Tô Hoài Minh ngồi ở ghế phụ, chán nản nhìn cảnh đêm ngoài cửa sổ.
Nếu như cho cậu thêm một cơ hội nữa, mười phút trước, cậu thà chết chứ không hôn Phó Cảnh Phạn.
Nghĩ đến chiếc giường ấm áp và thoải mái đang dần xa, trong lòng Tô Hoài Minh bực bội, quay đầu nhìn Phó Cảnh Phạn với vẻ oán trách, "Không phải anh đến công ty xử lý công việc sao, tại sao lại nhất quyết phải đưa tôi đi cùng?"
"Bên cạnh văn phòng cũng có phòng nghỉ." Phó Cảnh Phạn nhận ra tâm trạng của Tô Hoài Minh, nhẹ giọng an ủi, "Đồ đạc đầy đủ, có thể ngủ ở đấy."
Tô Hoài Minh không tin mấy lời này, “Tôi vừa ở dưới nhà, có thể lên lầu ngủ, anh lại nhất quyết bắt tôi đến công ty, đây không phải là xa xôi sao, với lại phòng nghỉ chắc chắn không thoải mái bằng ở nhà."
Phó Cảnh Phạn biết mình làm hơi quá, nhưng không muốn sửa chữa, nói: “Tôo muốn em đi cùng tôi."
"..."
Câu nói này quá đột ngột, Tô Hoài Minh cũng không tức giận nữa, vừa buồn cười vừa bất lực nói: "Anh đi làm, tôi chẳng hiểu gì về lĩnh vực này, căn bản không giúp được anh, với lại lúc anh bận rộn, tôi lại ngủ ngon lành, anh chắc chắn tôi có tác động tích cực đến anh sao?"
"Có chứ." Phó Cảnh Phạn vẫn đang lái xe, tập trung nhìn tình hình giao thông phía trước, há miệng, dường như muốn nói lại thôi, chỉ nói ngắn gọn: "Lần này thôi."
Tô Hoài Minh khoanh tay, dùng ánh mắt đánh giá nhìn Phó Cảnh Phạn, miễn cưỡng tin lời hắn.
Bây giờ đã cách xa căn hộ, cho dù để Phó Cảnh Phạn thả cậu xuống, cậu cũng phải bắt xe về, có khả năng sẽ bị tài xế nhận ra.
Hơn nữa, cậu luôn ngủ rất ngon, ở phòng nghỉ của công ty, hẳn cũng có thể nhanh chóng ngủ thiếp đi.
Tô Hoài Minh biết rõ Phó Cảnh Phạn là một kẻ cuồng công việc, lại còn rất thích, hận không thể dùng toàn bộ thời gian trong ngày để làm việc, tuy nhiên, dạo gần đây đã tốt hơn nhiều.
Tô Hoài Minh sợ Phó Cảnh Phạn lại trở về với trạng thái cũ, nghi ngờ nhìn hắn hỏi: "Công việc rất phiền phức sao, cần xử lý bao lâu?"
"Không quá phiền phức." Phó Cảnh Phạn quay đầu nhìn Tô Hoài Minh, suy nghĩ vài giây, mới nói: "Ngày mai có thể xử lý xong."
Tô Hoài Minh gật đầu, lại hỏi: "Vậy ngày mai anh sẽ không tăng ca chứ?"
Giọng Phó Cảnh Phạn khựng lại, đèn đường chiếu qua cửa sổ xe, đáy mắt lóe lên tia sáng khác thường: "Em không muốn tôi đến đó sao?"
Tô Hoài Minh gật đầu, "Làm việc phải kết hợp giữa lao động và nghỉ ngơi, hôm nay vất vả như vậy, ngày mai phải nghỉ ngơi cho tốt, như vậy mới không tổn hại đến sức khỏe."
Phó Cảnh Phạn nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Tô Hoài Minh, nhận ra rõ ràng hai người họ đang nghĩ đến những chuyện khác nhau, bất lực cười khổ.
Nhưng Tô Hoài Minh không nhận ra điều này, sau khi nhận được câu trả lời của Phó Cảnh Phạn, mới hơi an tâm một chút.
Đến tòa nhà Phó thị, đèn của toàn bộ tòa nhà cơ bản đã tắt, chỉ còn lại nhân viên bảo vệ đang tuần tra.
