Thời gian sau đó, Mộc Trạch Tê và La Nam Nam đã trở thành bạn tốt, mỗi ngày hai người đều buôn chuyện qua điện thoại vào thời gian rảnh rỗi buổi tối.La Nam Nam nằm trên giường, đang “nhớ lại” bộ truyện nữ phụ chuyển mình mà bản thân đã từng đọc.
Cũng trong thời gian này, cô ấy đã dạy mười tám chiêu võ nghe như ‘kịch bản quen thuộc trong văn học mạng’ cho Mộc Trạch Tê.Mộc Trạch Tê không vả mặt nữ chính, cũng không tẩy trắng để có được sự yêu quý của mọi người.
Cô vẫn hàng ngày đi học, nghe những lời đồn hay chuyện nhảm nhí từ người khác.Tuy Mộc Trạch Tê là nữ phụ có vẻ ngoài và vóc dáng đều xinh đẹp đến bùng nổ, nhưng cô cũng chỉ là đứa trẻ trong gia đình bình thường của thế giới trong sách.
Cô không có bối cảnh gia đình hoành tráng như nam chính Nghiêm Kỷ, cũng không có hào quang của nữ chính.Thế giới trong sách chính là thế giới của cô, sẽ không vì cô hiểu ra mà thay đổi hoàn toàn.Vì vậy kế hoạch của La Nam Nam chỉ có một chữ “bừa”, bừa đến mức đã kết thúc luôn phần diễn của Mộc Trạch Tê.Vì hộp cơm lần trước bị chính Mộc Trạch Tê ăn mất nên Vạn Dung liền cho là Nghiêm Kỷ thích nên mừng rỡ như điên.
Sau đó, ngày nào cũng tóm lấy Mộc Trạch Tê thức dậy sớm nấu cơm.Mộc Trạch Tê…Mộc Trạch Tê thực hiện theo 『Kế trì hoãn』 mà La Nam Nam nói.La Nam Nam nói: “Trong sách nói hộp cơm bị Lâm Thi Vũ ăn, nhưng lại không nói cụ thể lần nào.
Chúng ta phải tiêu diệt kẻ thù ngày từ trong trứng nước! Chỉ cần bảo đảm Lâm Thi Vũ không thể ăn được hộp cơm, vậy thì tình tiết truyện không phải sẽ không xảy ra sao!”Cái cách “chân cách xa mặt đất, vi-rút sẽ không thể xâm nhập” này vậy mà lại khá có tác dụng.Vì vậy, hai hộp cơm mà mỗi lần Mộc Trạch Tê mang theo đều bị chính mình tiêu diệt hết, cũng vì bản thân không tin người khác.
Mộc Trạch Tê vừa báo cáo với La Nam Nam vừa lau nước miếng.Bây giờ Mộc Trạch Tê cảm thấy rất vui vẻ, điều cô mong đợi mỗi ngày chính là thời gian ăn cơm.Còn Vạn Dung thì nghĩ Nghiêm Kỷ là con trai, dạ dày lớn, vì vậy khẩu phần ăn mà bà chuẩn bị khá nhiều, cũng đồng nghĩa tất cả niềm vui của Mộc Trạch Tê cũng được tăng thêm.Gắp một miếng thịt bò bít tết, lại gắp một miếng thịt kho cà tím, lại thêm miếng cơm trắng to, cơm trắng và nước sốt của món ăn hòa vào trong miệng đúng là sự kết hợp tuyệt vời.
Nước sốt cà tím hôm nay do chính mình làm đúng là hoàn hảo.
Mộc Trạch Tê phồng má nhai thật kỹ, vẻ mặt hạnh phúc.
Thật ngon!Các bạn trong lớp ít nhiều gì cũng đều biết Mộc Trạch Tê tập múa, rất chú trọng dáng người, nên khi thấy hai hộp cơm trước mặt cô thì mọi người đều ngạc nhiên.Lý Vi lại càng vô cùng khiếp sợ, hỏi thẳng: “Mộc Trạch Tê, cậu thế này là sao?! Đau lòng muốn chết nên ăn uống quá độ à?”Mộc Trạch Tê đang vùi đầu mải miết ăn, trả lời mơ hồ không rõ: “Ăn cơm.”Lý Vi: “?”Nghiêm Kỷ ngửa đầu uống nước nhưng mắt vẫn không quên nhìn chằm chằm quai hàm căng tròn của Mộc Trạch Tê, sau đó yết hầu chuyển động, nước uống vào còn cuốn theo những thứ khác.Thấy Mộc Trạch Tê ăn ngon lành như vậy, anh cũng không nhịn được bật cười, tầm mắt thỉnh thoảng liếc nắp hộp cơm của Mộc Trạch Tê, tờ giấy bên trên còn chưa kịp xé, viết: Phần của Nghiêm Kỷ.Nghiêm Kỷ…Lúc ban đầu là tin đồn truyền trong lớp, sau đó bắt đầu truyền trong trường, nói có một học sinh nữ thất tình, mỗi ngày đều mang theo hai hộp cơm để chữa lành vết thương.Mộc Trạch Tê ăn xong, ngoại trừ đi tản bộ cho tiêu cơm ở sân thể dục, mỗi ngày còn ngồi trên khung xà thể dục cao cao ngắm nhìn xung quanh, im lặng suy nghĩ một lúc.Bây giờ những ngày trôi qua của cô gần như không thay đổi.
Áp lực học tập và cuộc sống vẫn nặng nề, nhưng cô cảm thấy đã nhẹ lòng hơn.Nghiêm Kỷ giữ chức ủy viên giám sát an toàn của trường, thường xuyên sẽ đi kiếm tra khuôn viên trường, đúng lúc đi qua sân thể dục vắng vẻ, nhìn thấy Mộc Trạch Tê đang ngồi trên khung xà thể dục.Ánh mặt trời rạng rỡ là tấm chiếu sáng thiên nhiên, Mộc Trạch Tê vốn trắng trẻo, cả người lúc này như đang phát sáng dưới ánh nắng.
Mái tóc dài xoăn lọn như chùm hoa đung đưa trong gió, cặp mắt đẹp dường như lúc nào cũng chứa đầy sương mù lại bất giác chuyển động, nhưng lúc này ánh mắt đẹp đẽ lại trống rỗng..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...