“Được, thế là quyết định rồi.” Dương An cười nói: “Chút nữa tôi sẽ gửi địa chỉ cho cậu.”
Sầm Hi: “Ừ ừ.”
Thấy Sầm Hi đồng ý, Dương An cúp máy.
Sầm Hi ngồi trên ghế một lúc, không kìm được liền đứng dậy, lấy vali hành lý từ tủ quần áo và đặt xuống đất mở ra.
Vali hành lý 28 tấc đầy ắp, toàn bộ là váy của Sầm Hi.
Có đủ loại kiểu dáng và phong cách.
Sầm Hi yêu thích mặc đồ nữ cha mẹ không biết, nên quần áo và đồ trang điểm cũng không dám để ở nhà.
Sau khi khai giảng, cậu ta đã chuyển tất cả đồ đạc này đến ký túc xá.
Trong thời gian huấn luyện quân sự trước đó, ngày nào cũng mệt bã người, không có thời gian mở ra.
Sau đó, khi Chu Húc Phong dọn vào, cậu ta càng không dám mở ra.
Giờ thì cuối cùng cũng có cơ hội.
Sầm Hi ngồi xổm trên mặt đất, chăm chú chọn lựa bộ đồ để chuẩn bị cho bữa tiệc sinh nhật của Dương An.
*
Sáng thứ bảy, Sầm Hi lại nhận được tin từ Dương An.
Sau khi kết thúc cuộc gọi hôm đó, Dương An đã gửi địa chỉ tổ chức bữa tiệc cho Sầm Hi.
Địa điểm là một khu vực ngoài công viên cho thuê.
Dương An đã thuê một ngày, trả phí thuê khu vực và mời người chuyên nghiệp đến sắp xếp.
Tối qua, Dương An đã gửi cho Sầm Hi một bức ảnh chụp về địa điểm, Sầm Hi khen không tồi.
Nhưng sáng nay, Dương An đột nhiên thông báo đổi địa điểm.
Đổi thành một quán bar, nói rằng vì quán bar vui hơn, phù hợp hơn với sinh viên.
Sầm Hi ngẩn người.
Sầm Hi chỉ đi quán bar một lần trong kỳ nghỉ hè khi vừa đủ tuổi.
Lần đó là trong chuyến du lịch.
Sầm Hi không có cảm giác gì đặc biệt, chỉ thấy rằng, ở quán bar, người ta thường xuyên đến gần và liên tục mời rượu.
Không phải là nói quá, chỉ cần ngồi trên ghế dài hai tiếng, cậu đã phải từ chối nhiều người.
Dương An nghe Sầm Hi nói vậy cười rất lâu.
Nếu là người khác, có thể Dương An sẽ thấy quá khoa trương, nhưng với Sầm Hi thì hoàn toàn không, thậm chí còn thấy —
Cái gì?! Cho Sầm Hi nghỉ nửa giờ?! Quán bar đó có phải làm ăn không tốt không?
Sầm Hi: “……”
Dù vậy, Dương An cuối cùng cam đoan rằng, ở quán bar sẽ không có tình huống nào khiến Sầm Hi sẽ phải đi từ chối người khác cả đêm.
Lúc này Sầm Hi mới thở phào nhẹ nhõm.
Tuy nhiên, khi đi quán bar, Sầm Hi cảm thấy mình cần thay đổi bộ đồ đã chọn trước đó.
Trước đó, Sầm Hi định mặc một chiếc váy dài màu xanh xám.
Phong cách nhẹ nhàng trí thức.
Nhưng với quán bar thì không hợp lắm.
Cậu ta suy nghĩ một lát, rồi kéo rèm giường xuống xem xét.
Các bạn trong đội thể dục thường bận hơn nhiều, ngay cả thứ Bảy cũng phải dậy sớm để huấn luyện.
Chu Húc Phong sáng sớm đã ra khỏi nhà, lúc này cũng không có ở ký túc xá.
Sầm Hi lúc này mới dám cầm túi quần áo, từ từ leo xuống giường.
Cậu ta lại mở chiếc vali của mình, đặt chiếc váy dài màu xanh xám vào trong, rồi tìm kiếm bộ đồ thích hợp để mặc trong buổi tiệc sinh nhật tối nay của Dương An.
Sầm Hi gần như lục tung hết đồ trong vali, cuối cùng cũng tìm thấy một chiếc váy ngắn màu đen nằm ở tận đáy.
Vừa mới lấy ra, cánh cửa ký túc xá “Cạch” một tiếng mở ra.
Không có dấu hiệu gì.
Sầm Hi lập tức hoảng hốt.
Sao lại thế này?
Tại sao Chu Húc Phong lại về vào lúc này?!
Sầm Hi sợ đến mức căng thẳng cả người, phản ứng đầu tiên là nhanh chóng đóng vali lại.
Khi Chu Húc Phong mở cửa, anh thấy Sầm Hi đang ngồi xổm trên sàn, ngẩng đầu nhìn cậu ta, trong tay vẫn còn cầm chiếc váy màu đen.
...!Trông có chút ngốc ngếch.
Thói quen của Sầm Hi là né tránh cậu ta, dù không né thì cũng chẳng bao giờ giao tiếp bằng mắt với cậu ta.
Cho nên bất chợt thấy Sầm Hi nhìn mình như vậy, ngay cả Chu Húc Phong cũng ngạc nhiên, theo bản năng hỏi: "Cậu đang làm gì đấy?"
"Không, không có gì đâu." Sầm Hi sau khi lấy lại tinh thần, vội vàng phủ nhận, lắc đầu còn nhanh hơn cả trống bỏi.
Chiếc váy ngắn còn chưa kịp nhét vào, ngón tay Sầm Hi căng thẳng, túm lấy sợi xích trên váy, cố nhét vào trong vali.
Cậu ta không dám tưởng tượng, nếu như bí mật này bị Chu Húc Phong phát hiện, cậu ta sẽ ra sao…
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...