Thấy Diệp Sơ Hạ cúp điện thoại, Dịch Nam Yên nhỏ giọng hỏi: "Có chuyện gì hả em?"
Diệp Sơ Hạ lắc đầu, thấy ánh mắt của giáo viên hay liếc nhìn nơi này, bèn nói: "Tan học rồi nói."
Dịch Nam Yên cũng chú ý đến ánh mắt của giáo viên, đành phải dừng hành vi của mình lại.
Đối với đại đa số học sinh, chỉ cần may mắn không bị giáo viên gọi tới, thì về cơ bản sẽ không bị để ý trong suốt học kỳ, nhưng này không phải là trường hợp của Dịch Nam Yên. Cô nghi ngờ, có phải giáo viên nào bố cũng đưa tiền cho hay không, mà sao tiết nào cũng có thể "để mắt" cô nhiều tới vậy?
Trước kia Dịch Nam Yên không cảm thấy gì, nhưng bây giờ lại phát hiện vẫn có chút bất tiện.
Nhưng sau khi giáo viên rời đi được một lúc, Dịch Nam Yên mới cất sách vở đi, trong lòng có chút bực bội.
Cô không hứng thú với những kiến thức nhàm chán trên lớp lắm, chỉ là cô quen làm vậy thôi, dù sao đây cũng là trường học, cô cất vở đi, nhìn Diệp Sơ Hạ.
Diệp Sơ Hạ không hề giấu diếm cô: "Không biết bằng cách nào mà có người tìm được nơi ở của chúng ta, rồi tự xưng là cô hai của em."
Nghe vậy, Dịch Nam Yên cau mày.
Cô có ấn tượng không tốt về họ hàng của Diệp Sơ Hạ, nói đúng hơn là rất xấu, ấn tượng của cô về họ là họ có phần giống người thân của mẹ cô, nhưng họ còn quá đáng hơn nhiều so với người thân của mẹ cô.
Dù sao trước mặt bọn họ còn có bố cô, nên ngoài việc lợi dụng, bọn họ cũng không dám làm gì quá đáng, nhưng lúc đó Diệp Sơ Hạ không có ai chống lưng cả, tuy người bà duy nhất đứng về phía nàng không hồ đồ, nhưng cũng chẳng hiểu mô tê gì.
Dù gì từ nhỏ Dịch Nam Yên cũng đến công ty không ít lần, nhìn bố mẹ xử lý công việc của công ty, tán gẫu về công ty nào đó phá sản, và công ty đó phải chịu thiệt hại gì...
Tuy Dịch Nam Yên không mấy hứng thú với những thứ này nhưng Dịch Nam Yên cũng biết công ty nhà Diệp Sơ Hạ thất bại với tốc độ nhanh bất thường, tình trạng này thường là kết quả của trong ứng ngoại hợp.
Họ hàng không có trình độ quản lý, chưa từng tiếp xúc với các cuộc họp cấp cao của công ty, về cơ bản đều giống như những ký sinh trùng, ngoài hút máu ra thì không thể làm gì khác, cho nên sau khi trụ cột thực thụ qua đời, họ không thể yên ổn hút máu, nên nếu có người ngỏ ý hợp tác với họ, thì cá chắc là bọn họ sẽ ăn nhịp với nhau.
Thực ra nhà họ Dịch có không ít người thân như thế này, rất có thể khi tai hoạ đến mỗi người sẽ chạy mỗi ngã, nhưng Tập đoàn nhà họ Dịch có hệ thống hoàn thiện hơn, cho dù xảy ra sự cố thì cũng sẽ có những người chuyên nghiệp đích thực đảm nhận, dù họ muốn giở trò cũng không được.
Với Dịch Túc, chỉ cần đối phương biết điều hiểu chuyện thì giao cho họ một công việc cũng không có gì to tát, cùng lắm là nuôi một kẻ ăn không ngồi rồi mà thôi, đã khoan dung độ lượng đến vậy rồi, thì bên kia cũng không nên được đằng chân lân đằng đầu, lên mặt không coi ai ra gì.
Ít nhất trong trí nhớ của Dịch Nam Yên, vào dịp lễ hàng năm cô đều có thể nhận được quà của đối phương.
Suy cho cùng, hút máu thì cũng phải có thái độ của hút máu đúng không? Nếu không, sẽ hệt như một con muỗi, đập một phát là chết.
Nhà con đàn cháu đống chưa bao giờ thiếu những người nhàn rỗi như vậy, những người có quan hệ thân thiết sẽ nuôi dạy đứa con không nên thân của đối phương, không thân thì tìm lý do từ chối. Dịch Nam Yên đã lớn thế này, mặc dù bọn họ không bảo ban gì, nhưng cũng không có giấu diếm cô, Dịch Nam Yên thấy là hiểu, nhưng cô không muốn bận tâm những chuyện này, cũng không có họ hàng nào bắt cô về nuôi, dù sao hình tượng bên ngoài của cô có phần lạnh lùng và khó gần.
Cho nên khi xảy ra chuyện như vậy, Dịch Nam Yên cũng không có biện pháp nào hay hết, gãi đầu nói: "Có cần chị tìm bố giúp không?"
Đối với Dịch Nam Yên, gia đình là ô dù tốt nhất của cô, từ nhỏ đến lớn, chỉ cần tìm họ là có thể giải quyết mọi vấn đề, nhưng cô chưa bao giờ tiếp xúc với đám họ hàng thạo trò lừa đảo để lấy sự cảm thông và ràng buộc đạo đức, dù sao thì loại vô liêm sỉ này mỗi người mỗi khác, cho dù là họ hàng bên mẹ cô tự nhận mình là ruột thịt, nhưng khi cô nói nếu họ lại làm phiền cô, cô sẽ trực tiếp tìm bố thì mọi sự quấy rối sẽ chợt dừng lại.
Diệp Sơ Hạ lắc đầu cười: "Không cần, em tự xử lý được."
Dịch Nam Yên nhìn nụ cười trên mặt nàng rồi nhìn nơi khác, sau khi chiếu lệ ra vẻ đồng tình, rồi nói: "Vậy hôm nay chúng ta có về nhà không? Hay em muốn đổi nơi khác?"
Dịch Nam Yên cũng không quá lo lắng Diệp Sơ Hạ không xử lý được loại chuyện này, lập tức tập trung sang phương diện khác.
Căn hộ đó được dành riêng cho Diệp Sơ Hạ, ở một người cũng được, nhưng sống hai người đối với Dịch Nam Yên thì có chút chật chội, dù sao cũng không có phòng thay đồ chuyên dụng, chỗ để giày cũng không đủ rộng, mặc dù không hề có cảm giác gò bó, mà còn có cảm giác ấm áp khó có được trong căn nhà lớn, nhưng thỉnh thoảng Dịch Nam Yên vẫn cảm thấy căn hộ quá nhỏ và bất tiện.
Diệp Sơ Hạ suy nghĩ một chút rồi nói: "Tạm thời không dọn."
Bây giờ chuyển đi, đối phương chắc chắn sẽ không tìm được nơi ở mới, dù sao những giáo viên và bạn bè của nàng cũng không ngốc, địa chỉ của Diệp Sơ Hạ có thể cho bọn họ biết, mà người thân của nàng thì không, thái độ của nàng chẳng phải đã quá rõ rồi sao?
Dịch Nam Yên ò một tiếng, cũng không để ý tới, lại nói: "Hôm nay chị đi xem mèo, em có muốn đi không?"
Diệp Sơ Hạ nghĩ đến những con mèo lông dài mà Dịch Nam Yên nuôi, cảm thấy tay mình ngứa ngáy nên gật đầu.
Trước đây Diệp Sơ Hạ không mấy hứng thú với thú cưng, điều đầu tiên nàng nghĩ về mèo là bộ lông khó xử lý và thái độ ngang ngược khó bảo của chúng, điều đầu tiên nàng nghĩ về chó là tiếng sủa và những con chó to không thể kéo nổi, điều đầu tiên nàng nghĩ đến chim đó là trực tràng của chúng chỉ có thể dùng để đi tiêu và đại tiện mọi lúc mọi nơi.
Nói tóm lại, tất cả thú cưng trong mắt nàng chỉ có thể hình dung bằng hai từ phiền phức.
Nhưng có lẽ là bởi vì tính tình của Dịch Nam Yên có chút giống mèo, hoặc là bởi vì hiện tại nàng không thiếu tiền như xưa, nên Diệp Sơ Hạ cảm thấy mình có thể nhìn thấy được điểm sáng ở động vật.
Ít nhất thì nựng mèo rất thoải mái, tất nhiên, nựng Dịch Nam Yên là thoải mái nhất, dù sao thì vừa trắng vừa mềm, còn có độ dẻo dai do vận động lâu ngày, có thể cảm nhận được những đường cong mượt mà khi cơ thể căng chặt. Mà mèo sau khi thiến thì thường đầy mỡ, cảm giác mượt tay hơn chủ yếu là do lông trên cơ thể và cái bụng đầy thịt của nó.
Nhưng đối với trường phái ưa cái đẹp như Dịch Nam Yên, cô không quan tâm đến cảm giác tay, cô chỉ quan tâm xem nó có đẹp hay không, nếu cô nhìn thấy một con mèo nhào vào người mình có lớp lông không đủ tự nhiên phong phú, hoặc lông quá dài, thì cô có thể lập tức từ chối sự gần gũi của mèo và gọi thợ làm đẹp đến xử lý cho nó.
||||| Truyện đề cử: Hổ Tế |||||
Xem mười mấy con mèo cũng không phải là việc nhỏ, cho nên khi hai người Diệp Sơ Hạ về nhà thì trời đã hơi tối nên họ lại ăn tối ở bên ngoài, mất gần một tiếng mới trở về.
Vì khi ăn có uống chút rượu nên Dịch Nam Yên đã gọi tài xế, tài xế lái xe đến bên ngoài chung cư rồi dừng lại, Dịch Nam Yên ngớ người một lúc mới nhớ ra có một chiếc siêu xe của cô đang đậu trong chung cư, nên không còn chỗ đậu nữa, thế là cô và Diệp Sơ Hạ xuống xe, nắm tay nhau đi về phía lối vào khu chung cư.
Chưa kịp bước vào, đã nhìn thấy một bóng người lao tới, kèm theo tiếng gọi "Hạ Hạ" đầy hưng phấn.
Đối với cuộc tấn công bất ngờ này, Dịch Nam Yên theo bản năng giơ chân ra đạp một phát, khi cô còn nhỏ, bố mẹ cô đã cho cô xem rất nhiều trường hợp con nhà giàu đột nhiên bị bắt cóc, khiến cho Dịch Nam Yên khi đối mặt với cuộc tấn công bất ngờ như này, phản ứng đầu tiên là động thủ, ngay cả Diệp Sơ Hạ thỉnh thoảng cũng bị lật kèo, nhưng Dịch Nam Yên phản ứng rất nhanh và về cơ bản có thể dừng lại trước khi làm Diệp Sơ Hạ bị thương.
Lần này Dịch Nam Yên phản ứng tự nhiên không hề chậm, nghe đối phương mở miệng là cô đã biết đối phương là ai, nhưng vẫn làm theo trái tim mình mách bảo, không dừng lại, cơ mà trước khi nàng có thể cảm giác được mình đang đá phải thứ gì đó, thì đối phương đã đặt bàn toạ xuống đất.
Lúc này Dịch Nam Yên mới có thể nhìn rõ ràng đối phương trông như thế nào, trên đầu bà ta có mái tóc xoăn hợp thời trang, nhưng mái tóc nhuộm đã phai màu một ít, lộ ra một ít tóc trắng bên trong, trông cũng khá phúc hậu, nhưng thẩm mỹ thì có hơi... tục.
