Bắt nàng liếm, nhưng thực ra còn hơn thế nữa, muốn nàng hoàn toàn tiếp nhận hắn.
Coi như là một chút bố thí mà hắn yêu cầu vì đã hết lòng phục vụ nàng, hay như một cái giá mà nàng phải trả vì đã mập mờ quá mức với Tạ Lẫm.
Tạ Du cầm lấy của mình.
Cột thịt ứ máu, đầu khấc to lớn màu hồng sưng lên, mắt ngựa tràn ra chất lỏng đặc sệt đục ngầu, run rẩy phập phồng vì tích tụ quá nhiều ham muốn, thịt vật cương cứng không biết đã nghẹn bao lâu.
Miếng vải trong miệng được rút ra, còn chưa kịp hít thở một hơi, cánh môi đột nhiên bị cạy.
Phó Ninh Dung ho sằng sặc, gậy thịt trong miệng nóng rực, quy đầu vừa to vừa thô, từ trong ra ngoài, từ môi đến kẽ răng đều tràn ngập hơi thở của nam nhân.
Cột thịt tức khắc nhồi đầy cái miệng nhỏ nhắn, gân xanh trên cột cọ vào khoang miệng mềm mại của nàng khiến nàng ngứa ngáy khó chịu.
hoalantichmich
Không chỉ muốn nàng liếm mà còn muốn nàng phải ăn nó.
Dùng lưỡi mút lấy cán gậy, liếm láp mắt ngựa còn đang rỉ tinh.
Ngước đôi mắt ướt sũng nhìn Tạ Du, bên trong ánh mắt tràn ngập sự cầu xin, nàng không ngờ khi mình có cơ hội để nói chuyện, câu đầu tiên không phải là giải thích nguyên nhân vì sao nàng và Tạ Lẫm ôm nhau, mà là cầu xin lòng thương xót: "Không làm được không?"
"Nàng nói xem?" Tạ Du bóp cằm nàng, đề phòng nàng chạm răng vào mình, đôi gò má và môi nàng chu ra, làm tăng thêm phần nào nét trẻ con.
Nhưng nam nhân sẽ không buông tha nàng dễ dàng như vậy.
Hai chân đang quỳ khẽ run, nàng đành phải vươn đầu lưỡi nhỏ bé, chậm rãi quấn lên thứ to lớn trong miệng mình.
Trong mắt tràn ngập ánh nước.
Đầu lưỡi liếm vòng tròn trên mắt ngựa, tay và môi dùng sức, hai tay Phó Ninh Dung vịn đùi Tạ Du, bắt đầu nhịp nhàng bú mút.
Hai đôi mắt nhớ nhung nhìn nhau.
Nàng rõ ràng là cự tuyệt, nhưng ánh mắt lại tràn ngập mê say.
"Shh..." Khoang miệng mềm mại ẩm ướt bao vây hắn, khoảnh khắc chiếc lưỡi liếm sượt qua lỗ nhỏ phía trên làm cả người hắn chấn động.
Đã lâu không gần gũi, dù sự tự chủ của Tạ Du có mạnh mẽ đến đâu cũng không cách nào chống cự nổi.
Tạ Du hung hăng giữ lấy gáy Phó Ninh Dung, ngay sau đó nâng eo và bụng dưới lên, đẩy thứ giữa háng mình tiến vào sâu hơn.
Đầu nấm khổng lồ chen vào, nước bọt và chất nhầy trộn lẫn vào nhau.
Quá chật chội.
Miệng nàng căng tức.
Phó Ninh Dung chỉ có thể bị động chịu đựng, đầu lưỡi nhọc nhằn, miệng thì đau rát, cố gắng hết sức phun ra nuốt vào ham muốn vẫn đang lớn dần của hắn.
Thật đáng sợ.
Nó hoàn toàn khác với lần đầu tiên nàng cho vào miệng.
Phó Ninh Dung nắm chặt tay, hai má bị cột thịt nhét căng phồng, tất cả sức lực đều nương lên người Tạ Du để không bị ngã xuống đệm.
"Hư...ha...a..." Ót bị ghìm chặt, Tạ Du híp mắt, đuôi mắt khẽ động, đỡ lấy đầu nàng nhấn nhấn, tiếng thở hổn hển nặng nề càng lúc càng vang.
Cắm vào rút ra.
Chất lỏng bị đánh thành bọt trắng, nhớp nháp chảy xuống đôi môi đang mút nhả, trượt qua cổ rồi chìm vào bầu ngực.
Hô hấp của Phó Ninh Dung đều bị vị Thái Tử trẻ này đoạt hết.
Thật vất vả mới bắt được thời cơ Tạ Du nghỉ tay, nàng rút ra liếm liếm cột trụ đầy tĩnh mạch, đôi mắt đẫm lệ lấy lòng hắn: "Điện hạ, dừng lại, dừng lại đi...Chúng ta đừng làm nữa, được không?"
Mới đó mà không chịu nổi rồi?
Vậy thì khi nàng mặc y phục của Tạ Lẫm, còn ôm hắn ta, sao không nghĩ tới sẽ phát sinh ra chuyện này?
Nàng thậm chí còn không thèm gọi hắn bằng tên mà gọi là "điện hạ".
Trong mắt Tạ Du dường như có một ngọn lửa đang bùng cháy: "Muốn nhanh lên sao?"
"Phải." Phó Ninh Dung liếm gậy thịt gật đầu.
Tạ Du nâng cằm nàng, không để nàng có thời gian hít thở, lại nhét dương vật nóng hổi vào trong: "Vậy thì há mồm rộng ra, hợp tác, làm cho ta nhanh chóng xuất tinh."
Bàn tay đang nắm đầu Phó Ninh Dung dùng thêm sức, giọng điệu cũng lạnh lùng hơn vài phần.
Thật đáng tiếc Phó Ninh Dung không nhận ra điều đó.
Đôi mắt mông lung chứa lệ.
Khi thì dùng tay xoa bóp phía dưới, khi thì ra sức mút vào, buông lỏng cổ họng, chủ động nuốt phần đuôi gậy còn lộ ra ngoài, rất ngoan ngoãn.
Sắc mặt Phó Ninh Dung ửng hồng, hai đồi núi lắc lư theo chuyển động, cặp mông trắng nõn nhún nhẩy, âm hộ hồng hào không ngừng rỉ mật.
Tạ Du không thể chịu đựng được nữa.
Hắn đâm thọc một cách không kiểm soát, hung hăng xâm nhập sâu vào cổ họng nàng hết lần này đến lần khác.
Cổ họng Phó Ninh Dung đột ngột siết chặt, cơn co thắt dữ dội đủ để khiến Tạ Du tước vũ khí đầu hàng.
Trong nháy mắt, nước mắt cùng tinh dịch rốt cuộc cùng nhau phun trào.
Mang theo dư vị cao trào còn sót lại, Tạ Du đâm vào khoang miệng nóng ẩm vài lần, cảm giác được Phó Ninh Dung đang run rẩy, hắn vẫn không chịu buông ra, ra lệnh: "Nuốt xuống."
"Nhớ kỹ, đây là mùi vị của ta."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...