Phó Cảnh Phạn có thang máy riêng, không kinh động đến bất kỳ ai, họ đã đến văn phòng ở tầng cao nhất.
Tô Hoài Minh đã từng đến đây, nhưng lúc đó còn có chút kiêng dè, không xem xét kỹ. Bây giờ lại đến văn phòng này, Tô Hoài Minh như một đứa trẻ tò mò, cái gì cũng muốn nghiên cứu một chút.
Phó Cảnh Phạn không lên tiếng ngăn cản, ngồi ở bàn làm việc, đáy mắt cong cong nhìn Tô Hoài Minh, đường nét của đôi mắt và lông mày đều dịu dàng hơn.
Phong cách chung của văn phòng là lạnh nhạt, chủ yếu là ba màu đen, trắng và xám, đây lại là ban đêm, bóng tối như sương mù lơ lửng trong không khí, bao phủ toàn bộ văn phòng, những thứ ở góc chỉ có thể nhìn thấy đường nét mơ hồ, nhưng vì sự tồn tại của Tô Hoài Minh, đáy mắt Phó Cảnh Phạn có thêm màu sắc khác thường.
Phó Cảnh Phạn chăm chú nhìn Tô Hoài Minh, trước khi Tô Hoài Minh nhận ra, hắn đã kịp thời thu hồi ánh mắt, tập trung xử lý công việc.
Tô Hoài Minh liếc nhìn thời gian, không muốn đi ngủ ngay, tiện tay tìm một quyển sách, dựa vào chiếc ghế sofa gần bàn làm việc nhất, muốn ở bên cạnh Phó Cảnh Phạn.
Xem sách một lúc, Tô Hoài Minh hơi khát, ánh mắt không rời khỏi cuốn sách, tay mò mẫm trên bàn làm việc, tìm kiếm cốc nước.
Ngón tay không chạm vào thành cốc lạnh lẽo, mà bị một lực nóng bỏng vây quanh.
Cánh tay Tô Hoài Minh cứng đờ, ngơ ngác ngẩng đầu lên.
Phó Cảnh Phạn đeo kính gọng vàng, mày kiếm mắt sắc, vẻ mặt vô cùng tập trung, đôi môi mím thành một đường, toát lên vẻ bạc tình.
Ngược hẳn với vẻ ngoài của hắn, bàn tay lại thân mật và bá đạo vòng lấy cổ tay cậu, còn không an phận dùng ngón tay cái xoa nắn lòng bàn tay cậu, từ từ di chuyển lên trên, dùng lực vừa phải xoa bóp từng đầu ngón tay của cậu.
Tô Hoài Minh bị làm cho đầu ngón tay mềm nhũn, đến cả xương cũng tê tê, muốn nhấc một ngón tay cũng khó khăn.
Làn da Tô Hoài Minh trắng nõn, chỗ bị Phó Cảnh Phạn xoa xoa ửng hồng nhàn nhạt, ngón tay mềm mại bị Phó Cảnh Phạn vây trong tay, từng ngón tay bị vuốt ve, da thịt mịn màng bị xoa bóp thành nhiều hình dạng khác nhau.
Tô Hoài Minh hơi chịu không nổi, trừng mắt nhìn Phó Cảnh Phạn.
Nhưng Phó Cảnh Phạn hoàn toàn không nhận ra, vẫn tập trung nhìn văn kiện trên bàn, vẻ mặt nghiêm túc, dường như không còn nhận biết được những thứ xung quanh.
Tô Hoài Minh sững sờ vài giây, nghiêng người nằm bò trên bàn, muốn vẫy tay trước mặt Phó Cảnh Phạn, nhưng thấy Phó Cảnh Phạn nghiêm túc như vậy, lại sợ thực sự làm phiền hắn, chỉ đành lắc lắc đầu, từ nhiều góc độ khác nhau quan sát vẻ mặt của Phó Cảnh Phạn.
Phó Cảnh Phạn vẫn không chú ý đến cậu, Tô Hoài Minh gật đầu đầy suy tư.
Học sinh khi làm bài tập đôi khi không kìm được mà vạch vạch cục tẩy, hoặc chơi ngón tay, Tô Hoài Minh đoán là Phó Cảnh Phạn cũng vậy, coi tay cậu là đồ chơi rồi.
Phó Cảnh Phạn chuyên tâm đến mức Tô Hoài Minh không nỡ làm phiền hắn. Hơn nữa biết đâu hiệu suất cao hơn, có thể hoàn thành công việc sớm, Phó Cảnh Phạn còn có thể ngủ thêm một lúc.
Tô Hoài Minh không giúp được Phó Cảnh Phạn, chỉ có thể phối hợp nhiều hơn trong những chuyện nhỏ nhặt như vậy, chủ động dịch về phía bàn làm việc, sợ Phó Cảnh Phạn chơi ngón tay của cậu sẽ thấy bất tiện.
Làm xong những việc này, Tô Hoài Minh không nhìn Phó Cảnh Phạn nữa, tâm trí đều bị cuốn hút vào cuốn sách trên tay.
Cậu rất thích cuốn sách này, muốn đọc thêm một chương, tiện thể cũng có thể ở bên Phó Cảnh Phạn, nhưng đồng hồ sinh học của cậu quá mạnh, đến giờ, mí mắt cậu ngày càng nặng, đầu óc hỗn loạn, ngồi trên ghế sofa lắc lư, suýt nữa thì ngủ thiếp đi.
Không biết từ lúc nào Phó Cảnh Phạn đã đi đến trước mặt Tô Hoài Minh, kịp thời đỡ lấy đầu Tô Hoài Minh, không để cậu đập vào bàn làm việc cứng ngắc.
Tô Hoài Minh cảm nhận được nhiệt độ trên má, tỉnh táo hơn một chút, mơ màng nhìn Phó Cảnh Phạn.
Phó Cảnh Phạn đặt sách sang một bên, nói: "Ngày mai đọc tiếp, đừng thức ở đây nữa, đi nghỉ ngơi sớm đi."
Tô Hoài Minh ngáp một cái, nhìn đồng hồ rồi lập tức bị thuyết phục, không màng hình tượng xỏ dép lê, đi về phía phòng nghỉ.
Trước đây Phó Cảnh Phạn thường bận rộn đến nửa đêm, ngủ luôn trong phòng nghỉ, đồ đạc bên trong đầy đủ, lại còn rất rộng rãi, có thể coi là một phòng ở nhỏ.
Tô Hoài Minh rửa mặt xong, không đi ngủ ngay, mà đi ra khỏi phòng nghỉ, muốn nhìn Phó Cảnh Phạn thêm lần nữa.
Không ngờ vừa mở cửa, cậu suýt đâm sầm vào Phó Cảnh Phạn.
Phó Cảnh Phạn rũ mắt nhìn Tô Hoài Minh, đôi mắt trong bóng đêm càng thêm tối tăm, đáy mắt dâng lên tình cảm khó nói, trông vô cùng sâu thẳm.
Ánh mắt Phó Cảnh Phạn từ đôi mắt Tô Hoài Minh từ từ trượt xuống, bị cổ áo che mất, mới thong thả thu hồi ánh mắt.
Hắn đưa tay xoa nhẹ vành tai Tô Hoài Minh, đến khi vành tai ửng hồng theo ý hắn, mới trong ánh mắt bất mãn của Tô Hoài Minh, từ từ đưa ngón tay lên, ngón tay cái luồn qua tóc Tô Hoài Minh, cảm nhận được sự ấm áp và khô ráo.
Đảm bảo tóc đã khô hoàn toàn, Phó Cảnh Phạn mới ôn tồn nói: "Đi ngủ sớm đi."
Tô Hoài Minh không về ngay, nhìn cánh cửa văn phòng đang mở, hỏi: "Anh đi đâu thế?"
"Tôi ra ngoài lấy tài liệu." Phó Cảnh Phạn như lo Tô Hoài Minh ở đây một mình sẽ sợ hãi, lại bổ sung: "Tôi sẽ về ngay."
"Thế anh phải làm việc suốt đêm sao?" Tô Hoài Minh nghĩ đến cảnh cậu ngủ ngon lành, còn Phó Cảnh Phạn lại đang xử lý công việc bận rộn, có chút không đành lòng.
Phó Cảnh Phạn muốn Tô Hoài Minh thương hắn hơn một chút, nhưng nhìn vẻ mặt của Tô Hoài Minh, người đau lòng lại thành hắn, lời đến bên miệng đột nhiên thay đổi, "Không nhiều lắm, tôi xử lý xong sẽ đi nghỉ."
Tô Hoài Minh nhìn hắn chăm chú vài giây, mới thu hồi ánh mắt, cũng không biết có tin không.
Phó Cảnh Phạn đợi Tô Hoài Minh về phòng nghỉ, mới đẩy cửa đi ra ngoài.
Mười lăm phút sau, bóng dáng hắn lại xuất hiện trong văn phòng.
Văn phòng tĩnh lặng, cửa phòng nghỉ đóng chặt, Phó Cảnh Phạn chỉ nhìn một cái, biết Tô Hoài Minh đã về phòng ngủ rồi.
Hắn cầm tài liệu, đi về phía bàn làm việc, nhưng khi nhìn rõ đồ đạc trên bàn trà, hắn đột nhiên dừng bước.
Trong mười lăm phút hắn rời đi, bàn trà vốn trống không, giờ sắp chất đầy đồ.
Một ly cà phê nóng hổi được đặt ở bên trái, hơi nóng bốc lên nghi ngút, trông giống như vừa mới pha xong.
Bên cạnh là một túi bánh mì mềm mại, phía sau lần lượt là mặt nạ ngủ, chăn, gối ôm và một chiếc máy massage không biết lấy từ đâu ra.
Phó Cảnh Phạn nhìn thấy những thứ này, nhìn cánh cửa đóng chặt kia mà suy tư, khóe miệng hơi cong lên, trong lòng ngọt ngào như ăn phải mật ong.
Tô Hoài Minh đang dùng cách này để ở bên hắn.
Ngốc nghếch, khiến người ta dở khóc dở cười, nhưng lại vô cùng đáng yêu.
Phó Cảnh Phạn nâng niu những thứ trên bàn trà lên, không quản ngại vất vả lần lượt mang đến trước bàn làm việc.
Hắn ngồi xuống, nhấp một ngụm cà phê, cảm nhận hương vị trên đầu lưỡi, sau đó mới cầm lại bút, tiếp tục xử lý công việc.
*****
Vừa nãy Tô Hoài Minh rất buồn ngủ, nhưng sau khi rửa mặt xong, đầu óc tỉnh táo hơn nhiều.
Cậu nằm trên chiếc giường mềm mại, gối đầu và chăn đều mang theo hơi thở của Phó Cảnh Phàm, giống như được Phó Cảnh Phàm nhẹ nhàng ôm vào lòng.
Tô Hoài Minh lật người, vùi mũi vào trong chăn, híp mắt lại, giống như một chú chó nhỏ hít hít hai cái.
Sau khi làm xong tất cả những điều này, cậu mới nhận ra hành động vừa nãy của mình có chút biến thái, không nhịn được mà đỏ tai, vội vàng chui ra khỏi chăn.
Cậu lật người, cố gắng đuổi những suy nghĩ này ra khỏi đầu, muốn nhanh chóng ngủ thiếp đi, nhưng không ngờ lại càng tỉnh táo hơn.
Tô Hoài Minh bất lực thở dài, nhìn trần nhà đen kịt, hơi do dự không biết có nên ra ngoài ở bên Phó Cảnh Phạn không.
Bây giờ cậu rất tỉnh táo, nhưng lát nữa chắc chắn sẽ buồn ngủ, đến lúc đó lại làm phiền Phó Cảnh Phạn, như vậy sẽ càng ảnh hưởng đến công việc của hắn.
Tô Hoài Minh dập tắt ý định này, cầm điện thoại lên, vô định mở Weibo, muốn giết thời gian.
Cậu vừa mới nhấp vào mục tìm kiếm thịnh hành, thì bất ngờ nhìn thấy tên của mình và Phó Cảnh Phạn.
!!!!!
Tô Hoài Minh đột nhiên có một linh cảm không lành, lập tức nhấp vào.
Quả nhiên, cậu và Phó Cảnh Phạn đi xem phim tối qua đã bị chụp trộm.
Tô Hoài Minh nhấp vào video có lượt xem cao nhất, sau khi nhìn thấy nội dung thì cả người đều ngây ra.
Khi cậu đang trò chuyện với ba người hâm mộ, có người đã chụp lại cảnh này, cũng chụp rõ hình bóng của Phó Cảnh Phạn.
Trước đó Tô Hoài Minh không hề biết chuyện này, cậu cứ tưởng Phó Cảnh Phạn chưa về, lúc này cậu mới biết Phó Cảnh Phạn vì muốn che giấu lời nói dối của cậu mà không tiến lên, mà cầm trà sữa trốn sau gốc cây.
Tô Hoài Minh mím môi, đột nhiên cảm thấy như trái tim mình bị ai đó bóp chặt, đau đớn vô cùng.
Phó Cảnh Phạn rất thâm sâu, bản chất rất kiêu ngạo, rất ít khi cúi đầu, càng không nói đến việc vì ánh mắt của người khác mà lựa chọn khiến bản thân phải oan ức.
Tất cả đều là vì cậu.
Phó Cảnh Phạn làm tất cả những điều này đều là vì cậu.
Tô Hoài Minh xem đi xem lại video, nhớ lại những chuyện xảy ra tối nay, lúc này mới nhận ra vấn đề mà trước đây cậu đã bỏ qua.
Cậu và Phó Cảnh Phạn ở bên nhau quá nhanh, ngay cả bản thân cậu cũng chưa thích nghi được, vô thức từ chối áp lực, không muốn người ngoài biết.
Hơn nữa, bây giờ cậu đang ở trong showbiz, cũng có chút danh tiếng, mọi cử động đều bị phóng đại vô hạn, trước đây cậu bị mắng lên hot search mấy lần, cậu không sao, không quan tâm đến những điều này, nhưng cậu không muốn kéo Phó Cảnh Phạn vào. Hơn nữa trong nhà còn có một đứa nhỏ, cậu rất sợ Phó Tiêu Tiêu là đứa trẻ lanh lợi lại vô tư lỡ nói ra những lời khiến cậu không thể đỡ nổi.
Vì vậy, cậu vô thức cảm thấy rằng không cho người ngoài biết chi tiết về mối quan hệ của họ là một điều tốt, nhưng lại bỏ qua cảm nhận của Phó Cảnh Phạn.
Tô Hoài Minh tạm dừng video, nhìn Phó Cảnh Phạn. trên màn hình.
Độ nét của video rất thấp, Phó Cảnh Phạn lại che chắn rất kỹ, không nhìn thấy vẻ mặt của hắn, nhưng nhìn bóng dáng ẩn sau gốc cây, Tô Hoài Minh lại vô tình cảm thấy một chút cô đơn.
Nếu đổi lại vị trí, Phó Cảnh Phạn đối xử với cậu như vậy, cậu cũng sẽ rất đau lòng.
Tô Hoài Minh càng nghĩ càng tự trách, đến nỗi gần như không thở nổi.
Cậu thoát khỏi video, đầu óc hỗn loạn, không biết phải làm gì, không có sự chuẩn bị về mặt tâm lý khi nhìn thấy bình luận của cư dân mạng.
【Ha ha ha các anh tỉnh táo lại đi, sao lại giống như đang vụng trộm yêu đương vậy!】
【Chậc chậc chậc, đây chắc chắn là cảm xúc giữa hai người chồng, không ngờ ở dưới lại chơi khá bạo dạn nha! Đầu chó jpg】
【Đứng ở góc độ của Phó Cảnh Phạn mà nghĩ, hơi ngược một chút, nhưng tôi thực sự rất thích điều này, đã tưởng tượng ra một bài luận nhỏ gồm một vạn chữ】
【Cười chết mất, tôi vẫn luôn tưởng rằng Tô Hoài Minh đang nắm trong tay kịch bản ngược luyến tàn tâm của giới nhà giàu, bị đủ loại người bắt nạt, có tiền nhưng chịu nhiều ấm ức, không ngờ người không có danh phận lại là Phó Cảnh Phạn!】
【Không có danh phận thì chắc chắn là lỗi của Phó Cảnh Phạn, vợ xinh đẹp của tôi mãi mãi đúng!】
【Khoan đã, đến bây giờ Phó Cảnh Phạn vẫn chưa có danh phận, có phải cơ hội của tôi đến rồi không? (Tôi không điên, đừng ngăn tôi)】
【Các bạn làm sao vậy, sao không có ai lên tiếng vì Phó Cảnh Phạn!】
【Hận cướp vợ, lên tiếng vì anh ta làm cái quái gì!】
Tô Hoài Minh nhìn màn hình đầy những tiếng ha ha ha, hoàn toàn ngây người.
Cậu tưởng cư dân mạng sẽ thảo luận nghiêm túc về chuyện này, tiện thể chỉ trích cậu, còn nghĩ sau khi xem xong bình luận sẽ nhận được lời khuyên tốt từ cư dân mạng, không ngờ phong cách lại hoàn toàn khác với những gì cậu nghĩ.
Nghĩ đến đây, Phó Cảnh Phạn càng thảm hơn.
Tô Hoài Minh cảm thấy cậu phải làm điều gì đó, bù đắp cho Phó Cảnh Phạn, chứ không phải giả vờ không biết chuyện này.
Tô Hoài Minh suy nghĩ một chút, muốn nhắm vào chuyện không có danh phận này, đưa ra một phản hồi công khai cho Phó Cảnh Phạn.
Đây là lần đầu tiên Tô Hoài Minh làm chuyện như vậy, hoàn toàn không có kinh nghiệm, cậu rất khiêm tốn tìm kiếm trên Baidu về giới thiệu công khai tình yêu của người nổi tiếng, phát hiện không áp dụng được với cậu và Phó Cảnh Phạn.
Cậu và Phó Cảnh Phạn là vợ chồng hợp pháp, rất nhiều người đều biết mối quan hệ của họ, không cần công khai, mà thuộc về phạm vi khoe ân ái.
Tô Hoài Minh suy nghĩ một chút, cuối cùng tìm ra một cách vạn toàn.
Cậu nhất thời nóng vội, trực tiếp nhảy xuống giường, quên mất việc đi giày.
Cậu đi đến cửa phòng nghỉ, nhẹ nhàng đẩy một khe hở ra, thò đầu ra tìm kiếm bóng dáng của Phó Cảnh Phạn.
Phó Cảnh Phạn: "..."
Ngay khi cửa mở, hắn đã nhận ra, nhìn chằm chằm Tô Hoài Minh đội đầu tóc bù xù, thò đầu thò não trong khe cửa, giống như một con vật nhỏ cảnh giác quan sát lãnh thổ.
Có chút đáng yêu.
Phó Cảnh Phạn thấy thú vị, dứt khoát tháo kính vàng, đổi sang tư thế ngồi lười biếng, một bên dùng tay day day sống mũi, một bên vẫy tay gọi Tô Hoài Minh.
Tô Hoài Minh nhận ra Phó Cảnh Phạn đã phát hiện ra mình, liền bước nhanh đến.
Phó Cảnh Phạn vừa định hỏi cậu có chuyện gì, thì phát hiện Tô Hoài Minh đang đi chân trần, không khỏi nhíu mày, vẻ mặt nghiêm túc có phần dữ dằn: "Sao em không đi giày, chân không lạnh à, như vậy rất dễ bị cảm lạnh đấy."
Tô Hoài Minh vốn đang áy náy, không muốn chọc Phó Cảnh Phạn tức giận nữa. Nghe vậy, lập tức bước lên ghế sofa.
Sau khi Tô Hoài Minh đi ngủ, Phó Cảnh Phạn đã đẩy ghế sofa về vị trí cũ, Tô Hoài Minh không xuống đất được, đành phải dẫm lên mép ghế sofa, người ngả về phía trước, một tay chống lên bàn làm việc, lúc này mới xiên xẹo giữ được tư thế ổn định.
Cậu muốn chụp một bức ảnh mười ngón tay đan vào nhau với Phó Cảnh Phạn. Như vậy không cần bất kỳ lời văn nào, cũng có thể biểu đạt ý của mình.
Chỉ là quá cũ rích, nhưng đối với một người mới như Tô Hoài Minh, đây là giới hạn mà cậu có thể đạt được hiện tại.
Dưới ánh mắt khó hiểu của Phó Cảnh Phạn, Tô Hoài Minh không nói gì, mạnh mẽ chen ngón tay vào kẽ ngón tay của Phó Cảnh Phạn, nắm chặt mu bàn tay.
Bước tiếp theo là chụp ảnh.
Lúc này Tô Hoài Minh mới phát hiện ra với tư thế vặn vẹo này, cậu căn bản không thể cầm điện thoại để chụp ảnh, trừ khi cậu mọc ra thêm một cánh tay thứ ba.
Tô Hoài Minh điều chỉnh tư thế, nhưng vẫn không thể cầm được điện thoại, đành phải cầu cứu Phó Cảnh Phạn.
Tô Hoài Minh định nhờ Phó Cảnh Phạn chụp ảnh giúp, ai ngờ Phó Cảnh Phạn trực tiếp đứng dậy, vô cùng nhẹ nhàng bế cậu qua.
Tô Hoài Minh ngây người mất mấy giây, đến khi hoàn hồn lại, cậu đã ngồi trong lòng Phó Cảnh Phạn.
Nghĩ đến cảm giác cơ thể vừa rồi lơ lửng giữa không trung, trong khoảnh khắc mơ hồ, cạu còn tưởng mình chỉ là một chiếc lông vũ, căn bản không có trọng lượng.
Cậu không để ý đến tư thế, vẫn nắm chặt mười ngón tay với Phó Cảnh Phạn, dùng tay còn lại cầm điện thoại, tìm vài góc độ, mỗi góc chụp vài tấm ảnh.
Chụp xong, Tô Hoài Minh không muốn làm phiền Phó Cảnh Phạn xử lý công việc nữa, định nhảy xuống, đột nhiên cảm thấy một cánh tay hữu lực ôm lấy eo mình, tư thế bá đạo, không cho cậu rời đi.
Tô Hoài Minh quay đầu nhìn Phó Cảnh Phạn ra hiệu, bảo hắn mau buông tay.
Nhưng Phó Cảnh Phạn không hề lay động, vẫn ngồi với tư thế lười biếng, thong thả nhướng mày với Tô Hoài Minh, ra hiệu bảo cậu giải thích.
Tô Hoài Minh không còn cách nào khác, đành tiếp tục ngồi trong lòng Phó Cảnh Phạn, vừa áy náy vừa xấu hổ, không dám nhìn vào mắt Phó Cảnh Phạn, nhỏ giọng hỏi: “Có phải hôm nay buồn lắm không? Đều tại tôi, tôi xin lỗi anh."
Phó Cảnh Phạn đã hoàn toàn quên mất cảm xúc lúc đó, nghe Tô Hoài Minh nói vậy, hắn suy nghĩ vài giây, lúc này mới nhận ra cậu đang ám chỉ đến chuyện gì.
Phó Cảnh Phạn - con cáo già này - trình độ cao hơn Tô Hoài Minh nhiều, vẻ mặt hắn không thay đổi, nhưng ánh mắt lại lộ ra vẻ buồn bã, dáng vẻ cũng trở nên cô đơn, khiến lời nói dối trở nên vô cùng thuyết phục: "Có một chút."
Nghe vậy, Tô Hoài Minh càng thêm áy náy, muốn bù đắp cho Phó Cảnh Phạn: "Là tôi đã bỏ qua cảm nhận của anh, tôi sẽ nói rõ trên Weibo, sau này cũng sẽ không mắc phải sai lầm này nữa."
Phó Cảnh Phạn nhìn hai bàn tay vẫn nắm chặt của hai người, lập tức hiểu ra điều gì đó.
Hắn không biết chuyện hai người lên hot search, cũng không biết hướng gió dư luận, chỉ vô cùng tận hưởng sự bù đắp của Tô Hoài Minh dành cho mình.
Những con thú cao siêu sẽ không một hơi nuốt chửng con mồi, mà sẽ lựa chọn chậm rãi trêu chọc, sau khi có được phản ứng thỏa mãn hơn, rồi mới từ từ thưởng thức.
Chỉ có điều cơ thể hắn quá trung thực, đã rút dây động rừng rồi.
Đột nhiên Tô Hoài Minh cảm thấy có một tia nguy hiểm, nhân lúc Phó Cảnh Phạn lơ là, trực tiếp nhảy khỏi lòng hắn.
Cậu cầm điện thoại, đứng giữa văn phòng, cách Phó Cảnh Phạn một khoảng mới nói: "Tối nay anh còn rất nhiều việc phải xử lý, tôi không làm phiền anh nữa."
