Sau Khi Bị Từ Hôn Ta Liền Ôm Đùi Vương Gia


“Vương gia, xin tự trọng!” Sắc mặc nàng tái cả đi, nàng còn mang thai đấy, cầm thú!

Tiêu Dận nhìn phản ứng của nàng, ánh mắt gian gian còn mang theo cút trêu đùa.


Thiên hạ đồn đại tiểu thư Cố phủ háo sắc, mà thực tế lại khá đứng đắn nhỉ.


Nến hỉ nổ lách tách, Cố Cửu Linh nhìn đầu giường, cảm thấy có chút mệt mỏi.


“Vương gia, đêm nay thiếp…ngủ…ngủ ở đâu?”

Tiêu Dận vẫn cười cợt nhả: “Ái phi, đêm nay là tân hôn, nàng cảm thấy nên ngủ ở đâu?”

Cố Cửu Linh hít lạnh, lòng hỏn lọn.


Không phải hình thức thôi à? Tên này sao lúc nào cũng làm ra mấy hành động bất ngờ thế?

Nàng đây là đang bị Cửu Vương trong truyền thuyết đùa giỡn à?

Tiêu Dận nhổm dậy buông nàng ra, hai tay giơ lên rồi ra lệnh: “Ra thay y phục cho bổn vương.



Cố Cửu Linh hung dữ trừng hắn, nàng căng não đứng trước mặt hắn, tên này vóc dáng cao thật, nàng vậy mà cũng chỉ đứng tới ngực hắn.


Bầu không khí bắt đầu hơi không bình thường, Cố Cửu Linh cắn răng mở đai lưng của hắn, nhận ra dáng dấp tên này cũng thật không tệ.



Vai rộng eo thon, thân người cao ráo, mặc dù bị bệnh nhưng cũng không ảnh hưởng tới khí thế của hắn.


Quá trình có hơi khó khăn, quần áo nam giới thời này, đặc biệt là quý tộc phức tạp muốn chết.


Nàng loay hoay kiểu gì cũng không mở được cái nút, tay chân bắt đầu luống cuống.


Tiêu Dận nhìn nhìn tiểu cô nương trước mặt, chóp mũi bé xinh của nàng vì căng thẳng mà đổ mồ hôi, vậy mà có chút đáng yêu.


Hắn nâng tay bắt lấy cổ tay nàng rồi cúi người nhìn nàng, thân hình cao lớn cúi xuống lúc này trông không khác gì một bóng ma đáng sợ.


“Cố đại tiểu thư, làm sao ngươi hoài được thai thế? Đến quần áo nam nhân cũng không biết cởi?”

Cố Cửu Linh hỏn lọn xN lần: “Thì bình thường chả là…cánh đàn ông tự cởi mà…”

Nói xong nàng liền ngậm miệng luôn, ý thức được mình vô ý vạ miệng nên lập tức im lặng.


Tiêu Dận nhăn mày lại, lần đầu tiên thấy trong lòng có cảm giác khó chịu, hắn ngồi dậy, giọng lạnh tanh: “Cha đứa nhỏ là ai?”

Cố Cửu Linh cũng muốn khóc lắm, nàng có biết đâu!

Nguyên thân lúc đó vốn cứ mơ mơ hồ hồ, hạ dược xong lại không trúng mục tiêu, vốn muốn nấu cơm với Thái tử lại thành ra bị người khác nấu, mấu chốt là nàng còn không biết người nấu là ai!

Nàng mấp máy môi: “Không…Không biết…”


Tiêu Dận cười lạnh: “Ngu xuẩn!”

Cố Cửu Linh nghiến răng, vì hắn nói đúng quá đ*o cãi được.


Tiêu Dận nằm trên giường hỉ, còn ân cần nằm dịch ra chừa lại chỗ bên cạnh, tay ngoắc ngoắc nàng.


Cố Cửu Linh thầm mắng cmn, rồi cũng lết qua.


Nàng không dám cởi đồ, để nguyên đồ cưới nằm ở trong, ai mà biết đêm hôm xong tên này có hoá thú không.


“Vương gia, ngủ ngon!” Cố Cửu Linh lẩm bẩm.


Tiêu dận cười khẽ một tiếng, Cố gia đại tiểu thư này cách nói chuyện cũng thật kỳ lạ.


Hắn vươn tay chọc chọc mặt nàng: “Đừng ngủ vội, bắt mạch cho bổn vương trước đi, chuyện ngươi đáp dứng sẽ trị độc cho ta không phải đã quên rồi đấy chứ?”

Cố Cửu Linh vội bật dậy, Tiêu Dận cũng cười ngồi dậy, mặt mày bình thản nhìn nàng.


Cố Cửu Linh nắm lắm cổ tay hắn, kiểu bắt mạch này cũng thật trẻ con mà.


Đột nhiên sắc mặt nàng biến đổi.


Sao lại thế này?

Trước kia bắt mạch cho hắn rõ ràng độc tụ ở sườn trái, mà sao giờ lại biến mất rồi????

Hắn không trúng độc nữa???

Sao lại thế? Thật vô lý!



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận