Sau Khi Bị Tỏ Tình Mười Lần

Phiên ngoại 1: Về thú vui tà ác của hắn Nắng sớm lọt vào giữa khe màn chưa bao giờ kéo chặt, nhẹ chiếu sáng một góc giường, khăn trải giường rũ xuống che khuất một ít đồ vật thú vị. Trên giường, tiếng sột soạt khẽ vang lên, thiếu niên trong lúc ngủ xoay người, vô thức rút tay ra khỏi chăn, tuỳ tiện khoác lên cơ thể của một người con trai khác. Bởi vì do động tác, nên để lộ phần cổ và vai, cơ bản có thể xác định là bên dưới chăn cậu không có mặc quần áo. Sau cổ có dấu vết mới lưu lại trước đó không lâu, mà cổ tay đang khoác lên người chàng trai, cũng có một vòng màu đỏ nhạt. Đây là ngày thứ n Lạc Thư và Tề Ngọc hẹn hò. Sau khi hai người chính thức xác định quan hệ, Tề Ngọc triệt để triển khai thú vui tà ác của mình, vận động linh hoạt trên người Lạc Thư. Thiếu niên không thể chạy thoát khỏi bàn tay của hắn, chỉ có thể khóc thút thít xin tha, xin hắn ban cho khoái cảm, mà chỉ cần tâm trạng của hắn vui vẻ, sẽ thay đổi đủ kiểu, làm đuôi mắt của thiếu niên phiếm hồng. Tề Ngọc thật sự thích dáng vẻ khóc nức nở của Lạc Thư quá mức. Rất đáng yêu, càng khóc càng muốn khi dễ. “Hôm nay chúng ta làm cái gì? Đi rạp chiếu phim, công viên, hay là hội khoa học kỹ thuật?”

Lúc Tề Ngọc tỉnh giấc, Lạc Thư đã rúc vào lồng ngực của hắn, tính toán hành trình hôm nay. Kỳ nghỉ dài hạn làm cho Lạc Thư trở nên lười biếng không ít, đặc biệt là sau khi nhận được thông báo trúng tuyển, càng lười thêm. Cậu chỉ có ý đồ xấu xa là muốn suốt ngày dính lấy Tề Ngọc, làm vài chuyện vận động, đấu trí đấu dũng với hắn. Nhưng mà mỗi lần đều là cậu thua, sau đó bị lăn lộn đến cầu xin tha. Cậu không hiểu vì sao đều là bạn cùng tuổi, nhu cầu trên phương diện đó hẳn là không khác nhau lắm, mà khi cậu cảm giác mình sắp tới rồi, Tề Ngọc lại không chịu thoả mãn cho cậu, ngược lại còn kiên nhẫn trêu chọc cậu rất lâu. Năng lực kiềm chế thật mạnh, cái đồ xấu xa nhất! “Đi tham quan trường đại học của chúng ta.”

Tề Ngọc hôn người trong lồng ngực, ngày hôm qua hắn đã đặt vé máy bay xong rồi. Lúc Lạc Thư thi đại học, có thể nói là phẩm chất bùng nổ, phát huy vượt xa bình thường, thi đậu vào một trường đại học khá tốt. Tuy không phải là trường trọng điểm, nhưng so với trước đây, đã coi như ưu tú. Còn Tề Ngọc thì hoàn toàn không quan tâm mình học ở đâu, tuy ghi danh chung một chỗ với Lạc Thư, nhưng khác trường với cậu, dù vậy hai trường đại học cũng chỉ cách một đoạn đường. “Đi hôm nay luôn?”

“Ừ, mau rời giường.”

Dưới ánh mắt của Tề Ngọc, Lạc Thư xốc chăn lên lộ ra quang cảnh bên dưới, tiếp xúc với hơi lạnh bên ngoài, trong đầu cậu lập tức nhớ tới tối hôm qua mình đã trải qua chuyện gì trong căn phòng này. Thiếu niên đỏ mặt, vội vàng thay quần áo, còn không quên ngẩng đầu trừng mắt với cái kẻ cầm đầu đã áo mũ chỉnh tề. Thời điểm bước đi, chân cậu đụng phải thứ gì đó, chờ thấy rõ là cái gì, cả người đã nóng tới bốc hơi. Cậu nhanh chóng khom lưng, nhặt hết mấy món đồ rồi chạy vào phòng vệ sinh. Cảnh này không phải là xảy ra lần đầu tiên, cũng tuyệt đối không phải là lần cuối cùng. Bởi vì Tề Ngọc rất thích mỗi ngày sau khi tỉnh giấc, nhìn thấy dáng vẻ ngại ngùng hoảng loạn của Lạc Thư lúc đối mặt với những món đồ bừa bộn dưới đất. Hắn cảm thấy Lạc Thư như vậy rất thú vị. Từ khi mở ra được điểm mấu chốt, thủ đoạn khi dễ người của Tề Ngọc có thể nói là càng ngày càng giày vò. Tuy hắn có rất nhiều thú vui tà ác, nhưng cũng phải chiếu theo năng lực thừa nhận của người nào đó, có chừng có mực. Làm chuyện vui sướng, đương nhiên cả hai phải cùng sướng mới tốt. Chắc chắn hắn sẽ không bạt đãi tình nhân đáng yêu của mình rồi. – Phiên ngoại hai: Về một hắn yếu đuối Khai giảng chưa đến hai tuẩn, Tề Ngọc dẫn Lạc Thư về thành phố Giang một chuyến. Lúc tới thành phố Giang, trời đã khuya. “Tề thiếu.”

Người đến đón liếc một cái liền nhận ra Tề Ngọc.

Trong đám tiểu bối của Tề gia, cũng chỉ có Tề Ngọc mới được mọi người xưng là Tề thiếu. Tề Ngọc nhớ mang máng người này là tài xế của ông nội. Hắn cũng không bất ngờ khi có người tới đón mình, trên đường bị đổi thành người của ông nội. Từ giây phút hắn đặt chân xuống thành phố Giang, cũng đã biết trước sẽ có kết quả như vậy. Tề Ngọc đưa hành lý cho tài xế, mang Lạc Thư ngồi vào xe.

Dọc đường đi, tài xế rất an phận chấp hành nhiệm vụ của mình, toàn bộ quá trình không hỏi gì nhiều, đưa Tề Ngọc an toàn đến Tề gia. Trang viên Tề gia lớn như vậy, bây giờ đèn đuốc sáng trưng, trong đêm đen rất bắt mắt, nhìn từ xa giống như một cái bóng đèn khổng lồ, chói mắt vô cùng. Lạc Thư từ nhỏ đã không thiếu tiền, nhưng lúc này dưới màn đêm, nhìn thấy Tề gia khí thế như vậy, nhịn không được cảm thán một phen. Đây mới thật sự là đại gia chân chính. Dù chỉ mới nhìn sơ qua thôi, cũng đã cảm thấy không đơn giản. “Tề thiếu.”

Tuy rằng đã hơn nửa đêm, nhưng vẫn có người canh gác ở bên ngoài, phía sau cũng có vài chiếc xe lần lượt tiến vào. Lầu một có rất nhiều người, có người vừa gọi một tiếng Tề thiếu, tất cả mọi người đều quay đầu nhìn sang.

Thấy hắn xuất hiện, mỗi người đều có vẻ mặt khác nhau, lại thấy bên cạnh hắn còn có một thiếu niên lạ mặt, bắt đầu xuất hiện tiếng xì xào to nhỏ. Đều đang suy đoán đây là công tử nhà ai. Quan hệ tốt đẹp giữa Tề Ngọc và vị Hứa gia kia, lúc trước ở thành phố Giang gần như là như hình với bóng, ai cũng không chen vào nổi. Sao mới ra ngoài còn chưa đến hai năm, bên cạnh Tề Ngọc lại có thêm một thiếu niên lạ mặt, còn mang người đến trong trường hợp quan trọng này.

Chẳng lẽ còn có bối cảnh hơn vị Hứa gia kia, hay là thủ đoạn? Bị hơn mười ánh mắt đồng thời nhìn về phía mình, Lạc Thư vốn có hơi buồn ngủ lập tức tỉnh táo, nhích lại gần Tề Ngọc. Ánh mắt của những người này làm cho cậu cảm thấy mình như một món đồ đang bị đánh giá. Mẹ Tề và ba Tề mới từ trên lầu đi xuống, nhìn thấy con trai cuối cùng cũng đã đến. Tâm trạng phức tạp, không biết có nên thấy may mắn vì hắn tới kịp lúc, hay là lo lắng những chuyện phải đối mặt về sau. Tề Ngọc từ khi vào cửa, liền biết sự tình không ổn. Sở dĩ hắn quay về thành phố Giang, là bởi vì ba nói ông nội muốn gặp hắn, ông đã sắp không xong. Trong lòng Tề Ngọc cảm thấy đây chẳng qua là ông nội đang diễn trò mà thôi, bởi vì trước đây ông đã chơi chiêu này không ít lần. Mặc kệ người khác tin hay không, từ sau khi Tề Ngọc nhìn thấu ông nội, liền không tin lời của ông nữa. Mà giờ phút này, hắn từ trên mặt cha mẹ biết được — ông nội lần này thật sự không xong. “Lên đi, giao người cho mẹ.”


Mẹ Tề đi tới, vỗ vỗ bả vai con trai, kéo Lạc Thư không hiểu tình huống về phía mình. Trước khi đi Tề Ngọc xoa lòng bàn tay của thiếu niên, kêu cậu ngoan ngoãn ở lại đây. Đợi bước lên cầu thang quen thuộc, Tề Ngọc càng đi lên, bước chân càng nặng nề. Bây giờ hắn có hơi mờ mịt, không biết nên đối mặt với ông lão đang trút những hơi thở cuối cùng như thế nào.

Hắn ở bên cạnh ông nội nhiều năm như vậy, nói không có tình cảm, là chuyện không thể nào. Hắn hận ông, bài xích ông, lại cũng từng kính yêu, từng sùng bái cái người cầm quyền Tề gia hô mưa gọi gió này. Trước đây rất lâu, Tề Ngọc cũng từng có mong ước nho nhỏ, là mình có thể trở thành một người được mọi người kính trọng như ông nội vậy. Cuối cùng đã bước tới căn phòng trong kí ức, nhìn cánh cửa mơ hồ phát ra ánh sáng chỉ cách nửa cánh tay, mấy lần hắn giơ tay lên rồi buông xuống. ‘Cạch –’ Cửa tự mở, một cô gái đỏ mắt từ bên trong bước ra, cô gái khóc nức nở gọi hắn: “Anh.”

Có lẽ bởi vì Tề Mông không dính líu tới lợi ích Tề gia, hoặc là yêu ai yêu cả đường đi, bình thường ông nội rất thương đứa cháu gái nghịch ngợm này.

Tề Mông cũng rất thích ông nội có gương mặt hiền từ trong mắt cô. Tề Ngọc xoa đầu em gái. Chờ hắn đi vào, trong phòng ngoại trừ ông nội, bà nội cũng đang ngồi trên ghế.

Ánh mắt của bà lạnh nhạt nhìn cháu nội mới bước vào, rồi nói với chồng mình đang thoi thóp ngồi trên xe lăn. “Nó tới rồi.”

Dứt lời, bà lão cũng rời đi, trong phòng chỉ còn lại hai ông cháu.

Tề Ngọc đứng phía sau ông nội, trầm mặc không nói. “Ông vốn nghĩ rằng cháu không chịu tới.”

Ông lão phá vỡ im lặng trước, giọng nói nghe rất cố sức. Ông lão không đợi Tề Ngọc mở miệng, nheo đôi mắt không còn sáng nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi ấy chỉ là đêm tối. “Đẩy ông ra ngoài nhìn xem.”

Tề Ngọc nghe lời, đẩy người ra ban công. Đêm nay gió rất dịu nhẹ, chỉ là bầu trời không nhìn thấy ngôi sao nào, cũng không có ánh trăng, chỉ có những ngọn đèn trong khuôn viên Tề gia. “Cháu là đứa nhỏ ông thích nhất, cũng là đứa nhỏ ông coi trọng nhất.

Ông nhớ khi còn nhỏ, cháu rất hay theo chân ông ngoan ngoãn gọi ông một tiếng ông nội, kêu ông ôm một cái.


Khi đó Tề Mông còn chưa chào đời nhỉ?”

Có lẽ tới giây phút cuối đời rồi, rất nhiều chuyện đã quên, lại xuất hiện chập chờn trong đầu. Ông lão nhìn bóng đêm như mực, lẩm bẩm: “Đáng tiếc…”

Giọng nói càng ngày càng nhẹ, gió thổi qua liền tan biến, có lẽ ngay cả ông lão cũng không biết rõ mình đang nói cái gì. Tề Ngọc bồi ông ở ban công một tiếng, ông lão ngồi, hắn đứng ở phía sau. Sau một hơi thở, hắn rũ mắt, tay vịn xe lăn đẩy ông lão vào nhà, ôm lên giường, cẩn thận vén chăn cho ông. “Ngủ ngon.”

Một đám người ở dưới lầu lòng như lửa đốt, ai cũng muốn biết tình huống bên trên như thế nào. Tề gia ai mà không biết Tề Ngọc là đứa cháu ông lão thương nhất, là người thừa kế mà ông hao hết tinh lực và tài lực để bồi dưỡng ra. Trong hơn một tiếng đó, có phải ông lão đã hứa hẹn cái gì đó với Tề Ngọc hay không, có phải đã nói bí mật mà không ai biết cho Tề Ngọc rồi không. Bọn họ ở dưới lầu hoàn toàn không biết gì cả, mỗi một giây trôi qua đều vô cùng dày vò. Rốt cuộc! Một bóng dáng xuất hiện ở cầu thang, mọi người hiếm khi nhất trí, dùng ánh mắt hàm ý đồng loạt quan sát chàng trai có vẻ mặt lạnh lùng đang bước xuống. Bà nội là người đầu tiên đi đến trước mặt Tề Ngọc, khuôn mặt vĩnh viễn đều là vẻ kiêu ngạo của một đại tiểu thư, thoáng dịu xuống. “Thế nào?”

Tề Ngọc bình tĩnh nhìn bà, chỉ đáp: “Ông nội ngủ rồi.”

Những người khác vừa nghe, đầu tiên là hơi sửng sốt, sau đó mới phản ứng lại. Không biết ai gào lên một tiếng ‘Ba!’, căn phòng lớn như vậy lập tức tràn ngập tiếng than khóc, về phần trong lòng bọn họ nghĩ gì thì sẽ không có ai biết. Đây là Tề gia. Tề Ngọc thầm trào phúng, một mình ra ngoài trước, không hợp với đám người đang chen chúc lên lầu kia. “Để hắn đi đi.”

Mẹ Tề cản con gái và chồng đang định đuổi theo, lại nói với người ngoài cuộc duy nhất, “Có lẽ nó cần cháu.”

Lạc Thư không chút nghĩ ngợi, lập tức đuổi theo, chờ sắp tới gần người nọ, cậu mới thả chậm bước chân. Tề Ngọc đi về phía trước một bước, cậu cũng đi theo sau một bước. Tới khi cách căn nhà kia rất xa, chỉ còn nhìn thấy một vùng sáng, Tề Ngọc rốt cuộc chịu dừng lại. Hắn xoay người nhìn thiếu niên một đường đi theo mình.

Không đợi hắn mở miệng, thiếu niên đã kéo gần khoảng cách giữa hai người, giang rộng hai tay về phía hắn. Ánh mắt Tề Ngọc dịu xuống, nhận lấy cái ôm này. Hắn ôm rất chặt, gương mặt chôn vào cổ vai thiếu niên, sau một lúc mới ngẩng đầu lên. Lạc Thư lập tức hôn lên khoé mắt ẩm ướt của hắn. Cậu nói: “Tớ ở đây, bên cạnh cậu.”


Bây giờ ở bên cạnh cậu, sau này cũng sẽ ở bên cạnh cậu, chỉ cần cậu cần tớ, tớ sẽ vĩnh viễn không xa rời cậu. Tề Ngọc nhìn vẻ mặt Lạc Thư, đã hiểu điều cậu muốn biểu đạt. Hắn thở dài, lại ôm người vào trong ngực lần nữa. Lúc này Lạc Thư nghe được một tiếng nghẹn ngào rất nhỏ, chỉ có một tiếng, cũng đã đủ rồi. Sau đó, ngoại trừ đương sự là bà nội, ai cũng không ngờ trong di chúc của ông lão, sản nghiệp của Tề gia không nhắc tới Tề Ngọc nửa chữ, ngược lại Tề Mông em gái của hắn là người được phân chia nhiều nhất, cô gái nhỏ còn chưa trưởng thành đã trở thành người thừa kế của ông lão. Trên dưới Tề gia bắt đầu có dị nghị, nghi ngờ quyết định này rõ ràng là bất lợi cho cả Tề gia. Chưa nói tới Tề Mông tuổi còn nhỏ không gánh nổi trọng trách, quan trọng hơn là cô là con gái, cuối cùng cũng phải gả cho người khác, chẳng lẽ tới lúc đó lại phải trơ mắt nhìn cô đem Tề gia, chắp tay tặng cho người ngoài? Nhưng ngay cả bà lão bình thường cay độc cũng không nói lời nào, khiến cho bọn họ không thể không thừa nhận sự thật này. Chỉ có bà lão biết, ông lão từ trước tới giờ không nói hai lời thật sự vẫn còn mềm lòng, buông tha cho Tề Ngọc, chọn Tề Mông làm người thừa kế của mình. Là em gái của Tề Ngọc, thật sự cô cũng không kém cỏi chút nào. Về phần tương lai Tề Mông ra sao, đó chính là chuyện của cô. —- Phiên ngoại 3: Về tương lai của chúng ta Tháng trước là sinh nhật lần thứ hai mươi của Tề Ngọc, sinh nhật lần thứ hai mươi của Lạc Thư cũng đã sắp đến. Hai mươi là độ tuổi hợp pháp kết hôn đồng tính. Lạc Thư không có khát vọng gì lớn, điều cậu muốn rất đơn giản, là có một gia đình thuộc về mình, trong nhà có người mình yêu. Bọn họ sẽ làm bạn với nhau, vượt qua năm dài tháng rộng, nắm tay tới đầu bạc răng long. “Mày nói xem cậu ấy có đồng ý hay không?”

Lạc Thư ngồi trên thảm, cố gắng lôi kéo Bố Bố đang ngáy ngủ để tán gẫu, lải nhải rất nhiều, đơn giản chính là lo Tề Ngọc không muốn tương lai dính chung với cậu. “Hai mươi tuổi quả thật kết hôn có hơi sớm, bây giờ có rất nhiều người sống tới ba mươi bốn mươi tuổi, cũng không muốn kết hôn.

Nhưng mà tao sợ cậu ấy bỏ chạy, nếu như cậu ấy đồng ý, chắc chắc sau này sẽ không chạy được.”

Sinh nhật ngày đó của Lạc Thư, cậu đã chuẩn bị nhẫn xong, đáng tiếc là quá sợ hãi, lâm trận lùi bước, không dám đưa ra. Là cậu sợ sau khi kết hôn rồi, cuối cùng cũng sẽ đường ai nấy đi. Giống như ba mẹ của cậu vậy, cho dù đã từng yêu nhau nhiều thế nào, cuối cùng cũng sẽ chia tay. Nếu phải đi đến kết cục như vậy, thì cậu tình nguyện ngay từ đầu sẽ không ở bên nhau. Bố Bố hầu như mỗi ngày đều phải nghe cậu lải nhải, lỗ tai sắp đã đóng kén.

Nó trầm mặc đứng dậy, di chuyển qua bên cạnh, đưa lưng về phía Lạc Thư, cự tuyệt trở thành hốc cây tâm sự của cậu. Đợi Tề Ngọc từ bên ngoài trở về, thấy một màn chính là Lạc Thư nghiêm mặt, nhìn về phía Bố Bố đang làm lơ cậu. Hắn nhướng mày, tên nhóc này từ khi nào có khẩu vị mặn đến như vậy. Nghe thấy có người đi vào, Bố Bố đứng lên đầu tiên, vội vàng chạy đến bên chân Tề Ngọc, dùng miệng cắn ống quần của hắn, dường như rất khẩn cấp muốn dẫn hắn đi đâu đó. Tề Ngọc đành phải đi theo nó đến phòng sách, chỉ thấy Bố Bố sủa gâu gâu về một hướng. Gần đây nó luôn nhìn thấy Lạc Thư lấy một món đồ nào đó, rồi lại nắm ở trong tay dong dài với nó một hồi, nói không chừng cho chủ nhân nhìn xong sẽ không còn nhiều chuyện như vậy. Thấy tình huống không ổn, trong lòng Lạc Thư căng thẳng đi theo phía sau, hoảng hốt cản đường làm bại lộ hoàn toàn. Cậu đứng che lại giá sách, bịt tai trộm chuông: “Ở đây không có gì hết!”

Tề Ngọc vốn đang nghi ngờ, dứt khoát kéo người ra, rút một quyển sách mà hắn chưa từng đọc tới. Là mô hình hộp giả thành sách, lúc lấy ra rõ ràng nghe leng keng, xem ra bên trong có chứa bí mật nào đó. “Không được xem!”

Lạc Thư muốn đoạt lại. Lạc Thư càng như vậy, Tề Ngọc càng tò mò bên trong hộp cậu đã giấu thứ gì. Hắn tránh khỏi Lạc Thư, nhanh chóng mở cái hộp ra. Trong hộp còn có một cái hộp nữa, nhìn kích cỡ, hắn không mở ra cũng biết bên trong chứa cái gì. Lạc Thư chỉ đành từ bỏ đấu tranh, không được tự nhiên nhìn Tề Ngọc mở hộp nhẫn ra.

Sau đó lại nhìn đối phương chủ động đeo vào tay, kích cỡ vừa vặn. Thấy thế, cậu không chớp mắt nhìn chằm chằm Tề Ngọc, đôi mắt sáng rực. Đây là đồng ý rồi sao? Nhưng mà không có chuyện gì xảy ra hết, chiếc nhẫn bị tháo xuống. Đây chắc chắn có nghĩa là từ chối. Tề Ngọc cất nhẫn lại, quay đầu nhìn người yêu đang ủ rũ rõ ràng. “Mới thành niên mà đã muốn kết hôn?”

Hai mươi tuổi, độ tuổi mà mọi thứ đều có thể xảy ra, nói kết hôn vẫn còn quá sớm. Lạc Thư nói: “Chỉ cần đúng người, mới thành niên mà kết hôn cũng không có gì không tốt.”

Nghe xong, Tề Ngọc không nói gì hết, vẫn giống như trước đùa giỡn với Bố Bố, đọc sách, lúc lên giường vẫn khi dễ mà nắm chặt cổ tay người nào đó, làm cho cậu muốn trốn cũng trốn không được, mỗi lần đều khóc không thành tiếng. Lạc Thư cảm thấy mình bị từ chối, từ đó tiếp tục kéo Bố Bố kể lể dong dài, nói vì sao Tề Ngọc lại không đồng ý, có phải là bởi vì không đủ yêu hay không. Một ngày thứ ba nào đó, Lạc Thư bước ra khỏi cổng trường đông đúc, thấy Tề Ngọc đã chờ sẵn ở bên ngoài.

Người mình thích rất thu hút sự chú ý, từ xa Lạc Thư đã nhìn thấy có không ít người cả gan chạy tới tiếp cận Tề Ngọc. Cậu chua chát nghĩ, Tề Ngọc không chịu đồng ý, nhất định là luyến tiếc những thứ tốt đẹp ở bên ngoài. Nhìn thấy người yêu đứng cách đó không xa, giận dỗi nhìn hắn, Tề Ngọc cong mắt nói với bọn họ là đang chờ người, sau đó đi về phía cậu. Đang ở trước mặt quần chúng, Lạc Thư bá đạo nắm tay Tề Ngọc, cậu phải sử dụng triệt để cái quyền bạn trai này mới được. “Đi đâu?”

Lạc Thư phát hiện tàu điện ngầm chạy không phải là hướng về nhà. “Sân bay.”


“Đi sân bay làm cái gì?”

Lạc Thư choáng váng, gần đây bọn họ không có kế hoạch đi du lịch. “Theo quy định của luật hôn nhân, muốn đăng ký kết hôn thì cần phải đến nơi đăng ký sổ hộ khẩu của cả hai, tài liệu tôi đã chuẩn bị xong rồi.”

Lời này nghe tới tai, thật sự làm Lạc Thư choáng váng. Chờ cậu lên máy bay, rồi đáp xuống, ngồi trên xe tới cục đăng ký kết hôn, tay cầm giấy hôn thú còn nóng hổi, cậu vẫn cảm thấy là mình đang nằm mơ. Cậu chớp mắt, cúi đầu nhìn ảnh chụp trên giấy kết hôn, lại nhìn Tề Ngọc đang sống sờ sờ bên cạnh. “Chúng ta kết hôn?”

“Ừ.”

“Cảm giác như đang nằm mơ, có thể hôn tớ một cái hay không?”

Xúc cảm ôn nhu rơi xuống, ngọt quá… Cẩn thận cất kỹ tờ giấy kết hôn, Lạc Thư do dự gọi thử: “Ông xã?”

Thấy cậu vẫn là dáng vể ngốc nghếch kia, Tề Ngọc rất bất đắc dĩ, búng tay vào trán của cậu. “Ừ, bà xã.”

Lúc này ngay cả gió thổi qua cũng mang theo vị ngọt.  Lời của Ngũ Ngũ: cuối cùng cũng hoàn rồi, bộ truyện tuy ngắn nhưng rất hợp khẩu vị của mình.

Đáng lẽ ra phải hoàn thành sớm hơn, nhưng công việc của mình quá bận, đợt người ta nghỉ covid thì mình vẫn phải đi làm.

Cám ơn những bạn đã kiên trì ủng hộ team của tụi mình.

Hi vọng sau này sẽ mang đến cho mọi người càng nhiều bộ truyện hay hơn nữa.

Thanks all ^^


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui