---
Không biết làm bao nhiêu lần.
Có thể là sáu lần, cũng có thể là bảy lần, hoặc có thể là nhiều hơn nữa.
Hắn luôn cố tình đẩy mạnh và thâm nhập thật nhanh trước khi nàng rút ra khỏi cơn cực khoái, làm cho nàng vừa mới cao trào xong lại tiếp tục bắn ra.
Lúc kết thúc không biết đã qua mấy canh giờ.
Sắc trời cũng không còn sớm.
Phó Ninh Dung kiệt sức, đôi môi sưng đỏ vì bị cọ xát, cơ thể phủ đầy dấu vết tình yêu.
Giống như bị ôm lên khỏi mặt nước, toàn thân mềm nhũn, bị làm quá mạnh khiến toàn thân không còn chút sức lực nào.
Mãi cho đến khi Tạ Du mang nàng trở lại từ bồn tắm, nhẹ nhàng kéo chăn qua đắp cho nàng, định một lần nữa dùng xiềng xích trói nàng lại trên giường, Phó Ninh Dung cuối cùng cũng nâng mắt lên, dùng chút sức lực cuối cùng nói với hắn: "Tạ Du, ta không muốn bị nhốt."
"Không muốn bị nhốt? Vậy nàng muốn cái gì?"
"Muốn rời bỏ ta để đến chỗ Tạ Lẫm?" Hắn đứng dậy, làm động tác cởi dây lưng, thần sắc lãnh đạm lộ ra một tia lạnh lùng, "Ta phục vụ nàng chưa đủ tốt hay sao?"
Giọng nói Tạ Du trầm thấp, nửa phần đắc ý câu lấy cằm Phó Ninh Dung, nhìn thấy nàng khóe mắt nàng dần dần đỏ lên, dáng vẻ chực khóc vô cùng đáng thương: "Nàng oan ức lắm ư?"
"Ta đã sớm dặn nàng nên biết chừng mực."
"Nếu như có một ngày làm ta nổi giận, cho dù bị giam vào lãnh cung cũng đừng có trách."
Phó Ninh Dung đột nhiên mở to hai mắt.
Nàng không có quyền cảm thấy tủi thân sao?
Những người đứng ở vị trí cao hầu hết đều không ý thức được hành vi của mình sẽ gây ra ảnh hưởng gì cho đối phương.
Cảm thấy mình làm như vậy chính là tốt cho người ta, nhưng quan điểm lại trái ngược nhau hoàn toàn.
Tạ Du luôn như vậy.
Có lẽ hắn không phân biệt được đâu là giới hạn đúng đắn, lúc nào cũng trói buộc, hắn quản nàng thật sự quá chặt.
Quá si tình, dường như hắn đang dần xâm chiếm quyền tự do của nàng.
Tạ Du im lặng.
Hình như hắn đã quá cố chấp, hắn mơ hồ nhận ra điều này.
Mỗi người đều có quy tắc riêng của họ.
Cả hai bên đều kiên định với ý kiến của mình, không thể nói rõ ai đúng ai sai.
"Ở trước mặt chàng, ta sẽ không được là chính mình sao?"
Phó Ninh Dung bắt đầu nổi giận.
Nàng có lập trường riêng của bản thân.
Cho dù cổ họng khô khốc, giọng nói khàn khàn khó nghe, mỗi khi nói ra một câu, chóp mũi lại càng chua xót, nàng vẫn cố chấp cãi lại Tạ Du: "Tạ Du, ta đã sớm nói với chàng, ta và Nhị điện hạ quan hệ rõ ràng, tuyệt đối không phải loại quan hệ như chàng nghĩ."
"Ngay từ đầu ta đã muốn giải thích, nhưng chàng có cho ta cơ hội để giải thích không?" Không đợi Phó Ninh Dung kể hết sự tình, hắn đã chặn miệng nàng lại, buộc tội nàng.
"Nàng không thấy là mình rất quá đáng à?"
"Chàng không tin ta." Nàng kiên định nói: "Chàng chỉ thấy ta mặc y phục của Nhị điện hạ, vô tình vướng chân ngã vào hắn, vậy chàng có nhìn ra cái gì khác không?"
Có một số việc nàng vốn không định nói.
Nhưng nàng không kìm lòng được, muốn bộc lộ hết trước mặt Tạ Du, cố ý chọc ngoáy để xem vẻ mặt cứng đờ của hắn.
"Ta bắt gặp ai đó trao đổi chuyện cơ mật, lúc ta rơi xuống hồ chàng ở đâu?"
Dứt lời, nàng quả nhiên nhìn thấy Tạ Du sửng sốt, biểu tình nhất thời ngưng trọng.
Nàng đã như ý nguyện nhìn thấy sự kinh ngạc trên khuôn mặt của chàng thanh niên lỗi lạc.
Hắn không biết những điều này.
Ám vệ vẫn chưa báo cáo cho hắn.
Ngẫm lại những chuyện vừa qua, bàn tay đặt bên người nàng hơi run lên.
"Ta không phải là vật sở hữu của bất kỳ ai, ta cũng có suy nghĩ của riêng mình." Không thể nhịn được nữa, nước mắt nàng rơi xuống từng giọt lớn.
"Không phải chàng luôn miệng nói yêu ta sao?"
"Nhưng chàng nghĩ lại mà xem, đó có phải thật sự là yêu không? Hay chỉ là ham muốn chiếm hữu? "
"Nếu chàng ngay cả ta cũng không tin tưởng, vậy chàng lấy cái gì mà nói yêu ta?"
Bị ghen tuông làm choáng váng đầu óc, người bị cảm xúc chi phối luôn không tỉnh táo.
"Không phải là ta không tin nàng..."
Hắn chỉ là, chỉ là không biết phải làm sao.
Nói thật, điều mà hắn khao khát nhất chính là có được một địa vị chính đáng bên cạnh Phó Ninh Dung.
Khát cầu một tiếng đáp lại từ nàng.
Với thân phận của Phó Ninh Dung hiện tại, mối quan hệ của họ nhất định không thể bị lộ ra trước mắt bất kỳ kẻ nào, cũng như không thể lấy được sự chúc phúc của mọi người một cách quang minh chính đại.
Không có gì để đảm bảo.
Điều này khiến Tạ Du lo được lo mất.
Vậy nên hắn mới nhạy cảm, hay nghi ngờ và không có cảm giác an toàn.
Đó là lý do tại sao hắn bức nàng.
Tạ Du tựa cằm lên vai nàng, muốn vươn tay ôm nàng, lại nghe một tiếng "bốp" lanh lảnh, Phó Ninh Dung hất tay hắn ra.
"Tạ Du, cầu xin chàng." Nàng òa khóc, nước mắt nóng hổi từng giọt rơi xuống.
"Đưa ta trở về đi."
"Chúng ta tạm thời không gặp nhau, chúng ta trước hết bình tĩnh lại." Nàng cụp mắt xuống, né tránh không muốn cùng Tạ Du có bất kỳ tiếp xúc nào.
Tạ Du yên lặng nhìn nàng, lạnh lùng trong mắt dần dần hòa tan, thật kỳ lạ, con ngươi hiện lên một loại cảm xúc khác.
Bầu không khí giảm xuống cực điểm.
Sau khi nói xong, Phó Ninh Dung hoàn toàn kiệt sức, mệt mỏi đến mức thậm chí không muốn nhấc ngón tay.
Nước mắt chảy dài trên khóe mi.
So với những điều này, nàng dường như càng ghét bản thân mình hơn.
Bởi vì, Tạ Du ở trong lòng nàng đã tồi tệ đến mức ấy.
Nhưng nàng vẫn không thể buông tay.
....
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...