Bộ mặt thật của Nghiêm Kỷ rốt cuộc đã bị người khác nhìn thấu, sự tủi thân của mình từ trước đến nay cũng được người khác biết đến.
Nước mắt của Mộc Trạch Tê như hồng thủy vỡ đê tuôn ra: “Ừm, ừm! Đúng thế! Nam Nam, cứu…”Không chờ Mộc Trạch Tê nói xong, một đôi tay còn đọng nước thình lình xuất hiện, rút điện thoại của Mộc Trạch Tê đi.
Mộc Trạch Tê đã hoàn toàn tuyệt vọng, cả người lạnh đi, cô vừa định quay người.Thì bị Nghiêm Kỷ đè lên ghế sofa, "A!" Mộc Trạch Tê bị ném xuống ghế sofa êm ái, không khỏi kêu lên một tiếng.Nghiêm Kỷ chống một tay xuống ghế sofa, thân hình cao thẳng như lồng giam bao phủ hoàn toàn Mộc Trạch Tê ở dưới thân.Mộc Trạch Tê nằm ngửa nhìn Nghiêm Kỷ, tim đập điên cuồng.Nghiêm Kỷ phát hiện có gì đó không đúng nên liền nhanh chóng từ phòng tắm đi ra, trên người chỉ quấn khăn tắm trên eo, hơi nước còn đọng trên người thuận theo đường cơ bụng rõ nét chảy xuống, thấm vào chỗ sâu trong khăn tắm."Alo, tôi là Nghiêm Kỷ." Nghiêm Kỷ nhận điện thoại, đôi mắt hoa đào hẹp dài nheo lại càng thêm sắc bén, nguy hiểm.
Ngón tay thon dài đặt bên môi mỏng, làm dấu “suỵt”, cảnh cáo Mộc Trạch Tê.Nghiêm Kỷ không thích cô tiếp xúc với La Nam Nam, với tính tình của anh không biết sẽ làm ra chuyện gì.
Mộc Trạch Tê không dám lộn xộn, nếu không thì liên lạc giữa mình và La Nam Nam sẽ bị chặt đứt.Theo như kinh nghiệm xem qua vô số phim truyền hình và tiểu thuyết của La Nam Nam, nếu đột nhiên không có tiếng nói nữa thì thông thường đều là đã xảy ra chuyện.
Nghe thấy giọng nói của nam chính, cô ấy cũng cảm thấy căng thẳng.Trước khi La Nam Nam xuyên sách, tốt xấu gì cũng là người xem qua Phổ Pháp Lan Mục nhiều năm, biết không thể làm “người bị tình nghi".Cô ấy nhanh chóng bình tĩnh lại, giả bộ hiền hoà nói: "Ơ, hóa ra là Nghiêm Kỷ à.
Vừa nãy mới nói chuyện với Trạch Tê chưa tới hai câu, sao bỗng dưng im lặng thế, cô ấy đâu?”“Nhóc con tìm mẹ nên cô ấy đi cho con uống sữa rồi.
Cô có chuyện gì muốn nói thì có thể nói cho tôi biết, tôi giúp cô chuyển lời."La Nam Nam cảm thán trong lòng.
Má! Khống chế trắng trợn.
Mộc Trạch Tê ơi, rốt cuộc cô chọc phải nam chính nào thế.Cô ấy nói thẳng mục đích: "Vậy à, cũng không có gì.
Có rảnh thì đi uống trà nhé.
Tôi tổ chức, tụ họp nhỏ với bạn cấp ba vào tám giờ tối nay.
Nhớ đến nha.
Bye bye.""Được, tạm biệt."Nghiêm Kỷ ấn kết thúc cuộc gọi, cúi người nắm khuôn mặt nhỏ nhắn của Mộc Trạch Tê, lắc nhẹ: "Anh chỉ mới đi một lát mà em đã lại tìm được cơ hội không an phận rồi."Nói xong đứng dậy, đi về phía phòng tắm.
Mộc Trạch Tê đuổi theo phía sau anh: "Em muốn gặp Nam Nam!”"Hôm nay trước khi anh xong việc, em không thể đi đâu hết, ngoan ngoãn ở trong nhà đi.” Nghiêm Kỷ vào phòng tắm, kéo một cái khăn khô ráo lau tóc.
Rồi sau đó tiện tay ném điện thoại Lý Vi vào trong bồn, điện thoại bị ngập trong làn nước."Anh đã nhớ kỹ số của cô ta rồi.
Trước khi chúng ta kết hôn, chưa làm hôn lễ thì hai người chỉ có thể liên lạc thông qua anh."Không chờ Mộc Trạch Tê sốt sắng, Nghiêm Kỷ đã dụ dỗ cô: "Anh còn có cuộc họp, em nghe lời, đừng làm loạn, tối nay sẽ dẫn em ra ngoài."Mộc Trạch Tê bị anh nắm thóp, không dám ồn ào, cô muốn gặp Nam Nam.Đúng tám giờ tối.La Nam Nam ở trong phòng đi tới đi lui, Trần Triết ở bên cạnh khuyên cô ấy tỉnh táo, Nghiêm Kỷ là người giữ chữ tín, nhất định sẽ đến.
Còn Lý Vi bị La Nam Nam kéo tới để góp đủ quân số vẫn còn đang mơ hồ.Lý Vi cũng cảm thấy rất lạ, lúc Mộc Trạch Tê hỏi, đúng là cô ta không nhớ kỹ La Nam Nam lắm.
Mà khi La Nam Nam xuất hiện, cô ta lập tức nhớ lại học sinh vô cùng xuất sắc của trường trung học Hoa Thịnh, trí nhớ của cô ta kém vậy sao?"Đã đến, đã đến rồi!"Chiếc xe ô tô hào nhoáng đỗ ở cửa ra vào.
Nghiêm Kỷ xuống xe, mở cửa xe, ôm Bánh Bao nhỏ, lại nắm tay Mộc Trạch Tê đỡ cô xuống xe.Sau đó lại có một chiếc xe chạy tới, không ai ngờ người từ trên xe bước xuống lại là nữ chính Lâm Thi Vũ.
Còn có một người là Lý Thuần, anh của Lý Vi.Nhiều năm không gặp, nam chính Nghiêm Kỷ, nữ chính Lâm Thi Vũ, nữ phụ Mộc Trạch Tê và cả đám La Nam Nam đều đã tụ họp tại đây.Thời gian quay ngược lại..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...