Có xe taxi tới, Giang Dữ An vẫy tay, lên xe, động tác liền mạch lưu loát.
Thẩm Tri Ngôn trong lòng thở dài, còn chưa kịp xoay người, xe taxi “Xoát” ngừng ở trước mặt cậu, tài xế đại ca nói một tràng tiếng địa phương hỏi cậu đến nơi nào?
Thẩm Tri Ngôn sửng sốt, trả lời: “Động Tân Đình.
”
“Đi lên đi, tiện đường.
” Tài xế đại ca vẫy tay một cái.
Thẩm Tri Ngôn khom lưng nhìn về phía Giang Dữ An, người nọ thờ ơ, sườn mặt tựa hồ cũng không phản đối đột nhiên nhiều ra một người, vì thế Thẩm Tri Ngôn lại lần nữa vâng theo bản tâm, sắc mặt bình tĩnh lên xe, phảng phất thật sự chỉ là vì đáp một cái đi nhờ xe.
Bà lão làm bánh hương vị không được, nhưng nghe rất thơm, Thẩm Tri Ngôn lên xe trong không gian nho nhỏ tràn ngập một cổ nhàn nhạt nhu hương.
Tài xế cùng hành khách, không có nói chuyện, trong xe thực an tĩnh, Thẩm biết ngôn thường thường nhìn về phía Giang Dữ An ánh mắt cũng thực an tĩnh.
Trong xe mở ra đèn nhỏ màu vàng, Giang Dữ An vẫn luôn cúi đầu nhìn di động, ánh đèn dừng ở trên người hắn nhưng không nhuộm cho hắn ra một khí chất “bình dị gần gũi”.
Hắn đại khái không nhớ rõ mình, Thẩm Tri Ngôn biết, vì thế đánh mất ý tưởng chào hỏi.
Cậu hưởng thụ cuộc gặp thình lình xảy ra, làm tốt an tĩnh mà nhìn, lại không nghĩ rằng Giang Dữ An sẽ đột nhiên quay đầu, cho nên đang ánh mắt chạm vào nhau khi cậu còn ngây ngốc nhìn chằm chằm người ta.
“Ân?” Giang Dữ An nhướn một bên lông mày.
“……”
“…… Hả?”
Thẩm Tri Ngôn thập phần cứng đờ nhấc tay.
Giang Dữ An không nói chuyện, nhìn chằm chằm Thẩm Tri Ngôn vài giây, cuối cùng lạnh nhạt gật đầu một cái, đem ánh mắt đầu xoay tay lại cơ khi còn không quên nói một câu: “Đừng lại xem tôi.
”
Thẩm Tri Ngôn “Đằng” đỏ mặt, đem đầu chuyển hướng ngoài cửa sổ, cái trán chống lên tấm kính lạnh băng ý đồ hạ nhiệt độ.
Động Tân Đình không xa, mười phút xe, Thẩm Tri Ngôn lần đầu tiên hy vọng nhanh lên cùng Giang Dữ An lần sau gặp lại.
Nhưng nguyện vọng của cậu thất bại, bởi vì Giang Dữ An cùng cậu trước sau dưới chân xe, cùng một đường theo sau cậu đi tới thang máy.
Thẩm Tri Ngôn nuốt nuốt nước miếng, ngực chỉ còn nai con lại bắt đầu không nghe lời loạn nhảy, cậu cảm thấy, nếu vẫn luôn thích Giang Dữ An, cậu có ngày mắc chứng bệnh “tuần suất không đồng đều”.
Giang Dữ An đi theo phía sau cậu vào thang máy, có vết xe đổ, Thẩm Tri Ngôn không dám lại nhìn hắn, thành thành thật thật ấn thang máy, chờ phát hiện thang máy khép lại Giang Dữ An cũng không ấn, mới do dự mà hỏi hắn: “Cậu ở lầu mấy?”, khi hỏi cũng nhớ kỹ Giang Dữ An nói“Đừng lại xem tôi”, đầu cứng đờ mắt nhìn thẳng.
“Lầu một.
” Giang Dữ An đột nhiên bị bộ dạng này của cậu lấy lòng, nói cái mô lăng gì cũng được đáp án.
“A?” Thẩm Tri Ngôn hiện tại đầu trống trơn, không phản ứng lại “Lầu một” là ý tứ gì, ý tứ nghiêng đầu hỏi lại Giang Dữ An, lại nghĩ tới cái gì, thực mau quay đầu lại, nói: “Lầu một cậu đi thang máy làm gì nha?”
Sau đó cậu nghe thấy Giang Dữ An thanh âm thanh lãnh, cười nhạt một tiếng, nói: “Cùng cậu lầu một.
”
“…… Nga.
”
Thẩm Tri Ngôn cảm thấy chỉ số thông minh của mình đại khái bị chó ăn.
Cũng đại khái là bởi vì chỉ số thông minh bị chó ăn, cậu cư nhiên trở về đến nhà mới phản ứng lại, Giang Dữ An ở cách vách nhà mình! Giang Dữ An chính là em trai của Từ Khanh!
Cái này phản ứng làm cậu đột nhiên hưng phấn, ở trên giường lăn hai vòng còn chưa đủ, lại thở hổn hển thở hổn hển bò dậy, chạy đến phòng khách tiếp hai ly nước đá rót hạ.
Đi tiểu đêm Thẩm Hoài Minh nhìn cậu bộ dáng phấn khởi như vậy, hoảng sợ, hỏi cậu làm gì.
Thẩm Tri Ngôn lau lau miệng, hướng ba cậu, nói: “Ba! Con trung vé số!”
Thẩm Hoài Minh cười rộ lên, nói: “Tiểu tử ngốc, con là trong mộng trung vé số đi.
”
“Đại khái là nằm mơ đi.
” Thẩm Tri Ngôn cong cong đôi mắt.
_
_______
Lời của edit: nếu mik nhớ không lầm thì chương trước là hàng xóm nhà đối diện, tự dưng chương này ra cách cách, mik để nguyên luôn.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...