[Đổi bao lâu?]
Thẩm Tử Sơ cuống đến sắp phát cáu, nhưng đầu óc cậu còn minh mẫn lắm, không đổi luôn một mạch ba ngày.
Cậu vội vàng nói trong đầu: [Đổi nửa ngày quay về cơ thể.]
[Xin chờ một chút.]
Thẩm Tử Sơ nhảy lên ghế sô pha, giả bộ ngủ. Lần này cậu học khôn rồi, nếu đổi luôn ba ngày thì sẽ đến lượt Sở Phi Ly mang cậu đi khám thú y!
Thật là mệt tim quá, đặc biệt là mỗi lúc hoán đổi giữa hai cơ thể.
Lần nữa trở về với thân thể mình, Thẩm Tử Sơ vừa mở mắt ra đã thấy gương mặt phóng đại của Trình Mục Tiêu.
Mặt mày cậu cứng đờ, suýt chút sợ toát mồ hôi lạnh: “…”
Nào biết Trình Mục Tiêu còn bình tĩnh hơn cậu, cứ như thể chẳng có chuyện gì mà chuyển đường nhìn sang nơi khác.
Bởi vụ trộm mèo mà nhiệm vụ của Thẩm Tử Sơ kéo dài ba ngày, thân thể cậu cũng ngủ ba ngày. Trước đó Trình Mục Tiêu không lo lắng là bởi Thẩm Tử Sơ chỉ ngủ một đêm, giờ cậu ngủ một mạch lâu đến thế, tất nhiên độ nguy hiểm cũng thay đổi rồi.
Vậy nên hắn vội vác cơ thể cậu đến bệnh viện.
Bác sĩ vẫn nói không tra ra vấn đề gì, có điều Thẩm Tử Sơ cứ ngủ mãi như thế thì rất có thể càng lúc càng ngủ lâu hơn. Trình Mục Tiêu vô cùng sầu lo ngồi nhìn Thẩm Tử Sơ ngủ say, sau đó bỗng không nhịn được mà tới gần.
Nhưng còn chưa kịp làm chuyện xấu xa gì thì đối phương đã tỉnh lại.
“Vừa xong cậu đến gần thế là định làm gì đấy?”
“Tớ làm cái gì được?” Trình Mục Tiêu hỏi ngược lại.
Thẩm Tử Sơ ngẫm nghĩ một hồi, nuốt câu “muốn hôn tớ” xuống. Lỡ đâu cậu đoán sai thì Trình Mục Tiêu sẽ cho rằng cậu tự luyến quá đà mất, hơn nữa tuy hay mặc đồ con gái nhưng hắn không hề cong.
Cậu rầu rĩ hỏi: “Sao tớ lại ở đây?”
“Tớ thấy cậu ngủ lâu quá nên đành cố mà đưa cậu đi khám đấy.”
Lời của Trình Mục Tiêu nghe đầy vẻ ghét bỏ, cứ như cậu là cục nợ phiền phức vậy. Thế nhưng lúc còn là mèo Thẩm Tử Sơ đã nhìn thấy bộ dạng sốt sắng của hắn, cũng biết tên này chỉ ngoài cứng trong mềm.
“Tớ không sao rồi, về nhà đi.”
“Không được!” Trình Mục Tiêu bỗng đổi sang thái độ cứng rắn.
“Vì sao?”
“Bác sĩ còn chưa khám ra bệnh của cậu, lỡ đâu cứ ngủ kiểu ấy thì biết làm sao?” Hai mắt Trình Mục Tiêu vẫn dán chặt trên người Thẩm Tử Sơ, ba phần lo lắng bảy phần sợ hãi.
“Không phải tớ dậy rồi à?”
“Ở lại đây theo dõi mấy hôm đã, nếu không có vấn đề gì thì tính tiếp.”
Vài ngày…?
Phần thưởng của cậu chỉ có ba ngày thôi!
Thẩm Tử Sơ cau mày nhưng cơ mặt vẫn đơ ra như cũ: “Vài ngày thì không được, tớ không muốn làm to chuyện để bố mẹ tớ biết. Hay là nếu mai tớ không có vấn đề gì thì chúng ta về luôn.”
