Sau Khi Bị Từ Hôn Ta Liền Ôm Đùi Vương Gia


Người luôn lạnh nhạt không bao giờ bị ảnh hưởng như hắn rốt cuộc khuôn mặt không biểu cảm kia cũng vỡ ra, cảm giác không hề ổn chút nào.


Bá tánh xung quanh còn choáng hơn.


Ai cũng biết Cố Cửu Linh xưa kia điên cuồng theo đuổi Thái tử ra sao, đến mức người nghe cũng phải cảm động.


Thân nữ nhi mà lại cố gắng theo đuổi như vậy quả thực là chuyện chưa từng có tiền lệ, thế mà bây giờ lại quay phắt nói mang thai của Duệ Vương???

Không phải Duệ Vương bị mắc bệnh kín à? Sao hoài thai được vậy? Chẳng lẽ khoẻ lại rồi?

Xung quanh truyền tới từng đợt hít hà.


Tiêu Dận cảm thấy bị xúc phạm, tuy hiện tại hắn đã trở thành phế vật nhưng cũng không tới lượt tiện dân này ra mặt.


Hắn rút bội kiếm bên hông ra, tứ phía lại lùi thêm bước nữa, nhìn Cố Cửu Linh nhiều thêm vài phần thương hại.


Lý ma ma thấy vậy, đôi mắt gian xảo hơi sáng lên tia hả hê, nếu Duệ Vương giết nàng luôn thì tốt quá.


Dù sao cũng chết, hơn nữa trách nhiệm cũng không rơi xuống đầu phu nhân.


Bà ta cười lạnh lui về sau, hiển nhiên không hề có ý giúp tiểu thư nhà mình.


Lòng Cố Cửu Linh lạnh buốt, tay ôm chặt cổ tay trái của Tiêu Dận, trơ mắt nhìn hắn rút kiếm ra.


Kiếm ngày càng gần, cơ thể nàng theo đó run cầm cập.


Nhưng sau đó nàng đột nhiên cảm nhận được mạch của Tiêu Dận có gì đó không đúng, ánh mắt mở ra, lòng lại hơi đắn đo.


Hắn nâng kiếm lên đặt vào cần cổ trắng nõn của nàng.


Ả nữ nhân này thật muốn tìm chết.


Hắn cảnh cáo nhìn nàng, giọng gằn xuống: “Cút xuống ngay.



“Không cút!” Cố Cửu Linh vẫn cố chấp ăn vạ.


Tiêu Dận hơi ngẩn ra, nữ nhân này vậy mà có thể bình tĩnh nhìn hắn, biểu cảm không chút sợ hãi.


Điều này khiến hắn cảm thấy hơi kỳ quái, nàng vậy mà không sợ hắn, trên đời này thật sự có nữ nhân không sợ hắn sao?

Tiêu Dận cười nhạt, lấy mặt kiếm vỗ vào mặt nàng, rồi chỉ vào cái quan tài không xa


“A! Gả cho bổn vương à? Ngươi cũng muốn nằm ở trong kia à? Không sợ mệnh ta cứng khắc chết ngươi?”

Cố Cửu Linh lại cảm thấy hắn khá dễ nói chuyện, không giống trong đồn đại cho lắm.


Huhu, nói qua nói lại vẫn không giết nàng!


Lá gann nàng lơns hơn, nói với hắn: “Ta không sợ vương gia khắc ta, con chúng ta là thai song sinh, mệnh con cứng hơn!”

A!

Xung quanh lại truyền tới mấy đợt hít hà.


Lý ma ma nghe xong cũng ngu người luôn, sao có thể hoài được thai song sinh?

Cố Cửu Linh là tiến sỹ dược, lại học trung y bài bản nổi tiếng nên xem mạch cũng không chê đi đâu được.


Tiêu Dận ban đầu còn trố mắt ra, xong lại phì cười.


Dù gì hắn cũng là chiến thần Nam Tề, không ngờ cũng có một ngày hắn bị nữ nhân chặn đường, ương ngạnh ăn vạ nói mang thai của hắn.


Cố Cửu Linh thực sự đã bất chấp tất cả, một ăn cả ngã về không.


Nàng trong mong nhìn Tiêu Dận: “Vương gia, ngài có thể cúi đầu xuống thấp chút không? Ta có điều cần nói.



Tiêu Dận nhìn dáng vẻ đáng thương vô hại như vậy của nàng, nhìn nàng thật ra cũng không xấu chút nào.


Đại tiểu thư Cố gia mày liễu mắt hạnh, là kiểu mặt đáng yêu phính phính, ngũ quan tinh xảo, còn mang lại cảm giác ngập tràn sức sống.



Lúc này khoé môi nàng còn đang rướm máu, sắc mặt bợt bạt, hai tay nắm chạt cổ tay hắn, cảm giác giống con tuyết hồ khi xưa hắn săn được, cũng nhìn hắn một cách đáng thương như thế, muốn hắn tha cho.


Tiêu Dận bất giác cúi xuống theo ý nàng, khoé môi cười tà tà khiến khuôn mặt vốn dĩ lạnh băng lại có thêm vài phần sức sống.


Xung quanh thấy hắn thật sự cúi xuống, biểu tình có thể nói muôn hình vạn trạng.


Hai người thực sự có tư tình?

“Cố tiểu thư muốn nói gì nào?”

Tiêu Dận thong thả ung dung, nụ cười lại như giấu dao.


Nàng bị khí thế của hắn doạ cho lạnh run ca người, mím môi nói: “Vương gia, thần nữ cả gan nói một câu, ngài chỉ sợ là đã trúng độc, hơn nữa còn là độc mãn tính, trong nửa năm tới cần có giải dược, nếu không hậu quả thật không dám tưởng tượng.

Trùng hợp thần nữ lại có cách.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận