Nghe xong, người hắn sững lại, nụ cười vốn trào phúng lập tức biến mất, thay vào đó khí thế lạnh lẽo áp đảo mạnh mẽ toả ra.
Thậm chí hắn đã động kiếm trong tay.
Lúc này, là sát ý thật sự.
Cố Cửu Linh mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, nhưng vẫn ép mình bình tĩnh nhìn hắn.
Thời gian dường như bị dừng lại.
Lòng Tiêu Dận nghi ngờ, chuyện trúng độc này vốn chỉ có tâm phúc biết, nữ nhân này chỉ cần sờ chút vậy cũng phát hiện ra sao?
Phải biết hắn đã cầu không ít danh y, danh y thần y gì đều nói không còn cách nào, nàng lại nói nội trong nửa năm là có thể xử lý?
Ánh mắt lạnh như sương lúc này nhìn nàng mang theo cảm xúc phức tạp.
Cố Cửu Linh bình tĩnh nhìn hắn: “Vương gia, chỉ cần ngài thử hít một hơi, sườn trái của ngài sẽ nhói lên, đó là nơi độc tụ lại, bệnh này ta chữa được!”
Nhìn biểu cảm có hơi biến đổi của Tiêu Dận, nàng nhẹ nhàng thở ra:
“Vương gia, ta chỉ muốn tìm cho con mình một người cha, kiếm lấy một danh phận.
Vương gia bị thương, nơi đó cũng không thể… hài tử ta sinh ra sẽ nhận ngài làm cha, về sau sẽ hiếu thuận với ngài khi về già.
”
“Ngươi cảm thấy bổn vương đần độn lắm à? Bổn vương không có đam mê làm cha người khác vậy đâu.
”
Hắn lạnh lùng nhìn nàng, thật muốn một kiếm đâm chết nàng.
Chuyện không thể sinh hoạt sinh lý này nàng cư nhiên nói thẳng ra như vậy, khác nào sát muối vào lòng tự trọng của hắn?
Cố Cửu Linh mím môi, lại khẽ vẫy tay với Tiêu Dận.
Tiêu Dận lại cong lưng lần nữa, xung quanh theo đó lại thêm một lần kinh hô.
Lý ma ma vốn định đứng im xem trò rốt cục cũng thấy không ổn, vội tiến lên hành lễ: “Vương gia, đại tiểu thư thật sự phát bệnh rồi, không nên đụng đến ngài, vậy nô tỳ mạo phạm mang nàng… Á!”
Tiếng “Bang!” cùng tiếng hét thình lình làm con dân kinh ngạc, họ lại tiếp tục lùi thêm, hoảng sợ nhìn Tiêu Dật.
Nhìn sang Lý ma ma còn kinh khủng hơn, mồm bà ta đang không ngừng ọc máu, răng rụng mất vài cái.
Bà ta đau đớn quằn quại trên đất, chỗ mấy cái răng rụng xuống còn có một khối cờ bằng ngọc, nhìn cũng thấy lực đánh phải mạnh tới mức nào.
Cố Cửu Linh nhìn mà lòng vô cùng khoái trá, nhưng thật sự cái cảnh trước mặt vẫn khiến nàng táng hồn khiếp đảm, người này thật sự tàn nhẫn mà!
Tiêu Dận vẫn chăm chăm nhìn nàng, Cố Cửu Linh run lẩy bẩy thấp giọng nói: “Vương gia… Thần nữ còn có của hồi môn bồi theo nữa.
Vương gia chỉ cần cưới thần nữ, như vậy thần nữ không chỉ có thể giải độc cho ngài mà ngài còn lời hai đứa con, hồi môn của thần nữ cũng cung phụng một nửa cho ngài! Ngài thấy sao?”
Hắn nghe xong cười nhạt, khuôn mặt càng thêm phần tuấn mỹ.
“Chia đôi? Như vậy liền có thể khiến bổn vương thú ngươi? Hàm hồ!”
Cố Cửu Linh mím môi, cắn răng: “Bốn sau, ngài sáu ta bốn!”
Lại nghe hắn cười nhạt một cái
Cố Cửu Linh thật sự muốn khóc: “Ba bảy.
”
Tiêu Dận đưa tay tách từng ngón tay nàng ra khỏi cổ tay mình.
“Hai tám! Vương Gia tám, thần hai! Không nhiều hơn được đâu! Đó là hồi môn mẹ thiếp để lại…”
Phịch một tiếng, nàng đã bị hắn ném thẳng xuống đất.
Nàng nói biết y thuật thì là biết y thuật thật chắc?
“Vương gia, một chín! Ta chỉ cần một phần thôi!” Cố Cửu Linh tuyệt vọng hô theo hướng Tiêu Dận chuẩn bị rời đi.
Nàng mới xuyên qua, cảm thấy tiền tài chỉ là vật ngoài thân, chỉ cần không đặt nặng là được.
Cuối cùng Tiêu Dận cũng ghìm cương, anh mắt chợt loé, lòng nghĩ mạng này cũng đi hơn nửa rồi, thử thêm một lần cũng chẳng sao, dù sao cũng chẳng ai cần hắn túc trực linh cữu.
Hắn ném ngọc bội vào tay nàng
“Ngày mai bổn vương sẽ tới phủ cầu hôn.
”