Hôm nay là lễ khai giảng của học viện.
Sau khi tham dự buổi lễ, Sầm Hi cùng người bạn mới ở phòng đối diện đi ăn trưa ở nhà ăn trường.
Ăn xong, họ tiện thể đi mua trà sữa.
Người bạn mới tên là Hứa Nhiên, sống ở đối diện Sầm Hi, và cũng giống như cậu, là sinh viên năm nhất.
Tuy nhiên, Hứa Nhiên thuộc khoa Kế toán.
Ký túc xá của trường không phân chia theo khoa mà chia phòng ngủ ngẫu nhiên với bốn người mỗi phòng.
Nhưng Sầm Hi không biết là may mắn hay không khi vào lúc anh đến, phòng bốn người biến thành phòng hai người, và người bạn cùng phòng khác từ lúc khai giảng đến giờ vẫn chưa xuất hiện.
Trong suốt nửa tháng huấn luyện quân sự, Sầm Hi toàn ở một mình.
Hứa Nhiên thỉnh thoảng qua phòng chơi với Sầm Hi, sau đó về lại phòng trước khi giờ tra phòng, có thể coi là người bạn đầu tiên của Sầm Hi ở đại học.
Sau khi mua trà sữa trở về, Sầm Hi nhận thấy Hứa Nhiên mua hai ly, tò mò hỏi: “Cậu mua cho ai thế?”
“Cho Phương Hạo.
” Hứa Nhiên đáp.
Phương Hạo là bạn cùng phòng của Hứa Nhiên, nhưng Sầm Hi không thân với cậu ta lắm.
Vì mỗi lần gặp Sầm Hi, Phương Hạo đều đỏ mặt và căng thẳng đến mức không thể nói trọn một câu, rất khó giao tiếp.
Đặc biệt có lần sau khi kết thúc huấn luyện quân sự, Sầm Hi đi siêu thị mua nước uống, khi ra thì tình cờ gặp Phương Hạo cùng với vài người bạn.
Vì lịch sự, Sầm Hi chào hỏi Phương Hạo, nhưng không biết sao Phương Hạo lại không phản ứng, vừa thấy Sầm Hi đã đi thẳng và đâm vào tường…
Sầm Hi lúc đó chỉ biết đứng hình: “……”
Sầm Hi có ngoại hình rất đẹp.
Ngũ quan sắc sảo, làn da trắng mịn, đặc biệt là đôi mắt cuốn hút.
Cậu có khuôn mặt trái xoan nhưng hơi tròn với nét đáng yêu, môi trên hơi cong, môi dưới đầy đặn, nhìn vừa đẹp lại dễ thương.
Là kiểu người mà ai nhìn cũng thấy giống như một búp bê Tây Dương tinh xảo.
Từ nhỏ đến lớn, Sầm Hi đi đâu cũng thu hút ánh nhìn, loại chuyện này anh đã quá quen rồi.
Nhưng Phương Hạo chắc là thấy mất mặt quá.
Bình thường trước mặt Sầm Hi cậu ta đã căng thẳng, giờ lại thêm chuyện này, nên mỗi lần thấy Sầm Hi, Phương Hạo đều đỏ mặt cúi đầu đi ngay, đến mức không nói với anh được một câu.
Sầm Hi ban đầu định an ủi cậu ta, để chữa lành lòng tự trọng mong manh của chàng trai 18 tuổi, nhưng nhìn thấy thái độ ‘tránh xa như dịch bệnh’ của Phương Hạo, Sầm Hi cũng không biết làm sao, chỉ có thể cố gắng tránh xuất hiện trước mặt cậu ta.
“Cho cậu biết nhé, bây giờ bạn bè cậu ta đều gọi cậu ta là ‘Đâm Tường Ca’.
” Hứa Nhiên nói khi nhắc đến Phương Hạo.
Sầm Hi: “……”
Sầm Hi cảm thấy buồn cười nhưng cũng không muốn cười, nên cố nhịn.
… Nhưng đôi mắt anh vẫn cong lên.
“Cậu ta chắc ccậu ta thích cậu.
” Hứa Nhiên chọc chọc Sầm Hi bằng cùi chỏ, giọng nói rõ ràng là đang trêu chọc.
“Không có đâu.
” Sầm Hi không đồng ý: “Phương Hạo là trai thẳng mà.
”
Sầm Hi định nói rằng cậu ta cũng là trai thẳng, nhưng Hứa Nhiên đã nhanh hơn một bước, lên tiếng cắt ngang.
"Bây giờ là trai thẳng, nhưng sau này thì chưa chắc đâu ~"
Hứa Nhiên là người đồng tính, nên có thể nhìn thấu được suy nghĩ của đối phương về chuyện này.
Chỉ có thể nói rằng những chàng trai thẳng cứng đầu thật sự ngốc nghếch, thích người khác mà không tự biết, lại còn bày ra vẻ 'vì bẽ mặt trước người mình thích nên không muốn gặp họ nữa'!
Thật là cố chấp.
Hứa Nhiên thật sự không thể nhìn nổi.
“À, đúng rồi.
” Hứa Nhiên chợt nhớ ra cần phải giải thích: “Mình mua trà sữa cho Phương Hạo vì tối qua anh ấy giúp mình lắp ghế cạnh bàn, chỉ là mình muốn cảm ơn anh ấy thôi, không có gì khác đâu nhé.
”
Ngoài việc có chút ngốc nghếch, Hứa Nhiên thấy Phương Hạo là người khá tốt, lại cao ráo, đẹp trai, chỉ có điều hơi chậm hiểu một chút.
Nghĩ rằng người ta đã đủ ngốc rồi, mình cũng đừng làm cho chuyện tình cảm của anh ấy thêm rắc rối, thế là rất chủ động giải thích rõ ràng mối quan hệ giữa hai người trước mặt Sầm Hi.
Nhưng Sầm Hi lại hiểu sai trọng điểm.
“Anh ấy giúp cậu lắp ghế à?” Ánh mắt Sầm Hi toát lên vẻ ngưỡng mộ: “Thật tốt quá, hôm qua mình phải tự lắp.
”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...