---
Tạ Du là một người có lòng chiếm hữu rất mạnh, Phó Ninh Dung đã lĩnh hội qua.
Nhưng Tạ Du cũng rất tôn trọng nàng.
Tạ Du thực sự lắng nghe những gì nàng nói với hắn vào ngày hôm đó trong Đền cầu nguyện ở Đông cung.
Thời điểm nàng đang nói chuyện với Tạ Lẫm, Tạ Du tình cờ bắt gặp vài ba lần, hắn cũng chỉ âm thầm liếc trắng mắt Tạ Lẫm, sau đó túm nàng đến nơi không ai nhìn thấy ôm hôn một lúc.
Hôn rất nhập tâm.
Hắn không thể hiện sự bất mãn ra ngoài mặt mà hôn nàng hết lần này đến lần khác, đến mức khiến nàng gần như đứng không vững.
Phó Ninh Dung giống như một cây bồ công anh lang thang khắp nơi, bị hắn ôm chặt trong lòng, cam chịu ghé lên người hắn thở dốc.
"Nàng cứ nói chuyện với hắn mãi."
"Hắn đã nói gì với nàng?"
"Không muốn nghe cũng không sao."
"Chẳng có gì hay ho cả."
Tạ Du lại hôn nàng, cọ cọ mút lấy đôi môi đỏ mọng đến sưng đỏ, làm cho thân thể nàng tràn ngập hơi thở của mình: "Ta không tìm nàng, nàng cũng không biết đường mà đến tìm ta hay sao?"
Thật ra, có nhiều lúc Phó Ninh Dung rất muốn ở bên Tạ Du và nói rõ hết thảy mọi chuyện với hắn, nhưng địa vị của Phó gia chắc chắn sẽ ngăn cách hai người.
-
Ngày xuân yến hội.
Liễu xanh chồi đỏ.
Hôm nay cháu gái của Lại bộ Thượng thư tổ chức yến hội, Phó Ninh Dung và Phó Dao cùng đi xe ngựa đến Phùng phủ.
Trong khoang xe có đồ ăn nhẹ.
Là bánh sữa dừa được làm ở viện Phó Dao.
Thiếu nữ xinh đẹp động lòng người.
Kiện váy màu xanh nước biển khiến nàng càng thêm tao nhã, nàng cầm một khối bánh cho vào miệng nhấp nhẹ, hương vị sữa lan tỏa trong miệng.
Nàng đương nhiên biết mục đích của yến tiệc này không giống những lần khác, đây giống nơi nam nữ chưa kết thân gặp gỡ nhau hơn là một tiệc rượu đơn thuần.
Cũng đã đến tuổi xem xét nam tử.
Nhưng Phó Dao chưa bao giờ có mục đích này.
Quay đầu lại, ánh mắt Phó Dao rơi vào eo Phó Ninh Dung, yên lặng đánh giá: "Ca, huynh kiếm đâu ra cái hà bao này vậy?"
Mũi kim vụng về.
Đường móc thô ráp.
Họa tiết ở mặt trên xiêu xiêu vẹo vẹo, Phó Dao lúc mười tuổi cũng không làm ra sản phẩm cẩu thả như vậy.
"Không có gì, của người khác cho, đeo chơi chơi thôi."
Nói thì nói như vậy, nhưng tay nàng lại đưa xuống vuốt ve những hoa văn xù xì đó.
Đầu ngón tay vuốt nhẹ dọc theo mép thêu.
Động tác rất quen thuộc, không biết đã làm bao nhiêu lần rồi.
hoalantichmich
Phó Dao vội vàng nói: "Nếu ca ca thích, hôm nào A Dao sẽ thêu cho huynh một cái, sau đó sẽ nhờ người đưa tới cho huynh..."
"Không cần, có cái này là đủ rồi." Ánh mắt Phó Ninh Dung dao động, cuối cùng dừng lại trên chiếc hà bao.
Phó Dao biết đây là ý từ chối.
Đôi mắt xinh đẹp lập tức mất đi tinh thần, trong đầu nàng hiện lên câu nói lúc trước trên bàn ăn của tổ mẫu, không khỏi sinh ra một loại cảm giác nguy cơ: "Ca, huynh thật sự có người trong lòng sao? Là thiếu nữ nhà ai? Nàng ấy đến từ đâu?"
"Nếu thật sự có tiểu tẩu tẩu, tại sao không mang về phủ, hơn nữa cũng không nghe hai người kết thân khi nào?"
Trong nháy mắt Phó Dao suy đoán rất nhiều.
Chẳng lẽ giống như Phó Thần nói, ca ca thật sự nuôi tình nhân bên ngoài sao?
Nhưng tại sao?
Tại sao loại nữ nhân đó có thể chiếm được sự sủng ái của ca ca, còn nàng thì không?
Nàng thiếu chút nữa đã thốt ra câu này, may mà lời tiếp theo của ca ca đã kịp thời ngăn nàng lại.
"A Dao, mặc kệ muội có tin hay không, ta hiện tại chỉ hy vọng Phó gia chúng ta càng ngày càng tốt, ta không hề có ý nghĩ nào khác."
"Muội Là muội muội của ta, là một phần của Phó gia, ta tin muội biết ta nghĩ gì."
"Vâng." Đôi mắt trong veo kia thu lại, "Là A Dao đi quá giới hạn."
Thật khó để bày tỏ loại tình cảm này, Phó Dao không dám tùy tiện chọc thủng.
Nỗi băn khoăn của thiếu nữa luôn trêu người.
Loại tình cảm khác lạ này, nàng sợ ca ca biết, lại sợ ca ca không biết.
Khóe môi Phó Dao miễn cưỡng cong lên, nàng nhìn quanh một lượt, cuối cùng đưa mắt nhìn đĩa bánh ngọt trước mặt: "Bánh sữa dừa ở nhị phòng vẫn kém hơn một chút so với ở viện huynh, lần sau muội đến chỗ của huynh để thưởng thức nó một lần nữa được không?"
Một lúc lâu sau, giọng nói của Phó Ninh Dung vang lên bên tai Phó Dao: "Lần sau muốn ăn gì thì nói cho ta biết, ta sẽ phái người đưa tới cho muội."
"Được ạ......"
Thanh âm nhẹ nhàng khe khẽ.
Phó Dao có một cảm giác mãnh liệt rằng ca ca nàng sẽ không còn ở lâu trong phủ nữa..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...