Sau Khi Cải Trang Thành Nữ Đến Gặp Bạn Cùng Phòng Là Thẳng Nam
Sầm Hi nhận được tin từ Dương An và lộ rõ vẻ lo lắng: “……”
“Sao lại xảy ra chuyện này nữa chứ!” Sầm Hi cũng hoang mang.
Cậu ta gọi cho Dương An với giọng điệu đầy lo lắng: “Cậu ấy có thật sự điều tra tớ không? Phải làm sao đây, Dương An?”
“Hi Hi, cậu đừng hoảng loạn.”
Dương An cảm thấy vô cùng lo lắng, cậu ta liên tục hút thuốc để trấn tĩnh.
Cậu sợ rằng nếu Chu Húc Phong phát hiện ra Khê Khê chính là Sầm Hi và cả hai đã giấu cậu ta, mọi chuyện sẽ trở nên tồi tệ.
Chu Húc Phong sẽ không bao giờ tin rằng mình không làm gì sai cả.
Dương An biết rõ tính cách của bạn mình, chắc ccậu họ sẽ cãi nhau một trận.
Tuy nhiên, sau một hồi suy nghĩ, anh quyết định để Sầm Hi tự mình nói rõ mọi chuyện với Chu Húc Phong.
Ít ra như vậy, cậu cũng đỡ lo lắng hơn một chút.
Nhưng Sầm Hi không dám.
Dương An thở dài.
Muốn biết về Sầm Hi, Chu Húc Phong chẳng cần phải thuê thám tử làm gì cả.
Với mối quan hệ bạn học cũ, chỉ cần một cuộc gọi điện thoại đến trường Đồng Thành là cậu ta có thể nắm trong tay mọi thông tin về Sầm Hi.
Vì vậy, điều quan trọng nhất bây giờ là làm cho Chu Húc Phong từ bỏ ý định.
“Hi Hi, trong thời gian này, cậu nên thỉnh thoảng liên lạc với cậu ấy, gửi cho cậu ấy một chút tin tức.” Dương An gợi ý: “Không cần phải quá thường xuyên, cách hai ba ngày gửi một tin là được… chỉ cần làm cho cậu ấy yên tâm.”
“A……” Sầm Hi không hoàn toàn đồng ý với gợi ý của Dương An: “Có cần phải làm vậy không?”
“Đó là cách duy nhất để không làm cậu ấy có hy vọng quá lớn.”
Sầm Hi hiện tại chỉ muốn cắt đứt hoàn toàn liên hệ với Chu Húc Phong, tốt nhất là không còn bất kỳ mối liên quan nào nữa.
Nhưng Dương An lại nói: “Hi Hi, không còn cách nào khác đâu.”
“Đành phải làm vậy tạm thời.
Tôi sẽ nghĩ thêm cách khác cho cậu.”
“……”
“…… Được rồi.” Nghe Dương An nói vậy, Sầm Hi cảm thấy mệt mỏi và suy sụp và rơi vào bế tắc.
Nếu không cho Chu Húc Phong hi vọng thì cậu ta sẽ tìm người điều tra cậu.
Và hiện tại…… người duy nhất có thể giúp cậu chỉ có Dương An.
Khi kết thúc cuộc gọi, Sầm Hi buồn bã dặn dò Dương An: “Vậy cậu nhất định phải nghĩ ra cách giúp tớ nhé, Dương An.”
Dương An: “……”
*
Sầm Hi ở lại nhà Dung Hòe một buổi tối.
Ngày hôm sau, khi tỉnh dậy, cậu lại không muốn quay về ký túc xá, vì vậy đã ở lại nhà Dung Hòe cả ngày.
Đến tối 7 giờ, cậu mới miễn cưỡng rời đi.
Dung Hòe thấy cậu như vậy, nói rằng nếu cậu thực sự không muốn về thì cứ tiếp tục ở lại cũng không có vấn đề gì cả.
Cậu ấy còn hỏi Sầm Hi có muốn chuyển hẳn đến đây ở không.
Sầm Hi thực ra cũng có ý định như vậy, nhưng quy định của trường là không cho phép sinh viên năm nhất sống ngoài ký túc xá.
Dung Hòe không còn cách nào khác, đành phải vỗ vỗ đầu Sầm Hi, dặn cậu trên đường về cẩn thận một chút.
Nếu thứ bảy cuối tuần không muốn ở ký túc xá, có thể lại đây chơi.
Sầm Hi gật đầu, lưu luyến không muốn chia tay với Dung Hòe rồi bước lên tàu điện ngầm đi về trường học.
Trên đường về, Sầm Hi luôn tự nhủ với bản thân.
—— Chờ lát nữa về thấy Chu Húc Phong mặt lạnh thì đừng sợ, cũng chỉ là biểu hiện lạnh lùng thôi, không có gì phải lo lắng.
Dù sao thì, nếu có động tĩnh nhỏ một chút cũng không sao cả, Chu Húc Phong cũng không thể đánh cậu.
Chỉ cần không đánh là được.
Sầm Hi trấn an bản thân, hít một hơi thật sâu trước khi mở cửa.
Cậu đặt tay lên tay nắm cửa, lấy hết can đảm bước vào ——
Chu Húc Phong đang ở trong ký túc xá.
Cậu ta hiện tại không mặc áo, chỉ có một cái quần dài đang đứng trước tủ quần áo để tìm một chiếc áo thun.
Có lẽ cậu ta vừa mới tắm xong nên người vẫn còn toát ra hơi nóng, tóc cũng ướt đẫm khiến nước nhỏ từ tóc xuống lưng rộng lớn, từ làn da nhỏ màu mạch lên xuống, cuối cùng chảy vào đường cong eo tuyệt đẹp.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...