Nghiêm Kỷ không trả lời, chỉ bới cơm qua loa.
Vẻ đẹp của Mộc Trạch Tê thực sự cuốn hút, nhưng cô luôn nhằm vào Lâm Thi Vũ, anh không thích những cô gái phức tạp hay bày mưu tính kế thế này, ngại phiền phức.Phương Hoa Dung thấy Nghiêm Kỷ mới ăn mấy miếng đã định bỏ đũa xuống thì vội gắp thêm mấy món bỏ vào bát của anh: “Cái tật kén ăn của con vẫn chẳng sửa chút nào.
Con trai, con không vui à? Trong nước hạn chế nhiều, bố con lại không thích cho con đi du học nước ngoài, hay là lúc con được nghỉ thì ra nước ngoài chơi giải sầu được không?”“Nói sau đi mẹ.” Cuối cùng Nghiêm Kỷ ăn hết mấy món mẹ gắp rồi bỏ bát đũa xuống.Mộc Trạch Tê sửa sang xong rồi chuẩn bị ra khỏi khu chung cư mua băng vệ sinh.Dù biết Nghiêm Kỷ không còn ở đây, cô vẫn nhìn quanh tìm kiếm bóng hình đó.
Sau đó lại thấy bộ đồ trắng xanh chói mắt nằm trong thùng rác bừa bộn.Mộc Trạch Tê nhặt đồ lại giặt sạch sẽ, chà mấy chỗ có vết máu rất kĩ càng, giặt hết lần này đến lần khác.Hình như từ nhỏ Nghiêm Kỷ đã thế, đối xử với người ta luôn ôn hòa mà khách sáo, lại luôn có thể làm người khác cảm nhận được sự xa cách khinh miệt.Cô nhớ lại lúc nhỏ, năm nào mình cũng có hai cơ hội đến nhà họ Nghiêm, đến lúc đó mẹ sẽ cho mình mặc đồ xinh đẹp đáng yêu, bảo mình nhất định phải đi tìm Nghiêm Kỷ chơi, làm bạn với anh.
Mộc Trạch Tê nhỏ bé đã biết lòng ham lợi lộc.Mộc Trạch Tê lúc nhỏ rất sợ Nghiêm Kỷ.Vì Nghiêm Kỷ lúc nhỏ đã có thể duy trì sự bình tĩnh của người lớn cùng nụ cười như thường với bạn nhỏ Mộc Trạch Tê, lúc đó dường như đôi mắt đào hoa của anh vừa liếc một cái đã nhìn thấu mục đích của Mộc Trạch Tê.Mà lần nào Mộc Trạch Tê chơi cùng Nghiêm Kỷ đều vô cớ bị dọa sợ, lần nào cũng hoảng hốt chạy mất, sau khi về nhà Mộc Trạch Tê còn nói dối mẹ là mình và Nghiêm Kỷ chơi rất vui…Sau đó mẹ sẽ vui vẻ bảo ông nội dắt Mộc Trạch Tê đến nhà họ Nghiêm, Mộc Trạch Tê tự làm tự chịu…Sau đó khi lớn rồi, bản thân đến thời kỳ mơ mộng yêu đương, mà dù là gia đình hay bản thân Nghiêm Kỷ đều rất xuất sắc, đương nhiên cô sẽ coi anh như đối tượng thầm mến, luôn theo đuổi Nghiêm Kỷ.Bản thân cô lại không biết khe hở giữa nhà mình và nhà họ Nghiêm còn sâu hơn cả eo biển Bering.Cô liên tục đi tìm Nghiêm Kỷ, làm phiền anh, thỉnh thoảng Mộc Trạch Tê nhìn ra vẻ không kiên nhẫn của Nghiêm Kỷ với mình, bất cứ ai cũng ghét bỏ.
Nhưng trước giờ Nghiêm Kỷ chưa từng từ chối mình hay làm mình khó xử, nên trong lòng cô luôn ôm tâm lý may mắn.Mộc Trạch Tê giặt xong phơi đồ trên ban công, cô chăm chú nhìn bộ đồng phục có dấu vết của Nghiêm Kỷ mà trong lòng trống rỗng.Nghiêm Kỷ thân thiện và ôn hòa với người khác chỉ là vì giáo dưỡng mà gia đình tốt đẹp của anh đã dạy.
Mình không nên coi sự tốt bụng của người khác thành ảo tưởng không thực tế.Tối ngủ Mộc Trạch Tê co lại thành một cục, không nhúc nhích nằm trên giường, làm thế nào cũng không ngủ được.Yêu cầu của mẹ luôn rất cao, có rất nhiều chuyện cô cắn răng nén nước mắt rồi cũng làm được, chỉ riêng chuyện Nghiêm Kỷ là cô biết rõ, dù có thế nào cũng không làm được.Sau khi Lâm Thi Vũ đến, khó khăn lại càng tăng thêm.
Cô không biết tại sao mình phải sống cuộc sống thế này, tại sao lại làm chuyện đó, gông xiềng nặng nề đè ép cô không thở nổi.Cô muốn rời khỏi trung học phổ thông Hoa Thịnh, nhưng mẹ sẽ không đồng ý…Mộc Trạch Tê giật mình ngồi bật dậy, cô không thể rời đi được, thế nếu Lâm Thi Vũ rời đi thì sao? Liệu cuộc sống của mình có tốt hơn không?Cô run rẩy lấy điện thoại ra soạn một bài đăng tung tin nhảm, bàn tay gõ chữ luôn run rẩy, cuối cùng còn đăng tấm ảnh chụp lén của Lâm Thi Vũ…Trái tim Mộc Trạch Tê đập điên cuồng, miệng khô khốc như con cá sắp chết.
Cô biết thế này là sai trái, cực kỳ ác độc, nhưng luôn có một sức mạnh nào đó bảo cô rằng cô nên làm thế, cô nên làm thế với Lâm Thi Vũ.Mộc Trạch Tê đấu tranh với sức mạnh đó, một ác quỷ và một thiên thần đang vật lộn trong lòng.Đến cuối cùng, Mộc Trạch Tê dùng hết chút sức cuối cùng giơ tay ấn một cái, thả bài đăng đã soạn xong vào mục chờ đăng.Cô hoảng sợ ném điện thoại đi, ngồi co ro trên đầu giường run lẩy bẩy.
Tại sao lại phải làm thế? Hủy hoại sự trong sạch của một cô gái là chuyện ác độc đáng ghét nhất, sao mình lại độc ác đến vậy!Mà điện thoại bị ném đi xuất hiện những ký tự vô nghĩa nhấp nháy.Qua giao diện đồng bộ từ xa, Nghiêm Kỷ đang loay hoay với chiếc máy ảnh đắt tiền, lúc nhìn thấy bài đăng trên trang chủ diễn đàn trên điện thoại thì ánh mắt tối sầm..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...