---
Cao trào qua đi, Phó Ninh Dung không chống đỡ được nữa, toàn thân mềm nhũn, như mất hết sức lực ngã vào vòng tay Tạ Du, được ôm đến giường nghỉ ngơi hồi lâu mới hồi phục.
Sau khi ăn no tâm tình trở nên tốt đẹp.
Tạ Du nghiêng người muốn hôn Phó Ninh Dung, muốn tiếp tục vuốt ve âu yếm nàng.
Ý cười vẫn ở trên mắt, cánh tay vẫn ôm chặt nàng, nhưng giây tiếp theo, ngay cả hắn cũng không ngờ mình lại bị ăn một cái tát vào mặt như thế.
Y phục còn chưa mặc vào, nước xuân còn dính đầy người.
Còn chưa kịp làm nàng vui vẻ đã vô cớ hứng một bạt tai.
Làm nhiều canh giờ như vậy, lên đỉnh nhiều lần như vậy, khắp nơi đều là nước nhờn.
Vết tích cũng chưa tiêu tan.
Nàng không muốn nghĩ xấu cho Tạ Du, nhưng mọi chuyện xảy ra trước mắt hết thảy đều nói với nàng rằng chính Tạ Du đã bắt cóc nàng.
"Tạ Du! Chàng quá đê tiện!" Phó Ninh Dung vô cùng tức giận, nói mấy lời khó nghe với hắn, "Chàng sai người gửi thư cho ta, hao tổn tâm tư lừa ta đến tận chỗ này, đánh thuốc mê ta rồi làm ra những chuyện bỉ ổi thế này?"
Nàng thực sự không thể hiểu nổi tại sao Tạ Du có thể làm như vậy.
Ngày trước hắn cũng không như thế này.
Nàng đã khó nhằn trong những lựa chọn.
Cả ngày lo lắng vì những manh mối không rõ thật giả, vất vả lắm mới lấy hết can đảm quyết định đi, nhưng cuối cùng thứ nàng nhận được chính là những lừa gạt này?
Hắn rốt cuộc xem nàng là cái gì?
Bị một cái tát làm cho choáng váng.
Tâm trạng Tạ Du sa sút, "Người lừa nàng tới đây không phải ta."
Hắn hiển nhiên sửng sốt, trong đầu hiện lên đủ loại cảm xúc, bi thương, không cam lòng, hơn hết là không thể tin được, "Nàng cho rằng ta vì ham muốn cá nhân mà dụ nàng tới đây để làm ra loại chuyện như vậy?"
"Nếu không thì? Ở đây ngoại trừ ta và chàng còn có ai khác?"
"Nếu ta nói là Hạc Di làm thì nàng có tin không?"
Trong cơn tức giận, Phó Ninh Dung hoàn toàn không thể bình tĩnh lại, thậm chí còn cảm thấy Tạ Du đang làm loạn, đổ lỗi cho Hạc Di công chúa: "Nàng ấy bắt ta làm cái gì?"
"Ta thật không ngờ chàng sẽ nói những điều đó để trốn tránh trách nhiệm."
Người ta thường tin vào những gì mình tận mắt chứng kiến, sự nghi ngờ của Phó Ninh Dung không phải là không có lý.
Đầu tiên nàng bị gọi tới đây, sau đó bị bịt miệng đánh thuốc mê, trước khi tỉnh lại cũng không nhìn thấy kẻ chủ mưu, đương nhiên nàng không biết là Tạ Hạc Di đã sai người trói nàng và mang tới đây.
Lời nói suông không có cơ sở, sự thật bày ra trước mắt, không thể chỉ một hai câu là giải thích được.
Tình hình hiện tại vô cùng bất lợi đối với Tạ Du.
Tạ Hạc Di và toàn bộ người của nàng ấy đã bị đuổi về phủ công chúa, những người trông ở cửa và vây quanh tửu lâu đều là người của Tạ Du.
Ngay cả khi có thuộc hạ sẵn sàng đứng ra giúp Tạ Du làm chứng, trong thâm tâm Phó Ninh Dung cũng không thể cân nhắc những lời này.
Từng bước rời xa.
Nàng có quá nhiều gánh nặng, thật khó để tìm ra giải pháp cho mọi thứ.
Có lẽ ngay từ đầu nàng không nên khiêu khích hắn.
Phó Ninh Dung từ chối sự đụng chạm của Tạ Du, ngồi cách xa hắn hơn một nửa chiếc giường, mệt mỏi cả về thể chất lẫn tinh thần, nàng đã tiêu hao quá nhiều sức lực, ngay cả một ánh mắt cũng không cho hắn.
Không thể phủ nhận rằng giữa hai người có tình yêu.
Nhưng nếu hắn chỉ chăm lo cho cảm xúc của bản thân mà không chút nào quan tâm đến cảm nhận của nàng, vậy cho dù có miễn cưỡng đến đâu, mối quan hệ giữa hai người cũng phải kết thúc.
Ánh mắt kiên định của nàng làm trái tim Tạ Du đau nhói.
Sau cuộc tình mãnh liệt, chào đón hắn chính là cảnh ngộ éo le này.
Hắn không dám nói gì quá nặng lời, sợ sẽ càng đẩy nàng ra xa.
Đôi con ngươi chàng thanh niên đong đầy sự mất mát, lời nói thành khẩn, không có nửa phân bộ dáng trên vạn người như thường ngày: "Cho nên nàng cho rằng ta là người sẽ làm ra loại chuyện hèn hạ như vậy?"
"Nàng không tin ta sao?"
Tại sao nàng không thử tin hắn ư?
Nhưng những khoái cảm đó đều là thật, nhìn những vết ướt trên chiếc gương đồng, vừa rồi nàng còn bị hắn đè ra làm mạnh.
Ngoài hắn ra, Phó Ninh Dung thật sự không thể nghĩ đến ai khác.
Nhân chứng vật chứng có đủ.
Tạ Du ở trước mặt nàng là bằng chứng tốt nhất.
Ngôn ngữ bất lực, nhìn thấy chưa chắc đã tin.
Lần trước hắn trách lầm Phó Ninh Dung, bây giờ phong thủy thay đổi, hắn có trăm cái miệng cũng không thể giãi bày một điều tương tự đã xảy ra với hắn trước đó.
Đừng để tình yêu nàng dành cho hắn vì vậy mà mất đi.
Phó Ninh Dung mệt mỏi đến mức không muốn nói lời nào.
Ánh nến từng chút một bị thổi tắt, cảnh vật trong phòng dần dần mờ đi, chỉ còn lại ánh trăng chiếu vào hai người bọn họ.
Mờ mịt vô thố.
Hình bóng cô đơn.
Lần đầu hắn rối bời như vậy.
Mãi cho đến khi cổ họng hơi se lại.
Thanh âm của hắn dường như có chút nguội lạnh, vốn tưởng rằng nàng sẽ tin tưởng hắn, lại chỉ nghe được một câu: "Tạ Du, chúng ta chia tay trong êm đẹp đi, được không?"
——
Chương này khó viết quá (。í _ ì。)
Nói thêm một chút:
A Dung của tôi không phải là một đứa trẻ thẳng thắn, thậm chí còn hơi khó chiều.
Trước đây ở Thượng thư phòng, sau này lại ở một nơi như Phó gia.
Nàng luôn làm việc chăm chỉ và sợ bị phát hiện thân phận, nàng chịu quá nhiều áp lực nên đã tự cô lập mình ở một nơi an toàn, nàng không dễ dàng tin tưởng người khác và cũng sẽ không dễ dàng giao phó mình cho bất cứ ai.
Nàng có quy tắc riêng của nàng.
Cũng có đôi khi lời nói và hành động hơi chậm chạp.
Nhưng không thẳng thắn không có nghĩa là không được yêu.
Có thể do sức viết nên sẽ không đạt được hiệu quả như mong đợi, nhưng tôi vẫn siêu cấp thương A Dung của tôi.
-
1.
Có thể một số bạn sẽ hỏi tại sao mỗi lần cãi nhau đều không quá một chương.
Đương nhiên rồi: Muốn cãi cũng phải cãi cho tới bến!
2.
Tạ Du: Ta sẽ không đánh muội muội mình (cũm hên xui)
3.
Tạ Du: Nếu Tạ Hạc Di bắt cóc nàng thì sao?
A Dung: Nàng ấy bắt ta làm gì?
Tạ Tiểu Cẩu: Nhìn nàng xinh quá nên muốn gạo nấu thành cơm, để ép nàng làm phò mã của muội ấy, làm muội phu của ta.
A Dung: (°ー°〃) Tự nhiên tui tỉnh lại liền!
4.
Xin chào mọi người, mình là Đóa Tử đây.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...