Cậu đã nhượng bộ một bước, Trình Mục Tiêu chỉ có thể đồng ý.
Thẩm Tử Sơ chợt nhớ tới nhiệm vụ thăm dò của mình. Sao mà khéo vậy, phòng trọ livestream của Trình Mục Tiêu cũng ở khu đó, vậy chẳng phải hắn ở ngay gần Sở Phi Ly à?
Cậu đã thầm thích Sở Phi Ly từ rất lâu, đến giờ đã là năm ba đại học nhưng vẫn chưa từng cho ai biết cả. Một phần vì người cậu thích là con trai, phần là vì mối tình đơn phương này không thể có kết quả.
Nếu không có vụ biến thành mèo này, cậu hoàn toàn không có cơ hội ở bên Sở Phi Ly nhiều như thế.
Trình Mục Tiêu đang gọt táo bỗng thấy hai tai Thẩm Tử Sơ đều đỏ ửng, hắn kéo cái cốc trong tay cậu ra: “Áp đỏ cả mặt rồi, không nóng à?”
“… Không nóng.”
Trình Mục Tiêu cười gian sấn tới: “Đừng nói là đang nhớ ai nha?”
Hắn chỉ nói đùa như thường ngày thôi, nào ngờ Thẩm Tử Sơ bị hắn trêu ghẹo lại càng đỏ mặt hơn, phản ứng rõ ràng đang tố cáo cậu.
Đôi môi Trình Mục Tiêu mím thành một đường vòng cung, thái độ trở nên càng thêm nghiêm trọng: “… Bị tớ đoán trúng tim đen rồi hả?”
Thẩm Tử Sơ lạnh mặt: “Nói vớ vẩn gì đấy.”
Miệng Trình Mục Tiêu hơi cử động như muốn nói gì, nhưng đến cuối cùng lại im lặng.
Thẩm Tử Sơ nhìn hắn: “Nợ của nhà cậu bao giờ trả xong? Còn xoay sở được không?”
Kỳ thực nhà Trình Mục Tiêu không nghèo, trái lại còn có tài sản trên năm triệu tệ (~16,6 tỷ VND). Thế nhưng bố mẹ hắn lại quá tốt bụng, không ít lần dùng tài sản của mình để thế chấp vay tiền hộ họ hàng thân thích, kết quả người ta đi vay luôn hơn một triệu.
Nói cho chính xác thì họ mắc bệnh thánh mẫu. Họ tính toán với bạn bè rất sòng phẳng, với Thẩm Tử Sơ năm xưa cũng thế, có điều lại để cho thân thích nhà mình thoải mái lợi dụng. Lý do Trình Mục Tiêu phải mặc đồ nữ cũng là vì vậy, hắn muốn kiếm nhiều tiền trong thời gian ngắn thì chỉ có thể dùng cách này để gây chú ý mà thôi.
Hắn làm công việc này cũng đã nửa năm rồi, vậy nên Thẩm Tử Sơ vẫn luôn rất lo lắng.
Trình Mục Tiêu nửa cười nửa không nhìn Thẩm Tử Sơ: “Sao cậu quan tâm tớ thế? Thích tớ à?”
“… Sao tớ lại thích con trai được?” Thẩm Tử Sơ chột dạ lia mắt đi nơi khác.
Câu trả lời của cậu khiến sắc mặt Trình Mục Tiêu tái đi, nhưng rồi hắn lại trở lại như thường.
Hắn cảm thấy mình chỉ là một kẻ mềm yếu vô dụng, vậy nên lúc nào cũng tự bọc mình thật kín. Có đôi khi hắn vươn xúc tu ra ngoài thăm dò, nhưng vừa bị thế giới bên ngoài tổn thương, hắn sẽ rụt về ngay lập tức.
Thật yếu đuối.
Trình Mục Tiêu cố gắng tiến sát lại bên Thẩm Tử Sơ, khoảng cách của hai người bỗng trở nên rất gần.
Nhịp tim của hắn rất nhanh, nhưng trong đôi đồng tử của người đối diện lại chỉ có vô tư bình thản.
Mãi cho tới khi đối phương nhẹ xoa đầu hắn, Trình Mục Tiêu đột nhiên lùi lại, kéo giãn khoảng cách giữa họ.
“Làm gì thế?”
“Không có gì, tự nhiên nhớ đến hồi cậu còn bé dễ thương như thế mà giờ đã cao hơn tớ một chút rồi.” Thanh âm của Thẩm Tử Sơ tràn đầy hoài niệm. Cậu đã quen chung đụng với Trình Mục Tiêu như vậy, cũng không cảm thấy có gì không ổn.
Đầu óc Trình Mục Tiêu lúc này chỉ còn lại một ý nghĩ duy nhất – Thẩm Tử Sơ khen hắn dễ thương.
Tiêu rồi, trúng độc của cậu ta mất rồi.
…
Tin Thẩm Tử Sơ nằm viện nhanh chóng đến tai Đỗ Hàn, mà Đỗ Hàn biết thì tất nhiên Sở Phi Ly cũng biết.
Đêm hôm đó, cậu vừa về cơ thể mèo đã thấy Sở Phi Ly đang cúp điện thoại.
Thẩm Tử Sơ: … Cái tên Đỗ Hàn loa phường này!
Sở Phi Ly nhìn mèo con bên chân, giơ ngón tay xoa xoa nó: “Bé Bánh Nếp, đói không?”
“Meo~” – Đói!
Sở Phi Ly nhìn gương mặt tham ăn kia, mỉm cười.
Anh vốn có một cặp mắt đào hoa đa tình, khi cười khiến người ta mê đắm. Thẩm Tử Sơ ngắm đến ngây ngẩn, trống ngực thùng thùng nảy nhịp.
Cậu cong chân trước ôm lồng ngực, tim ơi đừng làm loạn nữa!
May sao Sở Phi Ly đã vào bếp, không nhìn thấy hành động y như người đó của cậu. Hôm nay trong lúc Thẩm Tử Sơ ngủ, anh đã tranh thủ ra ngoài mua một ít ức gà, mèo con hai ba tháng có thể ăn được phần thịt này, nhưng phải cắt cho thật nhỏ.
Thẩm Tử Sơ ngửi được mùi thức ăn liền quấn chân anh không rời: “Meo~” – Còn chưa chín à?
“Đợi một lúc đã, phải nấu chín hẳn.”
Thẩm Tử Sơ: Thèm quá…
Sở Phi Ly: “Đáng ra nên gọi mày là Bánh nếp tham ăn*.”
Đờ mờ!
Nét cười của Sở Phi Ly càng thêm sâu, nhưng nhớ tới Thẩm Tử Sơ còn trong bệnh viện, đôi mắt anh chợt lóe lên ánh sáng.
Anh bỗng nảy ra một ý: “Trước kia Tử Sơ nuôi mày mà, chắc hẳn cậu ấy rất muốn gặp mày.”
Thẩm Tử Sơ khựng lại.
Không phải là Sở Phi Ly muốn dẫn “mèo” đến bệnh viện thăm cơ thể cậu đấy chứ?
Sở Phi Ly cuối cùng cũng đã tìm được cái cớ để đi gặp Thẩm Tử Sơ, cứ nói là Khỏa Khỏa nhớ cậu là được?
Nghĩ tới đây, anh hưng phấn ôm mèo nhỏ dưới chân lên, thầm thì: “Mày phải làm phụ tá cho tao đấy, biết không?”
Phụ tá Thẩm Tử Sơ:???
Sở Phi Ly áp sát như thế, Thẩm Tử Sơ nhìn anh mà không biết đặt móng vuốt vào đâu. Mãi tới khi anh đặt cậu xuống rồi đổ thức ăn vào đĩa nhỏ, cậu mới ăn một chút xíu.
Hôm sau, mặt trời vừa lên, Sở Phi Ly đã cho cậu vào túi mang ra ngoài.
“Meo?” – Chúng ta đi đâu thế?
“Đến bệnh viện, thăm người cho mày ăn trước kia.”
Thẩm Tử Sơ sợ cứng cả người, cậu còn hai ngày rưỡi để đổi về cơ thể, nhưng đến lúc đó biết giải thích chuyện “Thẩm Tử Sơ” và “Khỏa Khỏa” không thể tỉnh cùng lúc như thế nào đây?
Nhìn bằng mắt thường cũng biết chiến tranh sắp nổ ra rồi…
Thẩm Tử Sơ toát mồ hôi lạnh.
Trong lúc cậu còn đang lo nghĩ, Sở Phi Ly đã mang cậu tới bệnh viện. Anh chỉ xách theo một chiếc túi, cũng không ai phát hiện trong đó có một chú mèo con.
Khi Sở Phi Ly tới phòng bệnh, Trình Mục Tiêu đang ở trong phòng.
Đây là lần đầu tiên Sở Phi Ly gặp Trình Mục Tiêu, anh không khỏi thoáng sững sờ.
Là bạn gái của Thẩm Tử Sơ sao?
Ánh mắt anh bỗng thay đổi: “Xin chào.”
Trình Mục Tiêu đã từng nhìn thấy anh, hắn hỏi: “Cậu là bạn cùng phòng của Tử Sơ à?”
Hắn vừa cất tiếng, Sở Phi Ly tức thì im lặng.
… Nam?
“Ừm, tôi đưa Khỏa Khỏa đến thăm cậu ấy.”
“Khỏa Khỏa?”
Một bé mèo con ló ra khỏi túi nhìn về phía hắn, trông đáng yêu vô cùng. Trình Mục Tiêu cũng có chút ấn tượng với nó, hắn từng thấy nó trong khu phố rồi.
“Đây là mèo cậu ấy nuôi, tôi vô tình cứu được. Tôi nghĩ hẳn là cậu ấy rất lo cho nó nên mới mang đến.”
Trình Mục Tiêu chỉ gật đầu, vừa lúc hắn định đi làm thủ tục xuất viện cho Thẩm Tử Sơ, hiện giờ có người giúp trông chừng cậu cũng tốt.
“Cậu cứ ngồi đây đi, tôi đi làm thủ tục xuất viện cho Tử Sơ.”
“… Ừ.”
Trình Mục Tiêu đi khuất, trong phòng bệnh chỉ còn lại hai người.
Sở Phi Ly cứ thế lẳng lặng ngắm Thẩm Tử Sơ.
Cậu đang ngủ rất say, cả khuôn mặt đều ửng hồng. Cậu vốn đã đẹp trai, so với ngày thường thì bộ dạng bây giờ lại bớt vài phần lạnh lẽo cô quạnh, anh nhìn đến thất thần, chậm rãi đứng lên tiến về phía cậu.
Thẩm Tử Sơ chui đầu khỏi túi, nhảy phốc lên giường.
“Khỏa Khỏa, đừng đánh thức cậu ấy.”
Thẩm Tử Sơ: “…”
Sở Phi Ly ngồi xuống bên cạnh Thẩm Tử Sơ, thận trọng hít một hơi thật sâu, dường như cả không khí xung quanh cậu cũng đều dậy lên vị ngọt.
Ánh mắt anh dần trở nên si mê, tựa như đang nói với mèo con, lại tựa như chỉ đang độc thoại: “Lúc ngủ ngoan ngoãn hơn hẳn lúc thức.”
“Meo…” Quá là đau lòng, quả nhiên cậu gai mắt tôi, còn nói ra được lời như thế nữa! Có phải cậu mong tôi mãi mãi không tỉnh lại không?
Thẩm Tử Sơ suy sụp vô cùng, tủi thân quay xoạch đi, cái đuôi nhỏ buồn bã đong đưa.
Thế nhưng Sở Phi Ly không hề hành động giống như khi ở nhà, anh không ôm lấy cậu.
Có phải anh ghét cậu không?
Thẩm Tử Sơ vừa quay đầu nhìn lại, lập tức ngây ra như bị sét đánh trúng đầu.
Thẩm Tử Sơ: … Khoan đã, sao cậu lại thấy Sở Phi Ly lén lút sờ soạng lòng bàn tay mình vậy?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...