Sau Khi Bị Vả Mặt Nữ Phụ Hốt Được Nam Chính


La Nam Nam ngẩng đầu nhìn, hai mắt không quên liếc nhìn bài thi, lỗ tai lại dựng thẳng đứng nghe ngóng tin đồn về nam chính và nữ phụ.

Trần Triết ngồi bàn trước vừa quay đầu lại đã thấy hai mắt của học sinh xuất sắc trợn trừng lên như bị rút gân thì còn tưởng lầm là cô học đến phát điên nữa..“A!”“Gào cái gì mà gào!” Bạn ngồi cùng bàn bên cạnh đang nằm sấp trên bàn nghỉ ngơi bị chọc giận, rống lớn.Sau hai tiết học buổi chiều,cuối cùng lớp cũng trống một tiết.

Vì sắp có khoá học bơi nên trường đã tiến hành buổi kiểm tra sức khoẻ.Lâm Thi Vũ đang thay đồ trong phòng thì bỗng nghe thấy hai tiếng “tách tách” vang lên.

Cô ấy cuống quít quay đầu nhìn, không một bóng người, chỉ có tấm rèm bên cửa sổ đang không ngừng lay động.Mộc Trạch Tê nhanh chân rời khỏi phòng thay đồ, tay nắm chặt điện thoại di động.


Hô hấp của cô dồn dập, cả người hoảng loạn.Cảnh tượng này vừa hay lọt vào mắt của Nghiêm Kỷ mới kiểm tra sức khỏe xong đi ra.

Nhìn thấy thần sắc hốt hoảng của cô, anh vội quay đầu nhìn về phía phòng khám nữ, lại nhìn bóng lưng đang trốn chạy của Mộc Trạch Tê, ánh mắt dần dần tối lại.Lúc tan học, Mộc Trạch Tê nắm chặt balo, đi theo phía sau Nghiêm Kỷ, chỉ mong có thể cùng anh về chung một đoạn đường.“Nghiêm Kỷ.” Mộc Trạch Tê cố gắng hết sức đuổi kịp bước chân của Nghiêm Kỷ.

Dọc đường đi, Mộc Trạch Tê đã lấy hết dũng khí bắt chuyện với Nghiêm Kỷ rất nhiều lần, nhưng Nghiêm Kỷ chẳng thèm để ý tới, chỉ hờ hững đáp lại cho có: "Ừm.”Trong lúc Mộc Trach Tê luống cuống không kịp lựa lời mà nói sang chủ đề về bài hàm số, Nghiêm Kỷ bỗng dừng bước, mặt mày treo đầy ý cười, hơi cúi đầu nhìn cô.

Đuôi mày cong cong nhưng trong đôi mắt bình tĩnh lại thoáng hiện vẻ sâu xa, nụ cười thường trực vẫn luôn nở trên môi: “Bạn Mộc cảm thấy bây giờ chúng ta nên lôi vở ra giải đề ngay giữa dòng người đông đúc mới phải hả?”Mặt Mộc Trạch Tê lập tức đỏ bừng vì xấu hổ; biểu cảm bất an, không biết đáp lại thế nào hiện rõ trên khuôn mặt.

Bởi vì không biết nên cười hay nên khóc mà gương mặt dần trở nên vặn vẹo, méo mó.Học sinh trường Trung học Phổ thông Hoa Thịnh phần lớn đều xuất thân từ những gia đình trí thức, giàu có.

Vừa đến giờ tan học, rất nhiều chiếc xe sang trọng đã đợi sẵn từ lâu.

Trước cổng lúc này có thể nói là người đến xe đi lũ lượt.Mộc Trạch Tê cầm điện thoại, lo lắng chờ tài xế đến đón mình.

Mấy học sinh trong lớp đi ngang qua, tiếng bàn tán lại truyền vào tai cô.“Nhà Mộc Trạch Tê không phải chỉ là gia đình bình thường thôi hả, sao lại có xe đưa đón chứ?”Một giọng nói cười nhạo khác cất lên: “Giả vờ ra vẻ vậy thôi chứ tính ra còn không bằng cả Lâm Thi Vũ nữa kìa.


Biết mình là con gái riêng của nhà giàu mới nổi sẽ không có xe đưa đón nên đã ngoan ngoãn ở lại trong ký túc xá của trường.”Mộc Trạch Tê đã sớm học được cách nghe có chọn lọc với những lời bàn tán này.

Bỗng, không biết là người nào đụng trúng Mộc Trạch Tê làm điện thoại trong tay rơi xuống.Đúng lúc lại bị Nghiêm Kỷ đột ngột xuất hiện nhặt được.

Trông anh như đang kiểm tra xem điện thoại có bị hỏng gì hay không, nhưng trên thực tế, chỉ trong vài giây ngắn ngủn, một đoạn số hiệu đã được âm thầm cài đặt qua Bluetooth vào điện thoại của Mộc Trạch Tê.Nghiêm Kỷ trả lại cho Mộc Tuyển Tê, nói: “Cẩn thận một chút.

Tạm biệt.”Trái tim lạnh lẽo của cô gái nhỏ bất ngờ được sưởi ấm, ưu phiến thoáng cái đã biến mất, thay vào đó là sự vui mừng thấp thỏm khi được người con trai mà mình thích bắt chuyện.

Mộc Trạch Tê ngượng ngùng nói: “Cám ơn.” Nhưng không chờ cô nói xong, Nghiêm Kỷ đã sớm xoay người rời đi.Mộc Trạch Tê ngơ ngác, lúng túng đứng tại chỗ nhìn theo bóng dáng cao gầy, xuất chúng giữa đám đông của thiếu niên.Nghiêm Kỷ ngồi vào ghế sau, tiện tay vứt đồng phục học sinh trên người sang một bên, thả lỏng đôi chân dài miên man cùng với cơ thể của mình, lười nhác thở dài một tiếng.

Anh xuyên qua cửa sổ xe, nhìn Lâm Thi Vũ đuổi theo Mộc Trạch Tề.


Khi thấy hai cô gái lại tranh chấp về chuyện gì đó, trên mặt anh hiện ra vẻ hờ hững lạnh lùng: “Ồn quá đi.”Mộc Trạch Tê chạy một mạch tới phòng tập múa, sắp tới sẽ có một buổi biểu diễn lớn được tổ chức nên thời gian luyện tập cũng tăng thêm.

Sau khi tập xong, giáo viên lại nói cô tăng cân, cần phải cắt giảm khẩu phần ăn xuống mới được.

Mộc Trạch Tê sợ bị loại khỏi danh sách biểu diễn nên đành gật đầu lia lịa đồng ý, hứa nhất định sẽ cố gắng giảm cân.Lúc về tới nhà đã là mười rưỡi.

Khi cô bước xuống xe, tài xế Lại bỗng nói với Mộc Trạch Tê rằng dạo này giá xăng tăng cao, vị trí tài xế cũng khan hiếm, nên phí đưa đón ban đầu là 3000 đồng giờ phải cộng thêm 500 đồng nữa mới được.Mộc Trạch Tê sửng sốt, tuy số tiền đó không nhiều nhưng cũng đủ khiến trong nhà nảy sinh tranh cãi: “Cảm ơn bác Lại, về đến nhà cháu sẽ thương lượng lại với mẹ.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận