Sau Khi Bị Thú Nhân Câm Điếc Nhặt Về Nhà
Thạch Tuyết Chu lại nhíu mày không nói lời nào mà chạy vào sâu trong rừng đại thụ.
Các thú nhân khác thấy vậy chỉ đành theo sau, không lâu sau, cả đoàn người ngửi thấy một mùi cháy khét nồng nặc.
Thạch Tuyết Chu lặng lẽ tiến lên phía trước, vòng qua mấy cây đại thụ, đôi mắt tinh tường trong đêm bắt gặp ánh sáng nhỏ phát ra từ một hang đá.
"Grào—!"
Gã tiến lên gầm mạnh một tiếng, rồi hóa thành hình người cách hang đá không xa, đôi mắt một xanh một tím nhìn chằm chằm vào cánh cửa gỗ bị đập nát bên ngoài hang, gọi một tiếng: “Tô Lạc Lạc."
Thạch Tuyết Chu có tính cách lạnh lùng, nhưng giọng nói khi ở hình người lại không hề trầm đục, ngược lại rất trong trẻo mang theo sức sống của một thú nhân trẻ tuổi.
Vừa nghe gã nói, Thạch Thanh và những thú nhân khác cũng tìm đến nơi và đồng loạt gọi lớn.
"Tô Lạc Lạc, Tô Lạc Lạc, ngươi có ở đó không?"
"Nhị ca của ta đến tìm ngươi rồi, nói sẽ đưa ngươi về bộ tộc."
Tiếng thú gầm vang lên xung quanh, Tô Lạc Lạc muốn không tỉnh cũng không được.
Cô vừa mở mắt đã hít phải một hơi khói đen, nhìn vào "thức ăn" trong nồi đá mà đầu óc trống rỗng, vừa ho vừa vội vàng đổ chậu nước suối đã nguội lạnh hoàn toàn trên mặt đất vào nồi đá.
Xèo một tiếng, thức ăn vốn đã cháy đen lập tức biến thành khói dày đặc, làm thú nhân ngoài hang có khứu giác nhạy bén phải lùi lại liên tục.
Phía xa, Philno Zelcius đang lặng lẽ theo sau Thạch Tuyết Chu và những thú nhân khác, cũng ngửi thấy mùi này, biểu cảm trên khuôn mặt điển trai của y cũng trở nên vô cùng phức tạp—
Ngay khi sự ô nhiễm của mặt trời trong cơ thể y vừa lắng xuống một chút, y đã lấy lại được sự nhạy bén thường ngày.
Tự nhiên cũng nhận ra con cái nhỏ đó vẫn còn sống.
Không biết vì tâm trạng gì, y như bị ma xui quỷ khiến mà đi theo.
Y chỉ không muốn những con sư tử bẩn thỉu đó để lại mùi hôi khó chịu trong lãnh thổ của mình.
Chứ không phải vì muốn gặp lại con cái nhỏ đó cố ý dụ dỗ y.
Zelcius lạnh lùng nghĩ.
"Khụ khụ...!Ngài...!ngài quay lại rồi?"
Bên tai mơ hồ nghe thấy giọng nói thỉnh thoảng ngắt quãng của con cái nhỏ, đầu ngón tay của Zelcius khẽ run rồi cau mày:
Yếu ớt, mềm mại, vô lực, làm bộ làm tịch, giọng nói của cô yếu đuối y như sức chiến đấu của cô vậy.
Một móng vuốt có thể dễ dàng xé nát, nghiền nát cô.
"Không...!không về...!bộ tộc..."
"Thích..
được...!ta sẽ theo ngươi..."
Zelcius đứng giữa đám cây đại thụ, "nghe" cô đàm phán với mấy thú nhân sư tử của bộ tộc Hắc Thanh, "nghe" cô nói thích con sư tử trắng trước mặt, muốn theo người đó về, trong lòng y không hề có chút cảm xúc, nhưng đôi mắt xanh lạnh như băng của y lại càng thêm dữ dội.
Pha lẫn một cơn mưa bão sát ý.
Y biết con cái nhỏ đó tìm đến y chỉ vì đã gây sự với quá nhiều thú nhân, bị bộ tộc đuổi đi không sống nổi, muốn lợi dụng y để tồn tại; cũng biết sự ô nhiễm từ mặt trời không ảnh hưởng đến cô, trong mắt cô, y chỉ là một thú nhân tàn tật dễ lợi dụng nhưng sắp mất kiểm soát, chẳng thể sánh với con sư tử trắng mà cô thật lòng yêu mến.
Nhưng lúc này, nghĩ đến nụ cười và sự lấy lòng trước đó của cô đều là giả tạo, Zelcius chỉ thấy châm chọc và ghê tởm.
Y chưa từng có mối quan hệ nào với bất kỳ con cái nào trong kiếp luân hồi cả, giờ đây y thật sự rất muốn giết cô.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...