Tô Hoài Minh ngơ ngác nhìn bóng lưng Phó Cảnh Phạn, đầu đầy dấu chấm hỏi.
Đây là lần đầu tiên Phó Cảnh Phạn tức giận trước mặt cậu như vậy, vậy rốt cuộc hắn tức giận vì điều gì?!
Tô Hoài Minh ôm gối dựa, cố gắng nhớ lại cuộc đối thoại giữa cậu và Phó Cảnh Phạn vừa rồi, không bỏ sót bất kỳ chi tiết nào, vẫn không tìm ra vấn đề gì.
Cậu xoa cằm, biểu cảm thần bí khó lường, như thể Sherlock Holmes nhập vào người.
Chẳng lẽ là... dì cả của Phó Cảnh Phạn đến, nên tâm trạng không ổn định?
Tô Hoài Minh cảm thấy chuyện này không liên quan đến cậu, hơn nữa cậu sắp chia tay với Phó Cảnh Phạn rồi, không cần tốn quá nhiều tâm trí vào hắn, liền lập tức vứt chuyện này ra sau đầu, thoải mái trở về phòng mình.
Tắm rửa xong, cậu nằm trên chiếc giường mềm mại, có chút cảm khái sau này sẽ không được ngủ trên chiếc giường thoải mái như vậy nữa.
Nhưng chỉ là cảm khái mà thôi, Tô Hoài Minh không lưu luyến, lập tức mơ màng chìm vào giấc ngủ.
...
Cách một bức tường, căn phòng bên cạnh tối om, không khí vô cùng ngột ngạt.
Phó Cảnh Phạn ngồi bên mép giường, hai chân dang rộng, khuỷu tay chống lên đầu gối, gân xanh trên mu bàn tay nổi lên.
Vẻ mặt hắn ẩn trong bóng tối, nhưng đôi mắt lại sáng lạ thường, giống như con sói đầu đàn đi săn trong đêm, đường nét cơ thể căng thẳng, đã chuẩn bị tư thế tấn công.
Nhưng cuối cùng Phó Cảnh Phạn vẫn không làm gì cả, duy trì tư thế ban đầu, bất động, như một bức tượng vô cảm, nhưng hơi thở lại càng thêm nặng nề, sự hiện diện vô hạn phóng đại.
Bên ngoài, màn đêm càng lúc càng nhạt, mặt trời mọc, những tia nắng đầu tiên xuyên qua cửa sổ chiếu vào trong phòng, Phó Cảnh Phạn mới đứng dậy, bước ra khỏi phòng.
Cả một đêm, hắn đều không ngủ.
Hắn vẫn duy trì vẻ cao quý lạnh lùng đó, không ai nhận ra sự bất thường, cũng không biết chuyện gì đã xảy ra đêm qua.
Trước khi ra khỏi cửa, Phó Cảnh Phạn khựng lại, quay đầu nhìn người quản gia đang đứng bên cạnh.
Quản gia là một người đàn ông trung niên lực lưỡng, bị nhìn chằm chằm đến mức da đầu tê dại, suýt chút nữa không kiềm chế được mà run rẩy.
Ông hít một hơi thật sâu, cố gắng trấn tĩnh, bước về phía Phó Cảnh Phạn, nặn ra một nụ cười chuyên nghiệp.
Phó Cảnh Phạn tâm cơ thâm sâu, không thường bộc lộ cảm xúc, nhưng khí thế lại quá mạnh mẽ, không giận mà uy, nhưng lần này, hắn lại không thể kiểm soát được cảm xúc của mình.
Chắc chắn đã xảy ra chuyện vô cùng tồi tệ, mới khiến Phó Cảnh Phạn trở nên như vậy!
Trong lòng quản gia hoảng hốt như đánh trống, tự kiểm điểm lại lời nói và hành động của mình trong những ngày gần đây, lại không nhịn được suy nghĩ lung tung, đã tưởng tượng đến cảnh ông bị đuổi khỏi nhà họ Phó, không thể tiếp tục làm việc trong ngành này nữa.
Chỉ một ánh mắt, Phó Cảnh Phạn đã kiềm chế được cảm xúc, hắn không quan tâm đến mạch suy nghĩ kỳ lạ của quản gia, trầm giọng nói: "Để mắt đến Tô Hoài Minh, đừng để em ấy ra ngoài."
Nói đến đây, Phó Cảnh Phạn dừng lại, rồi nói tiếp: "Có thể để em ấy ra ngoài, nhưng phải theo sát, không được để em ấy rời khỏi phạm vi bảo vệ."
Quản gia sửng sốt.
Phó Cảnh Phạn tiếp tục nói: "Những chuyện này, không được để Tô Hoài Minh phát hiện ra."
Thấy vẻ mặt ngơ ngác của quản gia, hắn dừng lại, "Còn cần tôi chỉ cách làm không?"
Quản gia giật mình, lập tức hoàn hồn, vô thức đứng thẳng người, vội vàng nói: "Biết rồi, tôi nhất định sẽ làm tốt."
Phó Cảnh Phạn nhìn chằm chằm quản gia vài giây, rồi mới thu hồi ánh mắt, gật đầu.
Quản gia vẫn đứng ở cửa, đợi bóng dáng Phó Cảnh Phạn biến mất, ông mới thở dài.
Bây giờ thời tiết không lạnh lắm, nhưng ông vừa mới đổ một lớp mồ hôi, lúc này gió thổi qua, quản gia không nhịn được run rẩy.
Ông xoa xoa cánh tay, nhìn bầu trời xanh bên ngoài, lại lo lắng cho tình trạng của Tô Hoài Minh.
Tô Hoài Minh và Phó Cảnh Phạn chắc chắn đã xảy ra mâu thuẫn, và vấn đề rất nghiêm trọng, Phó Cảnh Phạn mới không kiểm soát được cảm xúc, còn hạn chế hành động của Tô Hoài Minh, đưa ra quyết định cực đoan như vậy.
Rất ít người có thể chịu đựng được cơn thịnh nộ của Phó Cảnh Phạn, Tô Hoài Minh sức khỏe không tốt, tính cách lại quá tùy tiện, chắc chắn không chịu nổi bị giày vò.
Mặc dù quản gia vẫn chưa gặp Tô Hoài Minh, nhưng đã tưởng tượng ra dáng vẻ tiều tụy của cậu, nhưng với lập trường của mình, rất khó để giúp Tô Hoài Minh, chỉ có thể âm thầm giúp đỡ cậu, tiện thể cầu nguyện tình cảm của đôi vợ chồng này nhanh chóng trở lại như cũ.
*****
Áp suất thấp của Phó Cảnh Phạn cũng mang đến công ty.
Khi họp sáng, các giám đốc cấp cao ngồi dưới đều sợ hãi như gà con, cúi đầu thật thấp, trong lòng hoảng sợ vô cùng, sợ ánh mắt của mình chạm vào ánh mắt của Phó Cảnh Phạn.
Người báo cáo công việc giả vờ bình tĩnh, nhưng trong lòng lại khóc lóc thảm thiết, bắp chân căng cứng vì căng thẳng, anh ta đã dùng hết sức lực, mới không để giọng nói của mình run rẩy.
Sau khi báo cáo xong, người báo cáo không dám nhìn sắc mặt của Phó Cảnh Phạn, lòng như tro tàn, cảm thấy sự nghiệp của mình đến đây là chấm dứt.
Phó Cảnh Phạn không nói gì, nhưng hơi thở càng đáng sợ, như thể đã nói hết mọi điều.
Những giám đốc cấp cao này không phải không làm sai, trong bầu không khí này, họ liên tục tự kiểm điểm lời nói và hành động trước đó, mồ hôi đầm đìa, cảm thấy mình đã bị bắt được nhược điểm, hận không thể lập tức xin lỗi Phó Cảnh Phạn, để chuộc lại lỗi lầm.
Buổi họp sáng chỉ kéo dài một giờ, nhưng đối với những giám đốc cấp cao này, lại dài như cả năm.
Đến khi bước ra khỏi phòng họp, các giám đốc cấp cao vốn thần sắc sáng láng giờ mặt mày ủ rũ, cả người như già đi mười tuổi, họ nhìn bầu trời xanh bên ngoài, chưa bao giờ cảm thấy cuộc sống tươi đẹp đến vậy.
Sau buổi họp sáng, tin tức Phó Cảnh Phạn tâm trạng rất tệ lan truyền khắp công ty, tất cả mọi người đều sợ hãi, sợ mình làm sai, đụng vào họng súng của Phó Cảnh Phạn.
May mắn thay, Phó Cảnh Phạn sẽ không trút giận lên người khác, cũng không làm khó người bên cạnh, chỉ có thằng nhọ Tống Hàm Dục là bị bắt được.
Tống Hàm Dục mặt mày buồn rười rượi ngồi trên ghế sofa, cơ thể không tự chủ được mà cử động, như thể có kim châm trên ghế sofa vậy.
Anh ta không muốn vô cớ phải chịu cơn thịnh nộ của Phó Cảnh Phạn, tủi thân đến mức muốn khóc: "Anh, rốt cuộc anh muốn thế nào!"
Phó Cảnh Phạn ngồi ở vị trí đối diện, vẻ mặt u ám nhìn anh ta, không nói gì.
Tống Hàm Dục càng suy sụp hơn, "Gần đây tôi làm việc rất chăm chỉ, đã ký được ba hợp đồng, cũng không kéo đối tác đi uống rượu nữa, không có vấn đề gì cả, anh đừng coi tôi là thùng rác để trút giận!"
"Cậu nghĩ nhiều rồi." Phó Cảnh Phạn đổi tư thế, dựa người vào lưng ghế mềm mại, thở phào nhẹ nhõm, rồi mới từ từ nói: “Tôi có chuyện muốn hỏi cậu."
"Hả???"
Đây là diễn biến mà Tống Hàm Dục chưa từng nghĩ đến, khiến anh ta ngơ ngác.
“Anh, anh đang đùa à?" Tống Hàm Dục càng nghĩ càng thấy có lý, "Có mấy người có thể làm tốt hơn anh, tôi không có gì để dạy anh cả, anh sẽ không mỉa mai tôi chứ..."
Lời còn chưa dứt, Tống Hàm Dục bị Phó Cảnh Phạn liếc nhìn, anh ta lập tức ngoan ngoãn, vai thẳng, hai tay đặt trên đầu gối, ngồi rất nghiêm chỉnh, "Anh cứ nói đi, nếu tôi thực sự có thể giúp anh, chắc chắn sẽ không giấu giếm."
Phó Cảnh Phạn khá hài lòng với thái độ của Tống Hàm Dục, ho khan hai tiếng, rồi tiếp tục nói: "Tôi nghe nói trước đây cậu đã yêu đương vài lần."
Tống Hàm Dục giơ một tay lên, sửa lại: "Là năm lần."
Phó Cảnh Phạn gật đầu, rồi nói tiếp: "Theo lẽ thường, kinh nghiệm tình cảm của cậu hẳn là khá phong phú, hai người ở chung thế nào? Cậu có thể luôn quan tâm đến cảm xúc của đối phương, cho cô ấy một câu trả lời thỏa đáng không?"
Tống Hàm Dục vẫn chưa hiểu Phó Cảnh Phạn muốn hỏi gì, thành thật nói: "Anh đừng nghe người ngoài nói bậy, cuộc sống tình cảm của tôi không hề hỗn loạn, chúng tôi đều chia tay trong hòa bình, sau khi chia tay vẫn là bạn bè. Có vài lần gặp lại, hồi tưởng lại chuyện cũ, họ đều nói tôi rất tốt, cũng chưa bao giờ nói xấu tôi với người ngoài."
Thấy trọng tâm của Tống Hàm Dục ngày càng lệch lạc, Phó Cảnh Phạn cau mày.
“Tôi không quan tâm đến tình trạng của hai người sau khi chia tay, tôi chỉ muốn biết cậu thể hiện như thế nào khi ở bên nhau?”
Tống Hàm Dục suy nghĩ vài giây, đưa ra câu trả lời khiêm tốn, "Mặc dù bình thường trông tôi có vẻ vô tư lự, nhưng khi ở bên nhau, tôi lại rất chu đáo, sẽ nhớ sở thích của đối phương, cũng sẽ tạo ra sự lãng mạn, toàn tâm toàn ý với mối quan hệ, quả thực là một bạn trai hoàn hảo!"
Phó Cảnh Phạn thư giãn và lười biếng, giống như đang phỏng vấn, sau khi nghe xong, hắn khẽ gật đầu, ngước mắt nhìn Tống Hàm Dục, "Vậy khi ở bên nhau, cậu có bí quyết gì không?"
"Kinh nghiệm của tôi là," Tống Hàm Dục nói xong, lúc này mới nhận ra không ổn, mắt mở to, nhìn Phó Cảnh Phạn bằng ánh mắt ngạc nhiên, như thể không quen biết hắn nữa.
"Anh anh anh!" Tống Hàm Dục kích động đến mức suýt cắn phải lưỡi, nói không rõ: "Anh đang hỏi tôi về vấn đề tình cảm sao?!?!"
So với Tống Hàm Dục, phản ứng của Phó Cảnh Phạn điềm tĩnh hơn nhiều, không chút do dự, thẳng thắn nói: "Đúng vậy."
Tống Hàm Dục: "..."
Má, đây chính là Phó Cảnh Phạn! Phó Cảnh Phạn thế mà lại hỏi về vấn đề tình cảm! Anh ta còn có tình cảm ư!!
Tống Hàm Dục mất đến nửa phút mới lấy lại được khả năng ngôn ngữ, thăm dò hỏi: "Có phải vì Tô Hoài Minh không?"
Phó Cảnh Phạn không giấu giếm, gật đầu.
"Mẹ ơi!" Tống Hàm Dục trực tiếp nhảy dựng lên, giống như một con khỉ đang nhảy trên lửa, hành động khá điên cuồng, đi đi lại lại, "Hồi đó trên du thuyền, tôi đã thấy hai người có gì đó mờ ám, nhưng lại thấy không thể nào, không ngờ tên nhóc này thực sự sa ngã, còn hỏi tôi về vấn đề tình cảm... Sáng nay sắc mặt anh khó coi như vậy, có phải là bị Tô Hoài Minh làm khó dễ không?"
Phó Cảnh Phạn thấy Tống Hàm Dục lại lạc đề, còn nói rất nhiều lời vô nghĩa, không kiên nhẫn cau mày, trầm giọng nói: “Câm miệng.”
Tống Hàm Dục như bị nhấn nút tạm dừng, lập tức im lặng, làm động tác kéo khóa miệng, rồi lại ngồi xuống ghế sofa, chỉ có điều cơ thể hơi nghiêng về phía trước, không thể không đối mặt với Phó Cảnh Phạn.
"Nhanh kể tình hình cho tôi nghe."
Phó Cảnh Phạn nhìn anh ta với ánh mắt dò xét.
Hắn thấy Tống Hàm Dục không đáng tin cậy lắm, nhưng ngoài người nọ, hắn không còn đối tượng nào để hỏi, nên chỉ nói đơn giản tình hình.
Phó Cảnh Phạn không giống như đang kể chuyện tình cảm, mà giống như đang trình bày báo cáo công việc, ngắn gọn súc tích, đi thẳng vào trọng điểm, không hề có chút cảm xúc nào, nhưng khi nghe đến một nửa, Tống Hàm Dục đã cắn chặt môi, cơ thể run rẩy, lúc này mới cố nhịn không cười thành tiếng.
Thật quá thảm, Phó Cảnh Phạn đang cẩn thận chuẩn bị cầu hôn, nhưng đối phương lại háo hức muốn đá anh ta ra!
Ha ha ha ha ha Tô Hoài Minh làm tốt lắm, quả là rồng trong loài người, tấm gương cho chúng ta noi theo!!
Anh ta rất ngưỡng mộ Tô Hoài Minh!!!
Nhưng biểu hiện bên ngoài của Tống Hàm Dục lại hoàn toàn khác, anh ta cau mày nhìn Phó Cảnh Phạn, giả vờ là một người anh trai nhiệt tình, khuyên giải anh, "Anh và Tô Hoài Minh không có nền tảng tình cảm, lại còn bỏ qua bước yêu đương, trực tiếp cầu hôn thực sự rất khó khăn, too khuyên anh trước tiên hãy ổn định Tô Hoài Minh, theo đuổi cậu ấy một thời gian, đợi đến khi cậu ấy rung động, anh hãy thử cầu hôn cậu ấy, ngàn vạn lần đừng vội vàng."
Phó Cảnh Phạn không biểu lộ cảm xúc, khẽ gật đầu, ra hiệu cho Tống Hàm Dục tiếp tục.
Tống Hàm Dục nói tiếp: "Anh theo đuổi Tô Hoài Minh, phải khiến cậu ấy vui vẻ, mọi việc đều lấy cậu ấy làm trọng, như vậy cậu ấy mới thích anh, anh ngàn vạn lần không được dùng thủ đoạn cứng rắn."
Nghe đến đây, Phó Cảnh Phạn im lặng một cách kỳ lạ.
Tống Hàm Dục không để ý đến điều này, tiếp tục nói: “Tôi có một số kinh nghiệm có thể truyền đạt cho anh, nhưng không nhất định phù hợp với anh và Tô Hoài Minh, anh phải căn cứ vào tình hình cụ thể để điều chỉnh, tuy nhiên nhìn chung có thể cố gắng theo hướng này..."
Tống Hàm Dục không giấu giếm, hết sức giúp đỡ Phó Cảnh Phạn, hai người đã trò chuyện suốt một buổi sáng.
Đến khi họ ra ngoài, sắc mặt của Phó Cảnh Phạn đã tốt hơn rất nhiều.
****
Phó Cảnh Phạn về sớm hơn hai tiếng.
Quản gia thấy hắn thì rất ngạc nhiên, vô thức liếc nhìn lên lầu.
Phó Cảnh Phạn bắt được điều này, hỏi: "Tô Hoài Minh thế nào?"
Vẻ mặt của quản gia rất khó xử, nghẹn ngào vài giây mới khó khăn nói: "Tôi theo ý của ông chủ, vẫn luôn chú ý đến cậu Tô, cậu Tô không rời khỏi đây."
"Vậy em ấy có cố gắng ra ngoài không?" Phó Cảnh Phạn hỏi.
"Cậu Tô không ra khỏi cửa," Vẻ mặt của quản gia trở nên kỳ lạ, do dự thêm một câu, "Nói chính xác là không ra... cửa phòng."
"Cửa phòng?"
"Đúng vậy, cậu Tô, hôm nay không bước ra khỏi cửa phòng nửa bước, ngay cả bữa trưa cũng là tôi mang lên."
Phó Cảnh Phạn cau mày, sắc mặt đột nhiên trở nên khó coi, "Em ấy vẫn ổn chứ, có phải là không muốn ăn không?"
"Cũng ổn." Quản gia nhớ lại cảnh tượng mình thấy khi mang cơm lên, không dám nói ra.
Đến tận trưa, Tô Hoài Minh vẫn không xuất hiện, cũng không xuống lầu ăn cơm, điều này rất bất thường, ông không yên tâm, nên đến phòng của Tô Hoài Minh.
Vừa mở cửa, bên trong đã truyền đến tiếng hiệu ứng âm thanh của trò chơi, Tô Hoài Minh đang ngồi bên máy tính, vẻ mặt hớn hở nhìn màn hình, ngón tay gõ bàn phím nhanh như ảo ảnh, điều khiển nhân vật trong game, đánh bại boss một cách đẹp mắt.
Ông nói chuyện với Tô Hoài Minh, Tô Hoài Minh chỉ tranh thủ trả lời ông vài câu trong lúc chơi game.
Còn về lý do không xuống lầu ăn cơm, hẳn không phải là tâm trạng không tốt hoặc không muốn ăn, mà là... chơi game quá nhập tâm, quên mất giờ ăn.
Mặc dù quản gia không biết cụ thể chuyện gì đã xảy ra giữa hai người, nhưng ông cảm thấy nếu nói ra sẽ làm trầm trọng thêm mâu thuẫn, còn khiến sắc mặt của Phó Cảnh Phạn khó coi hơn, điều này không tốt cho trái tim nhỏ bé của ông, xét về tình hay lý, ông đều nên giả câm.
Rõ ràng Phó Cảnh Phạn không đoán được những điều này, hắn nhìn lên lầu, thậm chí còn không cởi áo khoác, vội vàng bước tới, từng bước vượt qua ba bậc thang, bóng lưng lộ vẻ căng thẳng và hoảng loạn, hoàn toàn khác với hình tượng lạnh lùng và kiêu ngạo trước đây của hắn.
Khi đi đến trước cửa phòng của Tô Hoài Minh, trên bộ vest chỉnh tề của Phó Cảnh Phạn toàn là nếp nhăn, mái tóc được chải chuốt cũng rối bù, hơi thở không ổn định, lồng ngực hơi phập phồng.
Hắn dừng lại một giây, sau khi điều chỉnh lại biểu cảm, hắn mới nhẹ nhàng đẩy cửa phòng ra.
Phòng rất yên tĩnh, rèm cửa kéo lại, ánh sáng lờ mờ, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy một cục nhỏ phồng lên.
Phó Cảnh Phạn bước nhẹ đến bên giường, nhìn Tô Hoài Minh.
Tô Hoài Minh chìm sâu vào chăn mềm, khuôn mặt ngủ yên tĩnh, hơi thở đều, không hề có vẻ tiều tụy và đau khổ như hắn tưởng tượng.
Tâm trạng căng thẳng của Phó Cảnh Phạn lúc này mới được thả lỏng, hắn thở phào nhẹ nhõm, bất lực ngồi xuống bên giường.
Hắn đã trải qua không ít chuyện, dù là thời thơ ấu đầy vất vả, hay là sau khi trưởng thành, hắn đã tự lập nghiệp, gặp phải khó khăn khi thành lập Phó thị, đều không khiến hắn hoảng loạn như vậy.
Trước mặt Tô Hoài Minh, sự bình tĩnh và tự chủ mà hắn từng tự hào, trong nháy mắt đã sụp đổ, chỉ cần một chút chuyện liên quan đến Tô Hoài Minh, cũng có thể khiến cảm xúc của hắn dao động dữ dội.
Trong một phút ngắn ngủi lên lầu vừa nãy, đối với hắn mà nói vô cùng dài, hắn không quan tâm đến bất cứ điều gì, chỉ muốn nhanh chóng đến bên Tô Hoài Minh.
Biết Tô Hoài Minh không sao, còn vui hơn cả việc vừa ký được hợp đồng trị giá hàng trăm triệu.
Phó Cảnh Phạn còn chưa kịp điều chỉnh lại cảm xúc, thì đã nghe thấy một giọng nói mềm mại mơ hồ:
"Phó Cảnh Phạn?”
Phó Cảnh Phạn bị ngắt quãng dòng suy nghĩ, hắn lập tức quay đầu lại, thấy Tô Hoài Minh đang mơ màng nhìn hắn, rồi ngáp một cái.
"Anh xong việc rồi à?" Đầu óc Tô Hoài Minh không tỉnh táo, thấy căn phòng yên ắng, cậu mơ hồ nghĩ rằng đã là tối rồi, "Đi ngủ sớm đi."
Tô Hoài Minh và Phó Cảnh Phạn đã nằm chung giường nhiều ngày, đã quen rồi, cậu dịch người ra sau, nhường chỗ cho Phó Cảnh Phạn.
Mặc dù hành động không cố ý, nhưng lại có ẩn ý mời gọi.
Phó Cảnh Phạn ngồi bên giường, rũ mắt nhìn Tô Hoài Minh không hề phòng bị, mọi cảm xúc trong lòng hắn đều dịu lại.
Hắn nhếch môi, là đang cười chính mình. Truyện Kiếm Hiệp
"Đừng ngủ nữa, dậy ăn tối đi."
Tô Hoài Minh nghe thấy hai chữ "ăn tối", DNA lập tức phản ứng, cơn buồn ngủ cũng tan biến đôi chút, cậu khó hiểu hỏi: "Ăn tối?"
"Phải, bây giờ mới đến giờ ăn tối."
Tô Hoài Minh nằm trên giường nhìn trần nhà, lúc này mới nhớ ra rằng cậu chỉ ngủ trưa, chưa ăn tối.
Tô Hoài Minh không muốn rời khỏi chiếc giường ấm áp, lại lăn thêm vài vòng, rồi mới ngồi dậy dưới sự thúc giục của Phó Cảnh Phạn.
Cậu hoàn toàn không coi Phó Cảnh Phạn là người ngoài, trực tiếp xuống giường, quần áo bị nhăn nhúm, tóc cũng rối bù, trông có vẻ lông xù.
Phó Cảnh Phạn rất tự nhiên giúp Tô Hoài Minh chỉnh lại tóc, so với sự vụng về trước đây, động tác đã thành thạo hơn nhiều.
Tô Hoài Minh cũng tỉnh táo hoàn toàn, ngồi bên giường nhìn Phó Cảnh Phạn.
Vẻ mặt của Phó Cảnh Phạn khựng lại, hắn bày ra vẻ nghiêm túc như thể muốn bàn công việc: "Có một chuyện tôi muốn nhờ em."
Tâm trí Tô Hoài Minh bị thu hút, cũng phấn chấn hẳn lên: "Chuyện gì?"
"Tôi đã cân nhắc kỹ lưỡng, phần lớn những gì em nói tối qua tôi đều đồng ý. Nhưng tôi thấy bây giờ em không thể rời đi." Giọng Phó Cảnh Phạn bình tĩnh, như thể không có chút tư tâm nào.
Tô Hoài Minh không nghi ngờ, chỉ hỏi: "Tại sao?"
"Em đã ở bên Tiêu Tiêu lâu như vậy, Tiêu Tiêu rất quấn em, cũng rất thích em, nếu em đột nhiên rời đi, có lẽ sẽ gây ra bóng đen tâm lý cho thằng bé." Phó Cảnh Phạn tiếp tục nói: "Tôi muốn nhờ em cho Tiêu Tiêu một khoảng thời gian đệm, để thằng bé dần chấp nhận sự thật rằng em sẽ rời đi."
"Bao lâu?"
Phó Cảnh Phạn suy nghĩ mười giây mới nói: "Một tháng được không?"
Tô Hoài Minh không ngại thời gian một tháng này, cậu cũng nhớ Phó Tiêu Tiêu, nên gật đầu: "Được."
Ổn định Tô Hoài Minh xong, Phó Cảnh Phạn không cho cậu thời gian đệm, lại dùng đến chiêu tiếp theo, "Đúng rồi, tôi còn một chuyện muốn hỏi em."
"Chuyện gì?" Tô Hoài Minh mới ngủ dậy, đang là lúc thoải mái nhất, không hề phòng bị.
"Em là nhà thiết kế, hiểu về phối đồ hơn tôi, em thấy bộ vest tôi đang mặc, nên đeo cà vạt màu gì cho phù hợp nhất?"
Đây chỉ là việc đơn giản, Tô Hoài Minh không từ chối, cậu từ trên xuống dưới đánh giá Phó Cảnh Phạn, suy nghĩ một lúc rồi nói: "Tôi thấy màu vest của anh đều tối màu, mặc dù như vậy sẽ trông điềm đạm, nhưng quá đơn điệu, cũng quá xa cách, tôi khuyên anh nên chọn cà vạt có màu sắc và kiểu dáng thoải mái hơn một chút, hoặc là..."
Tô Hoài Minh rất nghiêm túc suy nghĩ, sau đó nói tiếp: "Thực ra anh có thể chọn khuy cài áo, có đính đá quý sẽ sang trọng hơn."
Phó Cảnh Phạn gật đầu đồng ý: "Quả nhiên là chuyên gia, ý kiến đưa ra rất mang tính xây dựng."
Tô Hoài Minh bị khen có chút ngượng ngùng, cười nói: "Thực ra còn phải xem sở thích cá nhân nữa, anh thích là được."
"Ngày mai tôi..." Nói đến đây, Phó Cảnh Phạn đột nhiên cau mày, có vẻ như muốn nói lại thôi.
Tô Hoài Minh tò mò hỏi: "Sao vậy?"
"Bình thường tôi ít khi đeo khuy cài áo, không rành lắm." Phó Cảnh Phạn chuyển hướng, nhìn Tô Hoài Minh, "Ngày mai em có thể giúp tôi đi mua một cái không? Hơn nữa, Tiêu Tiêu ở nhà không chịu ngồi yên, em có thể dẫn thằng bé đến khu vui chơi trẻ em ở đó."
Tô Hoài Minh đang rảnh rỗi, lại còn có thêm sức hút của Phó Tiêu Tiêu, lập tức gật đầu, "Được, anh thích loại khuy cài áo nào?"
Phó Cảnh Phạn nhìn cậu chăm chú, "Miễn là do em chọn, tôi đều thích."
Lời này có hàm ý quá rõ ràng, Tô Hoài Minh ngơ ngác nhìn Phó Cảnh Phạn, vẻ mặt không hiểu.
Phó Cảnh Phạn sợ Tô Hoài Minh cảnh giác, liền nói tiếp: "Em chuyên nghiệp hơn tôi, thẩm mỹ cũng tốt hơn tôi, tôi tin em."
Tô Hoài Minh không nghi ngờ, cười nói: "Giao cho tôi đi."
Cậu hoàn toàn không nhận ra mình đã rơi vào cái bẫy mà Phó Cảnh Phạn đã đào sẵn.
Phó Cảnh Phạn nghe theo lời khuyên của Tống Hàm ục, muốn tăng thêm sự liên lạc, kéo gần khoảng cách giữa hai người.
Quà tặng bất kể vì mục đích gì đều có ý nghĩa đặc biệt, hắn thường đeo khuy cài áo của Tô Hoài Minh, có thể tạo ra ảnh hưởng tiềm ẩn, hơn nữa hắn còn có thể tặng lại Tô Hoài Minh một món quà, mượn chuyện này làm Tô Hoài Minh vui vẻ.
Phó Cảnh Phạn luôn thích chuẩn bị chu đáo, nắm mọi việc trong tay, không bỏ sót một chi tiết nào, không muốn xảy ra sai sót.
Hắn đang nghĩ ngợi, Tô Hoài Minh đi trước mặt bỗng dừng lại, quay đầu nhìn hắn, “Tôi vừa quên hỏi, tối qua anh làm sao vậy?"
Phó Cảnh Phạn đã chuẩn bị sẵn lời đối phó, không để lộ sơ hở, vẻ mặt bình thản nói: "Xin lỗi, tối qua công ty xảy ra một số chuyện, tâm trạng của tôi không phải nhắm vào em."
Tô Hoài Minh nắm bắt trọng tâm chính xác, "Vậy là chuyện công ty ảnh hưởng đến tâm trạng của anh, anh trút giận lên tôi?"
Phó Cảnh Phạn: "..."
Lý lẽ của Tô Hoài Minh khiến hắn không thể phản bác, chỉ có thể thành khẩn nói: "Xin lỗi, sau này tôi sẽ không như vậy nữa."
Tô Hoài Minh cảm thấy mình bị liên lụy vô cớ, ấm ức muốn chết, ánh mắt nhìn Phó Cảnh Phạn, kẻ gây ra chuyện này cũng trở nên không mấy thiện cảm.
Tô Hoài Minh hừ một tiếng, dùng giọng điệu tra hỏi, nhưng vì vừa mới tỉnh ngủ nên giọng nói hơi mềm mại, cộng thêm đường nét đôi mắt của cậu hơi tròn, khi trừng mắt nhìn người khác lại có cảm giác như đang làm nũng.
"Tối qua anh hung dữ quá!"
QAQ
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...