Sau Khi Bị Từ Hôn Ta Liền Ôm Đùi Vương Gia


Đội ngũ đưa tang dần đi xa, Cố Cửu Linh nhìn ngọc bội trong tay rồi nắm chặt.


Dương Chi Ngọc thượng phẩm, mặt ngọc khắc li văn tượng trưng cho thân phận vương gia, mặt sau khắc chữ “Dận” lạnh như băng, ngọc bội mới rời khỏi chủ nên còn vương chút hơi ấm.


Cố Cửu Linh nghĩ, thực ra Cửu vương cũng không giống người hoàn toàn vô tình.


Nghĩ lại cung yến hôm đó nàng bị thứ muội tính kế hạ dược, cả người cứ mơ mơ màng màng rồi bị ài cung nhân đưa vào nhàn phòng.


Sau đó có người xông vào xé tan quần áo nàng, còn xé lụa che mắt nàng lại, rồi sau quá trình mây mưa đáng thẹn kia thì nàng bất tỉnh.


Điều duy nhất mà nàng nhớ được đó là, thân thể người nọ có vết sẹo dài trên ngực.


Cố Cửu Linh hít một hơi sâu, vẻ mặt tàn nhẫn.

Nàng chắc chắn phải bắt được tên súc sinh đó, tìm lại công đạo cho đứa nhỏ trong bụng.



Xe ngựa dừng trước phủ Thừa tướng, Cố Cửu Linh còn chưa đi đến sảnh đã nghe thấy từng đợt kêu khóc của nữ tử.


Nha đầu kia dù sắp bị đánh chết nhưng vẫn ương ngạnh chửu ầm lên.


“Lâm thị! Ngươi sẽ không được chết tử tế đâu! Các ngươi tính kế Đại tiểu thư ở trong cung, các ngươi muốn hại chết ngừoi! Ta có thành quỷ cũng không tha cho các người!”

Đúng là nhà đầu thân cận của nguyên chủ - Cửu Nguyệt, không ngờ vậy mà cũng trung thành bảo vệ chủ nhân.


Gia đinh trong nhà đã sớm nhận lệnh rằng hôm này phải đánh chết a đầu này.


Hắn giơ cao trượng lên định giáng xuống, đột nhiên lại bị thứ gì giữ lại, trượng cũng dừng giữa không trung.


Gia đinh sửng sốt quay ra nhìn, nhìn thấy đôi mắt lạnh lẽo của Cố Cửu Linh.


Cố Cửu Linh lạnh lùng gằn: “Dừng lại ngay!”

“Súc sinh! Ngươi còn dám quay lại à?” Trong đình truyền tới giọng quở trách.


Một nam nhân trung niêm mặc áo gấm màu xanh nhạt, dù luống tuổi nhưng vẫn tràn ngập vẻ phong lưu phóng khoáng, đây đúng là Tể tướng Nam Tề Cố Sỹ Kiệt.


Lâm Phu Nhân dựa vào hắn, tư dung diễm lệ.


Cố gia Nhị tiểu thư đang ngoan ngoãn đứng đằng sau, phong thái đoan trang, dung nhan thanh lệ.


Cố Cửu Linh ngước mắt nhìn hình ảnh người một nhà của họ, lòng thầm cười lạnh, nguyên chủ đúng là đồ ngốc.


Đỗ gia là gia tộc giàu nhất cái Nam Tề này, Đỗ thị thân là độc nữ lại đi coi trọng một tên thư sinh nghèo.


Lão cha vô tình vô nghĩa kia của nàng năm đó vào kinh đi thi mà bệnh xém chết, gặp được Đỗ thị giúp hắn chữa bệnh, bỏ tiền mua giấy mua bút cho hắn, sau này mới có Thám Hoa lang.



Ai ngờ Cố Sỹ Kiệt đã sớm có hôn ước với thứ nữ nhà An Quốc công, thậm chí còn đã sinh cả con.


Khi Đỗ thị gả qua, sinh xong con gái, mang bầu thêm một đứa con trai rồi mới biết chuyện trượng phu có nuôi thiếp thất ở ngoài, cuối cùng sinh xong con trai thì cũng tạ thế.


Cố Cửu Linh xuỳ một tiếng, bật cười.

“Phụ thân nói vậy là sao? Sao nữ nhi lại không dám trở lại?”

Cả cái phủ Cố gia này đều là mẫu thân con bỏ vàng bỏ bạc ra xây, mấy đứa con hoang bên ngoài còn có thể ở lại, con đây đường đường là đích nữ Cố gia, con thân sinh của vợ cả, sao lại không được ở?”

Cố Cửu Linh vừa dứt lời, Lâm thị đang đứng một bên sắc mặt liền trở nên âm trầm, năm đó nàng và trưởng tử phải lén lút ở ngoài mấy năm, chờ ông già họ Đỗ kia chết xong mới dám dọn vào Cố phủ.


Đây là mắng ai là con hoang chứ?

“Lão gia, ngài coi Đại tiểu thư nói vậy có được không chứ?”

Lâm thị lại che miệng, giả vơ thút thít: “Nàng tự mình mang thai con hoang, hôm nay còn dây dưa với Duệ vương! Không biết xấu hổ như vậy lại còn muốn trách thiếp thân.



Cố Tể tướng nghe xong, hét lớn: “Người đâu, mang dây ra đây, trói lại đánh chết thì thôi! Cố gia ta không chấp nhận được thứ vô liêm sỉ như vậy!”

“A! Người cũng dám nói lắm!” Cố Cửu Linh chậm rãi rút ngọc bội bên hông ra, : “Duệ vương đã đồng ý thú ta, hôm nay ta muốn xem xem ai dám đụng vào đầu ngón tay của ta!”



Cố Nam Tương chưa bao giờ thấy Cố Cửu Linh dám làm càn như vậy, cảm giác như trở thành người hoàn toàn khác, mày nhăn lại, trong mắt lộ ra vẻ oán độc.


Chỉ cần nàng ta không chết, vậy không ai lấy được của hồi môn của nàng ta, cũng không ai vượt qua được danh phận đích tỷ này hết!

Cố Nam Tương cười nhạo: “Tỷ cứ mở mồm là con hoang này con hoang nọ, vậy đứa con hoang trong bụng tỷ là của ai đây? Tỷ cho rằng Duệ Vương thật sự sẽ để tỷ chụp nồi như vậy sao? Nằm mơ!”

“Đứa trẻ là của bổn vương!”

Giọng nói lạnh lẽo vang lên, theo sau đó là tiếng bước chân dồn dập.


Nguyên một đội quân huyền vệ đi tới, tách ra hai bên, từ giữa một nam tử cao lớn dần xuất hiện.


Mặt mũi hắn lạnh băng, đôi mắt đào hoa hơi xếch, toát ra vẻ cao quý mà tuấn mỹ, ánh mắt hắn dường như lúc nào cũng âm u như vậy.


Đúng là Cửu vương tôn quý của Nam Tề - Duệ Vương.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận