Trên núi không có hoạt động giải trí nào, thậm chí tín hiệu cũng không tốt, gọi điện thoại cũng được, nhưng nếu không tải video trước thì chắc chắn khi xem video sẽ bị lag trong vòng vài phút, đây còn là thời đại công nghệ phát triển thời nay, nhưng may mắn là ít nhất cơ sở vật chất đều có sẵn, nếu không thì ngay cả Diệp Sơ Hạ có lẽ cũng không muốn quay lại trừ khi có trường hợp đặc biệt.
Dù sao từ nhỏ nàng cũng hiếm khi sống ở nông thôn, nếu bị bắt đến nơi phải chặt củi để nhóm lửa, có lẽ nàng thậm chí còn không có cơm ăn.
Ngôi nhà mà Diệp Sơ Hạ đang ở hiện tại rất trống trải, bởi khi người lớn trong gia đình đi vắng, tất cả đồ đạc trong đó đều được họ hàng "mượn" đi với nhiều lý do, chỉ có những đồ vật cồng kềnh như chiếc tủ lạnh khó di chuyển và không có giá trị mới không bị xử lý.
Suy cho cùng, đối với một nhóm người thân từng sống khá sung túc nhờ hút máu của cha Hạ, họ không còn quan tâm đến những đồ dùng thông thường trong gia đình như tủ lạnh nữa.
Nhưng chính vì không có phương tiện giải trí nên mới đi ngủ sớm.
Chiếc chăn bông trước đó đã được đem ra phơi nắng, được Diệp Sơ Hạ lấy ra dùng thêm mấy ngày, đã không còn mùi hôi thối để lâu ngày nữa, cũng không có cảm giác khó chịu khi nằm trên đó.
Khi đến Dịch Nam Yên thực sự không mang theo bất cứ thứ gì, nên bây giờ cô buồn chán cũng không tìm được thứ gì để chơi, dù sao trước đây cô chưa bao giờ ngồi trên giường xem TV, huống chi là màn hình điện thoại di động quá nhỏ, nhìn thẳng vào sẽ hại mắt.
Diệp Sơ Hạ đã đưa laptop cho cô, nhưng tốc độ của Internet và độ trễ của laptop đã khiến Dịch Nam Yên, người không mấy kiên nhẫn, tức giận đến mức muốn vứt laptop đi và bắt đầu hờn dỗi nhìn chằm chằm vào nó.
Cô thật sự có thể nổi giận với bất kỳ thứ gì, Diệp Sơ Hạ không nhịn được cười, đặt laptop trông như lát nữa sẽ bị Dịch Nam Yên đập nát lên bàn cạnh giường ngủ: "Được rồi mà, chị đừng tức giận, không xem được thì đừng xem nữa."
Dịch Nam Yên bĩu môi: "Nếu không xem vậy chị làm gì bây giờ?"
Đúng là cô đi ngủ sớm và dậy sớm thật, nhưng cô chưa bao giờ đi ngủ sớm như thế này, dù sao cô cũng là một người trẻ tuổi, khí lực dồi dào, chưa tiêu hao hết năng lượng thì rất khó đi ngủ.
Diệp Sơ Hạ chớp mắt: "Thì đi ngủ."
Dịch Nam Yên đang muốn nói, nếu ngủ được thì tôi xem TV làm gì? Nhưng ánh mắt liếc nhìn đường cong khóe môi của Diệp Sơ Hạ, cô chợt nhanh trí, cổ họng đột nhiên cảm thấy khô rát, ngứa ngáy, vô thức duỗi tay ra để bảo vệ mình, có phần thay đổi giọng điệu: "Em đừng có mơ!"
Thế là Diệp Sơ Hạ không khỏi cười lớn.
Dịch Nam Yên bất mãn: "Em cười cái gì hả?"
"Sao cục cưng nhà em lại dễ thương thế này?" Diệp Sơ Hạ bật cười, "Muốn thơm một cái quá đi."
"Ai, ai là của nhà em chứ," Dịch Nam Yên có hơi đỏ mặt, cố gắng bình tĩnh, hất cằm lên, ra vẻ miễn cưỡng, "Nhưng nếu em muốn hôn tiểu thư đây, thì chị vẫn có thể miễn cưỡng đồng ý."
Mồm thì nói miễn cưỡng, nhưng cơ thể cô đã không nhịn được mà bắt đầu nghiêng về phía Diệp Sơ Hạ.
Diệp Sơ Hạ cong khóe môi, vốn là muốn trêu chọc cô lần nữa, nhưng lúc này lại không muốn làm như vậy, nhẹ nhàng hôn lên khóe môi cô, đưa tay ngoéo lấy đầu ngón tay cô.
Có lẽ vì nguyên nhân thể chất nên tay Diệp Sơ Hạ luôn lạnh lẽo, trong khi tay Dịch Nam Yên lại ấm áp như bếp lò.
"Bộp!"
Tiếng tắt công tắc đèn trên tường đặc biệt rõ ràng, khiến lòng người không khỏi run lên, Dịch Nam Yên muốn nói rằng thực ra cô là người phản đối mạnh mẽ việc ăn cơm trước kẻng, nhưng có lẽ bầu không khí lúc này quá tốt đẹp, có lẽ người trước mặt quá quyến rũ nên nguyên tắc ban đầu của cô trở nên lung lay, và tan thành nước bởi nhiệt độ trong tầm tay.
......
............
Dịch Nam Yên sáng hôm sau thức dậy rất muộn, phá vỡ hoàn toàn đồng hồ sinh học ổn định thường ngày của cô.
Khi cô mới tỉnh dậy, đôi mắt hoa đào của cô vẫn còn sương mù bao phủ, vẫn còn choáng váng, phải một lúc lâu cô mới tỉnh táo lại, cô nhìn Diệp Sơ Hạ bưng một bát nóng hổi đi vào, lập tức dùng chăn che mặt, không muốn nhìn thấy nàng.
Diệp Sơ Hạ đặt bát sang một bên, vươn tay kéo chăn: "Hôm qua vận động lâu như vậy, chị không thấy đói sao?"
"Câm miệng!" Dịch Nam Yên nghiến răng nghiến lợi, nằm trong chăn thật sự rất khó chịu, cô lại thò đầu ra, trừng mắt nhìn chằm chằm Diệp Sơ Hạ mấy giây, sau đó mới nao núng nhìn đi nơi khác.
"Em xin lỗi," Diệp Sơ Hạ đã trở nên rất thành thạo trong việc thừa nhận sai lầm của mình mỗi khi xong chuyện, "Tối qua em thật quá đáng."
Dịch Nam Yên hừ một tiếng, cảm thấy có chút phức tạp.
Nói thế nào nhỉ, tình huống tối qua chỉ có thể khiến Dịch Nam Yên hét lên mười chữ -- điều này khác hẳn với những gì trong tưởng tượng!
Trong những ảo tưởng và giấc mơ mà cô từng có, cô là người chủ động, nhưng thực tế là cô đã choáng váng ngay từ khi bắt đầu chứ đừng nói đến việc kiểm soát toàn bộ cục diện, chưa kể cô còn chưa làm gì Diệp Sơ Hạ, hai tay cô đã bị nàng trói chặt.
Quá đáng hơn, rõ ràng cô là người bị giày vò đến phát khóc, nhưng người thực sự rơi nước mắt lại là Diệp Sơ Hạ, thế mà, Dịch Nam Yên hoàn toàn không nhận ra nàng đang lừa mình, thay vào đó, cô đau lòng cực kỳ, thế là phải an ủi ngược lại nàng, cảm giác này thực sự không thể diễn tả được.
Đương nhiên, sau đó Dịch Nam Yên đã tỉnh táo lại, dù gì lúc khóc nàng cũng không ngừng động tác, Dịch Nam Yên dù có ngốc đến đâu, cô vẫn sẽ cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng dù cô có biết thì cũng không thể làm gì được.
Chưa kể, lúc đó cô thực sự khá thích thú.
Nhưng điều này hiện tại không ảnh hưởng tới cơn tức giận của Dịch Nam Yên.
Diệp Sơ Hạ cười khẽ, múc một thìa cháo đưa đến bên miệng cô: "Chị ăn một chút đi? Em đút cho chị ăn nhé?"
Dịch Nam Yên nhìn chằm chằm vào chiếc thìa mấy giây, nhịn không được nữa, miễn cưỡng ngồi dậy, nhưng lại không để Diệp Sơ Hạ đút cho mình mà cầm bát và thìa từ tay Diệp Sơ Hạ.
Ngày hôm sau, Dịch Nam Yên cảm thấy mắt của Diệp Sơ Hạ không phải là mắt, mũi cũng không phải mũi, tóm lại là nhìn đâu cô cũng cảm thấy chướng tai gai mắt, mặc dù thành thật mà nói, Diệp Sơ Hạ cũng không làm gì quá đáng.
Đương nhiên, thực ra Dịch Nam Yên vô cùng hoài nghi những lời nàng nói trên giường đều là vớ vẩn, lấy lòng thương cảm của chính mình, nhưng chỉ là cô tin thật mà thôi.
Rốt cuộc, ngay khi Diệp Sơ Hạ khóc, chỉ số IQ của cô đã giảm mạnh, không hề nghĩ rằng nàng đang nói dối cô, khi cô định thần lại, điều Diệp Sơ Hạ muốn đạt được đã đạt được, khiến Dịch Nam Yên rất buồn bực.
Nhưng thực ra việc này không quan trọng, dù sao đây cũng không phải là lần đầu tiên cô bị Diệp Sơ Hạ lừa, cô thường hờn dỗi một lúc rồi tự mình nguôi giận, điều Dịch Nam Yên thực sự buồn bực là địa vị của cô đã nhanh chóng trở nên thấp hơn.
Trước đây cô có thể tự an ủi mình khi bị Diệp Sơ Hạ lừa dối, đó là vì cô nhường nàng thôi, cơ mà đợi khi lên giường cô sẽ cho nàng biết tay, nhưng bây giờ bản thân lại trở thành một kẻ bị đè toàn diện, điều này khiến người luôn nghĩ mình là công như Dịch Nam Yên rất buồn bực.
Điều quan trọng nhất là Diệp Sơ Hạ rất hung hăng trên giường, hoặc tính tình rất ác liệt, cái tính mạnh miệng của Dịch Nam Yên dù ở đâu cũng sẽ không thay đổi, nhưng Diệp Sơ Hạ nhất quyết bắt cô xin tha, thậm chí là bày tỏ nỗi lòng ngay trên giường, bất kể là chuyện gì cũng đều khiến Dịch Nam Yên cảm thấy rất mất mặt.
Dịch Nam Yên ăn mềm không ăn cứng, nên nếu Diệp Sơ Hạ ép cô làm việc này thì cô có thể chịu đựng đến cùng, thế mà Diệp Sơ Hạ lại hay khóc trước mặt cô, khiến Dịch Nam Yên cảm thấy thở không ra hơi, cũng không biết mình còn muốn khóc nữa hay không.
Với khả năng tự an ủi của Dịch Nam Yên, cô thực sự có thể điều tiết những điều này nếu cho cô chút thời gian, nhưng có vẻ như Diệp Sơ Hạ đã tìm thấy thú vui mới, hoặc có một bước ngoặt lớn trong cuộc đời mình, cho nên tràn đầy hứng thú với loại chuyện này, điều này đã khiến Dịch Nam Yên, người muốn ôm Diệp Sơ Hạ 24/7 khi đặt chân đến đây, hiện tại thậm chí bắt đầu cân nhắc việc trở lại sân bay, và không có ý định đợi đến khi vào học lại mới cùng nhau về trường như lúc đầu.
Nhưng dường như Diệp Sơ Hạ đã đoán được suy nghĩ của cô, sau vài ngày điên cuồng ngắn ngủi, hành vi của nàng đã trở lại bình thường, dáng vẻ ngọt ngào, ngoan ngoãn, không hề nhìn ra bên trong còn ẩn chứa một ác ma.
Dịch Nam Yên cân nhắc sau khi trở về, có thể bố cô sẽ không cho cô ra ngoài nữa, nên cô từ bỏ quyết định quay về.
Xét cho cùng, cô cũng không cảm thấy Diệp Sơ Hạ quá đáng, dù sao đều là đồng thuận, chỉ là cô không muốn cứ ở trong thế yếu, vả lại cơ thể cô không chịu nổi.
Dịch Nam Yên bây giờ nghi ngờ liệu ông nội Ô có đang lừa cô hay không.
Đây mà gọi là không được à?
Khí lực này rõ ràng là tràn đầy hơn cô!
Tuy Dịch Nam Yên đã quyết định, nhưng thực ra chỉ vài ngày nữa là họ sẽ rời đi, dù sao nơi này phương tiện không mấy thuận lợi, Dịch Nam Yên cũng không quen ở lại đó, ngoài người thân ra thì Diệp Sơ Hạ thực ra không có bao nhiêu kỷ niệm với nơi này, nên họ đã quay lại trường sớm.
Sở dĩ không chọn về nhà Dịch Nam Yên là vì Dịch Nam Yên cảm thấy chột dạ, không dám đối mặt với bố mình nên đã chọn một nơi khác.
Nguyên nhân chính là ở trường không có người phụ trách nên việc gì cũng thuận tiện hơn.
Trên thực tế, không chỉ Diệp Sơ Hạ, Dịch Nam Yên cũng rất có hứng thú với loại chuyện này, nhưng không giống Diệp Sơ Hạ, cô đang suy nghĩ làm thế nào để phản công.
Kỳ thực với sức lực của Diệp Sơ Hạ thì cô có thể trấn áp nàng dễ như trở bàn tay, mà Diệp Sơ Hạ cũng sợ mình quá mạnh sẽ làm tổn thương cô, nên chiếc giường giữa hai người giống như một chiến trường nơi tôi đoạt em đánh hơn, nhưng lòng dạ Diệp Sơ Hạ đen tối hơn, luôn giở trò nên cuối cùng luôn là Dịch Nam Yên bị đánh bại thảm hại.
......
............
Kỳ nghỉ này thật trọn vẹn và vui vẻ với tất cả mọi người, đến nỗi Dịch Nam Yên cũng có chút không nỡ đi khi vào học, nhưng khi cô nghĩ đến việc xin nghỉ phép vì lý do "bất khả kháng" nào đó khi đang đi học, Dịch Nam Yên ngay lập tức nhân lúc Diệp Sơ Hạ đi vắng rồi chuyển về nơi ở ban trước của mình. Khi Diệp Sơ Hạ về đến nhà, nàng nhìn thấy ngôi nhà có phần bừa bộn, thậm chí còn nghĩ rằng có kẻ đột nhập, nhưng sau khi biết sự thật, khuôn mặt của Diệp Sơ Hạ đầy dầu chấm hỏi.
Thành thật mà nói, Diệp Sơ Hạ nghĩ rằng sau này họ sẽ bắt đầu sống chung, nàng đã chuẩn bị sẵn sàng cho những xích mích giữa hai người do một số bất đồng trong cuộc sống, nhưng bây giờ mới vào học lại thôi mà cô đã chuyển đi rồi?
Diệp Sơ Hạ không nói nên lời, nàng đi vòng quanh phòng, phát hiện ngay cả đồ lót cũng không còn, nàng lập tức có chút tức giận.
Dưới ánh mắt xem kịch của Cát Tường, Diệp Sơ Hạ hắng giọng rồi gọi điện thoại.
Chờ một lúc, khi cuộc gọi sắp kết thúc thì bên kia mới bắt máy.
Dịch Nam Yên còn chưa kịp nói gì thì Diệp Sơ Hạ đã lên tiếng trước: "Hu hu... Yên Yên, nhà chúng ta có trộm đột nhập... em sợ quá... hu hu, chị ở đâu? Sao chị không có ở nhà... "
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...