Sau Khi Cá Mặn Thế Gả


Editor: Yang1002
Liêu Hạ là quốc gia lớn nhất ở phía Tây Bắc của Sở Liêu, người Liêu Hạ lớn lên trên lưng ngựa, bọn họ am hiểu chăn thả dê bò nuôi ra vừa mập mạp lại cường tráng, trong chỗ mậu dịch có thể bán được giá tốt.

Nhưng mà bọn họ cũng có tình thế bất lợi của dân tộc du mục —— không có ruộng cày.
Không có ruộng cày nghĩa là không có lương thực, bởi vậy vừa đến mùa thu hoạch, người Liêu Hạ sẽ thừa cơ trộm tiến vào biên giới Sở Liêu đốt giết đánh cướp.

Trong mấy trăm năm qua, mỗi một năm Liêu Hạ đều dựa vào lương thực cướp bóc được mà sống sót vượt qua trời đông giá rét.
Nhưng mà năm nay lại không thể.

Từ sau khi binh lính Liêu Hạ ở biên cương nội ứng ngoại hợp phục kích Tam Hoàng tử Cơ Tùng của Sở Liêu, Sí Linh quân điên rồi.
Theo lý thuyết tác chiến mùa đông thì tướng sĩ Liêu Hạ có ưu thế tuyệt đối, ngựa của bọn họ càng mạnh mẽ cường tráng hơn, càng quen thuộc hoàn cảnh chung quanh hơn......!Nhưng sau vài lần giao chiến, Sí Linh quân giết đến đỏ mắt liên tục chém giết vài vị đại tướng của Liêu Hạ.
Năm rồi Sí Linh quân còn có thể giữ lại tù binh, nhưng năm nay bọn họ đánh đến mức không lưu một người sống.

Bọn họ đánh xong liền triệt tiêu, không dừng lại cũng không đánh cướp, liên tục mấy tháng vài bộ lạc của Liêu Hạ đã bị giết tuyệt.
Cứ tiếp tục như vậy, sớm muộn gì Sí Linh quân cũng sẽ chỉ thẳng đầu mâu vào vương đô Liêu Hạ.

Thủ lĩnh Liêu Hạ Hách Nhĩ Ba kinh sợ, vì thế vội vàng sai con cả của hắn và đại tướng Mạc Lặc đến Sở Liêu nghị hòa.
Mạc Lặc nghẹn một bụng tức, bắt đầu từ sau ngày rời vương đô tiếng mắng của hắn chưa từng ngưng nghỉ: "Một đám nhát gan, người Sở Liêu thoáng lợi hại một chút bọn họ liền bị dọa đến mất mật.

Năm trước ăn lương thực lão tử cướp được, uống rượu ngon lão tử đoạt tới, ngủ nữ nhân mà lão tử bắt được, bọn họ không lên tiếng, hiện giờ chúng ta bị Sí Linh quân đè ép đầu, bọn họ lại bắt lão tử đi mất mặt!"
Ở giữa còn kèm theo đủ loại ô ngôn uế ngữ, nhóm thân vệ ngoài lều trại đã tập mãi thành thói quen.

Bất quá thành như vậy cũng không thể trách Mạc Lặc, hiện giờ thủ lĩnh Liêu Hạ Hách Nhĩ Ba lớn tuổi, ba đứa con của hắn vì tranh đoạt vị trí thủ lĩnh mà tranh đấu gay gắt.

Nếu không nghị hòa đoạt lấy một cơ hội thở dốc cho Liêu Hạ, chỉ sợ đến lúc đó Liêu Hạ loạn trong giặc ngoài sẽ hoàn toàn sụp đổ.
Đốn Ba làm sứ thần chủ yếu cho lần nghị hòa này, nghe được tiếng mắng chửi tức giận của Mạc Lặc xong chỉ cười lạnh một tiếng: "Ngu xuẩn."
Lần nghị hoà này rất quan trọng, nếu thuận lợi, hắn sẽ đạt được hiệp nghị ngưng chiến cùng với Sở Liêu.

Chờ hắn quay về lại vương đô, hắn chính là Khả Hãn tiếp theo.

Tên Mạc Lặc không có đầu óc kia, làm sao biết được kế sách của hắn? Dùng một tên Mạc Lặc, đổi được Sở Liêu bình ổn lửa giận, bút mua bán này rất có giá trị.
Đốn Ba bưng rượu nhạt lên mồm to uống rượu: "Hoắc Đồ nằm mơ cũng sẽ không nghĩ đến, phụ tá đắc lực của hắn cứ như vậy bị ta chặt đứt.


Bọn họ vĩnh viễn cũng sẽ không hiểu được, trị quốc chưa bao giờ dựa vào việc dùng võ, mà là mưu lược."
Nhóm mĩ cơ một trái một phải vọt lại đây: "Điện hạ anh minh thần võ, ngài nói đều đúng."
Đốn Ba buông chén rượu ôm các nàng, mùi rượu từ trong miệng hắn phả ra, hắn men say mông lung: "Phía trước chính là Trường Gia Quan, qua Trường Gia Quan là cách đô thành Sở Liêukhông xa.

Nghe nói vương đô Sở Liêu phồn hoa giàu có và đông đúc, đến lúc đó bổn vương mang bọn ngươi dạo chơi mọi cảnh đẹp đô thành."
Nhóm mĩ cơ cười lên khanh khách: "Đô thanh Sở Liêu mỹ nhân nhiều như mây, vương tử cũng đừng để cho mỹ nhân Sở Liêu mê hoặc tầm mắt a."
Đốn Ba đưa tay nắm lấy eo nhỏ mềm mại của mĩ cơ: "Như thế nào? Mỹ nhân Sở Liêu dịu ngoan như cừu, bổn vương chính là lang, tự nhiên thích mỹ nhân mạnh mẽ như mẫu lang!"
Mắt thấy Đốn Ba chuẩn bị lăn cùng một chỗ với đám mĩ cơ, lúc này mĩ cơ "Anh" một tiếng, các nàng chưa kịp lên tiếng gì liền hôn mê bất tỉnh.

Đốn Ba chấn động vừa định kêu lên, chợt nghe ngoài trướng truyền đến tiếng phù phù phù phù của vật nặng rơi xuống đất.
Đốn Ba rút trường đao ra lao ra ngoài trướng, còn chưa đợi hắn vén rèm lên, trước mắt hắn tối sầm dưới chân mềm nhũn, thân hình như biến thành tượng gỗ ngã thẳng về phía trước.
Đốn Ba ngã xuống rồi không lâu sau rèm cửa trướng liền bị người xốc lên, người tới mặc y phục hạ nhân Liêu Hạ, dùng khăn lông ướt che khuất mũi miệng.

Đầu lĩnh đúng là Nghiêm Kha, nhìn thấy Đốn Ba té trên mặt đất, Nghiêm Kha hưng phấn không thôi: "Diệp thần y dược của ngài thật lợi hại, nhiều người đến thế a, nhanh như vậy đã bị ngài quật ngã hoàn toàn."
Sau lưng Nghiêm Kha nhanh chóng xuất hiện một thân ảnh cao gầy đi tới: "Đó là đương nhiên, ngươi cũng không nhìn xem là dược do ai điều phối."
Tuy che mặt, nhưng vừa nghe thanh âm già nua kia, liền biết người tới là ai.

Diệp Lâm Phong thật sự lo lắng cho đám nhãi con này, bọn họ mang theo dược có thể quật ngã hơn hai ngàn người, chỉ cần hơi sơ xuất, người ngã sẽ chính là bản thân họ.

Vì thế Diệp Lâm Phong đi theo bọn họ tới Trường Gia Quan, đứng ở đầu gió tự tay rải dược tốn hơn mười ngày mới phối xong.
Trước đó vài ngày vội vàng chế thuốc, mấy ngày nay lại chạy trong đêm tối để kịp kế hoạch, đáy mắt Diệp Lâm Phong xuất hiện một vòng xanh đen dày đặc.

Ông ghét bỏ nhìn thoáng qua Đốn Ba: "Này là ai a? Bộ dạng thực khác thường."
Nghiêm Kha lấy ra trường đao bên người, nếu không phải một đao đi xuống sẽ làm hai quốc gia nổi lên chiến sự, hắn nhất định sẽ hung hăng đâm một đao vào ngay ngực Đốn Ba: "Tên quy tôn tử là đứa mà Hách Nhĩ Ba để tâm nhất trong ba đứa con của hắn, giữ hắn lại cũng không phải chuyện tốt."
Diệp Lâm Phong tùy ý nói: "Vậy ngươi đợi cái gì? Giữ hắn lại ăn Tết sao? Đâm chết hắn."
Vẻ mặt Nghiêm Kha đau khổ: "Ngài cho rằng ta không muốn sao? Nhưng chủ tử nói, chỉ bắt Mạc Lặc, những người khác đều buông tha."
Diệp Lâm Phong chậm rãi nói: "Vậy nơi này có Mạc Lặc không?"
Nghiêm Kha nhìn chung quanh một vòng: "Không có."
Diệp Lâm Phong nhấc chân lên đá một cái: "Không có Mạc Lặc ngươi kì kèo ở chỗ này làm gì? Thuốc này chỉ có tác dụng trong một khắc!"
Nghiêm Kha nhe răng trợn mắt chạy trối chết: "Tiền bối, đừng đánh đừng đánh, ta đi tìm ngay." Cũng may nha trướng của sứ đoàn không nhiều lắm, nếu nha trướng này không có Mạc Lặc, vậy trong hai cái còn lại nhất định có hắn.
Thấy Nghiêm Kha chuồn ra ngoài nha trướng, Diệp Lâm Phong ngồi xổm xuống ghét bỏ túm chặt hai bím tóc trên ót Đốn Ba: "Đại nam nhân thắt bím tóc làm gì, xấu muốn chết." Tiếng nói vừa dứt, hai bím tóc nhỏ của Đốn Ba rời khỏi ót hắn.

Mạc Lặc tức giận mắng một trận xong rốt cuộc cũng yên tĩnh, trong khoảng thời gian này vô luận hắn chửi rủa như thế nào Đốn Ba cũng không để ý tới hắn, điều này làm cho hắn có chút thất bại.

Nguyên nhân chính là như thế, hắn mới không nghe theo Đốn Ba phân phó.
Hắn đi qua đi lại trong nha trướng, cơn tức trong lòng cơn tiêu tan một ít.

Đang muốn bưng rượu nhạt lên uống một ngụm, một mùi hương cỏ xanh yếu ớt nhập mũi.

Mạc Lặc khụt khịt: "Mùi cỏ từ đâu?"
Sau đó hai mắt hắn tối sầm, thân thể mềm nhũn bất tỉnh nhân sự.
Chờ hắn tỉnh lại, bụng đói kêu vang.

Hai tay hai chân bị trói chặt, trước mắt cũng bị một miếng vải đen, Mạc Lặc muốn mắng người, nhưng miệng bị bịt bởi một thứ gì đó, hắn chỉ có thể phát ra tiếng "Ngô ngô" vô nghĩa.
Hắn không biết mình đang ở chỗ nào, cũng không biết mình bị trói bao lâu.

Khi hắn nghe được bên tai truyền đến tiếng bước chân, tứ chi hắn nhanh chóng giãy giụa kịch liệt.
Rốt cuộc cũng có người xả thứ trong miệng hắn ra, Mạc Lặc giật giật cằm rồi chửi ầm lên: "Lão tử là hộ quốc Đại tướng quân Mạc Lặc của Liêu Hạ! Tiểu tặc phương nào dám đánh lén lão tử!"
Mạc Lặc dùng tiếng Liêu Hạ mắng một sọt thô tục, nhưng mà chung quanh lại không có ai phản ứng hắn.

Qua một lúc sau, hắn nghe được tiếng bánh xe lăn qua, cùng lúc đó có người thô bạo kéo miếng vải đen trước mắt hắn.
Trước mắt Mạc Lặc sao bay loạn, hắn chưa từng cảm thấy ánh mặt trời quá chói mắt như vậy.

Chờ tầm mắt hắn khôi phục thanh minh, đồng tử mãnh liệt co rút lại: "Cơ Dung Xuyên! Là ngươi!"
Cơ Tùng hơi gật đầu: "Đã lâu không thấy.

Mạc Lặc tướng quân, bổn vương mời ngươi đến là có việc muốn hỏi ngươi."
Mạc Lặc hắc hắc nở nụ cười, hắn trào phúng đánh giá hai chân Cơ Tùng: "Nguyên lai lời đồn là thật, đường đường là chiến thần Sở Liêu Cơ Dung Xuyên biến thành phế nhân.

Ngươi cũng có hôm nay a, sướng! Quá sung sướng!"
Nghe như vậy nỗi tức giận của bọn Nghiêm Kha dâng lên: "Ngươi nói cái gì?!"
Cơ Tùng nâng tay ngăn bọn họ: "Bổn vương muốn hỏi, trận Thạch Tử Hà ngày đó, thân tín bên cạnh ngươi giáp công ta, có phải do ngươi sai sử hay không?"
Mạc Lặc khinh thường nói: "Liêu Hạ chúng ta quân kỷ nghiêm minh, thân tín của ta đương nhiên nghe theo lệnh ta."

Cơ Tùng không nhanh không chậm: "Vậy ta hỏi ngươi, ngày đó làm sao ngươi biết được ta sẽ xuất hiện ở Thạch Tử Hà?"
Mạc Lặc quăng một ánh mắt khinh miệt: "Vì sao ta phải nói cho ngươi, ngươi bất quá chỉ là một bại tướng dưới tay ta.

Ta khuyên ngươi ngoan ngoãn thả ta ra, lần này ta chính là sứ thần nghị hòa.

Liêu Hạ mang theo thành ý đến Sở Liêu, sứ thần lại bị người Sở Liêu giam lại, truyền ra ngoài nhất định khiến cho ngươi đẹp mặt."
Bọn thị vệ tức giận đến rút trường đao ra khỏi vỏ, khoé môi Cơ Tùng lại hơi nhướng lên, y lật tay không nhanh không chậm rút trường cung và mũi tên ra: "Mạc Lặc tướng quân, ngươi hiểu lầm hai chuyện."
Mũi tên sắc bén được Cơ Tùng đặt trên dây cung, theo tiếng nói của Cơ Tùng, dây cung bị kéo căng từng chút: "Thứ nhất, khi hai nước đánh lâu không ngừng, sau khi sứ đoàn song phương phái ra đạt được nhất trí mới gọi là nghị hòa.

Khi một bên trong đó buông thể diện quốc gia xuống khẩn cầu ngừng chiến, thì không phải là nghị hòa, mà gọi là cầu xin tha thứ.

Chỉ có người thua mới có thể cầu xin tha thứ."
Mạc Lặc tức giận đến mức nghẹn một ngụm máu ở yết hầu: "Ngươi!"
Cơ Tùng tiếp tục chậm rãi nói: "Thứ hai, sứ đoàn Liêu Hạ gặp chuyện không may, có quan hệ gì với ta.

Ta chỉ là một phế nhân dưỡng thương ở đô thành, mà sứ đoàn nghị hòa của các ngươi còn cách xa tận mấy trăm dặm hơn."
Nói xong lời này cung trong tay Cơ Tùng đã căng chặt, Cơ Tùng hơi hơi điều chỉnh hướng cung, nhắm thẳng mục tiêu vào chân trái Mạc Lặc: "Có ai thấy bổn vương bắt ngươi đi?"
Nhìn thấy mũi tên lạnh lẽo, Mạc Lặc thất kinh: "Ngươi, ngươi dám!"
Cơ Tùng mỉm cười: "Vì sao ta không dám?"
Sau khi người Liêu Hạ bắt được tướng sĩ của Sở Liêu, đều dùng đủ mười tám loại khổ hình, y cần gì phải nhân từ với tướng lãnh địch quốc?
Cơ Tùng buông dây cung, âm rung của dây cung chưa ngừng, tiếng kêu thảm thiết của Mạc Lặc đã vang lên: "A!!" Tiếp theo chính là tiếng mắc giận liên tiếp, bất quá đại bộ phận là ngôn ngữ Liêu Hạ, không phải ai ở đây cũng hiểu được.
Mũi tên xuyên thấu xương đùi Mạc Lặc, chân trái của Mạc Lặc lấy tư thế quỷ dị buông xuống, thân thể hắn không thể khống chế được sự tê liệt bên dưới mà ngã xuống, nhưng xích sắt gắt gao trói chặt hai tay hắn.
Trước mắt Mạc Lặc lúc sáng lúc tối, hắn muốn ngất xỉu đi, nhưng ngay cả nguyện vọng hèn mọn này cũng không có cách nào đạt được.

Không biết đám người Cơ Tùng cho hắn ngửi cái gì, thần trí hỗn độn của hắn lại thanh tỉnh.
Hắn thở phì phò nặng nề, lúc này hắn rốt cuộc cũng học được đánh giá bốn phía.

Vừa nhìn liền khiến tâm hắn lạnh một nửa, hắn phát hiện chính mình ở trong một cái phòng không có, nơi này vừa nhìn đã biết là phòng tối.

Nếu không có ai cứu, cả đời hắn cũng đừng nghĩ tới ngày thoát ra.
Cơ Tùng lại rút mũi tên ra một lần nữa rút: "Mạc Lặc tướng quân, từ sau khi ta không thể đứng lên, tính tình cũng khác biệt rất lớn so với dĩ vãng.

Hiện tại tính nhẫn tại của ta không tốt như xưa, hỏi lại một lần: Ngày đó sao ngươi biết được ta sẽ xuất hiện ở Thạch Tử Hà?"
Mạc Lặc còn giãy giụa: "Ta là hộ quốc Đại tướng quân của Liêu Hạ! Ngươi dám đối xử với ta như vậy!"
Cơ Tùng mỉm cười, đáy mắt đều là hàn ý.

Sau khi dây cung chấn động, xương đùi phải của Mạc Lặc bị mũi tên bắn gãy, hắn kêu thảm thiết một tiếng cơ hồ như sắp hôn mê.


Nhưng mà giữa mũi miệng lại xuất hiện một hương vị gay mũi, Mạc Lặc chỉ có thể thở gấp nặng nhọc tỉnh táo lại.
Toàn bộ hai chân hắn bị chặt đứt, đau đớn kịch liệt khiến cho hắn chảy mồ hôi lạnh đầm đìa, trong chốc lát quần áo liền ướt đẫm.

Hai chân không thể chống đỡ thân hình, hai cánh tay hắn bị xích sắt xiết thành màu xanh tím, ngực đau đến không thể hô hấp.
Từ khi sinh ra đến nay, có khi nào Mạc Lặc hưởng qua loại tư vị này? Từ trước đến nay chỉ có hắn hung ác tra tấn người khác, đợi đến phiên mình, một khắc hắn cũng không nhịn nổi nữa.
Cơ Tùng lại rút mũi tên: "Hiện tại ngươi có thể trả lời ta không?"
Sắc mặt Mạc Lặc trắng bệch, tóc bị mồ hôi ướt nhẹp dán trên mặt.

Giờ khắc này hắn rất muốn duy trì khí tiết quân nhân, giữ gìn uy nghiêm hộ quốc Đại tướng quân của hắn, nhưng lời thốt ra lại nói hết sự kinh hãi cùng sợ sệt của hắn: "Là thân tín Thác Đặc Lan của ta, là hắn nói hắn có được tình báo vô cùng xác thực từ trong quân các ngươi, ngươi sẽ xuất hiện ở Thạch Tử Hà!"
Ánh mắt Cơ Tùng sắc như đao: "Sao ngươi xác định được tin tức này là đáng tin cậy?"
Thanh âm Mạc Lặc khàn khàn: "Thác Đặc Lan nói tin tức là do thám tử mà Nhị điện hạ của chúng ta đã sớm an bài truyền đến, không có sai!"
Hô hấp của Cơ Tùng nhanh hơn vài phần: "Danh tính của thám tử là gì?"
Mạc Lặc nhịn không được mà khóc: "Ta không biết, chỉ là một tên thám tử, làm sao ta biết được tên của hắn.

Ngày ấy phục kích ngươi ở Thạch Tử Hà, toàn quân chúng ta vui sướng dị thường, sao còn có thể quản nhiều như vậy! Ngươi giết ta đi, không cần tra tấn ta!"
Ánh sáng trong mắt Cơ Tùng ảm đạm, đáy mắt xuất hiện nỗi thất vọng nhàn nhạt: "Một vấn đề cuối cùng, Thác Đặc Lan là tên thân tín nào của ngươi, có trong đám người nghị hoà lần này không?"
Mạc Lặc khó nhịn được đau đớn, hắn nức nở: "Không có, Thác Đặc Lan ở lại trong quân, hắn không có tới."
Ý cười trên khoé môi Cơ Tùng hoàn toàn tiêu thất, trường cung trong tay y lại cong thành hình trăng tròn.

Mạc Lặc thất kinh: "Ta đã nói hết những thứ ta biết cho ngươi! Ngươi nói không giữ lời! Ngươi đê tiện vô sỉ!"
Tiếng dây cung rung động truyền đến, Mạc Lặc cảm giác mỗi một chỗ trên thân thể đều bắt đầu đau nhức, hắn kêu thảm thiết một tiếng hôn mê bất tỉnh.
Ánh mắt Cơ Tùng lãnh liệt, y chậm rãi thu hồi mũi tên đặt trên ngón tay vào bao đựng tên: "Binh bất yếm trá, điểm đạo lý ấy cũng không hiểu sao không?" Mũi tên của y rất quý giá, còn phải giữ lại để lần sau thẩm vấn.
Nghiêm Kha trào phúng nói: "Phi, còn hộ quốc tướng quân, chỉ dùng hai mũi tên liền khai ra toàn bộ." Năm đó hắn bị tưới nước ớt, tốt xấu gì cũng chịu được vài vòng.
Sau khi buông trường cung, Cơ Tùng cảm giác được một trận mệt mỏi thổi qua thân thể, y nói khẽ với các thị vệ, "Để các huynh đệ nghỉ ngơi cho tốt.

Canh kỹ hắn, đừng để hắn chết."
Bọn Nghiêm Kha dùng hai tay ôm quyền: "Vâng! Chủ tử."
Mùi màu tươi quẩn quanh trên chóp mũi Cơ Tùng không tán, trong không gian kín, hương vị này làm y buồn nôn.

Y không muốn lưu lại nơi này, y muốn về nhà.
__________________________
Tác giả có chuyện nói:
Lão Miêu: đến, hát theo ta, yêu một người không trở về nhà ~
A Ninh: Ngốc hay không, sống những ngày tháng thần tiên, ngươi còn muốn máy bay nhỏ gì?
Tùng Nhung: Ai nói ta không về! Ta lập tức quay về!.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui