Tác giả: Hữu Thỏ Hàn Giang
Edit+ beta: Blackcat2209
Vu Phinh Đình giận dữ mặt tái mét lại.
« Lạc Hàm Hàm, tôi cảm thấy cô cố tình ngó lơ tôi! » Vu Phinh Đình nghiến răng dậm chân một cái, đi lên giật kính râm của Lạc Hàm Hàm xuống, « Cô dám giả bộ ngủ! Thế nào? Bây giờ còn giả bộ không quen biết tôi sao? »
Chuyện này đúng là cô ta đã nghĩ oan cho Lạc Hàm Hàm, Lạc Hàm Hàm mơ mơ màng màng mở mắt ra, nhìn người phụ nữ khuôn mặt vặn vẹo trước mặt, ngơ ngác hỏi, « Cô vừa mới gọi tôi à? »
Sau đó cô nghi ngờ đưa tay lên chỉ vào mũi mình, ngập ngừng hỏi, « Này… Cho hỏi cô biết tôi à? »
Cơn tức giận của Vu Phinh Đình ngay lập tức bùng cháy, Lạc Hàm Hàm nói vậy là có ý gì? Hai người bọn cô là nghệ sĩ ký hợp đồng cùng thời điểm với công ty, bình thường không gặp nhau thì thôi nếu gặp thể nào cãi nhau một trận.
Bây giờ lại nói không quen biết? Định lừa ai hả?
Vu Phinh Đình cười khẩy, « Lạc Hàm Hàm, cô mau đi xuống đi, định giả vờ làm sói đuôi lớn cho ai xem hả.
Tôi còn không hiểu rõ con người thật của cô? »
« Loại người như cô cần diễn xuất không có diễn xuất, là một nghệ sĩ không có bất kỳ tác phẩm nổi bật nào? Lại còn muốn lấy vai diễn từ tay Đạo diễn Lý? Ở đó mà nằm mơ đi! Ông ấy khinh thường nhất loại nghệ sĩ không có nhân cách như cô.
Cô ngoan ngoãn biết điều nhanh chóng rời đi.
Đừng để đến lúc bị mọi người xỉ nhục mới chịu rời đi.
«
Lạc Hàm Hàm lúc này nhờ hệ thống bổ sung gấp cuối cùng cũng biết người phụ nữ đang ồn ào trước mặt là ai, cô từ từ chớp mắt, hỏi, « Vậy cô có tác phẩm nào chưa? Khả năng diễn xuất thế nào? »
Vu Phinh Đình cứng họng.
Lạc Hàm Hàm tỏ vẻ thông cảm, « Vậy cô không bằng tôi rồi, ít ra tôi còn có ngoại hình.
«
« Cô có đẹp bằng tôi không? »
Vu Phinh Đình: « … »
Dou… Double Kill.
Vu Phinh Đình tự nhìn ra được mình không xinh đẹp và quyến rũ bằng Lạc Hàm Hàm, nếu không cô ta không ghét Lạc Hàm Hàm nhất công ty.
Tất cả mọi người đều không sở hữu kỹ năng diễn xuất đều không có tác phẩm nổi bật, vậy người sở hữu ngoại hình xinh đẹp đương nhiên sẽ chiếm ưu thế.
Người như vậy chẳng lẽ không xứng bị ghét sao.
Vu Phinh Đình hận đến mức nghiến răng nghiến lợi, « Dù xinh đẹp đến đâu cũng chỉ là bình hoa di động.
Lạc Hàm Hàm dựa vào khuôn mặt của cô có tồn tại được bao nhiêu năm? Giới giải trí bây giờ thay đổi nhanh như vậy, cô sẽ không nghĩ rằng khuôn mặt của mình là bánh ngọt thơm ngon chứ? »
Lạc Hàm Hàm, « Không biết kéo dài được mấy năm dù sao tôi cũng dựa vào khuôn mặt này để nổi tiếng.
Còn cô ngay cả cơ hội cũng không có.”
Vu Phinh Đình trong lòng cảm thấy khó hiểu, nhìn Lạc Hàm Hàm bằng ánh mắt quái dị, từ khi nào cái con ngu này trở nên nhanh mồm nhanh miệng? Không giống Lạc Hàm Hàm trước kia cô ta từng biết.
