Editor: Hạ Uyển
Beta: Diệp Song Nhi
**************
Lần này khi Phương Phàm rời đi, Giang Diệc và Tư Kinh Mặc đã đặc biệt xin nghỉ để ra sân bay tiễn cậu ấy.
Ba mẹ Phương Phàm cũng ở đó, nhìn thấy Giang Diệc thì rất vui vẻ.
"Cảm ơn cháu nhiều lắm!" Mẹ Phương nói cảm ơn với Giang Diệc.
"Chuyện lúc trước đã xử lý xong rồi, không biết Phàm Phàm đã nói cho cháu chưa."
"Xử lý xong rồi ạ?" Giang Diệc thoáng giật mình.
Lúc này hình như Phương Phàm mới nhớ tới: "À, con quên nói với các cậu ấy."
Mẹ Phương ra vẻ trách cứ nhìn Phương Phàm: "Cái đứa nhỏ này, cũng không biết nói với bạn của con một tiếng."
Phương Phàm bất lực cười cười.
Trong nháy mắt Giang Diệc đã hiểu, đây không phải là do Phương Phàm quên, mà là Phương Phàm không muốn nhắc lại chuyện trước kia.
Giờ đây Giang Diệc đang nghĩ, nếu như không có những chuyện trước kia, có lẽ bốn người bọn họ vẫn sẽ tốt đẹp.
Trương Dương sẽ không bị người nhà trách cứ, Phương Phàm sẽ không ra nước ngoài, bọn họ cũng sẽ không cãi nhau, vẫn sẽ duy trì quan hệ tốt đẹp như lúc đầu.
Chỉ tiếc, tất cả đều chỉ là nếu như.
Chuyện đã xảy ra thì không thể thay đổi được nữa.
Cho dù là Phương Phàm hay là Trương Dương, cả hai đều vì chuyện kia mà chịu tổn thương.
Có đôi khi Giang Diệc nghĩ, dù không có những chuyện trước kia, có phải vẫn sẽ có những chuyện khác làm ảnh hưởng đến quan hệ của Phương Phàm và Trường Dương, quan hệ của hai người họ vẫn thay đổi, giữa bọn họ vẫn sẽ rạn nứt.
Không ai có thể đoán trước được những chuyện tương lai, điều duy nhất mà hiện tại bọn họ có thể làm là sống thật tốt.
Dưới ánh mắt bức bách của mẹ Phương, Phương Phàm chỉ có thể nói sơ lược kết quả phán quyết cho hai người.
Bởi vì dù sao cũng không thực hiện thành công hành vi phạm tội, cộng với việc giáo viên cầu xin tha thiết nên Phương Phàm đã mềm lòng.
Mặc dù không chịu bản án dài hơn mười năm, nhưng năm năm sau khi hắn ta ra tù vẫn đối mắt với mười năm bị giám sát, này cũng coi như hắn ta đã phải trả giá đắt rồi.
Giang Diệc nghe thì nghe vậy nhưng vẫn cảm thấy Phương Phàm quá mềm lòng.
Lúc ấy mặc dù không thành công, nhưng có nhiều mắt xích liền nhau như thế, thiếu đi cái nào thì Phương Phàm cũng sẽ chịu tổn thương.
Nhưng vào ngày như hôm nay, cậu không muốn nhắc đến những chuyện không vui kia, nên đề tài này cứ bị bỏ qua như vậy.
Mấy người hàn huyên thêm một lúc thì cả nhà Phương Phàm phải chuẩn bị qua cửa kiểm tra an ninh.
"Vậy chúng ta xuất phát thôi!" Phương Phàm cười vẫy vẫy tay với hai người.
Hốc mắt Giang Diệc nóng lên, khẽ gật đầu: "Thuận buồm xuôi gió, đến lúc đó có thời gian để quay về thì phải nói cho bọn tôi biết sớm!"
Phương Phàm bước lên ôm Giang Diệc một cái: "Được, cậu yên tâm! Cậu và Tư ca phải ở bên nhau thật tốt nhé!"
Giang Diệc gật đầu: "Chắc chắn rồi."
Phương Phàm cười, hạ giọng nói: "Vậy tớ đợi khi trở về uống rượu mừng của các cậu!"
Mặt Giang Diệc đỏ bừng lên: "Cậu nói bậy gì vậy!"
Phương Phàm cười nhưng không nói, đảo mắt qua Tư Kinh Mặc đang đứng một bên, làm một cái thủ thế cố lên với hắn.
Lần này không chỉ mặt Giang Diệc đỏ mà lỗ tai cũng đỏ nốt.
"Phàm Phàm!" Mẹ Phương kêu một tiếng.
"Vâng! Con đến ngay đây!" Phương Phàm quay đầu nói, sau đó quay đầu nhìn hai người.
"Vậy tớ đi trước nhé!"
"Chăm sóc bản thân cho tốt!" Giang Diệc nói.
"Thuận buồm xuôi gió." Tư Kinh Mặc nói.
Phương Phàm vẫy vẫy tay với hai người rồi rời đi.
Giang Diệc nhìn bóng lưng cậu ta dần xa, nước mắt vừa bị đè xuống bỗng dâng lên.
Tư Kinh Mặc không nói gi chỉ ôm bả vai Giang Diệc.
Từ sân bay về đến trường học thì đã là xế chiều.
Trương Dương thấy hai người về thì bu lại: "Tư ca, Diệc ca, các cậu đi đâu vậy?"
Đương nhiên Giang Diệc sẽ không nói sự thật cho Trương Dương, nháy nháy mắt: "Xin phép nghỉ đương nhiên là đi hẹn hò chứ còn làm cái gì nữa?"
Trương Dương phun luôn ngụm nước đang ngậm trong miệng ra ngoài.
"Thì ra các cậu xin nghỉ để đi hẹn hò?" Không biết lão Từ đã đứng sau lưng hai người từ lúc nào, ánh mắt sâu kín nhìn hai người.
Trương Dương ho một tiếng rồi trốn mất.
Tư Kinh Mặc nhíu mày, bất lực nhìn Giang Diệc
Giang Diệc bị dọa bối rối: "Lão Từ, thầy nghe em giải thích!"
Lão Từ hừ lạnh một tiếng: "Không nghe.
Ngay bây giờ, hai đứa ra ngoài đứng cho tôi, hết chiều nay cũng đừng hòng vào!"
Giang Diệc cười khổ, thở dài đứng dậy, cầm sách và bút của mình, thấp giọng nói: "Vậy xem ra hôm nay chúng ta lại tiếp tục nổi danh trên diễn đàn rồi......!
Giọng của cậu không lớn nhưng vẫn bị lão Từ nghe được.
Lão Từ cẫn thận suy nghĩ lại, đúng là có thể thành thế thật nên đổi ý giữa đường: "Thôi thôi, hai đứa đừng đứng ngoài cửa, ngoài đó lạnh lắm, đứng cuối phòng học đi."
Giang Diệc: "......!Cậu không nên lắm miệng!"
Tư Kinh Mặc thì cứ như vậy, không nói gì, còn thuận tay cầm sách giúp Giang Diệc.
Nhưng hai người chưa đứng được bao lâu, còn chưa hết tiết đầu buổi chiều, lão Giả đã gọi lão Từ ra ngoài.
Một lát sau, hai người cũng bị kêu ra ngoài, ở ngoài còn có những bạn học đã từng cùng tham gia thi Olympic toán.
Giang Diệc trong nháy mắt hiểu ra, chắc là đã có thành tích thi Olympic toán rồi!
Lão Từ còn muốn dạy tiếp, nên đành trừng mắt với Giang Diệc và Tư Kinh Mặc rồi để hai người đi theo lão Giả.
Trên mặt lão Giả là nụ cười hiếm thấy, nhìn thì còn có vài phần xuân phong đắc ý*.
(*) Xuân Phong Đắc Ý: [春風得意-Chūn fēng dé yì]:tắm mình trong gió xuân dễ chịu
Ý nghĩa: ban đầu, “xuân phong đắc ý” dùng để chỉ cảm giác đi thi mà đỗ đạt công danh, sự nghiệp phất lên.
Về sau, cụm từ này được sử dụng với nghĩa rộng hơn, ngoài thành công trong sự nghiệp còn chỉ sự mỹ mãn trong tình ái, hôn nhân; nói chung tất cả mọi lĩnh vực mà đạt được thành công thì vẫn có thể sử dụng “xuân phong đắc ý” để hình dung.
Xuất xứ:
登科後~ Đăng khoa hậu
孟郊 ~ Mạnh Giao
昔日齷齪不足誇,~ Tích nhật ác xúc bất túc khoa.
今朝放蕩思無涯。~ Kim triêu phóng đãng tứ vô nhai.
春風得意馬蹄疾,~ Xuân phong đắc ý mã đề tật,
一日看盡長安花。~ Nhất nhật khán tận Trường An hoa.
Ghi chú: Tác giả thi hỏng 2 lần, lần thứ 3 năm 796 đỗ tiến sĩ.
Giang Diệc hỏi: "Thầy Giả, lần này bọn em thi không đến nỗi tệ chứ ạ?
Lão Giả hừ, cười một tiếng: "Cái gì gọi là không tệ! Lần này chúng ta có giải đấy!"
Hai giải nhất và một giải ba toàn thành phố, chỉ riêng lớp mười một ban một của Nhất Trung đã giành được ba giải thưởng.
Hai người đạt giải nhất kia đương nhiên là Giang Diệc và Tư Kinh Mặc.
Đạt giải nhất thành phố, đồng nghĩa với việc có thể tham gia thi tỉnh.
Lần này Nhất Trung chỉ chọn được ba người, mà ban một đã chiếm hai.
Đương nhiên là lão Giả rất vui! Ông không chỉ vui mà còn vô cùng hưng phấn, thậm chí đã bắt đầu tưởng tượng có thể lấy được một giải nhất cấp tỉnh.
Giang Diệc cũng rất vui nhưng cậu hiểu rõ trình độ của mình, thành thật nói: "Em cảm thấy lấy được giải nhất cấp tỉnh thì hơi khó."
"Chẳng lẽ trò cũng không biết cố gắng?" Lão Giả nhíu mày.
"Dù sao thì tôi cũng nói trước, trò và Tư Kinh Mặc, mặc kệ là người nào cũng phải cầm được một giải nhất cấp tỉnh về cho tôi!"
Tư Kinh Mặc nhướng mày, giọng điều nhàn nhạt: "Không."
Mắt lão Giả trừng to: "Trò nói cái gì?"
Tư Kinh Mặc: 'Không phải một cái, mà là hai cái."
Lão Giả: "......"
Giang Diệc: "Hơ hơ."
Lão Giả: "Sau này trò có thể nói luôn một lần không?"
Khóe miệng Tư Kinh Mặc lộ ra một nụ cười nhàn nhạt: "Có thể.
"
Lão Giả nói thêm với hai người vài câu thì bảo họ đi trước.
Còn lâu mới tới kỳ thi cấp tỉnh, nhưng mà giờ cần phải chuẩn bị trước, đối với kỳ thi sau này, bọn họ sẽ bắt đầu học phụ đạo.
Giấy khen còn chưa được phát xuống, chỉ là lão Giả nhận được tin trước nên không nhịn được mà gọi bọn họ tới.
Theo lão Giả nói, chắc chắn cuối tuần này sẽ có giấy khen, đến lúc đó sẽ thông báo cho toàn trường.
Lúc về phòng học Giang Diệc tặc lưỡi: "Tư ca, hình như cậu tin tưởng tớ quá rồi đó?"
Tư Kinh Mặc liếc Giang Diệc: "Là do tớ có lòng tin với mình."
Giang Diệc đơ ra một lát, nhịn chưa được hai giây đã bật cười: "Được lắm! Có câu này của Tư ca, tớ cảm thấy ổn rồi!"
Tuổi trẻ tuỳ tiện, cho dù là lý tưởng hay là ước mơ, từ miệng thiếu niên nói ra sẽ rất đơn giản nhẹ nhàng.
Tất nhiên, bọn họ sẽ cố gắng chạy về hướng đó.
Người ở độ tuổi này không sợ thua cuộc, thứ duy nhất mà bọn họ sợ là không có lý do để tiến lên.
Một tuần sau trường học công bố thành tích của kỳ thi Olympic toán lần này, khiến trường học chấn động một phen.
Lão Từ vừa khen vừa nhắc nhở bọn họ không được quá đắc ý.
Lão Giả thì không giống lão Từ, bình thường ông sẽ không khen người khác, đến lúc khen thì dù là người có da mặt dày như Giang Diệc cũng chịu không nổi.
Thành tích của kỳ thi Olympic toán chỉ được bàn tán sôi nổi trong một thời gian rồi thôi, đã sắp đến cuối tuần nên rất nhiều người phải tập trung vào việc ôn tập.
Cuối cùng sau khi trường và giáo viên thương lượng với nhau, thì quyết định sau khi khai giảng học kì mới thì tiến hành huấn luyện, nhưng luyện tập lúc bình thường sẽ không giảm đi.
Mỗi tuần sau khi kết thúc tiết học môn toán, lão Giả sẽ đưa đề luyện thi Olympic cho Tư Kinh Mặc và Giang Diệc, đợi hai người làm xong thì ông sẽ đem về chấm.
Hai tuần trôi qua nhanh như chớp, rất nhanh đã tới đêm trước kỳ thi cuối kỳ.
Gần đây Giang Diệc không được tập trung cho lắm, cứ ôn tập mãi nên lực chú ý của cậu chuyển sang chuyện khác.
Kéo dài hai ba ngày, không chỉ có mình Tư Kinh Mặc nhận ra mà rất nhiên giáo viên bộ môn của ban một nhận ra.
Cuối cùng lão Từ không nhịn được nữa nên gọi hai người vào văn phòng.
Lão Từ trực tiếp đi thẳng vào vấn đề hỏi: "Gần đây các trò cãi nhau à?"
Giang Diệc trừng to mắt, không chút suy nghĩ phản bác: "Làm gì có chuyện đó, sao bọn em lại phải cãi nhau?"
Lão Từ nhìn chằm chằm Giang Diệc: "Vậy trò tỉnh táo lại đi, sao gần đây trò luôn thiếu tập trung khi học trên lớp vậy?"
Giang Diệc yên lặng, cậu cũng không biết phải giải thích như thế nào nữa.
Tư Kinh Mặc đã hỏi Giang Diệc rất nhiều lần về vấn đề này nhưng cậu không trả lời.
Mỗi lần nếu không phải chuyển chủ đề thì cũng nói đại vài câu rồi kéo Tư Kinh Mặc hôn hôn, trực tiếp chặn những lời còn lại của hắn.
Cuối cùng Tư Kinh Mặc không hỏi được gì hết, đương nhiên là lão Từ cũng không thể hỏi được gì rồi.
Lão Từ hết cách nên chỉ có thể uy hiếp: "Vậy nếu thành tích cuối kỳ của trò bị giảm xuống thì kỳ sau tôi sẽ đổi chỗ ngồi của các trò."
Toàn thân Giang Diệc cứng đờ: "Còn có chuyện này nữa ạ?"
Lão Từ trừng mắt: "Vậy trò nghĩ thành thích của mình sẽ giảm đi à?"
Giang Diệc lập tức nói: "Em chắc chắn sẽ không bị tụt hạng!"
Lúc này lão Từ mới chịu thả hai người về.
Trên đường trở về, Giang Diệc nặng nề mà thở dài: "Gần đây biểu hiện của tớ rõ ràng đến vậy à?"
Tư Kinh Mặc dừng bước, nhíu mày, rất hiếm khi nghiêm túc: "Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?"
Giang Diệc đối mắt với hắn, rất nghiêm túc mà suy nghĩ, thật ra cậu cũng không rõ lắm.
Có lẽ là do sắp thi cuối kỳ nên cậu không thể nào bình tĩnh nổi.
Đúng, chính là như vậy.
Sắp phải thi rồi, Giang Diệc không lo lắng cho kỳ thi, nhưng thi xong thì sẽ có thành tích, sau đó sẽ kết thúc một học kỳ, sẽ được nghỉ đông......!
Nghĩ tới đây, con ngươi Giang Diệc co rụt lại.
Hình như cuối cùng cậu cũng hiểu tại sao mình vẫn luôn không có tâm trạng.
Là vì kỳ nghỉ đông.
Biểu cảm trên mặt Giang Diệc bỗng nhiên rất khó coi, nghỉ đông thì đồng nghĩa với việc cậu và Tư Kinh Mặc phải tách ra một thời gian.
Vừa chia xa là đến tận hai mươi ngày, đây mới là điểm khiến Giang Diệc thấy khó chịu nhất.
Giang Diệc nhìn Tư Kinh Mặc đứng trước mặt, không che giấu sự lo lắng của mình: "Tư ca......!Chúng ta sắp phải nghỉ đông rồi."
Lần này là Tư Kinh Mặc ngây người ra, một láy sau hắn nói bằng giọng khàn khàn: "Cậu là vì được nghỉ?"
Lỗ tai Giang Diệc hơi đỏ lên.
Lông mày đang nhíu chặt của Tư Kinh Mặc thả lỏng ra, khóe miệng cong cong: "Ai nói nghỉ rồi thì không thể gặp nhau?"
Giang Diệc bỗng nhiên giương mắt: "Cậu ——"
"Tớ sẽ đi tìn cậu vào năm mới." Tư Kinh Mặc nói.
"Thành phố kế bên mà, rất gần."
Lỗ tai Giang Diệc càng đỏ hơn, đồng thời trong lòng bắt đầu sôi trào, ngòn ngọt, không, là rất ngọt.
Hết chương 67.
******
(**) Nhi: Hôm nay tính up 3c mà soạn văn xong thì muộn quá rồi, nên giờ Nhi chỉ up 1c thôi nhé.
Chiều mai bù 2c lại cho m.n.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...