Tác giả: Thiếp Tại Sơn Dương
Edit: FioKiều Mộ Tài há hốc mồm, nước mưa vừa mặn vừa đắng, hoà lẫn cùng vị máu.
Cậu ta ngẩng đầu, lẳng lặng nhìn thiếu niên áo trắng kia.
Trương Nhất Minh… Trương Nhất Minh, phải chăng mỏi mệt đói khát quá mức khiến cho ký ức cậu ta hỗn loạn, giờ đây rốt cuộc nhớ ra rồi.
Nhớ ra rồi, ngón tay cứng ngắc vịn lấy tường đá lạnh lẽo cứng rắn.
Lúc bước lên đài cao trên hồ sen, chẳng phải đã được bày tỏ về thân phận khác của y rồi đấy sao?
Kiều Mộ Tài khàn giọng, gọi từng chữ: “Bùi… Ngự… Chi.”
Thiếu niên áo trắng cúi xuống, dùng tay áo lau sạch sẽ máu trên thân kiếm, đất trời mờ mịt bao phủ cả khuôn mặt của y, không nhìn rõ biểu cảm.
Hồi lâu sau, y chỉ trầm thấp lên tiếng: “Bây giờ là ngày Thiên Ma làm loạn thứ mấy?”
Kiều Mộ Tài trố mắt: “Ngày, ngày thứ ba.”
Bàn tay lau kiếm dừng lại, khoé môi thiếu niên mím thành một đường.
Soạt, thứ gì đó rơi xuống, khoác lên người Kiều Mộ Tài.
Hơi thở sạch sẽ như cỏ xanh như tuyết đầu mùa, là một chiếc áo bào trắng như tuyết.
Tựa như tất cả bối rối tuyệt vọng đến hồi kết thúc, đôi mắt Kiều Mộ Tài vằn vện tia máu, ngón tay run rẩy níu lấy một góc áo bào, nước mắt chảy xuôi vào biển.
Thiếu niên đứng trên tường, hờ hững nói: “Trước tiên ngươi ở lại đây trước, Vân Tiêu và những tông môn khác hẳn là tới ngay thôi.”
Hốc mắt Kiều Mộ Tài đỏ bừng, ấp úng nói: “Cảm ơn.”
Cũng không biết Bùi Ngự Chi nghe rõ hay không.
Tay áo xoay tròn, không nán lại nơi này.
Một ánh sáng bạc vút lên không, là dáng hình y ngự kiếm bay đi, núi thần phục biển vái lạy.
Kiều Mộ Tài nhìn theo bóng lưng người đó rời đi, ngón tay siết chặt từng chút, ánh mắt hoảng hốt mê man.
Cậu ta nhớ tới hồi trong Thiên Các, mọi người bàn luận về ngũ kiệt.
Trong đó, một đệ tử của thành Vân Trung nhắc Bùi Ngự Chi, chỉ thổn thức: “Lúc trước y cầm kiếm bước xuống từ Vô Vọng Phong, sau lưng tuyết phủ một màu mênh mông, mà chúng ta lại như thấy hết chúng sinh đại đạo.”
“Nếu không tận mắt nhìn thấy, ngươi sẽ rất khó mà tưởng tượng được trên đời có một người như vậy.”
“Chỉ một ánh mắt cũng khiến ngươi tin chắc rằng không gì y không làm được.”
Kiều Mộ Tài bỗng nhiên bật cười.
Hình như… đã bắt đầu hiểu được lời của người đó.
…
Bùi Cảnh hoàn toàn không biết mình ở trong Thần vực Tru kiếm bao lâu.
Tu hành không ngơi nghỉ, trăm năm như ngồi thiền trong chớp mắt.
Cho đến khi kiếm phá hỗn độn, mưa gió ập xuống mới gọi thần trí của y thức giấc.
Năng lượng hỗn độn tinh khiết mênh mông chảy trong đan điền.
Có lẽ trăm năm, có lẽ ngàn năm, đột phá Hoá Thần.
Thời gian trong đó không có ý nghĩa, có khi tưởng niệm lẫn nóng lòng còn chân thực hơn, chân thực làm bạn với y qua tháng năm dài đằng đẵng.
Phía đông bầu trời, ngân hà lấp loé.
Thang trời hiện đang đâm thủng yêu ma quỷ quái chốn nhân gian.
Đến Hoá Thần kỳ, kiếm tu hiểu kiếm sâu hơn một tầng, nhưng Tru kiếm lại càng lạ lẫm với y.
Bởi vì thấu hiểu nên càng lạ lẫm, y hiểu rõ từng cấu tạo của nó, nhưng không thể mò ra linh hồn.
Xa xăm nhìn về phía viện Kinh Thiên, khuôn mặt Bùi Cảnh được mưa gió gột rửa tăng thêm vài phần lạnh lẽo, sâu trong đáy mắt lại xẹt lên nỗi hoang mang, “Là do không phá được Vô Hận sao…”
Vậy cái gì mới là Vô Hận?
Trong quãng thời gian đằng đẵng giữa Thần vực Tru kiếm hoang vu vô tận, y cũng từng hỏi ý thức còn sót lại của Tru kiếm.
Nó dùng một sợi sức lực cuối cùng thăm dò vào biển ý thức của y, lại chỉ đưa ra một đáp án như giả như thật.
“Ngươi là Vô Hận.”
…
Có thể sánh ngang với đỉnh Vấn Thiên – ngọn núi cao nhất thiên hạ, viện Kinh Thiên cũng là cấm địa.
Bây giờ, phong ấn của cấm địa bị mở ra.
Cuối con đường khúc khuỷu, viện trưởng mặc choàng xám tiến lên một bước, đi vào hang đá.
Chỉ một bước, khác biệt hoàn toàn.
bên ngoài là ánh mặt trời ngày xuân và cỏ hoa mơn mởn, bên trong lại là hầm băng trống trơn rét lạnh.
Động băng nối trời, chính giữa là thác nước băng lam ngược dòng hướng thẳng trời xanh, dựa vào bậc thang vàng dài dằng dặc.
Giống như một con rồng khổng lồ màu tuyết trắng lượn quanh thiên địa, phủ phục trước ánh sáng.
Trong hang núi trang nghiêm long trọng, không khí tinh khiết trong lành.
Không chứa một giọt linh lực, lại hệt như bao trùm ngàn vạn đạo pháp.
Lửa của cung Phượng Tê, gió trên Tây Côn Luân, tử khí vô tận của Quỷ vực, ánh sáng đầu ngón tay Phật Đà.
Chuông bạc trên cổ tay Ngu Thanh Liên nhẹ nhàng lắc lư, nàng nhíu mày, lên tiếng: “Tiền bối, Thiên Ma đã thức tỉnh, không phải chúng ta nên bắt tay đối phó với Quý Vô Ưu à, sao người lại đưa bọn con đến đây.”
Ba người khác cũng nghi ngờ như vậy.
Hư Hàm ngẩng đầu, nhìn chùm sáng đã sừng sững nơi đây từ lúc trời đất mới được sáng lập, giọng nói trầm thấp mà xa xôi: “Không đối phó được.”
“Trước kia tập hợp sức mạnh của chư thần cũng chỉ phong ấn được hắn dưới Cửu U.
Cuối cùng vẫn phải do Vân Tiêu Kiếm Tôn liều mình đi đoạt lấy Tru kiếm ở đầu trái tim hắn mới đổi được thái bình trong mười ngàn năm.
Các con của bây giờ, càng không phải là đối thủ của hắn.”
“Vả lại, Thiên Ma thức tỉnh, kẻ thù chân chính cũng không phải là Quý Vô Ưu.”
Phượng Căng nhíu mày.
Đôi mắt Ngộ Sinh cũng lộ vẻ hoang mang,
Tịch Vô Đoan nâng tay áo ho một tiếng, hỏi: “Vậy là ai?”
Hư Hàm lắc đầu, làn da của ông đã bắt đầu biến hoá, tóc đen xám trắng, đôi mắt ba màu đen xanh trắng ẩn chứa cảm xúc khó lường.
“Bà ta ở trên thang trời.”
Cho dù Hư Hàm không nói rõ ràng thì bọn họ cũng đoán được “bà ta” là ai.
Có thể ở trên thang trời, còn ai vào đây nữa?
“Các con nhất định phải tái tạo thang trời trước khi thằng bé trở lại.”
Ngu Thanh Liên nghiêng đầu: “Trở lại? Là Quý Vô Ưu ạ?”
Hư Hàm lắc đầu: “Là Ngự Chi.”
Nàng sửng sốt.
Đôi mắt Phượng Căng ngưng lại: “Bùi Ngự Chi?”
Hư Hàm nói: “Thang trời xuất hiện dị tượng vào mấy chục năm trước, hẳn là lúc Quý Vô Ưu ra đời.
Mà thang trời chân chính hiện hình lại ngay vào mấy ngày này.
Ban đầu các con ở viện Kinh Thiên lâu như vậy cũng chưa từng thấy chùm sáng này bao giờ phải không?”
Không ai ở đây phản bác được lời của Hư Hàm đạo nhân.
Ba năm ở viện Kinh Thiên, quả thực chưa bao giờ nhìn thấy chùm sáng vàng này.
Thậm chí đối với bọn họ mà nói, thang trời cũng là khái niệm mơ hồ.
“Chùm sáng này, mang ý nghĩa Tru kiếm giáng trần.”
“Thang trời, chẳng qua chỉ là dư ảnh do Tru kiếm để lại khi phân cắt thiên hạ lúc trước mà thôi.”
“Các con nhìn kỹ đi.”
Cả bọn ngẩng đầu, trong ánh sáng quán triệt đất trời phía trên con rồng tuyết là từng bậc đá nổi trắng tinh kéo dài lên trên, vắt ngang giữa trung ương, mắt trần cũng có thể nhìn thấy.
“Những bậc đá lơ lửng sinh ra trên con thác ngược dòng này.
Nó vốn nên là nơi nồng nặc linh lực nhất thiên hạ, nhưng bây giờ, hoàn toàn trống không.”
Ngu Thanh Liên dường như hiểu được đôi chỗ, nàng bước về phía trước, váy áo đỏ dính phải lớp tuyết phủ kín.
Sức mạnh xanh biếc tuôn ra từ đầu ngón tay, tinh khiết sáng rực, hoá thành một sợi hào quang màu xanh chui vào trung tâm thác nước.
Sau đó, loáng thoáng có thứ gì được thôi thúc, tốc độ của thác nước ngược dòng tăng mạnh lên.
Nàng sững sờ, quay lại hỏi: “Tiền bối, thế này là muốn chúng con tu sửa thang trời bằng linh lực sao?”
Hư Hàm gật đầu, vẻ mặt nghiêm túc hơn bao giờ hết: “Phải, gọi các con đến là bởi việc này.
Các con ở đây, dẫu xảy ra chuyện gì cũng không được ra ngoài.
Nhớ kỹ, không được quan tâm đến bất kỳ thứ gì.
Vun đắp cho thang trời thành hình là nhiệm vụ duy nhất hiện giờ của các con.
Viện Kinh Thiên lúc này chỉ còn lại năm người chúng ta, ta ra ngoài câu giờ cho các con.”
Đối với chúa tể Thiên Ma mà nói, để những người khác ở lại cũng chỉ như nằm yên chịu chết.
Hư Hàm nhờ các trưởng lão trong viện Kinh Thiên trấn giữ dưới dãy núi Càn Thiên, tránh cho những người khác đi lên.
Cuối cùng, ngắm nhìn nơi mà ông đã dành cả ngàn năm để bảo vệ.
Hư Hàm quay người, quần áo tụ bởi bụi ánh sáng lẫn những vệt sao, giản dị lại vẫn có phần hoa lệ.
Mà lòng bàn tay của ông cũng chậm rãi ngưng thành một thanh kiếm.
Kiếm Tinh Trần, sao lẫn bụi, hào quang trên trời, sáng mỏng dưới đáy.
Cửa động bằng băng, hoàn toàn đóng chặt.
Tiên tổ ẩn cư của Vân Tiêu, bước từng bước đến bậc núi quanh năm phủ đầy tuyết trắng.
Quý Vô Ưu cũng dừng chân trước thang đá của viện Kinh Thiên.
Nơi này quá cao, một năm bốn mùa lấp đầy tuyết trắng.
Đám tu sĩ Nguyên Anh trấn giữ trong núi kia cũng chỉ như giòi bọ trong mắt gã, thậm chí chẳng cần động tay, giao bọn họ cho thuộc hạ mình mang tới, thẳng tiến đến viện Kinh Thiên.
Quý Vô Ưu nhảy xuống khỏi con rắn khổng lồ.
Con rắn phía sau hắn ré lên một tiếng quái dị, sau đó thu nhỏ cứng ngắc lại, cuối cùng đầu rắn biến chuôi, đuôi rắn hoá mũi, trở thành một thanh kiếm đen nhánh tinh xảo ẩn chứa vạn phần tà khí.
Rơi vào trong tay gã.
Ban đầu quanh người gã chỉ ngập đầy sương đen, chỉ có khung xương rõ ràng.
Nhưng đứng trên mặt đất, sương mù quanh người gã tản đi, lộ ra diện mạo như trước.
Áo bào xám thô, dây cỏ giản dị, chỉ có mỗi sát khí lẫn tà ác trên hai hàng mi lộ rõ thân phận.
Cách chín mươi chín bậc thang, gã híp mắt nhìn người đứng trên bậc cao nhất, như cười như không: “Sư tổ à?”
Hư Hàm lạnh lẽo đáp: “Không dám nhận.”
Quý Vô Ưu quơ tay áo: “Sư tổ không nhận ta? Ô, ông không thấy ta mặc đồ này quen lắm sao.”
Hư Hàm thấy rõ trang phục của gã tức thì giận sôi, đáy mắt hiện lên sát khí lạnh buốt.
Quý Vô Ưu chậm rãi nói: “Có giống đồ tôn đó của ông không, a… cũng là sư tôn của ta nữa nhỉ.” Đôi mắt loé lên vẻ khinh miệt, chúa tể Thiên Ma nói: “Vân Tiêu của các ông đúng là kẻ địch suốt đời của ta.
Mười ngàn năm trước, một tên Vân Tiêu Kiếm Tôn mò vào Cửu U thó mất Tru kiếm từ trong tim ta.
Mười ngàn năm sau lại nhảy ra một Bùi Ngự Chi, kiếp trước kiếp này, hai lần ngăn cản ta.
Chẳng qua, hôm nay cũng nên tính toán xong xuôi những món nợ này.”
Hư Hàm lạnh lùng nói: “Ngươi không xứng học theo thằng bé.
Cả đời này ngươi cũng không xứng thay thế thằng bé.”
Quý Vô Ưu khựng lại, sau đó tuôn trào oán hận khắc sâu xương tuỷ: “Thay thế hắn, ha, hắn cũng xứng? Ông yên tâm, chờ giết ông rồi, ta cũng sẽ lột da róc xương Bùi Ngự Chi, ném xuống địa ngục chôn cùng với ông.”
Hư Hàm đã không còn muốn nhiều lời với gã, đôi mắt ba màu toả sát khí dữ tợn, nói: “Vậy thì tới thôi.”
Một tia sét tím tràn ra từ đầu kiếm Tinh Trần.
Người đứng đầu giới Tu Chân đương thời.
Khác với đám thiếu niên thiếu nữ hoặc vừa mới thức tỉnh hoặc kế thừa sức mạnh kia, Hư Hàm đã sống qua mầy ngàn năm, tự phá Hoá Thần, thực lực ngang ngửa vạn năm trước đó, không hề yếu kém.
Kiếm ý màu tím kia quen thuộc như thế.
Vẻ mặc Quý Vô Ưu thay đổi, ngực đau nhức trong vô thức, sau đó nhớ tới Vân Tiêu Kiếm Tôn trước kia xâm nhập Cửu U đâm thủng trái tim của gã.
Chúa tể Thiên Ma nghiến răng nghiến lợi cười lên: “Kiếm pháp Vân Tiêu, kiếm ý Thiên Thu? Ha ha ha ha! Vân Tiêu các ngươi đúng là kẻ nào cũng đáng chết.”
Kiếm pháp cấp chín của Vân Tiêu, Thiên Thu.
Vĩnh sinh bất diệt tức là Thiên Thu.
Hư Hàm vẫn ở mười ba mười bốn tuổi như cũ, lẫn giữa trẻ con và thiếu niên, áo bào phơ phất, kiếm của ông cũng khác hoàn toàn với những người khác, sau khi phá Hoá Thần, thân kiếm vỡ nát dung hoà với vạn vật, là sao trời, là bụi băm, ông có thể vận dụng tất cả.
Giống như lúc này, sét tím xuyên qua sơn lâm, thềm đá chín mươi chín bậc vỡ vụn răng rắc, sơn lâm gào thét, tựa như một con rồng khổng lồ ngủ say ngàn năm ngóc đầu thức tỉnh.
Mà ngay sau lưng Hư Hàm quả thực có một con rồng tím hoá thành thực thể.
“Lên!”
Rồng tím ngửa mặt lên trời gầm lên một tiếng, cắn xé lao đến Quý Vô Ưu.
Những nơi đuôi rồng quét qua, cỏ cây khom mình.
Ánh mắt Quý Vô Ưu lạnh lẽo: “Mười ngàn năm trước, lão ta có thể giết chết ta, lấy được Tru kiếm ra khỏi lồng ngực ta chẳng qua là lúc ấy ta mệt mỏi mất hết sức lực do trận chiến với chư thần mà thôi.”
“Tiểu nhân vắng nhà hôi của, thật sự nghĩ mình thanh cao? Kiếm ý Thiên Thu?”
Màu tím âm u trong mắt gã rét lạnh, thanh kiếm trong tay chĩa thẳng về phía trước, ngữ điệu ngông cuồng tột cùng: “Vậy ta cũng phải cho các ngươi nhìn xem, thế gian này, rốt cuộc là Thiên Thu của ai!”
Xẹt xẹt — Những tia sét tím từ trên trời giáng xuống, chém ngang ngọn núi này.
Đá lớn hoá thành lũ, điền cuồng rơi xuống!
Con rồng tím khí thế mãnh liệt kia — bị Quý Vô Ưu vươn tay, nắm lấy đầu.
Hư Hàm tái mặt, lùi lại một bước, phun ra một ngụm máu tươi.
Kiếm ý cũng là một phần trong thần trí của ông, lúc này ông cũng cảm thấy linh hồn của mình bị Quý Vô Ưu nắm chặt trong tay.
Ông ngước mắt, nhìn vào mắt không trông thấy buồn vui.
Quý Vô Ưu bóp nát kiếm ý hoá rồng tím kia, hiển nhiên nhìn Hư Hàm phun ra một búng máu mà chỉ cảm thấy vừa hoang đường vừa mỉa mai.
“Ban đầu ta còn bị nó hù doạ lúc ở Huyền Vân Phong.
Giờ xem ra, cũng chỉ như con giun đất không hơn không kém.”
Vừa nhớ tới mối hận bị cướp kiếm, gã chỉ hận không thể xé tan lão già trước mắt này, nhưng vừa bước lên phía trước, gã lại ngừng chân, nghĩ ra biện pháp tra tấn người tốt hơn.
Khoé môi Quý Vô Ưu cong lên, mở miệng: “Sư tổ, người xem con là ai.”
Xương Ma biến hoá kỳ ảo, thân hình thu nhỏ, áo bào nâu xám, dây cỏ buộc tóc, chỉ có nét âm u trên lông mày không thể tẩy đi.
Quý Vô Ưu đứng trước bậc thang đọng đầy tuyết, mỉm cười: “Sư tổ, người nhất định phải mở mắt ra, mở to mắt nhìn xem ai giết chết ngươi.”
Hư Hàm ngã xuống đất, nhìn gã từng bước tới gần, Thiên Ma có năng lực mê hoặc lòng người, nhìn bộ da giống Bùi Ngự Chi như đúc này, Hư Hàm dửng dưng lên tiếng: “Ta nói rồi, ngươi học đòi ra sao cũng không giống thằng bé.
Đời này kiếp này, không thể thay thế được thằng bé.”
Đôi mắt Quý Vô Ưu đỏ sậm, cười lạnh một tiếng.
Cũng lười phải phí lời với lão già này.
Kiếm trong tay nhúc nhích, mắt rắn trên chuôi kiếm mở ra, lập tức biến về lại rắn thật.
“Ai muốn thay thế hắn, ta đã nói bao nhiêu lần rồi!”
“Hắn không xứng! Hắn hoàn toàn không xứng!”
Chúa tể Thiên Ma điên cuồng hai mắt, trầm giọng.
Gã muốn đâm xuyên yết hầu, chọc thủng con mắt của lão già này.
Dùng máu rửa sạch những điều không rõ trong lòng mình, vì sao oán hận ghen ghét sâu sắc như vậy!
“Chẳng qua chỉ là một thằng nhóc miệng còn hôi sữa mà thôi.
Ngươi cứ chờ đi, hắn sẽ nhanh chóng xuống làm bạn với ngươi.
Không, ta phải nghiền xương hắn thành tro, để hắn tan thành mây khói.”
Chữ cuối cùng kia cũng gần như vỡ giọng!
Toàn thân kiếm rắn toả ra ánh sáng tím vẩn đục, màu đỏ đen, không phải linh lực của nhân gian, là thứ bắt nguồn từ Cửu U, sinh từ hồng hoang thượng cổ.
Lực lượng của Thiên Ma.
“Đi chết đi! Lão già!”
Quý Vô Ưu bị dăm ba câu kích động đến mất kiểm soát.
Chỉ là, một kiếm ấy cuối cùng vẫn không thể đâm xuống.
Trời bỗng nhiên đổ tuyết.
Lạnh buốt trắng xoá, rơi xuống ấn đường của gã.
Quý Vô Ưu như con thú trong lồng ngẩng đầu lên, nhưng lúc nhìn thấy người giẫm trên tuyết mịn mênh mông bay tới, điên cuồng bạo ngược trong lòng dịu đi một cách lạ kỳ.
Răng gã run rẩy, phì cười một tiếng.
Sương mù chậm rãi quấn lại chung quanh, lại trở thành chúa tể Thiên Ma.
Thế giới sau trận tuyết càng thêm trống rỗng xa xăm.
Trên đỉnh viện Kinh Thiên, phía trước thang trời, trần gian là địa ngục đẫm máu.
Mà nơi này, tựa như nằm ngoài ngũ hành.
Quần áo sáng trắng hơn cả khoảng tuyết trắng mênh mang này, thiếu niên đội mão ngọc trên tóc đen, đôi mắt hững hờ như lớp băng ngàn năm chìm dưới vực sâu.
Quý Vô Ưu cười khằng khặc quái dị: “Ngươi đến chôn cùng với sư tổ ngươi đấy à.
Ta tìm ngươi lâu lắm rồi đó.”
Hư Hàm chống đất, sững sờ nhìn y, nhưng không hề lên tiếng.
Bông tuyết óng ánh rơi xuống tóc Bùi Cảnh, ngưng đọng thành sương.
Ở Thần vực Tru kiếm, Bùi Cảnh từng cho rằng lúc gặp lại Quý Vô Ưu, y sẽ hận muốn chết, muốn lột da lóc thịt con súc sinh này ngay lập tức, nhưng bây giờ lòng y chỉ chứa cả vùng lạnh lẽo.
Nhìn gã chẳng khác nào nhìn kẻ ngu đần lừa mình dối người cùng với trò hề tự cho mình là đúng.
Quý Vô Ưu chưa từng bắt gặp vẻ mặt này của Bùi Cảnh bao giờ, loại phẫn nộ vì bị sỉ nhục sinh sôi từ trong đáy lòng, nhưng gã nhanh chóng kiềm chế, bây giờ gã là chúa tể Thiên Ma, loài sâu kiến như Bùi Ngự Chi có tư cách gì đấu cùng với gã.
Thế là gã đeo lớp da như Bùi Ngự Chi, sâu xa mỉm cười: “Chư thần mười ngàn năm trước cũng là loại bại trận ở dưới tay ta, bây giờ ngươi mò đến tìm chết?”
Hư Hàm thoáng nhìn về phía sau, thang trời vẫn chưa thành hình, ông căng thẳng kêu lên: “Ngự Chi…”
Bùi Cảnh biết đại khái sư tổ muốn nói gì, y dừng bước, cười với ông một tiếng.
“Sư tổ, người yên tâm, hôm nay con sẽ vặn đầu hắn xuống.”
Mặt mày rạng rỡ, không mảy may lo lắng.
Hư Hàm ngơ ngẩn, nhìn y chằm chằm, muốn lôi ra được dù chỉ là chút tức giận hoặc nghiêm nghị từ trên mặt y, nhưng mặt mũi thiếu niên hời hợt, đến cả ý định chiến đấu cũng không hề có.
Quý Vô Ưu ẩn mình trong sương đen, hơi thở nặng nề, ánh mắt lạnh lẽo.
Kiếp trước gã bị chính tay Bùi Ngự Chi giết chết, thanh niên tóc trắng trở về từ địa ngục kia, lệ khí trong mắt huỷ diệt đất trời.
Bây giờ và lúc đó là hai cảm giác hoàn toàn khác biệt, nhưng áp bức như nhau.
Bùi Cảnh nhìn gã, giọng nói hững hờ: “Lúc Thiên Đạo sáng tạo ra ngươi đã giao cho ngươi sứ mệnh chém đứt thang trời.
Bởi thế bà ta ban cho ngươi thực lực mạnh mẽ, nhưng trừ cái đó ra, bà ta chẳng cho ngươi thứ gì, bao gồm thất tình lục dục, bao gồm cả não.”
Đôi mắt Quý Vô Ưu sắc lạnh.
Bùi Cảnh cười một tiếng, “Có lẽ bà ta chỉ muốn coi ngươi như vật chứa Tru kiếm, nhưng khéo làm sao, ngươi không thầy cũng tự thông tỏ, có ý thức, còn có được trái tim dơ dáy kia.”
Y nhẹ nhàng nói.
“Ta quá ngu ngốc, ngươi chẳng qua là công cụ để Thiên Đạo thu thập ác nghiệt của nhân gian rồi nuôi dưỡng trong hồ máu.
Ta lại bởi một nguyên nhân nực cười mà nghĩ đến việc cảm hoá ngươi.”
“Mười ngàn năm trước, ngươi là một công cụ chết lặng, chỉ biết giết chóc.
Mười ngàn năm sau, có lẽ cũng bởi vì ta, ngươi mới có được thất tình lục dục, à, không, không phải thất tình lục dục, là ghen ghét, là tự ti.”
“Hoàn toàn không tồn tại thứ gọi là thức tỉnh, bây giờ ngươi cũng khỏi cần giả dạng gì mà chúa tể Thiên Ma, Quý Vô Ưu, ngươi là ngươi, hai kiếp được ta cứu vớt, sau đó ghen tị với ta, ngươi hèn mọn như giòi bọ.”
Bùi Cảnh bình tĩnh, thờ ơ nói.
Mà từng chữ rơi vào tai Quý Vô Ưu lại là lưỡi dao sắc bén thật dài, đâm thủng linh hồn, xé rách máu thịt, moi ra sự thật không thể chịu nổi sâu kín nhất mà gã muốn che giấu.
“A a a a ngươi câm miệng ——!!!”
Xương Ma ẩn trong khói đen toả ra ánh sáng trắng.
Gã như hoá điên, kiếm rắn trong tay hút lấy năng lượng đen kịt khắp đất trời, đâm thẳng vào Bùi Cảnh.
Tuyết trải núi xanh.
Bùi Cảnh coi khinh sự phẫn nộ của gã, tiến lên một bước: “Ta vẫn luôn tò mò, vì sao những chuyện mà cả nữ thần Thanh Liên lẫn Vân Tiêu Kiếm Tôn kể cho ta về sự kiện mười ngàn năm trước đều chỉ có tội ác của Thiên Đạo mà chưa từng đề cập cụ thể đến ngươi, đề cập đến hình dạng tính tình của ngươi ngoại trừ việc ngươi chém đứt thang trời cách đây mười ngàn năm trước.”
“Giờ ta đã hiểu, mười ngàn năm trước, ngươi hoàn toàn không có ý thức, là con rối bị Thiên Đạo khống chế.
Tất cả ý thức của ngươi đều sinh ra sau mười ngàn năm.
Sinh ra trong lần luân hồi thứ hai của ngươi.”
Con mắt Quý Vô Ưu sắp rỉ ra máu, gã muốn xé nát tan cái miệng Bùi Cảnh.
Khàn cả giọng: “Ngươi, câm, miệng!”
Khí Thiên Ma hung hãn bạo ngược hình thành một luồng gió thấp, gào thét giữa trời.
Nuốt chửng vạn vật, xé nát non sông.
Bùi Cảnh lạnh lùng nhìn gã, giọng điệu xen chút mỉa mai: “Cho nên bây giờ ngươi mới hận ta đến vậy, cho nên bây giờ ngươi mới muốn thay thế ta đến vậy.”
“Từ một con rối không có ý thức đến đồ đần độn chỉ có thể bắt chước người khác.
Hiện giờ đến cả hận ngươi ta cũng không thèm, chỉ muốn giết chết Thiên Đạo sau lưng ngươi.
Ngươi, đúng là, không xứng cho ta phải động tay.”
Linh hồn đang rách nát, máu thịt đang quằn quại, Quý Vô Ưu bỗng ngửa mặt lên trời nổi điên rú lên một tiếng.
Sức mạnh Thiên Ma hung hãn tràn ra từ xương Ma, viện Kinh Thiên bão lốc cuộn trào, cây cối cỏ hoa vỡ vụn trong chớp mắt, trời đất đục ngầu, tuyết cũng xám đen.
Gào thét xong rồi, gã chống tay xuống đất, im lặng thật lâu.
Thế giới tĩnh lặng như chết.
Mãi sau, gã cười sằng sặc.
Tiếng cười tà ác mà rét lạnh, thấm đẫm nỗi hận khắc sâu linh hồn.
“Ngươi đoán đúng rồi.”
Vẻ mặt Bùi Cảnh trước sau như một, cách một màn tuyết, đôi mắt cũng sâu như tuyết.
“Ngươi đoán đúng rồi.”
Chúa tể Thiên Ma chẳng qua là một cái xác, một bộ xương Ma.
Linh hồn lẫn ký ức từ đầu đến cuối đều của Quý Vô Ưu.
“Nhưng vậy thì sao.”
Gã quỳ một chân trên đất ngón tay nâng máu dưới đất lên, giọng khàn đặc: “Trí nhớ của ta bắt đầu rõ nét sau khi quen ngươi, tất cả cảm xúc của ta đều sinh ra vì ngươi, ghen tị, tự ti, sợ hãi.”
Quý Vô Ưu ngẩng đầu, lộ ra khuôn mặt mà Bùi Cảnh quen thuộc, nói nhẹ bẫng: “Thế nên ta mới muốn giết ngươi.”
Gã lại đứng thẳng dậy.
Gió lốc đen bắt đầu hình thành giữa thế giới, sức mạnh xé nát hư không từ lòng đất sinh sôi.
Năng lượng ngũ hành bị hoà tan, kim mộc thuỷ hoả thổ, thực lực của chúa tể Thiên Ma khiến cả khoảng đất trời im lặng không dám lên tiếng.
Ngoài vạn dặm, phía cuối bầu trời, Vân Tiêu, Doanh Châu, núi Phượng Tê, thành Thiên Yển, không đâu không dậy sóng, không nơi nào ngớt mây đen.
Tiếng gào tiếng rít, là ma quỷ hoành hành.
Sức mạnh hung hãn xé rách thời gian, tuyết cũng đọng lại giữa không trung.
Chỉ có bộ xương Ma kia là ánh sáng, máu đỏ âm u.
Quý Vô Ưu đang nghĩ, Bùi Ngự Chi mang đến cho gã thứ gì, là khuất nhục, là tự ti, là ghen ghét, tựa như hắn đã nói ở kiếp trước, Thiên Ma vốn không nên có được cảm xúc… Bởi vì có được cảm xúc, đương nhiên là u ám tối tăm.
Cho dù những cảm xúc âm u ấy tạo nên gã.
“Điều ta hối hận nhất ở kiếp trước là không rút gọn linh hồn ngươi ra quật nát. Kiếp này, ta tuyệt đối sẽ không giẫm lên vết xe đổ.”
Bùi Cảnh cụp mắt cười một tiếng, khí chất như gió cuộn sương tuyết.
Khẽ nói, “Quý Vô Ưu, rốt cuộc ngươi có hiểu rõ vị trí của mình ở đâu không.
Không có Tru kiếm, ngươi chẳng là cái thá gì.”
Quý Vô Ưu bỗng trợn trừng mắt.
Đã thấy một ánh sáng xanh lam đâm xuyên bầu trời, tràn ra từ thân kiếm trên tay thiếu niên.
Mây dông vần vũ, thời gian không còn ngưng đọng, tuyết đổ lớn hơn, sau đó, không gian biến hoá!
ẦM!
Một tia sét tím phá vỡ mịt mờ.
Lồng ngực Quý Vô Ưu âm ỉ cơn đau, nhìn về phía trước.
Là tuyết xám thênh thang — đỉnh Vấn Thiên.
Ánh sáng lẫn bóng tối được hút hết vào khoảnh đất bằng nho nhỏ nhô ra giữa đất trời.
Xung quanh mây mù mịt mờ, sóng bạc bồng bềnh trắng xoá.
Quý Vô Ưu lùi lại, cảm thấy mình chạm phải thứ lạnh ngắt gì đó, ngoái đầu nhìn, là đá Vấn Thiên sừng sững suốt vạn năm.
Hiện tại, trên cùng còn khắc rõ ràng ba chữ “Bùi Ngự Chi”.
Con mắt gã dần mở lớn.
Từ lúc Bùi Cảnh ra tay, Quý Vô Ưu đã cảm thấy không đúng.
Sức mạnh trên người Bùi Cảnh tuyệt đối không phải linh lực của thế gian, thậm chí tu vi của y cũng tuyệt đối không phải Nguyên Anh.
“Ngươi…” Gã ngẩng đầu thì tào.
Bùi Cảnh nhìn xuống, cười khẩy, trăng thanh vằng vặc gió mát trong lành.
“Quý Vô Ưu, ta thật sự muốn giết ngươi.”
“Nhưng không đủ, những đớn đau ấy của người ta yêu, lăng trì phanh thây xé xác cũng không đủ trả giá.”
“Hôm nay, cùng một nơi, cùng một trận tuyết, ta hoàn lại hết cho ngươi.”
Quý Vô Ưu quỳ một chân dưới đất, nhếch nhác chật vật.
Bùi Cảnh ơ hờ, nở nụ cười, mà đôi mắt chỉ một màu rét lạnh.
“Tru kiếm nguyên bản không thuộc về ngươi.”
Vươn tay, chặt đứt cánh tay của Quý Vô Ưu.
Ánh mắt Quý Vô Ưu xa xăm, đã không còn nghĩ ngợi vì sao Bùi Cảnh có thể giết chết gã, đau đớn lan tràn từng chút trong người.
Bên tai vi vu tiếng tuyết rơi, cuốn theo ký ức cuồn cuộn như sông lớn.
Cũng ở đỉnh Vấn Thiên, cũng một trận tuyết này, thế nhưng thân phận đảo ngược, kẻ thảm hại đổi ngược thành gã.
Kiếm của Bùi Cảnh đâm thẳng vào ấn đường trên sọ xương Ma.
Y cắt đứt linh căn.
Giọng nói lạnh nhạt.
“Ngươi sinh ra từ địa ngục, không cần tiễn ngươi xuống dưới.”
Y huỷ nát đan điền.
“Ta muốn nghiền nát sự kiêu ngạo của ngươi, nhưng hình như, đời này của ngươi cũng chỉ ngu xuẩn hèn mọn mức ấy.”
Nói đến đây, Bùi Cảnh cười thành tiếng.
Thứ có thể đục vỡ xương của Thiên Ma, cũng chỉ có Tru kiếm.
Bùi Cảnh nhớ lại câu nói sau cùng của gã, hỏi: “Trên đời này không còn Bùi Ngự Chi, chỉ có ta?”
“Quý Vô Ưu, ngươi thảm thương cỡ nào.”
Xương Ma được nuôi dưỡng vạn năm trong hồ máu, tách rời vỡ vụn.
“Á á á á á ——!” Sau một tiếng gào thét tuyệt vọng thấu trời, đôi mắt Quý Vô Ưu cứng ngắc, như mất hết sức lực.
Gã cũng như giun dế, co quắp trên đất, sương mù đen chậm rãi tan đi, tiếng răng rắc khẽ khàng như vậy, lại là xương Ma nát vụn, hoá thành tro.
Trong đầu gã, một sợi dây cũng nhẹ nhàng đứt phựt.
Lóc xương rồi, chỉ còn là phàm nhân.
Cơ thể nhỏ lại, khôi phục dáng vẻ ban đầu.
Quý Vô Ưu mặc bộ áo nâu dính đầy máu, sau nỗi nhức nhối cực độ, ánh mắt nảy sinh nỗi hoang mang.
Tuyết rơi trên người, rất đau đớn, như mưa nặng hạt.
Mưa à…
Nghênh Huy Phong.
Tiếng cười trong sáng của thiếu niên vọng về từ trong trí nhớ.
Cây trúc đào tươi đẹp rung rinh cao vút, hương trong lành thoảng qua nhàn nhạt.
Trong một tấc đất, giọt trăng ánh tuyết chẳng bì nổi mặt mày của người nọ, thiếu niên ấy vươn tay ra với gã, mỉm cười gọi: “Quý Vô Ưu?”
Kiếp trước… Kiếp này.
Cùng một cơn mưa, buổi chiều mưa bụi, “Ta có thể đấu với ngươi một trận không?” Là bản thân mình thời non dại yếu ớt mở miệng.
Thiếu niên được vô số ánh mắt dõi theo đứng trên đài cao thoải mái cười một tiếng, “Không được, ta mạnh lắm, bắt nạt ngươi chẳng vui chút nào.
Ngươi tiếp tục tranh tài với bại tướng dưới tay ta đi.”
Gã cứng đờ ngẩng đầu, muốn nhìn rõ khuôn mặt người nọ trong gió tuyết, người mà gã đã từng một lòng hướng tới như vậy.
Thù hận chẳng quan trọng, ghen ghét hoá thành không.
Nhớ tới một trăm năm bị chửi rủa ở Thiên Tiệm Phong, gã đã từng… muốn trở thành niềm kiêu ngạo của Bùi Ngự Chi.
Ngón tay trắng bệch lạnh như băng, không thể co duỗi, vừa sợ hãi vừa bất lực, cảm thấy mình sắp đói chết.
Mà lần này, chân thật phải chết chẳng thể nghi ngờ.
Mà con người cứu gã hai lần trước mặt, sẽ không bao giờ, còn vươn tay ra với gã.
Bùi Cảnh bước qua người Quý Vô Ưu.
Đi lên phía trước, y lại bị đá Vấn Thiên chặn bước.
Nhìn cái tên được khắc phía trên, vinh quang đã từng, hiện giờ trở thành nỗi khắc khoải rỗng tuếch trong lòng.
Bùi Cảnh thầm thì: “Em báo thù cho chàng, cơ mà hình như chàng đã báo thù cho mình ở kiếp trước rồi, nhưng không sao, giờ em cũng hả dạ.”
Y tiến lên một bước, ra khỏi không gian biến hoá.
Hư Hàm đứng trên mảnh đất tuyết, đang muốn nói điều gì.
Bỗng nhiên, một tiếng trong trẻo vang lên cuối chân trời — như sấm sét len lỏi ngàn vạn khe, ngay sau đó, ánh vàng chói mắt chiếu khắp thiên địa!
“Thang trời — ” Hư Hàm đạo nhân mở lớn mắt, sau đó mừng rơn, “Hoàn thành thang trời rồi! Hoàn thành thang trời rồi!”
Bùi Cảnh cất kiếm, lặng lẽ ngẩng đầu, nhìn về phía cuối trời, ánh sáng huy hoàng uy nghiêm xuyên thấu thiên địa, dẫn dắt chúng sinh.
Ánh sáng quá mạnh, hút hết tất cả màu sắc còn sót lại, mọi thứ chỉ một màu trắng chói mắt.
Thang trời rọi lên mặt thiếu niên, phản chiếu khí phách của y như mũi nhọn.
Tóc đen phần phật, hồi lâu sau, Bùi Cảnh nheo mắt, thì thào: “Sở Quân Dự, chờ em…”
…
Bùi Cảnh đã tưởng tượng vô số lần ra những gì trên thang trời, có thể là một thế giới khác, có thể là một mảng tối tăm.
Nhưng khi chân chính giẫm bậc đá leo lên từng bước một, y chỉ nhìn thấy một vùng ánh sáng.
Nói là ngân hà, nhưng cũng không phải ngân hà.
Ngọn đèn xanh biếc kéo dài trời cao, chiếu rọi ánh sáng lung linh của những mảnh ngọc vỡ, trải dài lên ngôi vương xanh biếc phía cuối cùng.
Hoang tịch im ắng, tựa như chỉ còn lại y và kẻ nọ giữa không gian.
Mụ ngồi trên ngai vàng, lúc này chậm chạp đứng thẳng dậy, người phụ nữ được trời ban đôi mắt tối bạc, loại phong nhã yêu kiều lúc mới gặp chẳng thấy tăm hơi, lòng thương dịu dàng hư tình giả ý của mụ giờ đây hoá thành nụ cười lạnh lẽo trên khoé môi cứng đờ.
Váy áo trắng thuần bay giữa hư vô, khoảnh khắc nhìn thấy Bùi Cảnh, mụ không ngồi thêm nữa.
Ngay lúc xương Ma vỡ nát tan tành, mụ cũng phải chịu nỗi đau đớn bị xé xác phanh thây — người trước mắt! Là người trước mắt! Phá hoại tất cả kế hoạch của mụ, ba phen mấy bận chà đạp tôn nghiêm của mụ!
“Bùi Ngự Chi, ngươi thật đáng chết.”
Giọng nói của mụ trầm thấp quái đản, nhìn y tới gần từng bước.
Khẽ nói: “Ngươi cho rằng ngươi thắng được ta?”
Tiếng cười tràn ra từ trong cổ họng, nói như chém băng đẽo ngọc, “Nằm, mơ!”
“Xương Ma vỡ nát, ta có thể sáng tạo lại.
Thế giới này thuộc quyền khống chế của ta, thời gian có thể ngược dòng lần nữa, nhưng lần luân hồi tiếp theo, ngươi đừng hòng còn là đối thủ của ta!”
Bùi Cảnh chỉ lạnh lùng mở miệng: “Sở Quân Dự đâu?”
Thiên Đạo vẫn luôn chờ đợi câu hỏi này của y, khoái cảm trả thù trào dâng tự đáy lòng, môi đỏ cong lên: “Hắn à, rốt cuộc cũng biến thành phế nhân, bị ta xoá sổ trên thế giới này!”
Nụ cười điên cuồng bị mụ kìm lại giữa phần môi.
Thiên Đạo dùng nói bằng ngữ điệu ung dung: “Ngươi nhìn đi, không có Sở Quân Dự, luân hồi lần tiếp theo, ngươi lấy cái gì đấu với ta?”
“Ngươi tu luyện đến Đại Thành dựa vào sức mạnh hỗn độn thì sao chứ.”
“Cả đời này ngươi cũng không lĩnh hội được Vô Hận!”
Một tia độc địa lạnh lẽo toát ra từ ánh mắt của người phụ nữ: “Từ lúc các ngươi yêu nhau trở đi, ta đã biết rằng, lần này, ta chắc chắn không thua.”
Ánh mắt mụ bỗng cứng đờ.
Dán chặt vào thiếu niên trước mắt cùng với thanh kiếm đâm vào ngực mình.
Bùi Cảnh nhẹ nhàng nói: “Hẳn là ngươi bị chàng nhốt ở nơi đây, bằng không ngươi đã vọt xuống từ lúc ta giết chết Quý Vô Ưu rồi.”
Vẻ mặt Thiên Đạo chỉ cứng ngắc nửa giây, sau đó duỗi ra cánh tay trắng bệch nắm lấy chuôi kiếm.
“Đúng thế, cho nên cảm ơn ngươi đến gặp ta, cảm ơn ngươi nối thang trời, cho ta một con đường thoát ra ngoài.” Mụ cười trào phúng: “Ta không muốn giết ngươi, bởi vì giết ngươi phí quá nhiều sức lực.
Mà ngươi cũng không thể giết ta.”
Bùi Cảnh ngước mắt, con ngươi như hoa đào ngày xuân, mang theo ý cười phong lưu lạnh nhạt.
“Ngươi muốn luân hồi một lần nữa.
Ngươi cho rằng ta vẫn bằng lòng chơi trò này với ngươi chắc?”
Tóc đen xoã khắp người, thiếu nữ xinh đẹp tuyệt trần, mặt mày lại giữ tợn như bà lão già khọm.
Đôi mắt tối bạc là mỉa mai lạnh lẽo: “Ngươi không có tư cách nói không!”
“Không phải ngươi rất tò mò ai đưa ta đến thế giới này sao?”
Thiên Đạo hoảng hốt.
Bùi Cảnh nói: “Là ý thức của Tru kiếm.”
Bầu không khí hoá thành rét lạnh cực độ chỉ trong nháy mắt.
Biểu cảm của Thiên Đạo như sương tuyết: “Ha, cho nên, ý thức của Tru kiếm sai ngươi tới đối phó ta.
Nhưng ngươi có tư cách giết chết ta sao?”
Bùi Cảnh hoàn toàn không muốn nghe, cũng lười phải nghe từng câu nói của mụ, kiếm trong tay lại sâu hơn một tấc, song như thể Thiên Đạo không thấy đau, cứ trào phúng như cười như không nhìn thẳng vào y.
“Ngươi là Thiên Đạo cái thá gì, chẳng qua là ý thức của đất trời không nên tồn tại mà thôi.”
Mỗi một ánh sáng, mỗi một đám mây dọc đoạn đường trên thang trời dường như cũng đang kể về quá khứ.
Bùi Cảnh cảm thấy lòng mình bình tĩnh lạ thường, giống như chỉ sót lại trống vắng khi mọi chuyện đến hồi kết thúc.
“Ta đã từng suy nghĩ, thế nào mới có thể lòng không hận thù.
Ta nhìn thấy tất cả hành động của ngươi ở kiếp trước, chỉ muốn băm vằm ngươi thành muôn mảnh, Làm sao để loại bỏ nỗi hận này, thậm chí ta đã từng nghĩ tới việc xoá bỏ đoạn hồi ức kia đi.
Nhưng ký ức biến mất, những cảnh tượng đó cũng không thể phai mờ.”
“Ta nghĩ rằng đây là đường cùng.”
“Nhưng mãi đến khi vào trong Thần vực, ý thức của Tru kiếm nói cho ta, ta là Vô Hận.”
Vẻ bình tĩnh của Thiên Đạo rốt cuộc nứt vỡ, đôi mắt tối bác là khó mà tin nổi, mụ lùi về sau một bước, như thể nghe thấy chuyện tiếu lâm: “Sao có thể, ngươi cho rằng ta sẽ tin — hự á á á!”
Thốt nhiên, con mắt mụ ta trừng đến độ sắp rớt ra ngoài.
Lùi về sau, cúi đầu xuống, nhìn lỗ hổng không lành sau khi Tru kiếm được rút ra mọc trên cơ thể mụ, hơn nữa còn chậm rãi lan rộng, tựa như không ngừng nghỉ!
Thiên Đạo rốt cuộc sụp đổ, thét ầm lên: ”Đây là cái gì? Đây là cái gì?”
Bùi Cảnh cụp mắt, nói: “Ta vốn Vô Hận, với tu sĩ mà nói, hận thù là nguồn gốc nảy sinh tâm ma.”
“Nhưng ta lần lữa mãi không thể đốn ngộ được sức mạnh của Tru kiếm.”
“Bởi vì, cấp bậc kiếm ý cuối cùng của Tru kiếm, Vô Hận, trước giờ không nằm trên người ta.”
Thiên Đạo đau đớn dựa vào ngai vàng, ngón tay nỗ lực ngăn chặn lỗ đen càng lúc càng lớn nhưng lại vô năng bất lực.
Nó đang nuốt chửng mụ, nó đang xoá sổ mụ.
Cuối cùng, ngẩng đầu lên, đôi mắt tối bạc đã tuôn ra tơ máu! Lần đầu tiên! Triệt để điên cuồng!
Bùi Cảnh chợt nhếch miệng cười, có phần hoang mang: “Chẳng ai để mắt đến, thậm chí cả ta cũng lờ nó đi.”
“Ta và Sở Quân Dự… là một người.”
“Vạn vật biến hoá, chỉ Tru kiếm vĩnh hằng.
Cho nên, dù ngươi đảo ngược thời gian thì những đổi thay trên thân Tru kiếm vẫn tồn tại mãi mãi.
Bao gồm cả việc lúc trước, phân một thành hai!”
Thiên Đạo đã không lo nổi thân mình, đại não trống rỗng vì những lời của Bùi Cảnh, thật lâu sau, mụ thì thào cười thành tiếng, đến cuối nụ cười, chật vật không chịu nổi.
“Các ngươi là một người, ha ha ha ha, các ngươi là một người!”
Giọng của Bùi Cảnh nhẹ như tuyết bay, cũng hoảng hốt hệt như Thiên Đạo.
“Đúng thế, chúng ta là một người.”
“Cho nên, Vô Hận của Tru kiếm, xưa nay chưa bao giờ là yêu cầu đối với ta.”
“Mà là, đối với Sở Quân Dự.”
Chẳng trách.
Chẳng trách.
Y nhớ về cơn gió cuốn bay buổi loạn ly, nhớ về ánh mắt ấy của Sở Quân Dự, còn có sự chờ đợi không thể giải thích.
Bởi vì đã biết được điểm này, cho nên giao cả mạng sống cho y sao?
Giọng Bùi Cảnh nhẹ bẫng: “Chàng nhốt ngươi trong hư không là để cho ta chuẩn bị đầy đủ thời gian.”
Đôi mắt Thiên Đạo đỏ sậm, nghiến nát răng, cười ầm lên: “Đúng thế! Hắn cho ngươi đầy đủ thời gian, để ngươi giết chết Quý Vô Ưu, để ngươi leo thang trời để tìm ta, Vô Hận, ha ha ha, Sở Quân Dự trải sẵn mọi đường cho ngươi!”
“Nhưng ngươi tới chậm rồi, ngươi tới chậm rồi!”
Bây giờ mụ ta chỉ muốn điên cuồng trả thù! Muốn Bùi Cảnh cũng muốn đau đớn giống hệt mụ ta!
“Ta đã bảo mà, làm sao sức mạnh của hắn biến mất nhanh như vậy, ha ha ha, thì ra là ép mình giũ bỏ thù hận — tiếc rằng, ngươi không tìm được ta trước khi hắn hoàn toàn biến thành đồ rác rưởi!”
Đôi mắt Bùi Cảnh đỏ lên, giơ kiếm, chĩa thẳng vào ấn đường của mụ.
Khàn giọng quát lên: “Câm miệng!”
Ánh đèn xanh biếc dọc theo bậc thềm vụt tắt từng chiếc một, lúc này Thiên Đạo chỉ ôm hối hận lẫn chế nhạo vô biên.
Mụ cũng đã quên mình có ý thức từ khi nào.
Ngàn vạn năm trước đó, mở bừng mắt ra, trông thấy cả khoảng non nước.
Mụ có được năng lực điều khiển mọi thứ trên thế gian, bao gồm trời trăng, bao gồm ngân hà, bao gồm thời gian kể cả sống chết.
Mụ được chúng sinh kính ngưỡng, cũng hưởng thụ loại vinh dự này.
Chỉ là tu sĩ vùng lên, khiến tất cả mọi thứ đảo lộn.
Bất tử không còn là nét vinh dự đặc thù của mụ, dời non lấp bể không còn là thần lực của mụ.
Khi con người leo từng bước vượt qua thang trời, phi thăng đứng trước mặt mụ, phá hư không nối đến một thế giới Đại Thiên khác, không màng đến tôn nghiêm của mụ.
Kẻ được kính ngưỡng đương thời là những tu sĩ ti tiện kia, mụ trở thành truyền thuyết, thành khái niệm hư vô.
Mụ không thể nhịn thêm được nữa.
Thiên Đạo nói đứt quãng: “Quy tắc sẽ không sinh ra ý thức.
Ta sinh ra thế nào, ta nghĩ, hẳn là công lao thuộc về đám tu sĩ các ngươi.”
Bùi Cảnh đợi chờ.
Thiên Đạo yếu ớt cười một tiếng, “Bởi vì tất cả lũ người các ngươi đều cho rằng có Thiên Đạo — tất cả mọi người!”
“Ý niệm của tu sĩ mạnh mẽ cỡ nào, huống chi ngàn người vạn người tín ngưỡng thứ này có khác gì thần linh, ha ha ha, là các ngươi tạo nên ta.”
“Có phải chưa bao giờ nghĩ đến không.”
Thiên Đạo ho ra máu tươi, tóc bay tán loạn giữa hư không, thân thể hoá thành vụn sao, váy áo dệt từ những sợi trăng trắng thuần kia rốt cuộc chậm rãi về lại với vũ trụ.
Mụ biết mình phải chết, có lẽ không gọi là chết, là diệt trừ mới phải.
Nụ cười giễu cợt: “Chỉ là các ngươi tạo nên ta… để ta ra đời, tự tay giết chết các ngươi.”
Bùi Cảnh nói: “Ngươi là sự tồn tại sai lầm.”
Ánh mắt Thiên Đạo cực hận, cuối cùng trước đêm tối vĩnh hằng, mụ nhẹ nhàng nói: “Chỉ cần Thiên Đạo giả dối không thật sống mãi trong lòng các ngươi, đám người dẫn đường tâm tâm niệm niệm giúp đỡ các ngươi trường sinh bất tử, ta sẽ còn trở lại.”
Bùi Cảnh mỉa mai cười một tiếng: “Ngươi nghĩ nhiều quá, đó là giới Tu Chân trước đây bao lâu rồi, thuận trời bước đi?”
“Bây giờ ai còn kiếm tìm ngươi, gửi gắm hi vọng vào sự quan tâm của ngươi chứ.”
Y khẽ nói: “Ngươi sẽ không thể trở về.”
Một tiếng vang rất nhỏ tan biến trong vũ trụ trống rỗng, ngọn đèn xanh biếc tắt lịm, trong bóng tối vô tận, Bùi Cảnh lẳng lặng quay đầu.
Nhìn dải ngân hà mịt mờ cùng với dòng chảy thời gian không có điểm cuối.
Một kiếp đó của Sở Quân Dự, Quý Vô Ưu bỏ mạng, trời đất phân tách, vây Thiên Đạo bị xoá sổ sẽ ra sao.
Sẽ xảy ra điều gì.
Y chợt nghe thấy tiếng sấm rền vang từ sâu trong bóng tối.
Bùi Cảnh giật mình.
Nơi đây không có đất trời, nhưng mưa vẫn chảy trôi, tiếng sấm kia cũng không biết vọng đến từ nơi nào.
Bước về phía trước.
Bùi Cảnh va phải một tấm thuỷ tinh.
Thế giới vặn vẹo, mưa to thành trướng.
Ánh bình minh bị nuốt chửng.
Y ngơ ngác nhìn tấm thuỷ tinh này, hình bóng hiện ra trong gương là một thanh niên mặc áo sơ mi.
Dung nhan mềm mại sáng ngời trong sương trà.
Đôi mắt cũng trong veo.
Một khắc hắn nhìn sang, Bùi Cảnh hơi chớp mắt.
Cuối cùng không kiềm chế nổi, nước mắt từng giọt lăn xuống.
— Hồi đó ta đẹp trai tới nỗi bị thiên lôi bổ xuống, nên mới xuyên qua.
Bi thương khó nói thành lời xộc thẳng lên đầu.
Tay y chống lên gương, cảm xúc kìm nén thật lâu rốt cuộc đổ vỡ, nghẹn ngào như dã thú bên bờ vực tử vong, ngâm nga tên của người kia giữa răng môi nức nở.
“Sở Quân Dự…”
Chàng lại lừa em.
Chàng không thèm chờ em.
Tầm mắt y mơ hồ, đầu óc trống rỗng.
Nước mắt rớt xuống gương, lại xuất hiện gợn sóng một cách quỷ dị.
Bùi Cảnh đỏ ngầu đôi mắt, ngẩng đầu lên.
Một người khác trong gương chợt nhoẻn miệng cười, giữa lông mày rét buốt lại dịu dàng.
Sau đó, hắn vươn tay, cùng y đan tay mười ngón.
Bùi Cảnh ngẩn ngơ.
Thanh niên phía bên kia tấm kính.
Tóc ngắn đen tuyền hoá dài, tóc bạc như tuyết, đường nét cũng thay đổi.
Sấm sét chiếu sáng nơi đây.
Tấm kính nát vụn, ảo ảnh tan vỡ, chân thực lộ ra.
Thanh niên tóc bạc xuyên qua dòng thời gian đằng đẵng, ngón tay thon dài lau sạch nước mắt trên mặt y, trở về bên cạnh Bùi Cảnh, mỉm cười: “Ta chờ em lâu lắm rồi.”
Bùi Cảnh muốn nói thêm đôi lời.
Đã được hắn hôn, hơi thở trong veo lạnh lùng quen thuộc, còn có một câu chan chứa vui cười: “Đừng nhìn nữa, em đẹp trai lắm.”
…
Nỗi vui mừng khôn xiết vì tìm lại được thứ đã mất còn chưa kịp bùng lên, y vẫn còn trong cơn ngơ ngác, chỉ ửng hồng chóp mũi, run rẩy hỏi lên, sợ hãi đây là giấc mộng.
“Chàng chưa chết à?”
Sở Quân Dự bị y chọc cười, dịu dàng đáp lại.
“Ta nói rồi, ta sẽ không chết.”
Bùi Cảnh vẫn hoang mang.
Sở Quân Dự nói: “Cho dù ta không có được sức mạnh của Tru kiếm thì Thiên Đạo cũng không thể giết chết ta một cách.
Mụ ta nghĩ rằng xoá sổ được ta, thực tế là ta trốn trong hư không mà thôi.”
Hắn nhắc đến Thiên Đạo mới khiến Bùi Cảnh sực tỉnh, ngẩn ra một lát rồi bắt lấy cổ tay Sở Quân Dự, ngẩng đầu lên nhìn hắn với vẻ khó tin, giọng nói cũng như không còn là của mình: “… Vô Hận ở nơi chàng, phải chăng chàng đã biết từ lâu?”
Sở Quân Dự ôm lấy eo Bùi Cảnh, cúi xuống ghé vào lỗ tai y rủ rỉ: “Phải rồi, phu nhân.”
Bùi Cảnh trợn trừng mắt, muốn nhìn ra chút cảm xúc khác lạ từ đôi mắt hắn, nhìn ra vài phần đẫm máu dưới địa ngục như ngày đó trên cầu treo.
Nhưng hôm nay, trong đôi mắt của thanh niên, màu đỏ sậm cạn như lưu ly, loại hờn căm vặn vẹo u ám kia cũng biến mất không còn dấu vết.
“Chàng… Sao chàng…”
Sở Quân Dự mỉm cười, giữa ngân hà thênh thang, trong ánh đèn xanh của vài ngọn đèn chưa tắt, hắn cúi xuống hôn người yêu của mình.
“Bởi vì gặp được em.”
Bởi vì gặp được người.
Thế là, oán hận hoá thành vô nghĩa.
Bởi vì gặp được người.
Thế là, chẳng còn nuối tiếc điều chi..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...