Editor: Hạ Uyển
Beta: Diệp Song Nhi
**************
Giang Húc ở nhà với Giang Diệc ba ngày, mấy hôm sau ông không thể không đến công ty.
Đối với chuyện này Giang Diệc đã hình thành thói quen, còn phất tay ra hiệu cho Giang Húc đi nhanh đi.
Cậu muốn ở nhà làm cho xong bài tập, gần đây xảy ra quá nhiều chuyện, khoảng thời gian này cậu không động đến bài tập.
Vừa gọi video cho Tư Kinh Mặc, vừa làm bài tập có cảm giác rất tốt.
Bỏ ra khoảng chừng 5 ngày, Giang Diệc đã làm xong bài tập, lúc này cũng sắp khai giảng rồi.
Mùng mười sẽ khai giảng, Giang Húc bỏ chuyện của công ty lại, lái xe đưa Giang Diệc đến Tấn Thành.
"Nếu không thì gọi bạn trai con đến ăn một bữa cơm đi?" Giang Húc đưa Giang Diệc đến biệt thự, lúc xuống xe thì nói.
Giang Diệc ngây người một lát, rồi khiếp sợ nhìn ba mình: "Ba, ba bảo cậu ấy đến ăn cơm làm gì?"
Giang Húc nhíu mày lại: "Không phải ba đang quan tâm con ư? Muốn giúp con kiểm tra một chút, xem thử là người như thế nào.
Nếu như không được......"
"Ba về nhanh đi!" Giang Diệc rất bất đắc dĩ.
"Không phải trước đó ba đã nhìn rồi sao? Có gì đáng xem chứ, con với cậu ấy còn chưa nói đến chuyện cưới gả......"
Giang Húc nghĩ đến đây, lông mày càng nhíu chặt hơn, giọng điệu cũng nghiêm túc hơn nhiều: "Tốt nhất là vậy! Nói đến đây thì ba phải nhắc nhở con một chút, con là một Omega, con phải nhớ trong quá trình yêu đương với cậu ta......"
"Ngừng!" Giang Diệc vội vàng cắt đứt lời Giang Húc, mặt đỏ ửng.
"Con biết! Con biết mà! Ba không cần phải nói nhiều như vậy đâu!"
Giang Húc mở cửa, giúp Giang Diệc đem đồ lên lầu: "Trước đây con là Alpha, kiến thức về sinh lý mà ba dạy con khác với Omega, đoạn thời gian trước ba đã hỏi ý kiến của bác sĩ, sau khi tin tức tố của con ổn định, lần đầu tiên con phát tình sẽ......"
"Ba!" Giang Diệc suy sụp kêu lên, lỗ tai nóng rực.
"Ba có thể đổi chủ đề khác không?"
Giọng điệu của Giang Húc rất bình thường: "Đây vốn là chuyện mà con cần trải qua......" Nói đến đây, Giang Húc giương mắt lên nhìn Giang Diệc, phát hiện tai của Giang Diệc phiếm hồng, trong nháy mắt ông biết Giang Diệc đang thẹn thùng.
Ho nhẹ một chút, ông nói uyển chuyển hơn: "Được thôi, có lẽ mẹ con đã nói qua với con rồi......!Vậy những thứ này ba không nói nữa, đến lúc đó nếu con phát hiện có bất kỳ triệu chứng gì, thì phải nhanh chóng gọi điện cho ba để ba liên hệ với bác sĩ."
Giang Diệc khẽ gật đầu, đề tài này mới bị lãng quên.
Giang Húc ở lại biệt thự để ăn tối, rồi mới nhờ tài xế đưa về.
Trước khi đi, hình như Giang Húc nghĩ đến điều gì đó, bỗng nhiên quay đầu lại nhìn Giang Diệc, giọng điệu vừa trịnh trọng vừa nghiêm túc: "Đúng rồi, còn có lần đầu tiên con phát tình, không thể để cho bạn trai của con đánh dấy tạm thời đâu đấy!"
Lúc đầu Giang Diệc cũng không nghĩ đến, nhưng khi nghe Giang Húc nói vậy thì không hiểu lắm: "Vì sao ạ?"
Con mắt Giang Húc bỗng nhiên trợn to: "Chẳng lẽ con từng nghĩ vậy thật à?"
Giang Diệc lập tức cao giọng: "Đâu có! Do con không hiểu rõ......"
Giang Húc ho nhẹ hai tiếng, nói giản lược cho Giang Diệc: "Con là từ Alpha phân hóa thành Omega, cho nên lần đầu tiên con phát tình của con sẽ khác với những Omega khác.
Nếu như lúc đó có một Alpha đánh dấu tạm thời con, thì cả đời này con cũng không thể rời khỏi tin tức tố của Alpha đó.
Nói như vậy, con đã hiểu chưa?"
Giang Diệc mở to hai mắt nhìn, thực sự cậu chưa nghe nói qua bao giờ.
"Cái đó......!Xóa ký hiệu cũng không được ạ?"
Giang Húc lắc đầu, giống như nghĩ đến gì đó, lông mày của ông lại nhíu chặt: "Dù sao thì cũng không thể được."
Giang Diệc nhẹ nhàng gật đầu, không nói gì nữa, tiễn Giang Húc ra cửa.
"Trên đường chú ý an toàn, về tới nhà nhớ gửi tin nhắn cho con."
Giang Húc gật gật đầu, trước khi đóng cửa sổ xe ông còn nói: "Con phải chăm sóc tốt cho mình, có chuyện gì thì gọi cho ba hoặc mẹ con đều được."
Mũi Giang Diệc chua xót, khẽ gật đầu: "Vâng."
Nhìn chiếc xe con biến mất khỏi tầm mắt, lúc này Giang Diệc mới thong thả đi về phòng.
Câu nói trước đó của Giang Húc cứ quanh quẩn trong đầu cậu.
Sẽ ảnh hưởng cả đời ư?
Giang Diệc nghĩ đi nghĩ lại, nếu như người này là Tư Kinh Mặc, thì hình như không phải là không thể.
Nhưng nếu cậu làm vậy thật, hẳn là Giang Húc sẽ giận nhỉ?
Giang Diệc chỉ dám nghĩ đến đó thôi chứ không dám nghĩ sâu thêm nữa.
Thôi, thôi, Giang Húc mà giận thật thì đáng sợ lắm.
Cậu vẫn nên lo học cho giỏi, dù sao thì cũng đâu biết kỳ phát tình sẽ đến lúc nào.
Chuyện này cũng giống như những chuyện khác, chỉ lóe lên trong đầu Giang Diệc một cái rồi bị cậu lãng quên ngay.
Học kì 2 của lớp 11, việc học tập nặng nề hơn học kì một nhiều, vừa vào học lão Từ đã đổi chỗ cho các bạn cùng lớp.
Giang Diệc và Tư Kinh Mặc vẫn là bạn cùng bàn, chỉ là chỗ ngồi đổi từ hàng thứ hai cạnh cửa đếm ngược thành hàng cuối cùng sát bên cửa sổ, điều này không có ảnh hưởng gì đến hai người.
Năm mới thoáng qua một cái, trường bắt đầu lên lịch học để thi Olympic toán.
Vẫn giống như trước, từ thứ 2 đến thứ 6 Tư Kinh Mặc và Giang Diệc sẽ học thêm một tiết Olympic toán, cả buổi sáng thứ 7 sẽ học bổ túc.
Tất cả không có gì khác so với trước kia, nếu như nhất định phải tìm ra một chỗ khác biệt, thì có lẽ là Trương Dương không hoạt bát như trước mà thôi.
Giang Diệc và Tư Kinh Mặc chỉ biết Trương Dương đi tìm Phương Phàm mà thôi, còn sau đó xảy ra chuyển gì, Giang Diệc không hỏi, Phương Phàm cũng không nhắc tới.
Nói tóm lại thì đây là chuyện của hai người bọn họ, Giang Diệc và Tư Kinh Mặc không tiện nhúng tay vào.
Khai giảng xong, Giang Diệc và Tư Kinh Mặc trông thấy Trương Dương thường xuyên ngẩn người nhìn chỗ ngồi đằng trước.
Những bạn học khác trong lớp cũng phát hiện ra điều này, nhưng không ai đến hỏi nhiều.
Giang Diệc không muốn hỏi, trước đó cậu đã nói rất rõ ràng, còn lại thì chỉ có thể giao cho bản thân họ thôi.
Lại nói, giờ cậu không có thời gian để quản những thứ này.
Từ ngày đó trở đi, lúc Giang Húc rảnh rỗi không có gì làm sẽ gọi điện thoại hoặc gọi video cho Giang Diệc, giống như đang kiểm tra cậu.
Cuối cùng Giang Diệc có hẹn với Tư Kinh Mặc, cậu nhận được 4 5 cuộc gọi từ Giang Húc.
Giang Diệc vốn tưởng rằng vì chuyện Tống Nhân rời đi mà Giang Húc thấy không quen, sau đó cậu mới đột nhiên hiểu, Giang Húc đang lo lắng cậu và Tư Kinh Mặc sẽ làm chuyện gì đó.
Khi Tống Nhân còn ở đây, Giang Húc đâu có quan tâm gì đến chuyện yêu đương của Giang Diệc, giờ Tống Nhân rời đi rồi, Giang Húc tự nhiên sẽ đặt Giang Diệc lên vị trí quan tâm hàng đầu.
Nhất thời Giang Diệc cũng không biết nói gì cho phải, chỉ biết nặng nề mà thở dài.
Thời gian nhanh chóng trôi qua, một tháng sau, lớp học Olyimpic toán kết thúc, Giang Diệc và Tư Kinh Mặc chuẩn bị lên đường đi thi cấp tỉnh.
Chuyến này cần phải đi một tuần, lão Giả tự mình dẫn đội, ngoại trừ Tư Kinh Mặc và Giang Diệc thì Nhất Trung còn cử một học sinh khác đi nữa, nhưng học sinh này không chịu sự quản lý của lão Giả mà do giáo viên khác phụ trách.
Vì để 3 người có thể yên tâm tham gia kì thi, phòng được sắp xếp cho 3 người họ ở khách sạn đều là phòng đơn, phòng của Giang Diệc ở sát vách phòng Tư Kinh Mặc.
Nghe được tin tức này, Giang Húc không thể ngồi yên được mà gọi điện thoại cho Giang Diệc ngay: "Sao mà ở sát phòng nhau được chứ? Ba cảm thấy trường học của các con quá hào phóng đó? Đáng lẽ phải để Tư Kinh Mặc và giáo viên ở chung một phòng mới đúng chứ!!!!"
Giang Diệc: "......"
Hít sâu một hơi, Giang Diệc cảm thấy hôm nay mình phải nói rõ ràng với Giang Húc: "Ba, con đến đây để thi! Để thi đó! Không phải đến hẹn hò! Bọn con sắp thi không phải cần yêu tĩnh nhất sao? Chẳng lẽ lại bắt Tư Kinh Mặc phải ngủ chung một phòng với người lạ à?"
Giang Húc hỏi lại: "Không ngủ chung phòng với giáo viên xa lạ, chẳng lẽ ngủ cùng phòng với con à?"
Giang Diệc: "Ba!"
Giang Húc thở dài: "Haizzz.
Bỏ đi, bỏ đi, ba không quản được con."
Giang Diệc đỡ trán: "Ba lo lắng nhiều quá rồi! Con là người thế nào ba còn không biết hay sao?"
Giang Húc: "Vì ba biết nên mới lo đấy chứ."
Giang Diệc: "......"
"Thôi, thôi." Giang Diệc thở dài.
"Con tự coi mà làm, dù sao đến lúc đó nếu thằng nhóc kia bắt nạt con......"
"Còn có người bắt nạt con được à?" Giang Diệc hỏi lại.
Giang Húc suy nghĩ một lát thì thấy Giang Diệc nói rất có lý nên ông cũng an tâm, tiếp tục trò chuyện với Giang Diệc thêm vào câu nữa, bảo cậu cố gắng thi, nếu thật sự nhận được giải thưởng thì sẽ tặng cậu một món quà.
Giang Diệc không mấy hứng thú với quà cáp, điều duy nhất mà cậu muốn là Giang Húc có thể tự chăm sóc bản thân thật tốt.
Cúp điện thoại, Giang Diệc liếc nhìn đồng hồ rồi đi tắm.
Hôm nay bọn họ vừa đến khách sạn, ngày mai sẽ đi xem phòng thi, xem phòng thi rồi sẽ làm quen với trường thi, hôm sau nữa mới thực sự phải thi.
Thật ra họ chỉ cần ở đây 4 ngày, nhưng trường học thấy bọn họ bôn ba vất vả, nên cho họ thêm hai ngày nghỉ nữa.
Giang Diệc tắm xong cũng không đi tìm Tư Kinh Mặc, chỉ lên wechat nhắn cho hắn một câu rồi chuẩn bị nằm xuống giường ngủ.
Khoảng thời gian này, Giang Diệc không biết có phải là do mình học tập nhiều quá nên mệt mỏi không, mà mỗi ngày cứ có cảm giác ngủ không đủ.
............!
Bữa sáng ăn ở khách sạn, cơm nước xong xuôi thì cả đoàn người đến trường thi.
Trường học đã sắp xếp xe buýt, Giang Diệc và Tư Kinh Mặc ngồi cạnh nhau.
"Lần này chúng ta thi ở Đại học S ạ?" Giang Diệc hỏi lão Giả ở bên cạnh.
Lão Giả gật đầu: "Sao vậy, các trò định thi vào Đại học S à?" Nói xong, ông dừng lại một chút.
"Chuyện đó thì không cần phải lo, chỉ cần lần này các trò lấy được giải nhất thì có thể được cử đến Đại học S."
Giang Diệc nở nụ cười, không trả lời, chỉ nhìn Tư Kinh Mặc ngồi bên cạnh.
Mi mắt Tư Kinh Mặc hơi cử động, Đại học S là trường đại học tốt nhất ở tỉnh họ, cũng là trường Top 1 trong nước, nhưng mục tiêu của Tư Kinh Mặc không phải là nơi này.
"Không được." Tư Kinh Mặc thản nhiên nói.
Lão Giả hết nhìn Tư Kinh Mặc rồi nhìn Giang Diệc: "Chậc, chẳng lẽ muốn đến Đại học A à?"
Tư Kinh Mặc gật gật đầu.
Lão Giả gật đầu: "Vậy cũng được, dù sao thì dựa vào thành tích này của các trò, đến trường đại học nào thì cũng như nhau cả thôi.
Chỉ là lần này trong danh sách trường học được cử đi không có Đại học A."
Đương nhiên là Tư Kinh Mặc biết: "Cho nên lần này bọn em từ bỏ hạn ngạch được đề nghị."
Đôi mắt lão Giả sáng lên: "Ồ, xem ra các trò rất tự tin."
Giang Diệc chớp mắt: "Đó là đương nhiên! Đã đến thi rồi, còn không lấy được giải thưởng chắc?"
Lão Giả: "Tôi hi vọng là có hai giải."
Giang Diệc nhíu mày rồi nhanh chóng giãn ra, ho nhẹ một tiếng: "Em sẽ cố gắng!"
So với Tư Kinh Mặc, thì thành tích khảo sát lúc bình thường của Giang Diệc kém hơn một chút, không ổn định được như Tư Kinh Mặc.
Có thể lấy được giải nhất thì là do may mắn, không lấy được thì cũng là chuyện thường, Giang Diệc không để ý lắm.
Dù vậy, lão Giả vẫn cổ vũ Giang Diệc: "Có thể lấy thì phải cùng nhau lấy, đừng giữ mặt mũi cho những trường khác."
Giang Diệc bật cười vội vàng gật đầu: "Vâng!"
Xe buýt chạy vào trường học, dùng ngay dưới tòa nhà dạy học.
Giang Diệc và lão Giả xuống xe, Tư Kinh Mặc đi ngay phía sau, một mùi hương tin tức tố quen thuộc chui vào mũi của Tư Kinh Mặc.
Tư Kinh Mặc nhíu mày rồi giãn ra ngay.
Sau khi xuống xe, Tư Kinh Mặc kéo Giang Diệc lại, hạ giọng, giọng điệu hiếm khi nghiêm túc: "Cậu quên dùng bình xịt che giấu tin tức tố à?"
Giang Diệc sửng sốt một lát rồi ngửi ngửi người mình, không hiểu lắm: "Không thể nào, sáng nay tớ vừa phun mà."
Vừa dứt lời, sắc mặt Tư Kinh Mặc lập tức trầm xuống.
Hết chương 76.
(**) Nhi: không có gì ngoài ý muốn thì thứ 4 sẽ hoàn chính văn nhé m.n.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...