La Nam Nam nằm trên xe cấp cứu, bắt đầu nghĩ đến cảnh Mộc Trạch Tê lao vào cứu mình.Trên thực tế, xưa giờ cô ấy không có cảm xúc với những nhân vật xuất hiện trong cuốn sách, cô ấy cảm giác như ở ngoài thế giới của họ, chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ để trở về nhà, cô ấy thực sự cũng không hoài niệm nhiều về con người trước kia của mình.Đại khái cô ấy vẫn còn nhớ kết cục của Mộc Trạch Tê trong cuốn sách.
Cô mang đến cho Nghiêm Kỷ một hộp cơm trưa tình yêu mà cô đã chuẩn bị cẩn thận, nhưng ma xui quỷ khiến thế nào cuối cùng lại để Lâm Thi Vũ ăn.Sự việc này trở thành ngòi nổ, Mộc Trạch Tê trong cơn tức giận đã phạm phải một sai lầm không thể cứu vãn.Cô đã lén chụp ảnh Lâm Thi Vũ, ngụy tạo một scandal một cuộc sống riêng tư không đứng đắn của Lâm Thi Vũ.Nhưng không biết tại sao, cô lại vô tình đăng bức ảnh của chính mình.Một viên đá khuấy lên ngàn cơn sóng, sau đó Mộc Trạch Tê bị những lời đồn thổi bịa đặt vô căn cứ bám theo, cô đổ lỗi cho Lâm Thi Vũ đã hãm hại mình, nhưng cuối cùng sự thật đã được phơi bày.Cũng chính sự cố này khiến một người không ai ưa như cô hoàn toàn bị nhục nhã.Ngay cả khi nữ chính – bông sen trắng ngây thơ cũng không truy cứu, tuy Mộc Trạch Tê được miễn hình phạt buộc thôi học, nhưng sau đó cô phải sống trong sự chế giễu châm biếm ghẻ lạnh và bạo lực khi ở trường, cô đã phải sống một cuộc sống trốn chui trốn nhủi như một con chuột.Sau khi tốt nghiệp trung học, cô biến mất không một dấu vết.Cô ấy là một một người ích kỷ, cô ấy nhớ Mộc Trạch Tê đã xả thân lao về phía mình, nhớ đến cái ôm mềm mại nhưng kiên định của cô.Thế giới trong cuốn sách chết tiệt, bối cảnh nguyên tác chết tiệt, La Nam Nam không nhẫn tâm và cũng không muốn Mộc Trạch Tê phải sống cuộc sống như vậy.Tuy không thể thay đổi chiều hướng của cốt truyện, nhưng có thể tránh được một vài bi kịch nhỏ...La Nam Nam chợt nhớ đến hộp cơm trên tay lúc Mộc Trạch Tê lao vào cứu mình.La Nam Nam hít một ngụm khí lạnh, bật dậy khỏi giường cứu thương."Nhanh! Nhanh! Mẹ đưa con đến trường!"Mẹ La kinh hãi nói: "Nam Nam, mẹ biết con ham học, nhưng nghỉ ngơi một chút cũng không sao đâu.
Đầu gối của con vẫn cần phải đến bệnh viện kiểm tra!"La Nam Nam lớn tiếng cầu xin: "Mẹ! Cứ để con đi một lát! Làm ơn đi!""Mẹ!!!"Tiết học cuối cùng hôm nay là môn thể dục, lớp 1 và lớp 2 học chung, còn có một trận bóng rổ giao hữu giữa hai lớp.Trên sân bóng rổ vang dội tiếng reo hò và la hét của các cô gái; đương nhiên người thu hút nhất là Nghiêm Kỷ.Mộc Trạch Tê ngồi trên bậc cầu thang lặng lẽ nhìn Nghiêm Kỷ, bình thường anh thân thiện và ít nói, khi đi học anh lại đeo kính gọng bạc khiến anh trông càng lịch sự nho nhã, nhưng thực ra sức bền khi tập thể thao của anh cực tốt.Đội đối phương luôn cẩn trọng đề phòng, nhưng cũng không thể ngăn được sự nhanh nhẹn và phản xạ nhạy bén của anh.Anh rê bóng hoàn hảo, ghi bàn chính xác, khiến những tiếng hét thất thanh vang lên liên tục.Anh là một thiếu niên vô cùng ưu tú và xuất sắc, trên người anh tỏa ra hào quang chói lọi khiến cô không dám đến gần.
Đây là cảm giác của Mộc Trạch Tê lúc này.Nhóm thanh niên trẻ tuổi đã đói, lần lượt rủ nhau đi ăn.
Một số khác còn lại vẫn còn đang nghỉ ngơi.Mộc Trạch Tê cầm hộp cơm từ từ bước đến chỗ Nghiêm Kỷ.Chơi bóng rất tốn sức, có người ngồi nghỉ trước quạt máy, trên người chỉ còn mỗi áo phông nhưng vẫn xốc lên vì quá nóng.
Những học sinh nam không thích mang theo khăn giấy, ai cũng dùng tay lau mồ hôi.Mộc Trạch Tê ném một gói khăn giấy cho lớp trưởng lớp 2 Vương Đại Hữu trong đám đông.
Cậu ta cảm kích nhận lấy, lớn tiếng cảm ơn: “Trạch Tê cậu giúp tôi một việc lớn đó! Cám ơn nhé!”Ngay lập tức, cả nhóm học sinh nam chạy theo lấy khăn giấy giống như vớt được cứu tinh.Mộc Trạch Tê gật đầu, mỉm cười thể hiện không cần khách sáo, rồi đi qua đám đông đầy mùi mồ hôi.Mộc Trạch Tê cố hết sức nở một nụ cười rạng rỡ, chậm rãi bước đến chỗ Nghiêm Kỷ.Vừa định đưa cho Nghiêm Kỷ một gói khăn giấy nhỏ nhưng thấy Nghiêm Kỷ dường như không đổ nhiều mồ hôi, anh vẫn đang mặc đồng phục thể thao dài tay màu trắng xanh, bọc mình lại rất kĩ càng.Chiếc khăn giấy vừa được đưa ra liền rút lại, cô không dám ngẩng đầu lên quá cao, chỉ nhẹ nhàng nói với Nghiêm Kỷ: "Nghiêm Kỷ, cảm ơn cậu đã đưa tới về hồi tuần trước.
Và..." Và sáng nay, anh đã giải vây cho cô.Trong mắt Nghiêm Kỷ chứa đựng những cảm xúc không rõ, anh nhìn Mộc Trạch Tê cúi đầu mang dáng vẻ một mỹ nhân u buồn..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...