơm ăn.
Nó đỏ mắt mong chờ: “Muốn.”
Người kia mở cờ trong bụng: “Đưa viên đá trên cổ ngươi cho ta, coi như đó là thù lao, ta đưa cho ngươi tín vật, ngươi mang nó đến Vân Tiêu, lập tức sẽ có người ra đón ngươi.”
Quý Vô Ưu đảo mắt, lấy viên đá trên cổ xuống.
Người kia cho nó một cuốn cẩm nang, dặn đi dặn lại, chưa đến Vân Tiêu thì không được mở.
Nó tin sái cổ.
Dựa theo chỉ thị của người kia, trắc trở gập ghềnh, trèo đèo lội suối, Quý Vô Ưu đi tới trước cửa núi Vân Tiêu.
Quần áo rách nát, rất nhiều vết xước bị cứa phải trên tay lẫn chân, đau lắm, nhưng nó vẫn vui vẻ.
Vân Tiêu rộng lớn cực kỳ, cũng rất đẹp, dưới cơn mưa, trời xanh núi xám.
Sau cửa núi không có đường, là dãy núi vạn khe, mây mù lững lờ.
Lòng nó đầy ắp vui mừng, mở cẩm nang ra, lại chỉ có một luồng hôi thối đánh úp lại.
Sau khi ngẩn người, nó giở mạnh cuốn cẩm nang, nhìn vào bên trong, sao không có gì cả?
Quý Vô Ưu đau lòng lấy bánh bao ra khỏi ngực, thút tha thút thít bắt đầu ăn, thầm nghĩ, mình bị lừa rồi.
Lúc này, từ trên trời có gì đó đột nhiên rơi xuống.
Một con hạc trắng bay ngang qua bị mùi hương của cẩm nang hun cho ngạt thở, rơi xuống trước mặt nó.
Nước trên khoé mắt của Quý Vô Ưu còn chưa kịp khô, nó nghẹn họng, nhét bánh bao cắn dở vào trong quần áo.
Lại nghĩ, đây là đến đón mình đấy à?
Vân hạc chỉ choáng mấy giây, lắc đầu đứng lên, vừa khinh bỉ vừa chán ghét trừng mắt lườm tên béo ngu hết chỗ chê, sau đó giương cánh định bay lên.
Quý Vô Ưu kêu một tiếng, giống như bắt được cọng cỏ cứu mạng, vội vàng túm lấy móng vuốt của Vân hạc.
Khoảnh khắc bay lên không trung, nó hãi hùng gào ầm lên, dứt khoát nhắm tịt mắt, tay càng túm chặt hơn.
Vân hạc làm cách nào cũng không dứt được, bực bội huýt dài hai tiếng, bay thẳng đến Nghênh Huy Phong gần cửa núi nhất, muốn đá văng đồ đeo bám mãi không gỡ được này ra.
Mưa lất phất ngừng lại một lát, lẫn với tiếng hạc rền vang, một vị khách không mời mà đến từ trên trời rơi xuống sân bãi tỷ thí của Nghênh Huy Phong.
…
Hôm qua Tiêu Thần xem như chân chân thực thực bị dạy dỗ một trận, cả tinh thần và thể xác đồng thời bị tra tấn.
Cuối cùng, dưới sự tận tình khuyên bảo của Phong chủ, cậu ta hiểu rõ những việc làm trong quá khứ của mình đã bước lên con đường bất chính cỡ nào.
Có thể vượt qua cầu treo, cậu ta vốn là người tâm tính trong sạch, nếu chân chính nguyện ý tỉnh ngộ, vậy chỉ cần chỉ điểm một chút thôi đã hiểu thấu đáo rồi.
Lại không khỏi cảm thấy hết sức may mắn, tiên sinh mà đệ tử mới năm đầu tiên gặp được là Hoàng Phù đạo nhân, phạm sai lầm vẫn còn có cơ hội được tha thứ.
Hiểu rõ rồi, cậu ta cũng không mong có thể lọt vào ngoại phong.
Để chuộc tội, cậu ta ước hẹn ba năm với Hoàng Phù đạo nhân, tu luyện tại mảnh vườn ở Nghênh Huy Phong trong ba năm, đợi đến lúc chân chính vãn hồi sẽ lại trở ra.
Mặc dù cậu ta biết mình sai, nhưng không có nghĩa cậu ta sẽ tha thứ cho Bùi Cảnh.
Hết lần này đến lần khác đều là thằng ranh kia gây cho mình, bây giờ, cái tư thái “Cầu bại một lần” ngông cuồng lại càng khiến cậu ta tức giận nhức nhối hết cả ngũ tạng phế phủ, càng nhìn càng chẳng ra gì.
Tiêu Thần đứng ở vòng ngoài cùng, nghiến răng nghiến lợi ken két nhả chữ: “Y lợi hại, y trâu bò, y đứng đầu thiên hạ.
Nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên, tao chờ đến lúc mày khóc.”
Chợt cậu ta nghe thấy giọng nói của một thiếu niên phía sau mình.
Thiếu niên còn đang nhồm nhoàm thứ gì đó, mơ mơ hồ hồ: “Các ngươi đang nhìn gì vậy?”
Tiêu Thần quay đầu, chỉ thấy một thằng béo, xem chừng là đồ đần độn hiền như khúc gỗ, mặc quần áo rách tung toé, vá chằng vá đụp, hai má phồng lên, nhìn về phía trước không chớp mắt.
Quý Vô Ưu bị Vân hạc đá xuống, lăn mấy vòng dưới đất, sau đó đứng lên, giống như ruồi mất đầu đi lung tung, lần theo tiếng động đến được đây, lại không nghĩ tới sẽ nhìn thấy nhiều người như vậy, tất cả đều vây quanh một chỗ.
Nó đứng rất xa, vẫn lờ mờ thấy được trong đám người có võ đài, trên võ đài có người, tuổi xấp xỉ với mình, mặc quần áo trắng, lúc cười lên trông rạng rỡ cực kỳ.
Nó sợ hãi, bánh bao cũng nuốt rất chậm: “Người kia là ai vậy.”
Tiêu Thần vẻ ghét bỏ, đi sang bên cạnh.
Đâu ra tên ăn mày này vậy, từ lúc nào đến loại người này mà Vân Tiêu cũng cho vào được thế.
Chẳng qua bây giờ cậu ta bị Trương Nhất Minh chọc cho tức điên, lười chẳng muốn để ý thằng béo này, lại chợt nghe thấy thằng béo chỉ vào Trương Nhất Minh, hỏi y là ai.
Tiêu Thần bùng nổ, nghiến răng nghiến lợi: “Nó ấy à, là người lòng dạ hiểm ác cực hạn, bây giờ bị người người hô đánh.
Ngươi đi lên đánh nó một trận, đánh thắng rồi, vậy có thể được trưởng lão ngoại phong nhìn trúng, thu vào môn phái luôn.”
Quý Vô Ưu sáng hết cả mắt: “Được nhận vào rồi sẽ không đói bụng nữa hả?”
Đồ nhà quê đâu ra vậy, nhưng mà lúc này Tiêu Thần đang cần đến, cậu ta nhe răng cười: “Đúng rồi.
Giờ chẳng ai dám lên đó cả, ngươi tranh thủ thời gian, nhân cơ hội này lên đánh nó một trận đi.”
Quý Vô Ưu “oa” một tiếng, khuôn mặt đầy mong chờ, nó do dự một hồi, chùi bàn tay bẩn vào áo vào quần, nghiêng đầu hỏi: “Nhưng ta đánh thắng được huynh ấy không?”
Tiêu Thần trợn trắng mắt, ngươi đánh thắng được cái rắm ấy, ngoài miệng lại giật dây: ”Không thử sao biết được, ta cảm thấy ngươi rất cường tráng, có thể thành công.”
