Kể từ khi vụ việc của công ty giải trí Dương Thái bị phanh phui.
Bình luận trên mạng bị mất khống chế.
Rất nhanh sau đó, cư dân mạng đang thảo luận sôi nổi đột nhiên phát hiện ra một hot search khác.
Độ hot không kém ‘công ty giải trí Dương Thái’, chiếm vị trí top 2 hot search đang lan truyền tốc độ chóng mắt.
Tò mò bấm vào xem thử, cư dân mạng lại một lần sục sôi.
Chủ đề hotsearch thứ 2 cũng liên quan đến Lạc Hàm Hàm.
Thì ra ekip bộ phim lợi dụng độ hot ‘Dương Thái’ tung những tấm poster của Lạc Hàm Hàm.
Sau đó tiếp tục tung bức ảnh hậu trường chưa qua chỉnh sửa, weibo gần như tê liệt.
Không có gì đặc biệt chỉ là bức hình của Lạc Hàm Hàm… quá đẹp.
Người phụ nữ trang điểm tinh xảo mặc trang phục màu đỏ như lửa, tay áo dài bồng bềnh như cánh bướm, làn da trắng như tuyết, đôi môi đỏ mọng, mỗi cái nhíu mày nụ cười đều toát lên sự quyến rũ, ngay cả những sợi tóc bay trong gió tỏa ra sức hút riêng.
Đây không vẻ đẹp người trần thế mà là nàng tiên lạc xuống trần gian.
Một cái liếc nhìn xáo trộn giấc mơ bao nhiêu người.
[ Ah ah ah mẹ ơi, đây là nàng tiên tuyệt thế nào đây??? Ah ah ah tôi muốn gả cho cô ấy.
Mẹ ơi! Con gái của mẹ bị bẻ cong rồi.]
[Lầu trên làm phiền không được cướp vợ của tôi.
Vợ chỉ có thể của tôi.
Ahhhhh, vợ ơi mau nhìn anh.
Anh muốn sinh khỉ con cho em.]
[Bạn cùng phòng hỏi tôi tại khóc lóc quỳ trước điện thoại.
Tôi ném bức hình cho cậu ta nhìn.
Hừ! Bây giờ tất cả thành viên trong ký túc xá đang tranh giành vợ với tôi.
Tức giận! (nở nụ cười)]
Tất nhiên, đám anti của Lạc Hàm Hàm biết được chuyện này vội vàng chạy đến khống bình.
Cãi nhau túi bụi với fan nhan sắc của Lạc Hàm Hàm.
[Mấy người không có tam quan? Một kẻ nhân cách bại hoại như vậy cũng có fan hâm mộ.
Đúng là xã hội ngày càng suy thoái.]
[Hừ! Lạc Hàm Hàm ngoại trừ khuôn mặt ra còn thứ gì khác! Người phụ nữ rắn rết đúng là người phụ nữ rắn rết.
Vẻ bề ngoài này rất hợp với tích cách ngạo mạn của cô ta.]
[Tẩy chay Lạc Hàm Hàm!!! Tẩy chay bộ phim!!! Nếu không đuổi Lạc Hàm Hàm đi! Lúc bộ phim ra mắt tôi đánh giá 1 sao.
Đoàn phim xem xét tự quyết định đi.]
Những anti vẫn mắng chửi như thường lệ, nhưng điều khiến họ bất ngờ chính là cư dân mạng ủng hộ bọn họ giảm đi rất nhiều.
Thậm chí có nhiều người nhảy vào chửi mắng bọn họ.
[Các antifan tốt nhất nên ngậm miệng lại.
Dương Thái vẫn còn đang bị réo trên hotsearh.
Mấy người không có mắt nên không nhìn thấy? Hay là không có não nên đọc không hiểu.
Vẫn tiếp tục mắng người ta mấy người không cảm thấy mất mặt sao?]
[Chuyện của Lạc Hàm Hàm đã đảo ngược tình thế nên tôi cảm thấy không còn thú vị nữa.
Tôi im lặng liếm nhan sắc này.
Còn chân tướng sự việc ra sao tôi chẳng thèm quan tâm.
Quả nhiên khuôn mặt cô ấy quá đẹp, tôi quỳ xuống xin đoàn làm phim tiếp tục tung bức ảnh mới lên đi.]
[Vì nhan sắc của Lạc Hàm Hàm.
Tôi quyết định mua 10 vé xem phim để ủng hộ đoàn làm phim.
Mấy anti không cầm đến xem đâu.
Bọn tôi chẳng thèm để ý chút tiền vé của mấy người.]
Khi cư dân mạng đang tranh cãi nảy lửa, Lạc Hàm Hàm vừa mới ăn xong, nhận được tin nhắn của đạo diễn Lý.
Không thèm suy nghĩ ngay lập tức chia sẻ bài viết của đoàn làm phim.
Liếc sang bên cạnh thấy Cố Thừa Trạch ăn uống no nê đang ngồi liếm móng vuốt.
Nghĩ ngợi một lúc, Lạc Hàm Hàm chụp một tấm hình của Cố Thừa Trạch, đăng lên mạng.
Đăng xong, Lạc Hàm Hàm mỉm cười giơ điện thoại sang hỏi anh: “Cuồn Cuộn, nhìn thử đi?”
Cố Thừa Trạch theo bản năng ngẩng đầu lên, sau đó nhìn thấy… ảnh chế của anh.
Trong ảnh, anh nằm trên mặt đất với tư thế tao nhã quý tộc, cái bụng tròn tròn.
Vẻ mặt mãn nguyện vì vừa mới được thưởng thức miếng sashimi thơm ngon.
Lạc Hàm Hàm chu đáo ghi kìm dòng chữ bên dưới, “Không phải béo, hạnh phúc thịt.”
Cố Thừa Trạch: «??? »
Anh lúc đó rất tức giận, giơ móng vuốt lên đánh Lạc Hàm Hàm.
Anh không dám nói tiếng người, tức giận kêu meo meo.
Lạc Hàm Hàm can đoan anh đang nói không phải những từ hoa mỹ.
80% đang mắng cô.
Cô sờ sờ mũi áy náy nói: “Tôi sai rồi.
Thực ra tôi không cố ý đâu.
Chỉ là…” Cô phát hiện mấy tấm ảnh chế của Cố Thừa Trạch thực sự gây nghiện.
Hiện tại trong máy còn đang lưu mấy tấm hình chế của Cố Thừa Trạch.
Nhưng vì sợ bị cào nên cô không dám đưa cho anh xem.
Lạc Hàm Hàm cúi người xuống định bế Cố Thừa Trạch lên, phát hiện chú mèo mướp tức giận nhìn chằm chằm cô bằng cặp mắt to tròn, vẻ mặt giống như đang mắng cô.
Lạc Hàm Hàm sợ sẽ khiến Cố Thừa Trạch tức chết.
Vội vàng rời khỏi nhà hàng đi thẳng một góc hẻo lảnh không người qua lại.
« Mắng đi.
» Lạc Hàm Hàm trực tiếp lên tiếng, vẻ mặt anh dũng không chút hoảng sợ, đây có thể coi là ý thức.
Cố Thừa Trạch từ từ nâng mặt lên, vẻ mặt nghiêm túc: “…Lần sau cô có thể chụp cho tôi đẹp hơn được không?”
Lạc Hàm Hàm: «? »
Trên đầu Lạc Hàm Hàm hiện lên dấu hỏi.
Cố Thừa Trạch kêu lên một tiếng, nhảy lên vai Lạc Hàm Hàm từ trong túi lôi điện thoại của cô ra.
Thuần thục mở khóa điện thoại, lôi tấm hình vừa mới được chụp ra.
Chỉ vào cái bụng mình trong bức hình, Cố Thừa Trạch tàn nhẫn phỉ nhổ: “Lạc Hàm Hàm, cô là thẳng nam à? Nhìn thử đi, cái kỹ năng chụp hình kém cỏi cô không làm tôn nét đáng yêu của bổn miêu lên.”
Lạc Hàm Hàm sốc nặng.
Bổn… bổn miêu.
Cô kinh ngạc nhìn Cố Thừa Trạch, sau đó há hốc mồm khi thấy anh tạo dáng selfie.
Dùng bàn chân đầy lông gõ bàn màn hình điện thoại, tự gõ chữ vào.
Gõ xong, Cố Thừa Trạch chân chống nạnh.
Một chân giơ điện thoại đến trước mặt Lạc Hàm Hàm, kiêu ngạo đưa cho cô nhìn: “Để tôi cho cô xem thế nào mới nghệ thuật chân chính?”
Lạc Hàm Hàm với tinh thần khiêm tốn ham học hỏi tò mò nhìn thử, sau đó cô nhìn thấy chú mèo mướp nở nụ cười ngốc nghếch nhìn thẳng vào camera, còn dụng hiệu ứng filter má hồng kèm tai thỏ, phía bên dưới dùng font màu hồng cute, kèm theo dòng chữ “Bảo bối bạn đột nhiên xuất hiện.”
Lạc Hàm Hàm: « … »
Lạc Hàm Hàm giật giật mí mắt, biểu cảm một lời khó có nói hết.
Giống như… ông lão ngồi tàu điện ngầm xem điện thoại.jpg
“Thế nào? Đẹp chứ?” Cố Thừa Trạch nâng cằm lên, vẻ mặt đắc ý mong nhận lời khen ngợi.
Lạc Hàm Hàm: « … »
Lạc Hàm Hàm không biết từ ngữ nào để miêu tả tâm trạng hiện tại của mình.
Ngập ngừng trả lời anh: “Khá… đẹp.”
Cố Thừa Trạch đương nhiên không nhận ra trong đó có sự bối rối hoang mang.
Còn tưởng rằng Lạc Hàm Hàm ngưỡng mộ khả năng chụp hình đẳng cấp của anh.
Anh gật đầu hài lòng dạy dỗ: “Sau này phải chụp cho tôi những bức hình như vậy.
Làm cho chúng trở nên cute nhất.
Nhất định phải nổi bật khí chất độc đáo của tôi.”
Khí chất độc đáo? Khí chất tấu hề sao?
Lạc Hàm Hàm lại biến thành ông lão xem điện thoại tàu điện ngầm.
Đây đúng là đang gây khó dễ cho cô.
Bây giờ cô từ bỏ liệu có kịp không?
Không thể cầu xin được.
Cố Thừa Trạch đăng bức hình này lên, ngay bên dưới tấm hình của Lạc Hàm Hàm chụp.
Chưa đầy 1s, lượt chia sẻ và bình luận vượt 10.000.
Cố Thừa Trạch thích thú lướt bình luận.
“Ahhhh! Cuối cùng cũng đăng tấm hình chú mèo lên rồi.
Liếm liếm liếm!!!”
“Thấy Cuồn Cuộn vẫn dễ thương như vậy là mẹ yên tâm rồi.
Mong sau này đăng tải tấm hình video của chú mèo lên nhiều hơn.”
“Ha ha ha.
Lạc Hàm Hàm, lương tâm cuối cùng cô cũng trỗi dậy.
Bức hình lần này thực sự rất đáng yêu.
Lạc Hàm Hàm nếu cô bị Cuồn Cuộn đe dạo hãy chớp mắt?”
Lạc Hàm Hàm nghe thấy vậy liền im lặng, chớp chớp mắt, lén lút lau những giọt nước cay đắng trong lòng.
Quá nhiều điều bất cập.
Cô không dán than thở.
Nhưng có một vấn đề cô nhất định phải hỏi cho rõ.
Cố Thừa Trạch, anh không cảm thấy một chút xấu hổ nào khi đọc mấy bình luận này trước mặt tôi sao?
Còn nữa, vì sao bọn họ cảm thấy bức hình đó dễ thường? Còn cô chỉ nhìn thấy sự ngốc nghếch.
Lạc Hàm Hàm có chút khó thở, có lẽ chuyện này đã gây ảnh hưởng rất lớn với cô.
Hai ngày sau lúc quay tập 2 của chương trình “Nhật ký thú cưng”.
Lạc Hàm Hàm không dám đối diện chú mèo mướp chìm vào mê đắm.
Trong lúc ghi hình Lạc Hàm Hàm không được tập trung.
