Chu Húc Phong nghiêng đầu nhìn cậu một chút, sau đó khẽ nhíu mày.
Không hiểu sao.
Mấy ngày trước vẫn còn ổn mà, sao giờ gặp anh lại trốn tránh như vậy.
Nhưng Chu Húc Phong cũng không buồn bận tâm.
Anh kéo ghế ra, sự chú ý vẫn dồn vào chiếc điện thoại.
Sầm Hi lên giường rồi mới dám xem tin ncậu.
Chu Húc Phong đã trả lời tin ncậu của cậu, sau đó hỏi tên cậu là gì.
Sầm Hi cầm điện thoại suy nghĩ một lát.
Cậu đến đây là để từ chối Chu Húc Phong, chứ không phải để tán gẫu với cậu ta, lại còn phải nghĩ ra một cái họ giả thì quá phiền phức.
Sầm Hi không muốn làm vậy.
Cậu không nói tên mình cho Chu Húc Phong, chỉ muốn nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ của mình, sau đó để "Khê Khê" từ đây không bao giờ xuất hiện trước mặt Chu Húc Phong nữa, kết thúc mối quan hệ rắc rối này.
Sầm Hi suy nghĩ cách diễn đạt.
Mặc dù Dương An nói cậu nên từ chối Chu Húc Phong một cách dứt khoát, nhưng Sầm Hi lại không dám làm thế.
Tính tình của Chu Húc Phong rất tệ, Sầm Hi không muốn chọc giận cậu ta, sợ gây ra phản tác dụng.
Vì vậy, Sầm Hi cố gắng dùng lời lẽ mềm mỏng, thể hiện rằng hiện tại cậu không có ý định yêu đương.
Cậu chỉ muốn học hành nghiêm túc, tương lai còn muốn thi thạc sĩ, tiến sĩ.
Chuyện yêu đương tính sau khi tốt nghiệp.
...!Như vậy tính ra ít nhất cũng phải mười năm nữa.
Sầm Hi cảm thấy cách diễn đạt của mình khá ổn, sau khi gửi tin ncậu đi, cậu xích ra mép giường, tai lắng nghe động tĩnh bên ngoài.
...!Sau đó, cậu nghe thấy một tiếng cười rất ngắn.
Sầm Hi: “……?”
Sầm Hi không hiểu rõ Chu Húc Phong đang phản ứng thế nào.
Trong lòng cậu lo lắng, lén dùng ngón tay đẩy nhẹ màn giường ra.
Nhưng thật tiếc là, Sầm Hi vẫn không nhìn rõ được biểu cảm của Chu Húc Phong.
Chu Húc Phong ngồi nghiêng, vành nón che xuống rất thấp.
Từ góc độ của cậu nhìn qua, chỉ thấy một vùng bóng tối mờ mờ dưới đầu cậu ta.
Sầm Hi lo lắng mà rụt tay lại.
Khi đang còn bất an, điện thoại lại rung lên.
Sầm Hi vội vàng xem tin ncậu.
F: 【Tôi hiểu rồi, học tốt nhé.】
Ngày hôm sau.
Hôm nay mới tám giờ sáng, nhưng Sầm Hi đã thức dậy từ bảy giờ.
Tuy nhiên, khi mở mắt ra cậu vẫn còn chút lười biếng.
Cậu nằm trên giường thêm năm, sáu phút nữa mới từ từ lấy lại ý thức.
Việc đầu tiên mà sinh viên hiện đại làm sau khi thức dậy là tìm điện thoại, và Sầm Hi cũng không ngoại lệ.
Cậu lấy điện thoại từ dưới gối, theo thói quen mở WeChat để xem có tin ncậu nào chưa đọc không.
Nhưng khi thấy giao diện liên lạc trống rỗng, Sầm Hi có chút không hiểu.
Nửa phút sau, cậu mới nhớ ra chuyện gì đã xảy ra.
Ngày hôm qua, sau khi trò chuyện với Chu Húc Phong, có vẻ như cậu quên thoát khỏi tài khoản phụ.
Sầm Hi ngáp một cái, đang chuẩn bị đổi tài khoản thì bất ngờ nhận được một tin ncậu.
F: "Chào buổi sáng."
Sầm Hi: "......?"
Sầm Hi ngạc nhiên một lúc.
Cậu nhìn câu "Chào buổi sáng" của Chu Húc Phong mà cảm thấy có chút mơ hồ.
Không phải ngày hôm qua...!Đã nói rõ ràng rồi sao?
Sao Chu Húc Phong vẫn còn ncậu tin cho cậu?
Sầm Hi nhíu mày, không biết đang nghĩ gì, rồi đột nhiên kéo tấm chăn ra.
Mới khai giảng nên việc huấn luyện không căng thẳng như thường lệ, Chu Húc Phong gần đây huấn luyện từ 7 giờ rưỡi mới bắt đầu.
Giờ phút này cậu ấy đang chuẩn bị ra khỏi nhà.
Hôm nay Chu Húc Phong mặc đồng phục của viện thể thao, áo ngắn tay xanh trắng xen kẽ, trên ngực có logo của trường.
Cậu ấy hơi nghiêng người, để lộ đường nét sườn mặt lạnh lùng và mạnh mẽ trước ánh mắt của Sầm Hi.
Chu Húc Phong dường như lúc nào cũng như vậy.
Khi không nói gì, gương mặt của cậu ấy trông vừa dữ dằn vừa cứng rắn, lông mày hiện rõ vẻ kiêu ngạo khó thuần phục và đầy khí chất.
Điều mà Sầm Hi sợ nhất chính là gương mặt này của cậu ấy.
Chính là hiện tại…
Chu Húc Phong vừa gửi tin ncậu xong thì cất điện thoại vào túi mà không thèm nhìn Sầm Hi lấy một cái rồi rời khỏi ký túc xá.
Sầm Hi cúi đầu, kiểm tra hai tin ncậu chưa đọc vừa nhận được.
F: 【 Nhớ ăn sáng đấy.
】
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...