Dịch Nam Yên nghĩ đến tướng mạo tuấn tú của cha và vẻ ngoài tựa như Lâm Đại Ngọc của mẹ Diệp Sơ Hạ, không khỏi cảm khái, may mà trên đời này vẫn còn tồn tại thứ gọi là biến thể gen.
Trong lòng nghĩ vu vơ, Dịch Nam Yên vẫn là lễ phép hất cằm: "Xin lỗi, tôi cứ tưởng có con chó khổng lồ nào đó vồ tôi, nên có chút sợ hãi."
Động tác chuẩn bị gân cổ lên gào của Hạ Thục Huệ khựng lại, có cảm giác như mình đang bị đá đểu, nhưng đối với bà ta thì việc này không có gì đáng xấu hổ, thậm chí bà ta còn muốn nằm xuống đất ăn vạ, nhưng nhìn thấy đối phương đang nắm tay Diệp Sơ Hạ, nên bà vẫn kìm lại cảm giác thôi thúc này, nhìn Diệp Sơ Hạ nói: "Hạ Hạ, cô hai nè con! Con còn nhớ cô không?"
Bà lau nước mắt, tự biên tự diễn: "Hồi đó nhà cô mắc nợ nhiều lắm, ngày nào cũng lo không biết làm sao trả nợ, ngày nào cũng lấy nước mắt rửa mặt, cuối cùng cuộc sống cũng khá hơn một chút, nhưng cô lại không tìm thấy con ở đâu. May mà cô không bỏ cuộc, may mà ông trời có mắt, đã cho cô tìm thấy con!"
Vừa nói, bà vừa đánh giá Diệp Sơ Hạ: "Hạ Hạ càng lớn càng xinh đẹp, càng giống em trai, nghe nói bây giờ cũng có tiền đồ, em ấy dưới suối vàng mà biết được chắc sẽ mừng lắm."
Trong đời Dịch Nam Yên lần đầu tiên gặp phải một kẻ vô liêm sỉ như vậy, còn có thể lấy cha của Diệp Sơ Hạ làm cớ để nói bóng nói gió, nếu người ta dưới suối vàng mà biết thì đã kéo bọn họ vào quan tài từ lâu rồi!
Diệp Sơ Hạ thờ ơ nhìn bà ta diễn, cha mẹ nàng mất sớm, có lẽ trong mắt họ, nàng không biết gì về những việc họ đang làm, dù sao hồi đó là họ lén bán cổ phần, ít nhất còn biết diễn qua loa lấy lệ cho Diệp Sơ Hạ xem, nên vẫn còn đường lui.
Chưa kể, bà ta lại còn là chị ruột của cha nàng, với thân phận này, chỉ cần không biết chân tướng thì dù thế nào đi nữa cũng không thể bỏ mặc bà phải không?
Tuy nhiên, nhìn vẻ mặt của Diệp Sơ Hạ, Hạ Thục Huệ vẫn có chút e dè.
Hồi xưa là bà ta đã không thích con nhỏ này rồi, trông chẳng phóng khoáng lại còn u ám, không giống một đứa trẻ chút nào, mỗi lần đến nhà em trai làm tiền mà có nàng ở đó đều không thu được thứ gì tốt, vừa nhìn đã biết là đứa khó ưa.
Nhưng dù vậy cũng không thể ngăn bà ta bày ra vẻ mặt hiền từ.
Dù sao số tiền lúc đầu cũng tiêu gần hết, con cái trong nhà cũng không bằng ai, không có năng lực lập nghiệp từ hai bàn tay trắng như em trai, nhưng con gái của em trai rõ ràng là thừa hưởng thiên phú của hắn, và giờ chỉ cần làm thân thì không phải lo lắng cuộc sống sau này của các con rồi.
Đối với những người đã quen hút máu, sự độc lập trong mắt họ lại là con đường sai trái.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...