Ngay cả khi Cố Thừa Trạch ngậm đồ chơi muốn chơi cùng với cô, cô không phản ứng
Có lẽ phản ứng của cô quá lạnh nhạt.
Cố Thừa Trạch lo lắng ngồi xổm dưới chân cô, dụi đầu vào tay cô, khẽ kêu meo meo muốn thu hút sự chú ý của cô.
Lạc Hàm Hàm nghe được âm thanh, cúi đầu xuống nhìn, Cố Thừa Trạch ngẩng đầu lên đôi mắt to tròn ươn ướt nhìn cô, ánh mắt có chút tủi thân.
Lạc Hàm Hàm ngây người ra, đột nhiên cảm thấy áy náy.
Quả thực mấy ngày nay cô không quan tâm đến Cố Mướp Béo.
Lạc Hàm Hàm từ từ ngồi xuống, xoa đầu Cố Thừa Trạch, nói: “Ghi hình xong mẹ dẫn con đi ăn cá nướng.”
« Meo! »
Ánh mắt của Cố Thừa Trạch sáng rực lên!
PD nhanh chóng ghi lại cảnh này.
Nhìn khung cảnh ấm giữa người và mèo hiện lên trước ống quay.
Còn cả nụ cười xinh đẹp dịu dàng của Lạc Hàm Hàm, PD không kiềm chế nở nụ cười của người cha già.
Ông ấy hài lòng kết thúc công việc.
Trước khi rời đi không quên nhắc nhở Lạc Hàm Hàm: “Tiểu Lạc, đừng quên buổi ghi hình ngày mai.”
“Vâng.”
Lạc Hàm Hàm khẽ trả lời.
Cúi người bế Cố Thừa Trạch lên, rời đi.
Cô nói đi ăn cá nướng.
Cô thực sự dẫn Cố Thừa Trạch đi ăn cá nướng.
Có lẽ cảm nhận Lạc Hàm Hàm ngày thường quay trở lại nên tâm trạng tốt vùi đầu chén sách 3 bát cá.
Hậu quả buổi sáng hôm sau lúc chuẩn bị đi quay cảm thấy chóng mặt.
Nhìn anh mệt đến mức không thể mở mắt ra được.
Đôi tai cụp xuống bơ phờ.
Lạc Hàm Hàm không nỡ mang anh đi theo, đành phải để anh ở đây.
“Ngủ đi.” Lạc Hàm Hàm dỗ dành: “Dù sao tôi tham gia chương trình cho có thôi.
Nếu anh cảm thấy mệt thì ở đây chờ tôi đi.”
Cố Thừa Trạch từ từ nằm xuống, tựa cằm vào giữa hai chân, cố gắng mở to đôi mắt ra, dáng vẻ yểu xỉu.
Lạc Hàm Hàm đột nhiên cảm thấy chút đau lòng, dịu dàng xoa đầu Cố Thừa Trạch, an ủi: “Tôi sẽ cố về sớm.
Anh kiên nhẫn ngồi ở đây chờ tôi nhé.”
Cố Thừa Trạch không nói gì, yếu ớt gật đầu, có vẻ mệt.
Lạc Hàm Hàm không dám quấy rầy anh, lặng lẽ rời khỏi phòng chờ.
Cô vừa mới rời đi, Cố Thừa Trạch chậm rãi mở mắt ra nhìn theo bóng lưng của cô.
Đôi mắt mèo màu vàng sắc bén không hề sự mệt mỏi yếu ớt như lúc trước.
Lạc Hàm Hàm không hề biết chuyện này, cô một mình đi đến trường quay.
Trong phòng nam diễn viên mới đến đang trò chuyện vui vẻ với Dư Viện.
Người phụ nữ xinh đẹp ngọt ngào khẽ lấy tay che miệng lại, thỉnh thoảng lại phát ra tiếng cười giòn tan vang vọng khắp trường quay rộng lớn nghe rất chói tai.
Lạc Hàm Hàm dừng lại, thản nhiên nhìn lướt qua, đi đến chỗ ngồi của mình.
Cô vừa mới xuất hiện trong trường quay Dư Viên đã chú ý đến cô.
Cô ta không nhìn chú mèo mướp lần trước.
Dư Viện nhíu mày tỏ vẻ quan tâm: “Lạc Hàm Hàm, chú mèo cô đâu rồi?”
“Đang nằm nghỉ trong phòng.”
Lạc Hàm Hàm không thèm để tâm, nhưng Dư Viện không chịu buông tha.
Cô ta đặt chú mèo ragdoll lên bàn, vẻ mặt khó xử: “Làm như vậy không ổn đâu? Chương trình này yêu cầu mọi người phải mang thú cưng theo.
Cô để Cuồn Cuộn ở trong phòng chờ tý nữa làm sao ghi hình được?”
Nam nghệ sĩ đang có hảo cảm với Dư Viện, quay sang nhìn Lạc Hàm Hàm bằng ánh mắt khó chịu, giọng điệu có chút cứng rắn: “Lạc Hàm Hàm, lúc đi ghi hình cô đừng có cố ra mình đặc biệt Như vậy không công bằng với mọi người.
Cô mong chóng đi ra ôm con mèo đến đây.”
“Thiệu Dương, anh đừng tức giận.
Hàm Hàm chắc chắn không phải cố tình đâu.
Cô ấy không hề làm chuyện gì tỏ ra mình đặc biệt đâu.” Cô nhìn Lạc Hàm Hàm bằng cặp mắt ngây thơ, giọng điệu yếu ớt: “Hàm Hàm, nhân lúc chưa quay.
Cô mau đem Cuồn Cuộn lại đây đị.”
“Là nghệ sĩ chúng ta phải tôn trọng tổ chương trình.
Cô đừng có tùy hứng nữa.
Đừng khiến MC phải khó xử.”
Nam diễn viên tên Thiệu Dương nghe thấy vậy càng cảm thấy Dư Viện vừa tốt bụng vừa hiểu chuyện, anh ta nhíu mày, bất lực thở dài: “Dư Viện, em tâm địa quá thiện lương.” Sau đó anh ta rốt ruột nhìn Lạc Hàm Hàm: “Lạc Hàm Hàm, cô đừng làm cho bầu không khí trở nên căng thẳng.”
“Bảo cô ôm con mèo đi đến đây.
Có phải đòi lấy mạng cô đâu, cô ở đây cãi chày cãi cối làm gì?”
Lạc Hàm Hàm lười biếng mở mắt ra, đang định phản bác thì nghe được một giọng nói lạnh lùng trầm bổng phát ra từ bên ngoài phòng thu.
“Rốt cuộc ai mới là người làm cho bầu không khí trở nên căng thẳng?”
Lạc Hàm Hàm dừng lại, không thể tin được nhìn về nơi phát ra âm thanh.
Cô nhìn Cố Thừa Trạch dáng vẻ tao nhã lịch sự từ từ bước đến.
Khuôn mặt điển trai khỏe khoắn pha chút lạnh lùng.
Anh mặc chiếc áo sơ mi màu trắng giản dị càng tôn dáng người mảnh khảnh chắc khỏe của anh.
Cài cả nút áo đầu tiên càng làm tăng khí chất cấm dục lạnh lùng của người đàn ông.
Cho dù đứng trong bóng tối không che lấp ánh hào quang từ người đàn ông phát ra.
Sự xuất hiện của Cố Thừa Trạch khiến tất cả mọi thứ trong trường quay bị lu mờ.
Mọi thứ sân khấu biến thành phông nền phụ trở cho anh.
Cũng có ngoại lệ, đôi mắt sâu thẳm Cố Thừa Trạch lén nhìn người phụ xinh đẹp quyến rũ đang ngồi trong góc sân khấu, khóe môi khẽ nhếch lên.
Anh bước từng bước tiến lên phía trước, bức chân vững vàng: “Sao không nói tiếp?”
Anh tao nhã đứng lại.
Từ từ chuyển ánh mắt sang nhìn Thiệu Dương-khuôn mặt trắng bệch, vẻ mặt lạnh lùng: “Nói cho tôi biết? Ai mới là người khiến bầu không khí trở nên căng thẳng?”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...