Nhưng cô ta vẫn không nuốt nổi cục tức này, suy nghĩ một lúc, Vu Phinh Đình nói bằng giọng điệu mỉa mai, « Nghe nói cô cãi nhau với Tế Thanh còn đòi tách ra? Lạc Hàm Hàm, đừng trách tôi không nhắc nhở cô, loại nghệ sĩ nhỏ không có bối cảnh như cô, chỉ bằng một câu nói công ty dễ dàng đóng băng hoạt động của cô.
Đắc tội với Tế Thanh, cô không muốn tiếp tục hoạt động trong giới này sao? »
Lạc Hàm Hàm uể oải ngáp một tiếng, khóe mắt tràn ra vài giọt nước mắt trong suốt như pha lê, « Trước tiên tự lo cho bản thân mình trước đi, tôi không thể hoạt động trong giới được nữa vẫn là cây rung tiền của công ty.
Cô nhờ vào tôi mới nhận được tiền lương đấy.
»
Những gì Lạc Hàm Hàm nói đều là sự thật.
Cô ký hợp đồng với công ty nhỏ.
Mấy năm gần đây không đào tạo ra được nghệ sĩ nổi tiếng.
Dẫn đến thua lỗ.
May nhờ cô mới vớt vát lại ít vốn.
Không thì công ty sắp bị phá sản.
Thế nhưng đó chỉ là trước kia, Lạc Hàm Hàm không phải nguyên chủ, tốt bụng nuôi đám ăn không ngồi rồi lại còn bị đám sói mắt trắng bắt nạt, cô khẽ cười, « Nếu tôi ngã xuống, cô mới là người nên lo lắng nhất mới đúng.
Nếu không có tôi, công ty giỏi lắm trụ được một tháng cô thậm chí không nhận được tiền lương cơ.
«
Vu Phinh Đình đứng ngây người ra, đột nhiên hoảng sợ.
Trước đây cô ta tiêu xài phung phí số tiền mỗi tháng Lạc Hàm Hàm kiếm được, vẫn luôn cảm thấy an tâm thoải mái, hơn nữa từ trước đến nay Lạc Hàm Hàm vẫn luôn giữ im lặng chưa bao giờ oán trách.
Cho nên cô ta chưa bao giờ nghĩ về điều này, bây giờ bị Lạc Hàm Hàm vạch trần.
Vu Sính Đình mới bắt đầu hoảng sợ.
« Cô đừng có uy hiếp tôi, chẳng khác nào nói tôi không thể làm được gì khi không có cô! » Vu Sính Đình đương nhiên không vui vẻ thừa nhận mình phụ thuộc vào Lạc Hàm Hàm chu cấp.
Cô cứng cổ chột dạ nói, « Công ty không phải có một mình cô.
Cô đi rồi, tài nguyên sẽ để lại cho tôi.
Chắc chắn tôi sẽ làm tốt hơn cô! »
Lạc Hàm Hàm mỉm cười, không nói gì.
Được rồi! Vậy thì chờ xem.
Cô chắc chắn sẽ chấm dứt hợp đồng với công ty, nếu Vu Sính Đình cảm giác bản thân có khả năng làm được vậy cứ để cô ta làm thôi.
Dù sao cũng không liên quan gì đến cô
Vừa đúng lúc phía trước gọi đến số của Lạc Hàm Hàm, cô kéo vành mũ xuống, nhìn Vu Sính Đình nở nụ cười tươi như hoa, « Kính râm tặng cho cô đó, không cần phải cảm ơn.
«
Vu Sính Đình thơ thẩn trước nụ cười của cô, ngây người một lúc, khuôn mặt từ từ đỏ rực lên.
Lạc Hàm Hàm đi một đoạn, Vu Sính Đình mới nhận ra rằng vừa nãy mình bị Lạc Hàm Hàm mê hoặc, cô ta nổi giận lôi đình, ghê tởm ném chiếc kính râm xuống đất, nghiến răng nói, « Tao nhổ vào! Giả tạo, mày có điểm gì đặc biệt hơn người khác! »
Mắng thì mắng, trong lòng của Vu Sính Đình buộc phải thừa nhận rằng nụ cười ban nãy của Lạc Hàm Hàm thật sự đẹp.
Cô ta nhất định không phục.
Vu Sính Đình không cam lòng đuổi theo.
Với kỹ năng diễn xuất như shit của Lạc Hàm Hàm còn đòi thử vai? Mày thử cái shit gì? Kết quả định sẵn bị mọi người mắng chửi.
Vu Sính Đình hả hê nghĩ, chen vào đám đông chờ xem kịch hay của Lạc Hàm Hàm.
Không chỉ cô ta nghĩ thế, mà hệ thống cũng cảm thấy tý nữa thể nào Lạc Hàm Hàm cũng bị ăn chửi.
[Ký chủ, hay là… thôi.
Nhiệm vụ lần sau chúng ta cố gắng hơn cũng được.]
Hệ thống không đành lòng đứng nhìn, bắt đầu khuyên bảo ngược lại Lạc Hàm Hàm.
Lạc Hàm Hàm suy nghĩ một lúc, không có ý định giải thích vì đằng nào không thể giải thích được.
Cô quyết định lựa chọn tiến lên phía trước một bước đứng trước mặt nhân viên công tác, từ từ thoái mũ xuống.
Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo xinh xắn ẩn dưới lớp mũ từ từ xuất hiện trước mặt mọi người, xung quanh vang lên tiếng hét.
« Đây không phải là Lạc Hàm Hàm sao? Tại sao cô ta lại ở đây? »
« Không thể nào, cô ta thực sự sẽ không nghĩ rằng bản thân dựa vào kỹ năng diễn xuất tệ như trẻ mẫu giáo có thể được đoàn làm phim lựa chọn? Đây không phải là weibo cứ bám lấy ăn vạ Cố Ảnh Đế là ngay lập tức lên hot search, muốn giành vai diễn phải có năng lực thật sự? Lạc Hàm Hàm có không? Cô ta không xứng có mặt ở đây! »
« Bình hoa di động nên ngoãn ngoãn làm bình hoa đi.
Suốt ngày chiếm dụng tài nguyên công chúng thôi đi bây giờ còn muốn cướp mất cơ hội ra mắt của người khác? Bao nhiêu tân binh có khả năng diễn xuất tốt muốn nhờ bộ phim này để ra mắt.
Cái cô Lạc Hàm Hàm nay thứ nhất vừa không có tác phẩm thứ hai chưa từng giành giải thưởng, cô dựa vào thứ gì mà đi đến thư vải? Chỉ dựa với khuôn mặt này sao? »
“Ngoại hình xinh đẹp có ích gì? Tại sao vẫn chưa cút khỏi giới trí? Tôi thấy thương hại thay cho Cố ảnh đế.
Bị loại phụ nữ mặt dày vô liêm xỉ bám chặt lấy còn dai hơn cả miếng da chó.
Cho dù dùng cách nào cũng không thể thoát ra được.
Cố ảnh đế đúng là xui xẻo.”
Vu Sính Đình nghe người khác chỉ chỏ mắng chửi Lạc Hàm Hàm, cười không nhặt được mồn, cố tình đổ thêm dầu vào lửa, « Mấy người vẫn chưa biết chuyện ngày hôm qua Lạc Hàm Hàm còn cãi nhau với công ty đòi chấm dứt hợp đồng đi ăn máng khác, nghe đồn muốn đi công ty của Cố ảnh đế.
«
Cô ta tiếp tục đổ thêm dầu thêm muối, đổi trắng thay đen, « Công nhận là cô ta mặt dày thật đấy.
Còn muốn làm đồng nghiệp với Cố ảnh đế.
Đúng là dây dưa ăn vạ thành thói quen rồi.
Còn không nhìn xem mình là loại mặt hàng gì? Công ty của Cố ảnh đế thèm để ý đến cô ta sao? »
Nghe Vu Sính Đình nói, ánh mắt mọi người nhìn về phía Lạc Hàm Hàm càng ngày càng tệ hơn, trong số các nghệ sĩ ở đây có không ít người là fan của Cố Thừa Trạch, thần tượng bị sỉ nhục như vậy, không thể ngồi yên được.
« Lạc Hàm Hàm mau cút đi! Ít nhất cô cũng nên giữ lại chút thể diện, ăn vạ dây dưa với Cố ảnh đế chưa đủ sao, bây giờ còn đi đến đoàn làm phim? »
Nhân viên công tác nhìn thấy mọi người làm ầm lên như vậy cũng cảm thấy ngại.
Tuy rằng bọn họ không thích Lạc Hàm Hàm, nhưng không thể phá vỡ nguyên tác làm việc được.
Người ta đi đến đây thử vai bọn họ không thể vô cớ đuổi người ta về?
Nhân viên công tác vội vàng gọi bảo vệ đến duy trì trật tự, khuôn mặt lạnh lùng không vui nhìn về phía Lạc Hàm Hàm, giọng điệu khó chịu, « Lạc tiểu thư muốn thử vai gì? Phía sau vẫn còn rất nhiều người đang chờ.
