12.
Sau khi Bùi Tự và sư huynh bắt tay nhau giảng hòa, yến hội vẫn cử hành theo lẽ thường.
Trong thế giới này phân chia thành bốn giới: Tu Chân giới, Yêu giới, Ma giới và nhân gian.
Tu Chân giới bảo vệ nhân gian, Yêu giới và Ma giới hỗ trợ lẫn nhau.
Mãi cho đến ba trăm năm trước.
Ma giới bị sụp đổ rồi rơi vào vực sâu.
Tất cả ma vật bị mất đi ý thức, sau đó tràn lan ra thế gia và lạm sát người vô tội.
Tu Chân giới và Yêu giới liên thủ với nhau mới phong ấn được ma vật.
Mà nay, phong ấn đã bị yếu đi.
Nhân gian lại có dấu vết của ma vật lộng hành.
Cho nên mới có yến hội ngày hôm nay để mời Bùi Tự chung tay gia cố phong ấn.
Ta nghe tới mức díu hết cả mắt lại, những việc này đối với ta rất xa vời.
Ta nhìn chằm chằm sườn mặt đẹp như được điêu khắc của Bùi Tự.
Suy nghĩ của ta bỗng dưng trở về thời điểm ta nhặt được hắn.
13.
Ngày ta nhặt được Bùi Tự, hôm đó mưa rơi lác đác.
Trong không khí thoang thoảng mùi cỏ xanh ẩm ướt, xiêm y hắn lộn xộn.
Gương mặt dính vết m.á.u lại càng trở nên xinh đẹp hơn.
Bùi Tự nhắm nghiền hai mắt mà ta đang cầm trường k.i.ế.m đặt ngang cổ hắn, một khắc trước khi ta quyết định xuống tay thì hàng lông mi dài của hắn hơi run run.
Ngay sau đó, Bùi Tự đột nhiên mở mắt ra mang theo sát ý lạnh thấu xương.
Ta đã sớm quăng k.i.ế.m đi, ôm cổ tay áo của hắn rồi khóc thật to: "Bùi Tự, nếu ngươi mà c.h.ế.t thì ta phải làm sao đây! Hu hu hu, ngươi thật nhẫn tâm!"
Bùi Tự nhìn ta chăm chú một hồi, thấy ta khóc vô cùng thảm thiết và chân thành thì mới chầm chậm mở miệng.
"Ngươi là ai?"
Ta vừa khóc nấc vừa nói: "Hức...Ngươi không c.h.ế.t sao?! Hu hu hu, trời xanh có mắt mà! Ta là ai không quan trọng! Quan trọng là...Ngươi là ai!"
"Ngươi là thần, là hoa trong tim ta, ngươi chiếu sáng cuộc đời tối tăm của ta khiến ta cảm thấy thế giới này thật sự rất có ý nghĩa. Ta vui tới mức chạy như bay, nhảy tung tăng, thậm chí còn có thể nhảy điệu Tăng-gô trên ban công tầng 20 nữa. Bùi Tự, ngươi khiến ta ý thức được rằng...Thần thật sự tồn tại trên đời này."
14.
Ta thổ lộ tình cảm một cách mãnh liệt một hồi lâu.
Sau tai Bùi Tự lẳng lặng đỏ ửng lên.
Nhưng mà trên mặt vẫn không hề có chút xao động nào.
Thậm chí, hắn không cảm xúc mà uy h.i.ế.p ta: "Ta hận nhất là ai lừa gạt ta, nếu ngươi gạt ta thì ta sẽ g.i.ế.t ngươi ngay lập tức."
Ta gật đầu như gà mổ thóc: "Ừm ừm ừm, điện hạ yên tâm, ta là đứa bé ngoan, từ nhỏ ta đã không biết nói dối ai..."
Giọt sương trên cây âm thầm rơi xuống.
Ta lờ mờ thấy khóe môi Bùi Tự... cong lên một cái.
Sau đó ta nhìn kỹ lại thì chẳng thấy gì nữa.
15.
Bùi Tự bị thương rất nặng, ta lén đưa hắn về tông môn rồi chuyển ra sau núi chăm sóc hắn.
Ta biết được thân thế của hắn từ hệ thống.
Mẫu thân của hắn là người, phụ thân là Yêu Vương.
Mẫu thân hắn chỉ là một phàm nhân thôi mà, tình yêu như đóa hoa sớm nở tối tàn, sau đó nương hắn lập tức bị Yêu Vương vứt ra sau đầu, quên lãng bà ấy trong hậu cung.
Một năm sau, Bùi Tự được sinh ra, phàm nhân sinh ra một đứa bé nửa người nửa yêu.
Hắn không thể hóa hình, không được yêu tộc thừa nhận lại cũng chẳng thể trở về nhân tộc.
Mẫu thân của hắn chịu đựng sự tuyệt vọng và buồn bực ngày qua ngày rồi c.h.ế.t đi.
Mà hắn từ nhỏ đã nhìn thấy cảnh đó nên tính cách dần dần trở nên cực đoan.
Cuối cùng, hắn g.i.ế.t phụ thân rồi thượng vị, sau đó g.i.ế.t sạch những yêu vật từng lăng mạ mẫu thân hắn và hắn.
Thành công trở thành phản diện lớn nhất trong sách.
Nhưng mà, hệ thống vẫn chưa nói cho ta biết nguyên hình của hắn là gì?
Cho tới bây giờ Bùi Tự cũng chưa từng đề cập qua chuyện đó.
[Có phải nguyên hình của hắn là một con hổ không nhỉ?]
Ta quan sát Bùi Tự từ trên xuống dưới, hắn vẫn đang chuyên tâm bàn bạc chuyện phong ấn với những người đứng đầu của các Đại Tông Môn.
Hơn nữa, hắn còn ung dung thản nhiên nắm đầu ngón tay của ta ở dưới bàn.
Ánh mắt của ta chầm chậm nhìn xuống.
[Lúc hóa hình thì nơi đó cũng sẽ hóa hình luôn hả ta???]
Ngay lúc ta còn đang tự hỏi.
Bùi Tự bỗng nhiên rút mạnh tay về.
Chén trà bị lực của hắn làm cho nghiêng ngả rồi phát ra tiếng vỡ vụn thanh thúy.
Hắn khẽ vung tay áo, mặt không đổi sắc mà thay cốc trà mới.
Ta lại chú ý thấy mang tai của hắn đỏ tươi.
16.
Bùi Tự hẹn các Đại Tông Môn một tháng sau gặp lại rồi cùng nhau củng cố phong ấn.
Nhưng vào một ngày, phong ấn đột nhiên bị yếu đi phân nửa, ma vật xuất hiện mạnh mẽ san bằng thôn trang lân cận.
Các Đại Tông Môn nhận được tin tức đều nhao nhao phái người đi điều tra ma vật.
Khi nhận được truyền âm của Chưởng môn sư huynh thì ta đang làm mì trường thọ cho Bùi Tự.
Hôm nay là sinh nhật của Bùi Tự.
Không dễ dàng gì mới làm được một chén mì trường thọ.
Bùi Tự hơi cong khóe miệng: "Xem ra có thể ăn được nhưng chắc chỉ ăn được một lần, đúng không?"
Ý của hắn là ăn vào lập tức may mắn nhưng mà ăn được một lần là sao?
Ta đang muốn giáo huấn hắn thì trong đầu vang lên âm thanh của chưởng môn sư huynh.
"Ngày phong ấn hoàn toàn biến mất không xa, phải thực hiện kế hoạch sớm. Ngưng Nhi, muội cứ kể lại cặn kẽ mọi việc cho Bùi Tự nghe trước đi."
Khi ta và Bùi Tự tới nơi gần Ma Uyên thì các Đại Tông Môn đã rơi vào thế hạ phong.
Ma khí ngập trời, ma vật ùa lên, nhiều vô số kể.
Mấy vị sư huynh sư tỷ bình thường đối xử rất tốt với ta đều bị vây khốn, họ đang cắn răng chống cự.
Áo bào trắng của họ đã bị vấy bẩn, vết m.á.u loang lổ.
Sắc mặt họ tái nhợt nhưng chưa từng lui về phía sau, họ vẫn luôn cố gắng bảo vệ người phàm ở chính giữa.
Thì ra việc này hoàn toàn không xa vời với ta.
Ta hốt hoảng suy nghĩ, bất kể là thế giới của ta hay thế giới này thì không hề thiếu những tai họa như bây giờ.
Những thảm họa thiên nhiên hoặc do con người tạo nên chưa từng dừng lại.
Đối với chúng ta, có lẽ chúng ta phải chờ tới khi tai họa tới gần trong gang tấc thì mới ý thức được bản thân mình đang cùng một nhịp thở với vạn vật.
Mới ý thức được mỗi một người được sinh ra trên đời đều phải có trách nhiệm với thế giới này.
Biết rõ được trách nhiệm của mình mới là sự khởi đầu của một con người; thực hiện trách nhiệm của mình đó chính là lúc trưởng thành.
Đầu vừa nghĩ xong thì cơ thể lập tức cầm k.i.ế.m lao lên.
17.
Những ma vật vừa mới xuất hiện trên nhân gian chẳng qua là những ma vật cấp thấp.
Nhưng từ khi phong ấn yếu hẳn đi thì những ma vật xuất hiện sau đó càng lúc càng mạnh.
Nhị sư tỷ hô to: "Sư muội cẩn thận!"
Nhóm ma vật tựa như được sinh ra suy nghĩ một lần nữa, thế mà chúng nó học được cách hợp tác cùng nhau đánh lén
Ví dụ như ngươi xoay người, sau lưng sẽ lộ ra yếu điểm. Trong thời điểm mấu chốt, Bùi Tự khẽ nắm cổ tay ta rồi ôm ta vào lòng.
Mùi hương nhàn nhạt của cây tùng.
Bùi Tự hô lên một tiếng đau đớn.
[Hệ thống kiểm tra thấy phản diện đau lòng vì ký chủ, giá trị công lược +5%.]
Hệ thống báo tin vui bên tai ta: [Chúc mừng, chúc mừng kí chủ, giá trị công lược trước mắt đã được 96%, ngày cô về nhà không còn xa rồi.]
Chờ một lát, đau lòng vì ta?
Ta ở trong lòng Bùi Tự, ngẩng đầu lên vừa khéo đụng trúng ánh mắt của hắn.
Không phải người bị thương là hắn sao?!
Mọi người ơi, mọi người ơi, hình như phản diện có hơi đáng yêu đúng không...
Ánh mắt ta chạm nhau, sự vỗ về trong mắt Bùi Tự cứ quanh quẩn trong đầu ta.
Trái tim ta đột nhiên đập như đánh trống, thỉnh thoảng còn bị lạc nhịp nữa chứ.
18.
Viện quận lục tục đi tới đủ, ma vật bị tiêu diệt toàn bộ.
Sau khi trấn an người phàm bị ma vật hù dọa xong, các sư huynh và sư tỷ ùa tới trêu chọc ta và Bùi Tự.
"Thì ra chưởng môn sư huynh nói thật nha."
"Tiểu sư muội lừa chúng ta ác quá, nói cái gì mà xuống núi du hành thì ra là lén lút tìm đạo lữ."
Nhị sư tỷ kéo ta sang một bên, ánh mắt lo lắng: "Hắn đối xử với muội tốt không?"
Ta gật gật đầu.
Cẩn thận ngẫm nghĩ lại những tháng ngày trong ba năm nay, ta tựa như thật sự rơi vào lưới tình vậy.
Bùi Tự là người miệng cứng lòng mềm, chưa từng để ta chịu bất cứ uất ức nào.
Bây giờ, mắt thấy ngày công lược thành công không còn xa, ta lại có hơi hốt hoảng.
Tất cả mọi chuyện sắp kết thúc rồi sao.
Nghĩ đến cái ôm đầy hương tùng kia, cổ họng ta cứng lại, vội vàng muốn xem xét vết thương sau lưng Bùi Tự: "Cho ta xem."
m thanh Bùi Tự trầm thấp: "Phải xem ở đây à?"
[Mẹ nó, tên nhóc này bắt đầu biết trêu ghẹo bà đây rồi.]
Xem ra tâm trạng hắn tốt lắm.
Ta trừng mắt nhìn hắn, không thèm phân trần nữa mà đi về phía sau lưng hắn.
Y phục ngay chỗ bị ma vật tấn công lúc trước đã rách tan tành, lộ ra phần lưng đầy cơ bắp của hắn.
Không ngờ miệng vết thương đã khép lại rồi, tấm lưng trơn bóng như ngọc.
Ta nhịn không được mà sờ sờ lên đó một cái.
[Phải nói là xúc cảm quá tốt rồi.]
m thanh Bùi Tự khàn khàn: "Sờ thích lắm sao?"
Ta rút mạnh tay về: "Ai muốn sờ ngươi chứ! Ta chỉ muốn xác nhận xem miệng vết thương của ngươi có lành hay không thôi? Ai ngờ vết thương của ngươi mau lành đến vậy."
Có thể là do mặt trời làm chói mắt, ta thấy phần y phục dính vết m.á.u có hơi hơi tỏa ra kim quang.
Bùi Tự cười nhẹ một tiếng, ta nhanh chân chạy về bên cạnh Nhị sư tỷ, không thèm quan tâm đến hắn nữa.
Chưởng môn sư huynh phía sau hắn không nói được lời nào, chỉ đứng đó, vẻ mặt có hơi đăm chiêu.
19.
Một trong những thứ để phong ấn Ma Uyên lại lần nữa có một gốc tiên thảo Bồng Lai không tìm được.
Tiên thảo Bồng Lai sống ở nơi cực hàn, trăm năm mới có thể kết được một gốc cây mà một khi gốc cây mới mọc lên thì gốc cũ sẽ lập tức héo tàn.
May mà lúc này vừa đúng lúc hoa nở.
Chưởng môn sư huynh dẫn theo một nửa người trong sư môn đi tìm tiên thảo Bồng Lai, một nửa kia thì canh giữ ở phụ cận Ma Uyên, phòng ngừa ma khí bạo loạn.
Ta và Bùi Tự đều bị giữ lại.
Ngày Tết nguyên tiêu, thôn dân trong xóm mời chúng ta tham dự hội đèn lồng.
Ánh mặt trời dần lui đi, hoa đăng đã treo lên cao.
Ta nhìn hoa văn phức tạp được điêu khắc trên những chiến đèn ở Trích Tinh Lâu, trong lòng không khỏi cảm thán.
[Má ơi, làm đèn gì mà đẹp dữ vậy, đẹp dữ thần luôn.]
Bùi Tự nhìn theo tầm mắt của ta, gương mặt hắn dưới ánh đèn cũng dịu dàng thêm vài phần: "Thích à?"
Ta còn chưa kịp phản ứng thì hắn đột nhiên phi thân lên trên đỉnh Trích Tinh Lâu.
Mọi người lập tức lên tiếng hô hoán.
"Đèn ở Trích Tinh Lâu năm nay được tháo xuống sớm vậy hả?"
"Không đâu, là các vị tiên nhân kia..."
"Hèn, hèn gì...Sớm biết mấy vị tiên nhân thích những thứ này thì ra đã điêu khắc nhiều chút rồi."
Đây là phong tục địa phương.
Nam tử tháo hoa đăng đầu tường để thể hiện tấm lòng mình, Trích Tinh Lâu cao nên mọi năm nơi đó vẫn là nơi được tháo xuống trễ nhất.
Không ngờ năm nay Bùi Tự đã làm trước tiên.
Bùi Tự vững vàng đáp xuống đất, lập tức có người buôn bán cầm bút lông xông tới.
"Tiên nhân, có thể viết nguyện vọng của mình trên hoa đăng, thành tâm ước nguyện thì sẽ thành sự thật..."
Nguyện vọng của phàm nhân đều do tiên nhân thực hiện.
Vậy nguyện vọng của tiên nhân sẽ do ai thực hiện đây?
Người buôn bán kia nói đến phần sau cũng có hơi xấu hổ, gãi đầu cười "ha ha": "Viết vài câu chúc tốt đẹp cũng được."
Dựa theo tính tình Bùi Tự, ta không nghĩ hắn sẽ để ý tới mấy thứ này.
Không ngờ hắn đưa tay nhận bút lông, sau đó viết gì đó lên đèn với vẻ mặt cực kỳ trịnh trọng.
Ta tò mò nghiêng đầu sang nhìn, sau khi nhìn thấy mấy chữ viết thì giật mình tại chỗ.
Chữ viết trên hoa đăng vừa mạnh mẽ vừa có lực: "Tiết Ngưng, Bùi Tự. Nơi nào bình yên, nơi đó là nhà của ta."
20.
Cùng lúc đó, âm thanh nhắc nhở của hệ thống liên tục vang lên.
[Giá trị công lược +1%].
[Giá trị công lược +3%].
[Hệ thống nhắc nhở: Giá trị công lực đã đạt tới 100%, rời khỏi thế giới nhiệm vụ thì có thể sống lại ngay lập tức. Mời ký chủ lựa chọn: Có rời khỏi thế giới nhiệm vụ hay không?].
Ta ngơ ngác không phản ứng được.
[Mời ký chủ lựa chọn: Có rời khỏi thế giới nhiệm vụ hay không?]
Bùi Tự chăm chú nhìn ta.
Khóe môi của hắn hơi hơi cong lên, gương mặt là vẻ dịu dàng trước giờ chưa từng có.
Giống như đang chờ ta đáp lại.
Ta miễn cưỡng nặn ra một nụ cười còn khó coi hơn khóc.
[Giá trị công lược một trăm phần trăm, Tiết Ngưng, đây là lúc phải rời khỏi thôi.]
[Chỉ là tên đàn ông thối thôi mà, có gì mà không nỡ?]
[Quay về thế giới của mình, lúc đó muốn đàn ông kiểu gì mà không có?]
Ta hít sâu một hơi, vừa tính trả lời hệ thống.
Hệ thống bỗng nhiên phát ra âm thanh cảnh cáo sắc bén: [Kiểm tra thấy có sai lệch, kiểm tra thấy có sai lệch. Ý đồ công lược đã bị phản diện phát hiện, hệ thống sẽ bị loại bỏ sau năm giây.]
A?
[5...Ký chủ, là tôi có lỗi với cô, lúc trước tôi không cẩn thận đã đưa thuật Độc Tâm cho phản diện rồi!]
[4...Ký chủ đừng lo lắng, tôi bị loại bỏ thì thuật Độc Tâm cũng sẽ tự nhiên mất hiệu lực. Cô chỉ cần ngăn cản Bùi Tự hắc hóa, ngăn cản tai họa cho nhân gian là được, đến lúc đó tôi sẽ tới tìm cô!]
[2...Ký chủ bảo trọng nha! Ký chủ...Cô nhớ là mảng nhỏ quan trọng nhất nha, tôi nhất định sẽ trở về tim...404 lỗi không tìm thấy!!!]
Sau đó là một dòng điện và âm thanh "xẹt xẹt" xảy ra, ta và hệ thống chính thức mất liên lạc.
Ta trợn mắt há hốc mồm.
Sau lưng ta, hoa đăng đã rơi xuống đất, lập tức vỡ tan tành.
Ta quay đầu, vì đứng ngược sáng nên gương mặt Bùi Tự trở nên mơ hồ, âm thanh lạnh còn hơn băng: "Tiết Ngưng, nàng muốn đi đâu?"
21.
Hệ thống c.h.ó c.h.ế.t này, ta ¥%#¥¥#%¥%&...
Ta ra vẻ nghi ngờ: "Cái gì đi đâu? Điện hạ, ta vẫn luôn ở đây, có đi đâu đâu."
Bùi Tự cười lạnh, kéo ta trở về tẩm điện.
Hắn cởi túi tiền bên hông ra: "Không phải do nàng tự tay làm nhưng cũng do nàng tự tay đeo lên."
"Tiết Ngưng, ta đối xử không tốt với nàng sao?"
Hắn bỗng dưng trở nên hung ác, dùng lực bóp chặt cằm của ta: "Thì ra lời yêu thích của nàng chỉ là gạt ta, chỉ vì công lược ta mà thôi. Vì nàng muốn về nhà, đúng không?"
Ta đau tới mức rớt nước mắt: "Không sai, lúc đầu là thế nhưng ta..."
Sau này, chẳng biết từ khi nào, ta đã thật sự quan tâm Bùi Tự.
Ta không thể thuyết phục bản thân rời đi nên vốn muốn nói với hệ thống sẽ ở lại đây.
Đuôi mắt Bùi Tự phiếm hồng, gằn từng chữ: "Ta sẽ không tin tưởng ngươi nữa đâu, đồ lừa đảo."
Hắn buông ta ra rồi bố trí một trận pháp trong tẩm điện.
Không có sự cho phép cửa hắn, ta sẽ không thể bước ra khỏi đây nửa bước.
Tay phải của hắn nắm chặt gì đó trong không trung, sau đó trường k.i.ế.m phá không mà lao đến.
Hắn lật cổ tay một cái, một sợi gì đó như sợi tóc rơi xuống đất.
Ta run run rẩy rẩy: "Đây là..."
"Tơ tình."
Bùi Tự cười vô cùng khoái trá: "Không có tơ tình thì ta sẽ không có bất cứ tình cảm nào với ngươi cả. Tiết Ngưng, cuối cùng thì ngươi không lừa được ta nữa rồi."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...