Tô Hoài Minh nhìn ánh mắt Phó Cảnh Phạn ngày càng sâu thẳm, biết không thể dễ dàng qua loa được, đành an ủi thêm lần nữa: "Đợi anh xử lý xong công việc, có thời gian rảnh, lần sau..."
Ánh mắt Phó Cảnh Phạn gần như hóa thành thực thể, vuốt ve làn da lộ ra bên ngoài của Tô Hoài Minh, hắn liếm môi, mới khó hiểu nói: "Lần sau?"
Tô Hoài Minh chỉ muốn rời đi thật nhanh, tâm tư đã không còn đặt vào đó nữa, liền tùy tiện qua loa: "Ừ, nhất định là lần sau."
Nói xong, cậu lập tức ôm điện thoại trở về phòng nghỉ, trong văn phòng rộng lớn yên tĩnh, vang vọng tiếng khóa cửa.
Phó Cảnh Phạn: "..."
Ánh mắt hắn gần như có thể xuyên thủng cánh cửa, nhưng lại không thể làm gì, rất lâu sau mới từ từ thu hồi ánh mắt.
Sau khi Tô Hoài Minh trở về, lập tức đăng bức ảnh hai người mười ngón đan vào nhau lên Weibo, không có bất kỳ lời văn nào, nhưng lại có thể đáp trả mạnh mẽ cho sự việc này.
Nhưng đây chỉ là Tô Hoài Minh nghĩ vậy, phong cách bình luận lại một lần nữa trái ngược hoàn toàn với những gì cậu nghĩ.
【Ha ha ha ha chúc mừng Phó Cảnh Phạn cuối cùng cũng có danh phận】
【Bỏ qua chức quan nữ tử, trực tiếp phong làm đáp ứng, Phó tổng hẳn là được sủng ái lắm! Đầu chó jpg】
【Phó Cảnh Phạn chắc chắn đã dùng rất nhiều thủ đoạn, mới dỗ được bà xã miễn cưỡng thừa nhận thân phận của mình, chỉ trỏ jpg】
【Hu hu hu trước kia thấy trình độ Phó Cảnh Phạn cao lắm, bà xã chắc chắn bị bắt nạt thê thảm, không ngờ Phó Cảnh Phạn lại không có lấy một danh phận, bà xã là giả heo ăn thịt hổ, tôi thích sự tương phản này cực!】
【+1, cảm thấy cả đời này đều phải bò mãi trong hố Chân Ái Phục Tô mà không bò lên được】
Tô Hoài Minh: "..."
Tô Hoài Minh: "..."
Tô Hoài Minh: "..."
Cậu hoàn toàn ngây người, thậm chí còn nghi ngờ mắt mình có vấn đề.
Rất nhanh, phản hồi của cậu cũng lên hot search, chỉ là không được hoành tráng cho lắm, độ hot cao nhất lại không phải Weibo của cậu, mà là một cái meme.
Một chú chó golden mập mạp, bất lực co ro trong góc tường, đôi mắt ướt át lấp lánh ánh sáng hoang mang.
Miệng chú chó golden bị người ta kéo ra, người ngồi đối diện dùng chậu đổ thức ăn cho chó vào miệng nó.
Sau khi chú chó golden ăn xong, nó giơ hai chân trước ra, muốn ngăn chủ nhân lại, nhưng lại bị người ta kéo miệng ra và đổ thêm một miếng nữa.
Trên đầu chủ nhân viết bốn chữ “ Chân Ái Phục Tô", trên đầu chú chó golden viết “cẩu độc thân", trên thức ăn cho chó viết chữ "đường".
Tô Hoài Minh đã tốt nghiệp tiểu học từ lâu, có khả năng nhìn hình đoán chữ, lập tức biết cư dân mạng đang chế giễu cậu khoe ân ái, kéo miệng cư dân mạng ra, cố nhét đường vào.
"..." Cậu thực sự không có mà!
Tô Hoài Minh muốn khóc mà không có nước mắt, nhất thời đầu óc nóng lên, muốn giải thích một chút trong phần bình luận, nhưng cậu chỉ mới đánh một chữ, đã có một linh cảm không lành.
Lần này cậu đã ngoan ngoãn, trực tiếp đặt điện thoại sang một bên, mặt đỏ bừng, từ từ chui vào trong chăn, không muốn gặp ai nữa.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...