Mở mắt một lần nữa, trước mắt đều là hình ảnh lờ mờ màu xám.
Lẽ nào đây chính là thế giới sau khi chết sao?
Nhưng khi ánh mắt và ý thức hoàn toàn thanh tỉnh, cô lại cảm thấy hình như có chỗ nào sai sai.
Chỗ này càng giống một hang động hơn.
Bốn phía đều là tường đá xám đen, diện tích hang động rất lớn, khô ráo sáng sủa, mặt đất cũng coi như là bằng phẳng, giống như được người đánh bóng.
Sau khi Sơ Niệm ngồi dậy, véo mạnh bản thân một cái.
Đau quá!
Xem ra cô chưa chết, vẫn còn sống ở thế giới tươi đẹp này.
Nhưng bị con rắn lớn nuốt sao còn có thể không chết?
Lẽ nào cô được cứu rồi?
Nhìn hang đá từng có người sinh sống này, cô liếc mắt đã nhìn thấy chiếc ba lô của mình lẻ loi nằm trong góc.
Sơ Niệm đi đến cầm ba lô lên mở ra nhìn thử, đồ vật bên trong không thiếu một thứ gì, ngoài điện thoại vệ tinh ra.
Cỏ sao vẫn tràn trề sức sống như cũ, chỉ có hơi thiếu nước.
Mà điện thoại của cô vẫn ở trong trạng thái không có sóng, giống như chết máy.
Không ngoài dự đoán, có lẽ điện thoại vệ tinh đã bị cô làm rơi ở trên sườn núi kia trong lúc sợ hãi, người cứu cô không kịp nhặt về, nên mất luôn ở đó.
Có điều còn có thể sống sót là tốt rồi.
Đặc biệt là có thể cứu cô từ trong miệng con rắn lớn như vậy, có lẽ là một anh hùng dũng mãnh.
Sơ Niệm đeo ba lô lên, muốn đi ra ngoài hang động nhìn thử ân nhân cứu mạng mình, thuận tiện hỏi đường quay về.
Khi cô đi đến cửa hang, lại trợn mắt há mồm lần nữa.
Đây căn bản không phải là một hang động bình thường, hang động này cách mặt đất ít nhất là hơn mười mét, thẳng đứng gần như thành góc vuông chín mươi độ, trên vách núi cũng không có chỗ đặt chân có thể giẫm lên để leo.
Điều này khiến cô bắt đầu nảy sinh một chút nghi ngờ với suy nghĩ mình được anh hùng cứu sống.
Đến lúc một cái đầu rắn sắc vàng lóng lánh dưới ánh mặt trời chậm rãi thò vào cửa hang.
Cửa hang có rắn lớn, Sơ Niệm chỉ có thể từng bước lùi về sau, nhìn con rắn lớn từ từ tiến vào hang động, quăng đồ quấn ở sau đuôi vào trong, rơi đúng trước mặt cô.
Thứ mà rắn lớn hất đến trước mặt cô là một con vật hình thể rất lớn, trên người phủ một lớp da lông màu nâu nhạt, thoạt nhìn giống dê, nhưng lại không có sừng dê.
Đây chính là đồ ăn nó mới săn được.
Sơ Niệm nín thở, cố hết sức giảm bớt cảm giác tồn tại của bản thân.
Mặc dù cô biết, ánh mắt con quái vật khủng bố trước mặt này vẫn luôn dừng trên người cô, không rời đi một chút nào.
Một con dê hình thể lớn như vậy, nó còn có thể nhẹ nhàng g.iết chết rồi mang đến sườn núi cao mười mét này, gi.ết chết cô chẳng phải là dễ như giết một con kiến sao?
Nhưng tại sao nó lại mang mình về hang động, mà không ăn thịt mình?
Nín thở một lúc, lại nín thở tiếp thì sẽ ngất mất.
Mặt Sơ Niệm đỏ ửng, há miệng bắt đầu hít thở.
Quả nhiên, cô vừa có động tác, rắn lớn cũng bắt đầu động.
Rắn lớn quấn lấy cô bằng phần đuôi của mình, đưa cô đến trước con dê nó săn được.
Tầm nhìn của cô nhìn thẳng vào đôi mắt trắng bệch đục ngầu sau khi chết của con dê.
Cảnh tượng này khiến Sơ Niệm không nhịn được mà bắt đầu lùi lại về sau lần nữa.
Mặc dù ở nhà cô từng nhìn thấy cha chú mổ gà giết vịt, nhưng cứ sững sờ đối mặt với đôi mắt của một con vật cỡ lớn đã chết, cô vẫn bị dọa không nhẹ.
Nhìn thấy Sơ Niệm lùi về sau, đồng tử dựng thẳng của rắn lớn lấp lóe trong nháy mắt.
Sơ Niệm phát hiện điểm này, lập tức dừng lại.
Rắn lớn dường như đang không vui.
Giây tiếp theo, rắn lớn há miệng nuốt con dê to hơn cô gấp ba lần xuống.
Sau đó lại men theo phương hướng lúc quay lại, theo vách núi trườn xuống.
Sơ Niệm hậu tri hậu giác phát hiện, thì ra không biết từ lúc nào cô đã nước mắt đầy mặt rồi, cả người đều run đến không thể kiềm chế được.
Cô phát ra tiếng nức nở ấm ức như thú con, co lại ở một góc trong hang động ôm chặt lấy mình.
Khóc một lúc, cô lấy điện thoại ra nhìn, thời gian đã là tám rưỡi sáng ngày thứ hai rồi.
Không biết trong đoàn du dịch có ai phát hiện cô mất tích không, có người báo cảnh sát không.
Hoặc là có ai nhìn thấy vết cắt cô khắc lên cây bằng dao găm quân dụng, theo dấu vết cũng có thể tìm được tung tích của cô.
Hy vọng sống sót mong manh.
Nhưng khát khao được sống nói cho cô biết không thể từ bỏ bản thân.
Không lâu sau, cửa động lại truyền đến âm thanh.
Sơ Niệm cực kỳ sợ hãi, căng thẳng nắm chặt dao găm quân dụng trong tay.
Rắn lớn lại mang một con nhỏ hơn một chút về, bên ngoài là lông tơ xinh đẹp màu trắng, rõ ràng là một con thú con.
Con thú này dán sát vào ống quần cô da trần trụi, cơ thể vẫn còn ấm, có lẽ là mới bị bắt giết không lâu.
Chóp đuôi của rắn lớn lại quét tới, lần này Sơ Niệm hét lên khua dao găm tới, dùng sức lực lớn nhất của toàn thân.
Nhưng khi dao găm hạ lên trên vảy của rắn lớn, chỗ dao găm và vảy đụng nhau xuất hiện vết nứt mắt thường có thể thấy được, nhưng cơ thể rắn lớn lại không bị tổn thương chút nào.
Vảy của rắn lớn còn cứng hơn dao găm quân dụng rất nhiều.
Phản ứng tự phòng vệ như vậy của Sơ Niệm khiến cho rắn lớn cũng ngừng lại một lúc, dường như đang không biết phải làm sao.
Nó thả cô ở một bên, nhìn cô, lại nhìn nhìn con vật không biết tên màu trắng.
Dùng đuôi cuốn dao găm lên, rạch da lông của con vật màu trắng, máu tươi tức khắc chảy ra, trong không gian tràn ngập mùi ngọt tanh nhàn nhạt.
Cứ như vậy, rắn lớn lột da con vật đó, lại cắt thành từng miếng thịt đặt ở trước mặt cô, giống như là một đầu bếp xuất sắc, thể hiện kỹ thuật dùng dao tinh xảo.
Sau đó, chóp đuôi khéo léo của rắn lớn cuốn lấy một miếng thịt, cạy miệng cô ra nhét vào.
Mùi tanh của thịt sống xông vào trong khoang miệng, cô theo bản năng nhổ ra.
Dạ dày đã lâu không được ăn gì bắt đầu co thắt, không phun ra được gì, trực tiếp nôn ra a xít dạ dày.
Đến khi cô nôn đến không còn sức lực, chỉ có thể mềm nhũn nhoài người ở đó, cô mới bắt đầu suy nghĩ.
Hàng loạt hành động của rắn lớn có phải là cho biết, cho dù là con dê màu nâu lúc nãy, hay là thú con màu trắng bị cắt thành miếng bây giờ, thực ra đều là thức ăn rắn lớn bắt cho cô, để cô ăn.
Cho dù là cô khó chịu đến trên nôn dưới tiêu chảy, rắn lớn cũng trông coi ở bên cạnh.
Đây quả thực không hợp với lẽ thường, trái ngược với nguyên tắc của động vật ăn thịt.
Nhưng cho dù như thế nào, cho đến bây giờ rắn lớn không muốn ăn thịt mình, đây chính là một hiện tượng tốt.
Nhìn thấy cô cuối cùng cũng yên tĩnh, rắn lớn lại cuốn lấy miếng thịt.
Bắt đầu công việc đút ăn một vòng mới.
Sơ Niệm hoảng sợ bò lên, lắc đầu há miệng nói: “Tôi không ăn thứ này, đừng đút cho tôi.”
Không biết có phải là động tác của cô hay lời cô nói làm cho rắn lớn hiểu được ý muốn của cô hay không, động tác của rắn lớn dừng lại.
Sơ Niệm cảm thấy mình chắc là điên rồi, vậy mà lại tính toán trao đổi với một con rắn.
Cô mở ba lô của mình ra, lấy bánh mỳ ở trong ra, xé một miếng bỏ vào trong miệng sau đó nhai rồi nuốt xuống, nhìn vào đôi đồng tử dựng đứng lạnh như băng nói: “Tôi ăn đồ ăn của con người, đồ chín.”
Cô lại chỉ miếng thịt sống, lắc đầu: “Đây là đồ sống, không ăn.”
Không biết rắn lớn có nghe hiểu hay không, nhưng nó cũng không tiếp tục ép buộc đút cô ăn nữa, tự nó ăn miếng thịt trên đất.
Chuyện này làm cho Sơ Niệm thở phào, đồng thời lại bắt đầu lo âu.
Bây giờ cô chỉ có bảy miếng bánh mỳ, một miếng lương khô, nước trong cốc chỉ còn một phần ba.
Nếu như không ăn thịt sống, lại không thể đi xuống vách đá được, cho dù rắn lớn không ăn thịt cô, cô cũng không sống nổi.
Sơ Niệm từ tốn gặm bánh mỳ, ăn được hai miếng cô gói túi lại, lại uống hai ngụm nước.
Bây giờ thiếu thốn đồ ăn, cô không biết mình sẽ bị mắc kẹt ở đây bao lâu, cần phải tiết kiệm.
Ăn vào, Sơ Niệm bắt đầu cẩn thận quan sát rắn lớn, nó rất to, ăn một con dê và một con động vật khác cũng không làm cho bụng nó gồ lên.
Nó cũng rất dài, dài đến mức cô cũng không đoán được chiều dài cụ thể của nó.
Với lại cả người nó rất là linh hoạt, thậm chí chóp đuôi có thể cầm dao để cắt thịt.
Thậm chí nó còn rất là thông minh, có thể hiểu được ý Sơ Niệm hoa tay múa chân muốn biểu đạt.
Nếu như chỉ là nhìn thấy loại động vật này trong phim tài liệu, có lẽ Sơ Niệm sẽ ca ngợi sự thần kỳ của tự nhiên.
Nếu giống như bây giờ, trong hiện thực bốn mắt nhìn nhau với một con quái vật như này, Sơ Niệm chỉ cảm thấy e rằng bản thân gặp phải một con yêu quái thành tinh rồi.
Nhìn thấy cô ăn xong, rắn lớn vây quanh cô vòng mấy vòng, lấy chóp đuôi của mình nhẹ nhàng cuốn lên cổ tay cô, mát lạnh, mang theo máu lạnh vốn có của loài rắn, giống như đeo một cái vòng tay.
Sơ Niệm cực kỳ khó chịu, lại không dám động đậy chút nào.
Mặc kệ cái lưỡi của con rắn liế.m láp qua lại trên mặt cô, giống một con chó lớn nhiệt tình.
Cuối cùng, lưỡi rắn rời khỏi mặt cô, cơ thể cô lại bị đuôi rắn cuốn lấy, mang vào chỗ sâu của hang động.
Rắn lớn rất lâu không nhúc nhích, Sơ Niệm giống như một vòng hương muỗi bị vây ở bên trong vòng rắn, mà đầu của rắn lớn ở ngay bên cạnh mình, mùi hương phun ra nuốt vào dễ ngửi lành lạnh ở xung quanh cô.
Dưới tình huống bình thường, nếu như rắn quấn chặt lấy một con vật, tất nhiên mục đích chính là muốn làm nó mất hết sức lực giãy dụa sau đó nuốt xuống.
Nhưng mặc dù con rắn lớn này quấn chặt lấy cô, lại không dùng chút sức nào.
Sơ Niệm không khỏi suy đoán, con rắn này có phải là muốn quấn lấy cô ngủ hay không.
Sơ Niệm đã ngủ mười mấy tiếng trong lúc hôn mê, bây giờ còn bị rắn lớn quấn vòng quanh trong tư thế chiếm hữu, đại não cô không có một chút ý buồn ngủ nào, chỉ có thể cứng đờ ngươi, không động đậy chút nào.
Cô không biết rắn lớn giữ cô lại rốt cuộc là vì cái gì.
Nhưng cô biết, nhất định cô phải chạy trốn!
Không biết rắn lớn đã ngủ bao lâu, vào lúc nó cuối cùng cũng buông Sơ Niệm ra.
Sơ Niệm kiên trì giữ vững chiến lược giả chết, nhắm mắt hít thở đều.
Nhận thấy mình được thả xuống mặt đất, lại đợi thêm một khoảng thời gian, lúc xác định hang động không còn bất kỳ âm thanh nào nữa, Sơ Niệm mới mở mắt ra, thăm dò ngồi dậy.
Lúc ngủ, cô nghe thấy tiếng nước rất nhỏ như có như không.
Điều này làm cho cô có một suy đoán to gan, có lẽ hang động này ngoài vách núi cửa hang bên kia, còn có cửa ra khác, chính là ở bên có nước kia.
Nắm chặt dây an toàn của ba lô, cô âm thầm cổ vũ cho chính mình, quyết định tìm nơi có tiếng nước ở đâu.
Thuận theo đường đi vào trong hang động cũng không hề rõ ràng, Sơ Niệm vẫn luôn cẩn thận vịn tường để đi.
Đi khoảng mười phút, cô thật sự là nhìn thấy ánh nước trong vắt trong hoàn cảnh mờ tối.
Bên trong hang động có một đầm nước, vì môi trường quá là u ám, không nhìn rõ đầm nước rộng bao nhiêu, nhưng có nước là có hy vọng, ít nhất cô sẽ không bị khát chết.
Sơ Niệm uống một hơi cạn nước ở trong cốc, lại rót đầy uống tiếp cảm thấy mỹ mãn, lúc này mới múc đầy nước vào cốc nước của mình bỏ vào ba lô, muốn tiếp tục tìm tìm xem ở đây có cửa ra hay không.
Cô nhặt một hòn đá nhỏ ở dưới chân lên, ném vào trong nước, sau một tiếng tõm bọt nước nổi lên liên lục.
Điều này cho biết đầm nước này rất sâu, thậm chí cô không thể bơi qua được, càng huống hồ còn không nhìn rõ rốt cuộc cái đầm nước này rộng bao nhiêu.
Sơ Niệm thu lại bàn chân muốn bước xuống nước, muốn nhảy vào nước sang bờ bên kia nhìn thử gần như là không thể được.
Cô chỉ có thể thất vọng quay về, tránh cho lát nữa rắn lớn sau khi quay về không nhìn thấy cô, lại tức giận.
Nhưng điều cô không ngờ tới là, sau khi cô đi, một cái đầu rắn lớn nhô lên từ trong đầm nước, đồng tử dựng đứng màu vàng nhìn vào bóng người ngốc nghếch tìm tòi rời đi của cô.
Mà hòn đá cô ném khi nãy vừa đúng rơi trên đầu rắn.
Đáy mắt rắn lớn tràn đầy d.ục vọng thăm dò sâu xa với cô..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...