Quý Vô Ưu được cổ vũ bỗng tràn ngập động lực, lại thêm ăn uống no đủ phía trước mê hoặc, lập tức tự động viên mình, chui từ bên ngoài vào.
Trên võ đài, Bùi Cảnh đứng trên cao không khỏi rét lạnh, cầu bại một lần lại bất khả chiến bại, như thế nhân quên đời, đẹp trai cực kỳ.
Mà Hứa Kính nhìn đến bứt rứt, mở miệng hỏi: “Chừng nào huynh mới xuống?”
Bùi Cảnh vui vẻ trong lòng, huýt sáo một tiếng: “Thua sẽ xuống ngay, chờ người có duyên thôi.”
Hứa Kính: “…” Hơi hối hận vì lúc trước đã ngăn cản Sở Quân Dự rồi đấy.
Bây giờ nói lại với Sở Quân Dự còn kịp không?
Cậu ta nghiêng đầu, đang muốn đề nghị với Sở huynh của mình, bỗng nhiên bị người sau lưng đẩy một cái.
Là một bàn tay hơi bẩn.
Hứa Kính quay đầu lại, chỉ thấy một thằng béo chui ra khỏi đám người, bụi bặm từ đầu đến chân.
Cậu ta lặng lẽ khẽ dịch sang bên cạnh.
Quý Vô Ưu rốt cuộc lao ra khỏi đám người, đứng trước võ đài.
Trên võ đài, nụ cười mà Bùi Cảnh vẫn luôn treo bên khoé miệng, đến khi nhìn rõ diện mạo người tới, dần dần biến mất.
Dưới đài là một thiếu niên đầy bụi đất, hơi béo, khuôn mặt có phần mập mạp của con nít, hẳn là béo rồi, có sức ăn từ nhỏ đến lớn, cũng dễ đói cực kỳ, là do huyết thống của Thiên Ma.
Thiếu niên mặc quần áo rách rưới, so với một đám áo trắng như tuyết phía sau, với bạn lứa cùng tuổi mũ áo chỉnh tề, vừa khôi hài lại nực cười.
Nhưng đôi mắt thiếu niên lại sạch sẽ không vương bụi, trong vắt như không có lấy một sợi gân, đầy ắp ngây thơ của trẻ con, khờ dại ngớ ngẩn.
“Ta có thể đánh một trận với ngươi không?”
Gió vù vù, mưa lất phất, tất cả ngưng lại như bức tranh thuỷ mặc.
Bùi Cảnh che giấu sóng to gió lớn trong lòng, nhảy khỏi lôi đài, thuận tay kéo luôn tấm bảng “Cầu bại một lần” của mình xuống, sau đó cười nói: “Không được đâu, ta mạnh lắm, bắt nạt ngươi thì còn gì là vui nữa, ngươi tiếp tục tranh tài với đám bại tướng dưới tay ta đi.”
Quý Vô Ưu cảm thấy hơi mất mát.
Bùi Cảnh giơ tấm bảng của mình trước mặt Quý Vô Ưu, bảo: “Nhưng cho dù nói thế nào cũng là ngươi khiến ta xuống đài, vậy thì cơ hội biểu hiện để lại cho ngươi — ‘Cầu bại một lần’ cho ngươi, phải trụ lại đến cuối cùng đấy.”
Quý Vô Ưu ngơ ngác ngẩng đầu.
Khói mỏng, mưa phùn, sớm mù sương.
Thiếu niên trước mặt khí chất dịu dàng, nụ cười cho người ta ấm áp và thiện ý vô tận.
Quý Vô Ưu ngây ngô cầm lấy tấm bảng, sau đó bám lấy mép võ đài, động tác vừa vụng về vừa buồn cười bò lên dưới nụ cười cổ vũ của Bùi Cảnh.
Mọi người còn đang buồn bực sao chưa từng thấy đồ mập mạp bẩn thỉu này bao giờ đã bị hành động của Bùi Cảnh làm cho suýt hộc máu, cảm giác như hứng chịu nhục nhã hết sức lớn lao.
Mà Hứa Kính cũng giật mình, không nghĩ đến việc y sẽ nhảy xuống như vậy.
Chờ đến khi Bùi Cảnh đến cạnh mình, cậu ta mới hỏi: “Đây chính là người mà huynh gọi là có duyên à?”
Bùi Cảnh suy nghĩ một lát, nở nụ cười không rõ ý tứ: “Chính xác.”
Bùi Cảnh liếc mắt thôi cũng thấy được tu vi trên người Quý Vô Ưu, Luyện Khí tầng bảy, nhân vật chính không hổ là nhân vật chính, thuở nhỏ mất cha mất mẹ, không gặp được người nào tốt, người cô ích kỷ cay nghiệt, người thầy lòng dạ độc ác.
Thế mà hắn vẫn kiên cường sống sót trong đủ loại mưu mô tính toán, không chỉ sống sót, tu vi của hắn lại càng tăng mạnh hơn nữa.
Nhìn khắp cả Nghênh Huy Phong, người đánh thắng được hắn phỏng chừng chẳng có mấy ai.
Y nghiêng đầu nói với Sở Quân Dự: “Ngươi chớ xem thường tên mập này, ta có mắt nhìn người, sau này hắn sẽ rất lợi hại.”
Nói xong mới phát hiện Sở Quân Dự không đúng cho lắm.
Mưa gió bên tai đều đóng băng lại, ánh sáng le lói trong mưa chiều chớp tắt.
Sở Quân Dự giống như lạc vào cõi không người nào đó, đôi mắt nhạt màu nhìn thẳng phía trước, lạnh lẽo, cũng thuần tuý tựa lưu ly.
Tất cả cảm xúc đóng kín lại, không ai nhìn thấu.
Nhưng Bùi Cảnh có thể cảm giác được, bây giờ hắn đang cực kỳ bất thường.
Bùi Cảnh thoáng run lên, hỏi: “Ngươi sao vậy?”
Sở Quân Dự đáp: “Không sao cả.”
Bùi Cảnh lại nghĩ, nhân vật chính không hổ là nhân vật chính, lực ảnh hưởng đúng là kinh khủng thật, thế mà đả động được đến cả Sở Quân Dự.
Y khoanh tay nhìn lên võ đài, sau khi y đi xuống, không ít người đều vui vẻ trong lòng, hết người này đến người khác lao lên khiêu chiến, tưởng rằng Quý Vô Ưu trông đần độn dễ bắt nạt.
Nhưng không ai ngoại lệ, tất cả đều bị Quý Vô Ưu ngơ ngơ ngác ngác đánh bại.
Lực lượng chênh lệch giữa Luyện Khí tầng bảy và Luyện Khí tầng năm không thể so sánh được, cho dù không có bất kỳ chiêu thức nào, Quý Vô Ưu dùng tay không vẫn dư sức đánh thắng bọn họ.
Nhưng nó cứ ù ù cạc cạc chẳng hiểu sao mà chiến thắng, người khác ra tay, xé gió rạch mưa đâm đến, nó chỉ giơ tay bừa bãi chặn lại, kiếm kia lập tức bị gãy làm đôi.
Chuyện gì đã xảy ra? Quý Vô Ưu đứng trên võ đài cũng không biết phải làm sao nữa.
Bùi Cảnh đứng dưới đài cười không thở nổi: “Người bị đánh không hiểu chuyện gì, kẻ đánh người cũng chẳng thể nắm rõ, đúng là một đám ngu ngốc.”
Hứa Kính hỏi: “Cậu trai này ở đâu ra thế, sao ta không nhớ được việc Nghênh Huy Phong có một người như vậy?”
Bùi Cảnh đáp: “Quan tâm hắn ở đâu ra làm gì, dù sao sau này cũng sẽ trở thành đệ tử của Vân Tiêu ta.”
Hứa Kính: “Sao huynh dám chắc?”
Bùi Cảnh mỉm cười, không đáp lời.
Cuối cùng, một đệ tử thảm bại dưới tay Quý Vô Ưu đau thấu tim gan, không muốn giấu giếm nữa, tức hổn hển, vừa khóc vừa gào lên với trưởng lão bên kia: “Thưa trưởng lão! Cậu ta không phải đệ tử của Nghênh Huy Phong chúng con! Căn bản không có tư cách tham dự tỷ thí, dựa vào cái gì lại để cậu ta đứng ở đây ạ!”
Các trưởng lão ngơ ngác nhìn nhau, thật ra lúc nhìn thấy quần áo của đệ tử này, bọn họ đã cảm thấy không giống với đệ tử của Vân Tiêu, không ngờ thế mà thật sự là người ngoài.
Một người ngoài, làm sao vào được?
Hồi lâu sau, trưởng lão lớn tuổi tuân thủ quy củ nghiêm ngặt ở Tử Ngọc Phong mới chậm rãi lên tiếng: “Thế sao các ngươi không nói sớm bẩm báo.”
Tên đệ tử kia hơi xấu hổ, đỏ bừng mặt trả lời: “Lúc nãy đệ tử không chú ý đến!”
— Vốn dĩ tưởng rằng là đồ đần dễ bắt nạt, là quả hồng mềm dễ bóp, có thể dùng để thể hiện bản thân, ai ngờ bây giờ đá phải tấm sắt, vậy cần giữ lại làm gì?
Trưởng lão ở Tử Ngọc Phong nghiêm mặt: “Chiếu theo quy củ của Vân Tiêu, không phải đệ tử của Vân Tiêu đương nhiên không có tư cách tham gia tỷ thí của Nghênh Huy Phong.
Để cậu bạn kia đến ở đâu thì đi về đó đi.”
Một vị trưởng lão trẻ tuổi do dự, đề nghị: “Bây giờ cậu ấy đã đến Luyện Khí tầng sáu, nếu đặt ở ngoại phong cũng xem như người nổi bật.
Vả lại, nhìn trang phục của cậu ấy, ở ngoài đoán chừng cũng là tán tu lang thang, không vào nhận vào môn phái, cũng coi như làm chút việc thiện.”
Trưởng lão ở Tử Ngọc Phong lườm người nọ: “Tuyển chọn đệ tử của Vân Tiêu chưa hề chỉ có duy nhất một con đường, quy củ vẫn ở đó.
Ngoại trừ Chưởng môn, ai dám bất chấp thu cậu ta vào cửa.”
Trưởng lão trẻ tuổi hậm hực cúi đầu.
Không lâu sau đó, một vị nữ trưởng lão bước đến từ chỗ ngồi của các trưởng lão ở phía bên kia, nàng đi đến trước mặt Quý Vô Ưu, khí chất dịu dàng, cười hỏi: “Cậu đã không phải là đệ tử Vân Tiêu chúng ta, vậy thì cậu đến từ nơi đâu?”
Quý Vô Ưu tái mặt, tay chân luống cuống không biết đặt đâu mới phải, chỉ có thể nói thật: “Con… Con đến đây vì có người tiến cử, người đó cho con tín vật, muốn con mang đến đây, nói con đến rồi sẽ trở thành đệ tử của Vân Tiêu.”
Nữ trưởng lão đỡ trán, bất đắc dĩ cười đáp: “Vân Tiêu chúng ta không hề có loại tiến cử bằng lời nói này, hẳn là cậu bị lừa rồi, cũng không biết làm sao đánh bậy đánh bạ đến được Nghênh Huy Phong nữa.
Cậu đi theo ta đi, ta đưa cậu về nhà.”
Quý Vô Ưu triệt để hoảng hốt, nó không muốn đi, trở về nhà cũng không tốt lắm, trước giờ cô vẫn không cho mình ăn no, vì còn phải chăm sóc cả em họ.
Nó muốn ở lại, lúc nào nó cũng đói, bất lực tột cùng, vô thức dùng ánh mắt khẩn cầu nhìn về phía Bùi Cảnh, thiếu niên thân thiện với mình ngay từ đầu.
Nhưng rất nhanh, nó bị hù doạ.
Bởi vì đôi mắt của một người khác bên cạnh thiếu niên xuyên thấu qua người nó, giống như băng giá nơi sâu thẳm, không đến gần vẫn cảm thấy được nguy hiểm và sợ hãi, kinh dị như khoảnh khắc ngã vào địa ngục.
Bùi Cảnh nhận được ánh mắt của Quý Vô Ưu, rạng rỡ cười với nó.
Ngày trước y theo dõi quyển sách “Tru kiếm” này, một nguyên nhân rất lớn là cảm thấy thiết lập của nhân vật chính chơi vui, khi mà máu Thiên Ma còn chưa thức tỉnh hoàn toàn, thần thức của Quý Vô Ưu là đứa trẻ con ngây thơ, là đồ tham ăn ngu ngu ngốc ngốc.
Mặc dù giai đoạn trước chịu uất ức, nhưng suy cho cùng, lội ngược dòng hắc hoá vả mặt là không tránh khỏi.
Chẳng qua, giờ đây y đã xuyên vào trong sách, đương nhiên sẽ không để nó hắc hoá.
… Yên tâm đi anh trai nhân vật chính, ngươi sẽ yên ổn ở lại.
Mà tất cả nhục nhã hổ thẹn phải chịu ở ngoại phong trong nguyên tác, cũng sẽ không xuất hiện.
Quý Vô Ưu đi rồi, mang theo cả bảng hiệu “Cầu bại một lần”, rực rỡ thuộc về Bùi Cảnh rốt cuộc trôi qua, đệ tử khác liên tục thở phào, khoan khoái thi triển quyền cước, bắt đầu màn biểu diễn của mình, những võ đài khác cũng được sử dụng.
Tỷ thí tiền hành ba ngày ba đêm.
Bùi Cảnh đương nhiên không thể ở lại đây xem một đám gà mờ đấu đá lẫn nhau.
Thiên phú và thực lực của Sở Quân Dự vẫn sừng sững ở đó, căn bản không cần biểu hiện, hai ngày sau hiển nhiên trở về viện Tu Nhã.
Trong Thiên Tiệm Phong, Bùi Cảnh chấp bút viết thư.
Y chỉ nhớ mang máng được vài tình tiết chung chung trong quyển sách “Tru kiếm” này, hình như Quý Vô Ưu cũng xuất hiện ở thi đấu Nghênh Huy Phong, mơ mơ hồ hồ vào ngoại phong.
Trong sách, là trưởng lão ở Thượng Dương Phong bị chấn động bởi thiên phú của nó, cầu tình với Chưởng môn muốn giữ nó lại.
Nhưng sau đó, Quý Vô Ưu chỉ biểu hiện tầm thường, không xứng với kỳ vọng của ông nên mới khiến cho trưởng lão ở Thượng Dương Phong lạnh nhạt.
Lần này, không cần đến trưởng lão ở Thượng Dương Phong cầu tình, Chưởng môn lâm thời đích thân sắp xếp cho Quý Vô Ưu.
“Đi đâu giờ?” Bùi Cảnh cầm bút, xoa cằm suy nghĩ, vẫn quyết định thuận theo tình tiết trong sách: “Thôi thì vẫn đến Thượng Dương Phong đi, ta cũng đi vậy.”
Xử lý xong việc của nhân vật chính, y phát hiện Tịch Vô Đoan đã phản hồi cho mình rồi.
Là chuyện liên quan đến Thư Diêm.
Tịch Vô Đoan không rõ ràng lắm với cái tên của Thư Diêm, nhưng lại không xa lạ gì với mấy câu thơ y thêm vào ấy.
Bởi vì mấy ngày trước Ngu Thanh Liên cũng đưa cho hắn ta nét bút gần giống y đúc, mà những gì Doanh Châu tìm thấy lại càng thêm toàn diện.
Cuồng đồ mài giáo dưới sao, bất bình quét sạch chẳng tài nào dung.
Từ nay đất chuyển trời rung, giết người còn tiếc chẳng vung tay à?
Bất trung, bất hiếu không tha!
Bất nhân, bất nghĩa cũng là mệnh tan!
Không khôn, không phép, dối gian, phụng thiên giết sạch, chẳng tàng đứa nao!
Gốc là bài “Thất Sát ca” của Trương Hiến Trung, bản dịch thơ được thực hiện bởi Đạm Vân Ô Kê
Tuỳ tiện mà điên cuồng, chữ viết vặn vẹo, giống như kẻ liều chết đang hoan lạc.
Bùi Cảnh giật mình: “Không phải hắn đến vì ta à? Vậy tại sao chỗ Ngu Thanh Liên cũng có?”
Tịch Vô Đoan còn nói: Bài thơ này xuất hiện trong gian phòng của một trưởng lão tự sát mà chết ở Doanh Châu, sự tình nghiêm trọng, vài ngày nữa có thể Ngu Thanh Liên sẽ đến đại lục Thương Hoa một chuyến, kéo y cùng điều tra việc này.
Bùi Cảnh giật giật khoé miệng.
Y nâng bút, trực tiếp kể cho hắn ta việc bây giờ y đang hoá thành đệ tử trẻ trải nghiệm cuộc sống ở ngoại phong Vân Tiêu, nàng muốn đến, trước hết khiến mình trẻ ra vài trăm tuổi đi, cho nàng khỏi phải giảm cân.
Dù sao dựa vào cái loại tính tình ấy của Ngu Thanh Liên, kiểu gì cũng không thể biến mình thành cô nhóc mũm mĩm hồi bé được.
…
Đêm đến.
Viện Tu Nhã.
Sở Quân Dự lại cầm quyển sách đen nhánh kia trong tay, sách rất mỏng, chữ viết lờ mờ chẳng thể nhận ra.
Bùi Cảnh cố gắng thuyết phục hắn: “Ngươi cảm thấy Thượng Dương Phong thế nào, tiếp giáp nội phong, linh lực và tài nguyên không thứ gì kém cạnh, ngươi nhìn thấy Phong chủ Thượng Dương Phong không, chính là lão già ngọc thụ lâm phong nhất trong đám người đó, tu vi cũng cao lắm, là Kim Đan hậu kỳ, cũng là một trong những cao thủ bậc nhất của Vân Tiêu — ta cảm thấy ổn đó, không thì chúng ta cùng đi.”
Sở Quân Dự luôn không để ý đến y.
Bùi Cảnh nói: “Anh trai à, đừng nói ngươi vẫn còn gửi gắm hy vọng ở Thiên Tiệm Phong đó chứ? Không thể nào, ngươi đừng hy vọng nữa.
Ngươi nhìn Thượng Dương Phong mà xem, tốt bao nhiêu, không thiếu gì cả, nghe nói đệ tử nữ ở Thượng Dương Phong là nhiều nhất đó, ngạc nhiên thật.
Ngươi có biết cả Vân Tiêu được bao nhiêu nữ tu không, ít thảm thương, ngươi xem lần nhập môn này của chúng ta đi, đến một vị đệ tử nữ cũng không có!”
Ngón tay thon dài của Sở Quân Dự nhẹ nhàng vẽ lên giấy, không hề bị lay động.
Bùi Cảnh dứt khoát chơi bài tình cảm: “Nếu ngươi không vào Thượng Dương Phong, vậy sẽ không gặp lại ta được nữa đâu.”
Sở Quân Dự nghe vậy, đáp: “Ngươi đang nói cho ta lợi ích khi không vào Thượng Dương Phong hửm?”
Bùi Cảnh: “… Ôi, ngươi đúng là tuyệt tình.”
Sở Quân Dự gấp sách lại, ánh trăng đổ xuống nơi đầu ngón tay hắn, trong suốt lạnh lẽo.
Vẻ mặt chàng thiếu niên lạnh lùng, hắn cụp mắt, nói: “Ta có thể đến Thượng Dương Phong.”
Bùi Cảnh: “Ừm?”
Sở Quân Dự: “Trong tầm mắt của ta, ngươi cách cái người tên Quý Vô Ưu kia xa một chút.”
Bùi Cảnh sững người thật lâu mới hỏi: “Vì sao?”
Sở Quân Dự đáp: “Không sao cả.”
Bùi Cảnh: … Đỉnh.
Sở Quân Dự quả nhiên là ông trùm ẩn tàng, người nào hắn chán ghét đều xảo quyệt như vậy, chẳng giống ai cả.
Ghét bỏ Bùi Ngự Chi thì thôi đi, ngay cả nhân vật chính cũng không thèm thích.
Nhưng mà, thật ra thì cho dù Sở Quân Dự không nói, Bùi Cảnh cũng sẽ không tiếp xúc quá nhiều với nhân vật chính trong khoảng thời gian này.
Hoặc giả âm thầm tương trợ, bên ngoài sẽ không quá thân thiết.
Dù sao, thân y còn đeo việc chưa giải quyết được, mà dựa theo kịch bản, lấy thân phận Bùi Ngự Chi thu Quý Vô Ưu làm đồ đệ là lúc tổng tuyển chọn ở ngoại phong.
Tổng tuyển chọn ở ngoại phong, vẫn còn sớm lắm.
…
Thượng Dương Phong khác hoàn toàn so với Nghênh Huy Phong.
Nghênh Huy Phong rất ít người, chỉ có đám đệ tử mới như bọn họ, có vẻ vắng lặng.
Mà Thượng Dương Phong lại náo nhiệt cực kỳ, phòng nhận việc, phòng tu luyện, hồ kiếm, phòng luyện đan, nơi nào cũng có sư huynh sư tỷ.
Quần áo cũng không chỉ toàn một màu lam trắng nữa, muôn màu muôn vẻ, ngự kiếm tới lui, hùng hùng hổ hổ.
Lúc mới nhập môn, bọn họ còn có người tỉ mỉ chỉ dẫn, mà bây giờ đã nhập môn một năm rồi, tất nhiên hiểu rõ môn quy.
Phong chủ Thượng Dương Phong là đại năng Kim Đan hậu kỳ, dĩ nhiên cũng không bớt thời giờ đến gặp bọn họ.
Tất cả đều nghe một vị sư tỷ dặn dò.
Vào ngoại phong lập tức bớt được rất nhiều quy củ vụn vặn, không cần lên lớp, cũng chẳng cần chân không ra khỏi cửa.
Bế quan, du ngoạn, thời gian đều tuỳ bọn họ sắp xếp.
Trong núi, tháng nào bọn họ cũng được cung cấp linh thạch và thảo dược quy định, toà nhận việc cũng sẽ thường xuyên thay đổi nhiệm vụ.
Sư tỷ nói: “Tài nguyên của Thượng Dương Phong ở ngoại phong Vân Tiêu là số một số hai đấy, nhưng mà các em vào được đây rồi cũng đừng đắc ý vênh váo nhé.
Bên trên ngoại phong còn có ba mươi sáu toà nội phong nữa, người giỏi còn có người giỏi hơn.
Lại thêm tổng tuyển chọn ngoại phong mỗi mười năm một lần sẽ đánh giá để chọn ra một trăm đệ tử có tư cách vào nội phong, đây là cơ hội duy nhất để vào nội phong, các em nhớ phải hăng say tu hành, không được xao nhãng đâu đó.”