Lạc tiểu thư tranh thủ thời gian mau chóng chuẩn bị bắt đầu đi, đừng lãng phí thời gian của người khác.
«
Thực ra bọn họ cũng cảm thấy Lạc Hàm Hàm đi thử vai chỉ tổ lãng phí thời gian, cô sở hữu kỹ năng diễn xuất gì? Dù sao cứ nhanh chóng đẩy nhanh quá trình lên sau đó đuổi đi được rồi.
Lạc Hàm Hàm ngược lại rất bình tĩnh, cứ như thể người bị mắng không phải là cô, « Chào lão sư, tôi muốn thử vai diễn trong màn thứ 3 cảnh 3… »
Cô còn chưa nói hết câu, lại bị cắt ngang, « Không lẽ cô ta định thử vai nữ 3? Chỉ dựa vào cô ta sao? Cô ta xứng sao? »
Vu Sính Đình nghe thấy liền cười lạnh, tiếp tục đổ thêm dầu vào lửa, « Đương nhiên là cô ta không xứng rồi.
Lạc Hàm Hàm có thể đóng được vai nữ phụ số ba sao? Đó vai diễn có chiều sâu.
Tôi thấy cô ta đúng là đồ mặt dày.
Còn dám nói mình muốn thử vai nữ phụ số 3.
«
Hệ thống cũng vội vàng khuyên bảo Lạc Hàm Hàm.
[ Ký chủ, cho dù chúng ta là hệ thống Nữ phụ vùng lên, không thể ăn một tiếng liền biến thành người mập, chuyện nghịch tập này có thể từ từ làm, không cần vội vàng.
Ngài suy nghĩ lại và nên chuyển sang vai diễn khác.
Vai nữ phụ số 3 thực sự vượt quá khả năng của…]
Lạc Hàm Hàm sắc mặt bình tĩnh, « Ai nói tôi muốn thử vai nữ phụ số 3? »
Giọng nói của cô không quá lớn nhưng thành công khiến cho tất cả mọi người đều yên lặng.
Dưới ánh nhìn của mọi người hoặc là chán ghét hoặc là nghi ngờ.
Chỉ thấy Lạc Hàm Hàm rất bình tĩnh vuốt tóc, sau đó từ tốn nói, « Tôi muốn thử diễn quần chúng trong màn số 3 cảnh 3 chính là vai xác chết.
«
Mọi người:???
Hệ thống:?????
WTF?!
Không để ý ánh mắt ngạc nhiên của nhân viên công tác.
Lạc Hàm Hàm nói tiếp, « Tôi chắc không hiểu sai ý chứ? Tất cả mọi người ở đây đều chờ diễn thử vai xác chết.
Hay là… người đến thử vai diễn quần chúng không cần xếp hàng? »
« À, không… » Nhân viên công tác vẫn còn chưa hết sốc, ngờ ngệch hỏi, « Cô thực sự muốn diễn vai xác chết? »
Lạc Hàm Hàm gật đầu, « Vâng.
Sao vậy? Chẳng lẽ bây giờ diễn vai xác chết cũng cần phải có yêu cầu sao? »
Cô chắc là đủ tư cách đúng không? Tìm đâu ra một cái xác chết xinh đẹp như này.
Lạc Hàm Hàm rất tự tin về khuôn mặt của mình, cô tích cử đề cử bản thân, « Thầy, tôi có diễn 108 tư thế chết khác nhau.
Lão sư thấy tư thế nào phù hợp với cảnh quay hơn? Thoải mái lựa chọn! »
Sau đó cô thực sự từ từ ngồi xổm xuống, khuôn mặt không biểu cảm nằm xuống và nhắm mắt lại, làm một cái xác chết yên tĩnh xinh đẹp.
Nhân viên công tác giật giật mí mắt, « … À, không.
Vậy cô có chắc chắn muốn đóng vai xác chết không? »
Lạc Hàm Hàm nhíu mày, xoay người lại, hoài nghi hỏi, « Là tư thế vừa nãy vẫn chưa đạt sao? Thế tư thế này được không? »
Nhân viên công tác: « … »
Có phải cô đến đây gây rối đúng không???
Mẹ nó diễn vai quần chúng là quá đủ rồi, lại còn đóng vai xác chết, cô thực sự là một nghệ sĩ sao???
[ Ahhhh kí chủ!!! Ngài mau tỉnh táo lại đi! Diễn xác chết là cái quái gì vậy! ]
[Nhưng mà nhiệm vụ chỉ nói phải nhận được vai diễn trong bộ phim < trích tiên >, không yêu cầu cụ thể nhận vai diễn nào trong phim cả.
Diễn vai xác chết cũng được coi nhận vai diễn thành công rồi.
Đúng không?]
Hệ thống: « … »
Hệ thống im lặng.
Cuối cùng hệ thống nhận ra.
[Hình như… cũng có lý?]
Lạc Hàm Hàm dang hai tay ra.
[Đúng không?]
Cho nên mới nói cô chính là chuyên gia tìm bug.
Lạc Hàm Hàm lại nhìn về phía nhân viên công tác một cách chân thành, « Lão sư xem thử tôi diễn vai xác chết này có ổn không? »
Nhân viên công tác mặt tái mét lại, nửa ngày mới rặn ra một câu, « Cũng…được.
«
Dù sao hợp lý, Lạc Hàm Hàm diễn xác chết thực sự rất đẹp, chỉ cần nằm xuống biến thành một bức tranh, nếu anh ta là đạo diện quay phim cũng nguyện ý cho Lạc Hàm Hàm một cảnh quay.
Lạc Hàm Hàm nở nụ cười, « Cảm ơn thầy.
«
Những người đang chờ xem trò hay của Lạc Hàm Hàm nhưng nụ cười đó có chút kỳ cục mang theo đắc ý giễu cợt.
« Tôi đang coi cái gì vậy? Hóa ra là đóng vai xác chết.
Lạc Hàm Hàm sa đạo đến mức nguyện ý đóng vai xác chết sao? Đừng nói bây giờ cô ta giảm nhiệt rồi nhé? »
« Giảm nhiệt càng tốt.
Tôi sớm thấy cô ta không hợp mắt rồi.
Suốt ngày chỉ biết dây dưa Cố Thừa Trạch chiếm lấy hotsearch.
Loại người này giảm nhiệt chính là đang thanh lọc giới giải trí! »
Vu Sính Đình cười đến mức trên khuôn mặt sắp nở hoa, « Trời ơi!!! Đúng là hài hước chết đi được.
Tôi đang coi cái gì vậy? Làm ầm ỉ nửa ngày trời hóa ra muốn đóng vai xác chết.
Bình hoa đóng vai xác chết.
Thật đúng là xứng đôi ha ha ha.”
« Không tồi nhe.
Hóa ra cô ta cũng biết thân biết phận.
Nói ra ngoài không có gì đáng tự hào.
Đường đường nữ hoàng chủ đề nóng lại đi đóng vai xác chết không có cảnh quay nào.
Ha ha ha! Cười chết mất thôi.
«
Lạc Hàm Hàm nghe thấy tiếng cười xung quanh, không quan tâm.
Vội vàng quay về nhà để nhận đơn hàng, mấy món đồ cô mua cho Cố Thừa Trạch sắp đến nơi.
Từ hôm nay trở đi.
Cô cuối cùng có thể ưỡn ngực tự hào nói cho mọi người biết mình cũng có một con mèo! Cô cũng là dân hót phân!
Nói mèo không đúng lắm, nhưng không sao, tóm lại không vấn đề lớn.
Lạc Hàm Hàm hài lòng đứng dậy, quay đầu định rời đi, vừa mới đội mũ lên, bị giọng nói thật thà chững chặc ngăn lại.
“Cô nương! Xin hãy dừng bước!”
Lạc Hàm Hàm bối rối quay lại nhìn.
Thấy một người đàn ông trung niên ăn mặc lịch sự hào hứng đi về phía cô.
Ánh mắt sáng rực giống như sói đói nhìn thấy xương.
Lạc Hàm Hàm cảm thấy hơi sợ hãi, cô theo bản năng định bỏ chạy, kết quả người đó tiến lên phía trước giữ cô lại, không đợi cô lôi bình xịt hơi cay trong túi xách ra, nghe thấy giọng nói kích động của người đàn ông.
« Cuối cùng tôi tìm thấy cô! »
« Cô nương.
Tôi muốn mời cô đóng vai nữ phụ số 3 trong bộ phim < trích tiên >! Nhân vật đó được tạo ra dành riêng cho cô, không ai phù hợp nó hơn cô! »
Lạc Hàm Hàm mới lôi bình xịt hơi cay ra một nửa thì dừng lại: “…”
Hả???.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...