Bùi Cảnh chỉ cảm thấy đã từng nghe được lời này của nàng rồi, giống như ở trên đỉnh Nghênh Huy Phong, y cũng đã từng nghe rất nhiều câu tương tự.
Vân Tiêu truyền thừa kỷ luật tự giác, cẩn thận mỗi khi ở một mình, từng bước đi của đệ tử mới đều phải được lớp đi trước nhắc nhở.
Không được tự coi nhẹ mình, không thể bởi hả dạ nhất thời mà quên đi sơ tâm vốn có.
Nhắc đi nhắc lại, dạy bảo hết lần này đến lần khác, nhất định phải khắc sâu loại phẩm chất này vào tận sâu trong xương tuỷ.
Ngày đầu tiên ở Thượng Dương Phong.
Trước tiên Bùi Cảnh đến lầu nhận việc trên ngọn núi này.
Y thấy, thứ quan trọng nhất ở mỗi một ngọn núi là kho sách, sau đó là toà nhận việc.
Kho sách lớn nhất và toà nhận việc của Vân Tiêu ở nội phong, Tử Ngọc Phong, cũng là nơi y thường xuyên lui tới, do Lâu trưởng lão trấn giữ, nơi chứa Thiên Các.
Các toà núi còn lại cũng có kho sách, toà nhận việc, thư viện, mặc dù không có nhiều nhiệm vụ được sắp xếp nhưng cũng dư dả cho đệ tử Luyện Khí kỳ.
Nhiệm vụ ban phát ở toà nhận việc của Thượng Dương Phong không so được với Tử Ngọc Phong.
Các cấp nhiệm vụ phân thành năm cấp, từ cấp bốn trở lên chỉ có tu sĩ Trúc Cơ mới có thể tiếp nhận, ở đây đều là vài ba nhiệm vụ cấp một cấp hai.
Bùi Cảnh giống như nghịch ngợm, nhận lấy nhiệm vụ dưỡng chuột linh.
Chuột linh đó chỉ lớn bằng bàn tay, lông mềm mượt như nhung, chậm rãi nhắm hai mắt lại, lười biếng phơi nắng.
Trên đường trở về, y chạm khẽ vào đầu chuột linh, muốn đánh thức nó dậy.
Chuột linh co lại từng chút, sắp khép mình lại đến nơi, cuối cùng dứt khoát vùi đầu vào trong bụng, không cho y đụng nữa.
Bùi Cảnh bật cười: “Đáng yêu vậy à.”
Y vuốt ve chuột linh, đi đến hành lang ẩn giữa hoa cỏ ở lầu nhận việc trong Thượng Dương Phong, chợt nghe được tiếng người trò chuyện loáng thoáng.
Đều rất quen tai, có lẽ là bạn cũ.
Mặt trời ngả dần về tây, bóng người hiện lên hành lang gỗ tử đàn chồng chéo.
Một người lên tiếng: “Lại cùng một ngọn núi với Trương Nhất Minh, may mà không nhìn thấy mỗi ngày, ta thật đúng là vừa thấy nó đã bực mình.”
“Gì? Huynh cũng có thù oán với nó à?”
Chữ “cũng” này được dùng đến mức kỳ diệu cực kỳ.
Bùi Cảnh dừng chân, vẻ mặt có vài phần quái lạ.
Người phía trước nói: “Còn không à, thù này ta kết với nó từ lúc vừa mới vào Nghênh Huy Phong cơ, vốn là chuyện chẳng liên quan đến nó, là nó lo rỗi hơi lo chuyện bao đồng xen vào việc của người khác! Anh em của ta chỉ bởi Sở Quân Dự thấy chết không cứu mà toi công, bị chôn vùi cơ hội vào Vân Tiêu, ta tức không chịu được, muốn dạy cho Sở Quân Dự một bài học.
Kết quả nửa đường bị người giả thần giả quỷ chạy mất, một năm rồi, cũng phải nhận ra được chứ, rõ là Trương Nhất Minh giở trò quỷ, cái lúc mà nó cùng ra khỏi giếng với Sở Quân Dự ấy, ta đoán ngay được mà, hừ!”
“Huynh đừng nói nữa, ta với Tiêu Thần bị thằng nhóc này gài bẫy, gánh nước chọc phân trong mảnh vườn ấy cả năm, chọc đến mức tay ta chai hết cả rồi.
Việc này, cả đời ta cũng không quên được.”
Người phía trước vừa ngạc nhiên vừa ngờ vực: “Huynh bị điều đến trông nom mảnh vườn kia mà còn vào Thượng Dương Phong được, thiên phú không tồi đấy nhỉ.”
“Ha ha, thiên phú không tồi gì chứ, gánh nước chọc phân lâu ngày, mệt gần chết, tâm tính lại tĩnh lặng hẳn đi.
Ta thường đợi cho hết mệt lại tu hành, làm thì ít mà hiệu quả lại cao.”
“Ta thấy Trương Nhất Minh là đồ khốn nạn tàng hình chỉ biết gài bẫy người, sau này có thể tránh nó được bao nhiêu thì tránh bấy nhiêu thôi.”
Trong đám tu sĩ cũng có người không gây thù chuốc oán với Bùi Cảnh.
Người nọ thổn thức: “Lúc đầu cảm thấy y được vào nhờ có chống lưng, lai lịch không đàng hoàng, lại còn cả ngày dán bên người Sở Quân Dự, là đồ ti tiện bỉ ổi, ai biết được đến khi thi đấu Nghênh Huy Phong lại cho chúng ta mở mang tầm mắt.”
“Bốn chữ ‘Cầu bại một lần’, mặc dù ngông cuồng vô cùng, nhưng lúc đó y có thể tiên phong lên đầu, dũng khí cũng đáng khâm phục thật.”
Người đầu tiên “xì” một tiếng: “Các huynh khen nó làm gì, đó đâu phải là dũng khí, là nó không biết xấu hổ thì có. ‘Cầu bại một lần’ ấy à, nói không chừng là lời từ tận đáy lòng nó đấy, không phải phô trương thanh thế đâu, có khi nó thật sự cảm thấy mình vô địch thiên hạ kìa.”
Có người phì cười ha ha.
Quý Vô Ưu vẫn luôn im lặng, tha thiết nhìn chung quanh, nó giống như lại trở về trong thôn nhỏ của mình, muốn hoà mình với đám con nít nhưng không thể tìm được phương hướng.
Mọi người đều trò chuyện vui vẻ, đi qua hành lang, chỉ mình nó bẩn thỉu lẽo đẽo theo sau, vò đầu bứt tai mãi vẫn không nghĩ ra nên nói gì.
Có người chú ý đến nó, chút ít ghét bỏ và xa lánh nhỏ bé gần như không thể phát hiện hiện trong mắt, mà trên mặt lại giả lả cười hỏi: “Quý Vô Ưu, sao nãy giờ ngươi không nói gì?”
Quý Vô Ưu chợt bị điểm tên, trái tim đã muốn nhảy lên đến cuống họng, vừa mừng vừa lo khi được nhớ đến: “Ta, ta nói gì bây giờ.”
Tu sĩ mặc quần áo xanh lam, khuôn mặt trắng nõn chậm rãi đáp lời: “Ta vẫn rất tò mò, hôm đó ngươi vào bằng cách nào vậy, lơ ma lơ mơ mò lên võ đài, rồi còn kiểu gì mà ở lại được, lại còn là ở Thượng Dương Phong nữa.”
Những người còn lại cũng nhao nhao quay đầu lại.
Trước khi bọn chúng đặt chân vào giới Tu Chân đều là cành vàng lá ngọc, ấn tượng đầu tiên với Quý Vô Ưu chính là bẩn thỉu, như đứa ăn mày, không cùng một thế giới với mình.
Ấn tượng đầu tiên đã như vậy, sau này sẽ rất khó thay đổi, chỉ là tu dưỡng vẫn còn sờ sờ ở đó nên ngoài mặt không tỏ ra chán ghét, thế nhưng trong lòng vẫn có vách ngăn, là loại xa cách nghĩ rằng bản thân tài trí hơn người.
Bây giờ bỗng nhiên hỏi nó, cũng xuất phát từ sự tò mò.
Mọi người gạn hỏi tới tấp.
“Đúng vậy, ta cũng muốn hỏi câu này.”
“Ngươi đến từ đâu vậy.”
Quý Vô Ưu đột nhiên bị nhiều người nhìn chăm chú như vậy lại cảm thấy ngượng ngùng, nó gãi đầu, dè dặt trả lời: “Ta, ta bị một người lừa đến.
Trước cửa núi ấy, là do may mắn, gặp được một con chim lớn, đi theo nó, không hiểu sao lại vào được.
Lên võ đài cũng là ngoài ý muốn, có người nói với ta rằng đánh bại được người trên bại là sau này có thể ăn uống no đủ… Rồi ta lên đó.
Sau đó, vì sao được ở lại, ta cũng không biết nữa.”
Mọi người: “… Chỉ vậy thôi?”
Đúng là hỏi gì cũng không biết, nói cũng như không.
Có người nhíu mày, hỏi: “Thế sao ngươi lại ăn mặc kiểu đấy lúc vào cửa núi? Trước kia ngươi là ăn mày hả?”
Lời của cậu ta vừa cay nghiệt vừa xảo trá, ẩn giấu giận dữ nồng nặc, dù sao ngày đó cậu ta cũng là một trong những người thua dưới tay Quý Vô Ưu.
Những người khác như đang xem kịch, chỉ cảm thấy nực cười.
Quý Vô Ưu ngây ngốc mở miệng: “Không phải, ta không phải ăn mày.
Ta lạc mất thầy, không tìm thấy đường trở về.”
“Không tìm thấy đường về á? Cho nên cả người từ trên xuống dưới chỗ nào cũng dính bùn, đã mấy ngày không tắm rồi.”
Quý Vô Ưu buồn rầu nhíu mày, không biết nên đáp lại ra sao.
Có người cười nói: “Bảo sao, trên người ngươi lúc nào cũng có mùi, khó ngửi chết đi được.”
Có lẽ, trong suy nghĩ của bọn chúng, tự tôn của kẻ yếu đều có thể tuỳ ý giẫm đạp.
“Lúc mà nó chui ra từ trong đám người ấy, ta cũng không tránh được, thối không chịu nổi luôn ha ha ha.”
Quý Vô Ưu đứng chết trân tại chỗ, luống cuống tay chân, không biết nên nói gì mới phải, chỉ có thể cười theo bọn họ.
Giống như ở trong thôn vậy, những đứa bé kia ném đá vào người nó, chửi nó đần độn, nếu nó cười, vậy đám trẻ ấy cũng sẽ cười, người khác nhìn vào cũng chỉ thấy như bọn chúng đang đùa chơi.
Chỉ là lần này, hiệu quả không giống.
Nó mỉm cười.
Mấy người khác không cười nữa.
Lại có kẻ giễu cợt, nói: “Đúng là đần độn, bị chửi mà còn cười được.”
“Ở cùng với thứ đần độn lâu ngày có thể bị lây không nhỉ?”
“Ha ha ha, vấn đề này ngươi hỏi hay thật.”
Bọn chúng bước nhanh hơn, cố ý bỏ qua Quý Vô Ưu.
Để mặc nó đứng tại chỗ, càng thêm bất lực.
nó không biết mình đã làm sai cái gì, rõ ràng lúc nào mọi người nhìn mình, nó cũng khẩn trương, nói chuyện đều cẩn thận từng li từng tí, chỉ sợ chọc người khác không vui.
Nhưng mà, hình như nó vẫn làm không tốt rồi.
“Nhàm chán, còn không bằng cùng mắng chửi Trương Nhất Minh.”
“Dù sao lý do để chửi Trương Nhất Minh nhiều vô kể.”
“Vừa xảo trá vừa nham hiểm, người ngại chó ghét, cầu cho chính nghĩa từ trên trời rơi xuống dạy dỗ nó một trận.”
“Ta chẳng muốn đụng đến nó nữa, chỉ ước gì đừng có nhìn thấy ôn thần này thêm lần nào nữa thôi.
Mỗi lần gặp được đều không được thứ gì tốt lành.”
“Ha ha ha ha, ai cũng thấy mà.”
Hoa cỏ lững lờ trôi giữa ánh tàn dư vàng rực thời khắc cuối ngày.
Tịch dương buông xuống, Thượng Dương Phong đẹp nhất vào lúc hoàng hôn, Quý Vô Ưu lại giống như mọi ngày, bắt đầu cảm thấy lẻ loi cực kỳ.
Cái đói bẩm sinh đã bám theo nó thật lâu, mà cô độc là chữ mà nó học được mấy năm gần đây.
Hẳn là cô độc nhỉ.
Toàn bộ đất trời chỉ còn lại mỗi bản thân mình.
Nó cúi đầu, trên thân là quần áo mới thay, rất sạch sẽ, cho nên càng khiến làn da của nó trông càng đen hơn.
Bùn giữa kẽ tay có tẩy thế nào cũng chẳng sạch sẽ, nhưng nó đưa lên ngửi, đâu có mùi gì đâu..
Bùi Cảnh đứng trên lầu hai của hành lang trông thấy tất cả, cũng nghe rõ ràng không sót nửa câu.
Chỉ cảm thấy hơi hoang đường.
Đây là tình tiết không có bên trong “Tru kiếm”, hẳn là thế giới tự động bổ sung, dù sao thì một quyển tiểu thuyết thăng cấp, nhân vật chính có uất ức cũng đâu thể đến mức này được.
Tay y đỡ chuột linh, chậm rãi bước xuống cầu thang, đi tới bên người thiếu niên chìm trong mê man tịch mịch.
Vẫn là nhóc mập Quý Vô Ưu, âu sầu sẽ không còn đáng yêu nữa.
Bùi Cảnh nhìn nó như nhìn linh chuột trong tay, trông vừa sợ vừa đáng thương, lờ đờ mỉm cười: “Trời sắp tối rồi, ngươi còn không đi à?”
Quý Vô Ưu quay lại, chỉ thấy cậu trai quần áo màu đen đang tựa ở đầu bậc thang, tóc đen quấn lên một chiếc trâm gỗ, nụ cười xán lạn xinh đẹp, gió thoảng qua, mang theo hương vị như cỏ cây, tươi mát sạch sẽ.
Nó ngơ ngác: “A, là huynh đó à.” Cảm giác rực rỡ trên người thiếu niên gợi một nỗi ưu tư trong lòng nó, là cảm giác tự ti mà nó vẫn chưa biết được.
Giấu tay vào trong áo, Quý Vô Ưu tránh về phía sau.
Bùi Cảnh nói: “Đúng vậy, là ta đó.
Ngươi có phải nên cảm tạ ta không, để ngươi ở trên lôi đài tẩn cho bọn chúng một trận trước.”
Quý Vô Ưu trợn tròn mắt: “Hả?”
Bùi Cảnh nghiêng đầu, nở nụ cười với nó: “Là cái người mới gàn dở mắng ngươi ấy, không đáng tức giận đâu, nó kháy ngươi hai câu, ngươi đánh nó một trận, không lỗ.”
Quý Vô Ưu cũng ngu ngơ cong miệng cười.
Cười được một nửa, nó mới nhận ra: “Ta còn chưa biết tên huynh là gì.”
Bùi Cảnh đáp: “Ta tên Trương Nhất Minh.”
Quý Vô Ưu gần như không đứng vững được, té xuống khỏi bậc thang của hành lang bên cạnh, nó vịn lấy cây cột, mở to mắt: “Trương Trương Trương, Nhất Minh.”
Bùi Cảnh lại nghiêng đầu: “Chính là tại hạ, đi không đổi tên, ngồi không đổi họ.”
Quý Vô Ưu: “… Người mà bọn họ mới nhắc đến là huynh à?”
“Đúng rồi, người ngại chó ghét, ác độc nham hiểm.
Ta nghe được hết.”
Quý Vô Ưu sững sờ: “Nhưng ta cảm thấy huynh không phải vậy mà.
Huynh là người tốt.”
Bùi Cảnh bật cười: Nhân vật chính chưa thức tỉnh huyết mạch Thiên Ma đúng là ngu xuẩn đến đáng yêu.
Bùi Cảnh trả lời: “Đương nhiên ta không phải như vậy.”
“Vậy bọn họ…”
“Chúng nó mù hết rồi.” Bùi Cảnh kết luận như đinh đóng cột, nâng chuột linh đi lên phía trước, nói: “Cho nên lời nói của một đám mù loà như thế, sao ngươi phải để trong lòng.”
Quý Vô Ưu thoáng ngây người, ngây ngô cười hai tiếng, lại ngẩng đầu, mắt sáng lấp lánh: “Huynh tốt quá, khi nào ta mới có thể trở thành người như huynh?”
Bùi Cảnh suýt nữa bị nó hù, tay vừa hơi siết, chuột linh bị đánh thức, phát ra tiếng chít chít chít chít phẫn nộ.
Vẻ mặt Bùi Cảnh hơi quái dị, nói với nó: “Ngươi không cần trở thành ai cả, làm bản thân thật tốt vào, không thẹn với lương tâm là được rồi.”
Quý Vô Ưu nặng nề gật đầu.
Bây giờ Bùi Cảnh cũng không muốn tiếp xúc nhiều với nhân vật chính.
Y mang theo chuột linh của mình trở về động phủ, y với Sở Quân Dự nhập môn cùng lúc, động phủ cũng liền nhau, ấy thế mà Sở Quân Dự đóng cửa không chịu thò mặt ra, cự tuyệt chặn y ở ngoài cửa.
Vậy nên Bùi Cảnh chỉ có thể mở một lối riêng, dùng xẻng đục một cái lỗ trên vách tường.
Động phủ rất lớn.
Đục xong, đã có thể ló đầu qua.
Bên kia động phủ, ánh nến yếu ớt, Sở Quân Dự mặc một bộ áo bào màu trắng bạc, đang ngồi xếp bằng trên giường đá, cảm giác được tiếng động thì chậm chạp mở mắt ra, ánh mắt lạnh lùng đối đầu với Bùi Cảnh.
Bùi Cảnh cứng ngắc lại một giây, cực kỳ không được tự nhiên, y làm sao lại giống với kẻ đam mê nhìn lén vậy chứ.
Đoạn, vội lên tiếng: “Ta mượn chút ánh sáng, bây giờ lập tức lấp lại cho ngươi.”
Đúng là khoét tường trộm sáng(2) theo một nghĩa khác.
(2) gốc là 凿壁偷光 – tạc bích thâu quang: ví với nhà nghèo nhưng chăm chỉ học hành.
Ngày nay người ta còn dùng thành ngữ này để so sánh và khích lệ tinh thần các em học sinh chăm chỉ, chuyên cần đọc sách, theo tích Khuông Hành
Thế là tốn bao công sức đục được cái lỗ, y lại khổ cực gian nan lấp trở lại.
Sở Quân Dự lùi ra sau, sợi tóc rơi xuống khuôn mặt tái nhợt, đôi mắt chứa những cảm xúc khác biệt, khẽ nói: “Ngốc quá.”
Ngày thứ hai, lúc ăn cơm, Bùi Cảnh vẫn ở cùng với Sở Quân Dự.
Nhà ăn ở Thượng Dương Phong rất lớn, Hứa Kính tìm trong đám người cả buổi mới sáng mắt lên, ngồi xuống bên cạnh bọn họ.
Cậu ta quen biết rộng, chỉ chốc lát đã hóng được tất tần tật tin tức sốt dẻo từ trên xuống dưới Thượng Dương Phong, lúc ăn cơm còn mồm năm miệng mười, truyền bá say sưa ngon lành.
“Các huynh biết bây giờ ngoại trừ Phong chủ ra thì người mạnh nhất Thượng Dương Phong là ai không?”
Bùi Cảnh cầm đũa chọc cơm, đáp tỉnh bơ: “Ta.”
Hứa Kính: “… Ta nghiêm túc! Huynh cũng nghiêm túc một chút có được không vậy!”
Bùi Cảnh nghĩ thầm, ta cũng nghiêm túc mà, nhưng vẫn rất nể mặt: “Xin rửa tai lắng nghe.”
Hứa Kính hài lòng: “Là một vị sư tỷ, gọi là Vô Ngân tiên tử, tu vi bây giờ đã đến nửa Kim Đan! Toàn bộ Thượng Dương Phong, dung mạo số một, thiên phú đứng đầu, thực lực đệ nhất, người theo đuổi cũng không ai sánh bằng! Bằng thực lực như tỷ ấy, đã sớm có thể vào nội phong từ năm mươi năm trước rồi, nhưng Vô Ngân tiên tử một mực không chịu vào, huynh biết vì sao không?”
Bùi Cảnh: “Xin lắng tai nghe.”
Hứa Kính: “Bởi vì Vô Ngân sư tỷ sợ vào phong thì tâm tính sẽ không ổn định!”
Bùi Cảnh: “… Nội phong có yêu quái ăn thịt người à?”
Hứa Kính ý tứ sâu xa mỉm cười: “Không có, nhưng theo lời của mấy vị sư huynh sư tỷ thì, nội phong có kẻ trộm tim.”
Bùi Cảnh bị cái xưng hô quê mùa này chọc cười, suýt nữa chọc nát cả đáy bát: “Trâu bò, thú vị thật, ngươi nói tiếp đi.”
Hứa Kính nói đến đoạn kích động, vỗ bàn, lộ chút ghen tỵ, cậu ta thở dài: “Đã nghe đến cái tên Bùi Ngự Chi bao giờ chưa?”
Bùi Cảnh, không vui nổi nữa: “…”
Sở Quân Dự, đặt thứ đang cầm trong tay xuống: “…”
“Bùi Ngự Chi này chính là kẻ trộm tim ở nội phong đó, các sư tỷ ở Thượng Dương Phong đều nói, không được nhìn y nhiều đâu, một gặp đã yêu, hai gặp sẽ ái mộ, ba gặp ắt không có chàng thì không thể chịu nổi.
Vô Ngân sư tỷ gặp Bùi Ngự Chi hai lần, lần nào về cũng mất hồn mất vía cả buổi, gặp thêm lần nữa, sẽ phải vạn kiếp bất phục.”
Có thể.
Chắc kèo luôn.
Nhìn ta sẽ mang thai được đấy.
Bùi Cảnh: “…”
Y có thể khước từ cái biệt hiệu quê mùa này không, nếu để sư tôn của y biết được, y còn sống nổi hay không đây.
Hứa Kính nói: “Lúc ở Nghênh Huy Phong cơ bản không có ai dám đàm luận về Bùi Ngự Chi, bởi vì tất cả mọi người đều mới nhập môn, không hiểu rõ gì cả, mà bây giờ á, ở Thượng Dương Phong, đúng là ở đâu cũng nghe được cái tên này.”
“Đại đệ tử thủ tịch của Vân Tiêu, đứng đầu tranh đấu Vấn Thiên, tấm lòng rộng mở, một kiếm phơi sương Vô Vọng Phong.
Các huynh nói xem, rốt cuộc thì trông thế nào nhỉ.”
Bùi Cảnh được khen còn rất ngượng ngùng, khách khí trả lời: “Cũng đẹp trai hơn ta ba phần mà thôi.”
Hứa Kính nghiêm túc liếc y một cái, lập tức nói: “Thế chẳng phải là không đẹp bằng Sở huynh sao?”
Bùi Cảnh: “…” Thằng nhóc này đúng thật muốn ăn đòn mà.
Y hơi ngứa tay rồi.
Hứa Kính nhìn mặt lựa lời, biết bản thân bất cẩn nói thật chọc cho Bùi Cảnh muốn đánh mình, cuống quýt đổi chủ đề: “Không đề cập đến vấn đề này.
Đổi sang chuyện khác liên quan đến Bùi Ngự Chi nhé, đây là ta nghe được trong miệng một số sư tỷ khác.”
“Các tỷ ấy bảo, Bùi Ngự Chi là đồng tính.”
“Cách.”
Lúc này, đáy chén thật sự bị Bùi Cảnh đâm nát, phát tiếng vang lanh lảnh.
Doạ cho Hứa Kính ngẩn ngơ: “Huynh sao thế, ai chọc giận huynh rồi?”
Gương mặt cứng đờ của Bùi Cảnh khẽ nhăn một cái: “Không có, ngươi tiếp tục đi.”
Hứa Kính vỗ ngực, mới tiếp tục kể: “Suy luận cũng có bằng có chứng.
Bùi Ngự Chi nếu thật sự ưu tú giống như trong truyền thuyết vậy, người mến mộ chắc chắn vô số kể, nữ tu ở giới Tu Chân còn thoải mái hơn nữ giới dưới phàm trần, ôm ấp yêu thương chẳng là vấn đề gì.
Trong Thượng Dương Phong của chúng ta có một vị sư tỷ viết thơ tình gửi thẳng đến Thiên Tiệm Phong, nhưng cũng như đá chìm đáy biển! Nghĩ mà xem, mấy trăm năm nay, Bùi Ngự Chi du ngoạn bên ngoài cũng được, tu hành trong Vân Tiêu cũng được, đã gặp được bao nhiêu nữ tu đưa tới cửa chứ.
Nhưng đã qua lâu như vậy, y vẫn là phận con trai(3).
Vân Tiêu cũng không yêu cầu thanh tâm quả dục, có người nói tận mắt nhìn thấy lúc Bùi Ngự Chi ở với bạn tốt, cởi mở tuỳ tiện, khẳng định cũng chẳng phải người cấm dục gì, thế mà lại từ chối cả trăm nữ tu dâng đén tận cửa, khả năng duy nhất chính là, y ấy à, chí hướng chẳng có ở đây đâu.”
(3) là còn trinh đó =)))))
Bùi Cảnh: “Lợi hại.” Cái logic chó má gì đây.
Xử nam hàng thật giá thật thì trêu ghẹo được ai.
Có sư tôn trông coi ở đó, y muốn phong lưu cũng đừng hòng.
Hứa Kính bảo: “Nghe nói y với đệ nhị Vấn Thiên, Phượng Căng bệ hạ yêu nhau lắm cắn nhau đau đã mấy trăm năm, cũng không biết nguyên nhân chính xác là gì.”
Bùi Cảnh: “…”
Câu này nếu đặt trong tai Phượng Căng, phỏng chừng còn khó chịu hơn cả việc giết chết cậu chàng nữa.
Bùi Cảnh buông đũa, ôn hoà nhã nhặn, rất hiền dịu: “Loại sự tình xa lắc xa lơ này, ngươi cũng khỏi phải đi hỏi thăm linh tinh.
Ta cảm thấy ta có thể giải thích thay Bùi Ngự Chi.”
Hứa Kính nhét một miếng cải trắng vào trong miệng: “Vì sao?”
Bùi Cảnh: “Kẻ xấu xí có phúc phận riêng, người đẹp trai cùng có phiền muộn.”
Hứa Kính: “…”
Cậu ta nghĩ ngay đến bản thân bị đồ chó Trương Nhất Minh bày trò trong sơn mạch Vân Lam.
Bùi Cảnh: “Nhiều năm vậy rồi mà y vẫn còn là phận con trai, có thể là chưa gặp được đúng người.
Còn Phượng Căng á, ai lại yêu nhau lắm cắn nhau đau với đệ đệ, cứ tẩn cho một trận là ổn rồi.”
Hứa Kính: “Vì sao lại gọi là đệ đệ, bọn họ đâu có quan hệ máu mủ.”
Bùi Cảnh: “Đổi cái tên khác cho ngươi nghe nhé, cứ gọi là rác rưởi đi.”
Hứa Kính: “…” Tự xưng đẹp trai một dạng với Bùi Ngự Chi, mở miệng mắng Phượng đế là phế vật, Trương Nhất Minh, huynh muốn lên trời à?
Bùi Cảnh nghe Hứa Kính nói vớ vẩn một hồi, nào là kẻ trộm tim, nào là đồng tính các thứ, nghe đến mức khó chịu cả người, vội vàng dặn cậu ta thay đổi, đừng có nói những chuyện liên quan đến Bùi Ngự Chi.
Hứa Kính đồng thời cũng bị hù doạ bởi sự không biết xấu hổ của y, muốn đổi chủ đề.
Trước khi đổi chủ đề, lại chú ý đến Sở Quân Dự ở một bên vẫn luôn không lên tiếng.
Đột nhiên hỏi: “Ta thấy Sở huynh một mực không biểu lộ gì hết, biết từ lâu là huynh ấy sẽ không có hứng thú với mấy cái này mà.”
Bùi Cảnh: “… Chắc chắn không có hứng thú.”
Hứa Kính chậm chạp “à” một tiếng mới nói từ từ: “Còn một việc nữa, ta cũng nghe được từ miệng các sư tỷ.” Nói đoạn, Hứa Kính xấu hổ cười: “Các sư tỷ đúng là người tốt mà, nhiệt tình thật ấy.”
“Các tỷ ấy bảo, gần đây dường như có ma tu xuất hiện bên ngoài Vân Tiêu, phương pháp tu luyện tàn nhẫn cực kỳ, lấy cơ thể người làm vật dẫn, điều kiện tốt nhất là tu sĩ.
Các môn phái nhỏ khác hình như có đệ tử mất tích, lúc tìm được đã ngâm mình trong hồ, lục phủ ngũ tạng đều bị moi sạch, vẻ mặt hoảng sợ, hẳn là bị mổ bụng phanh ngực ngay lúc còn sống, tàn nhẫn vô cùng, hiện giờ đã có trưởng lão đang điều tra chuyện này rồi.
Mặc dù trong Vân Tiêu chưa xuất hiện loại chuyện này, mỗi ngọn núi lại có trưởng lão Kim Đan trấn thủ, nhưng ma tu càn rỡ, sợ có đệ tử bị lừa, vẫn phải lưu ý nhiều hơn.”
Bùi Cảnh giật mình: “Ma tu ngay ở bên ngoài Vân Tiêu.”
Hứa Kính gật đầu: “Hình như thế, ngay ngoài Vân Tiêu, cũng không biết bắt đầu từ khi nào.
Mấy môn phái nhỏ khác liên tục có đệ tử bị mất tích mới bắt đầu coi trọng nó.
Vài ngày nữa hẳn là sẽ có trưởng lão phụ trách xuống nói với chúng ta.”
Bùi Cảnh nghĩ thầm: Ngay cả phạm vi trăm dặm quanh Vân Tiêu cũng dám nhúng vào, ma tu nào dám cả gan như vậy?.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...