---
"Cốc cốc cốc..." Phó Ninh Dung bước chậm rãi, đến chỗ rẽ thì gõ cửa ra hiệu, thu hút sự chú ý của cả nhà.
"Tổ mẫu." Chủ động phớt lờ lời nói của Phó Thần, nàng nhìn về phía lão phu nhân đang ngồi ở chủ vị, cung kính lần lượt chào hỏi theo thứ tự: "Cha, mẹ, Nhị thúc, Nhị thẩm, con đến muộn, mong cả nhà thứ lỗi."
Nàng vất vả làm việc ở Hình Bộ, lại có người hầu giải thích trước đó, nàng chỉ đến muộn một chút, cả nhà đương nhiên sẽ không để bụng, ngay cả lão phu nhân cũng nói: "Không có việc gì, mau ngồi đi."
"Vâng." Phó Ninh Dung nhã nhặn thanh tú, lưng thẳng như tùng trúc cứng cỏi, từ bên ngoài nhìn vào trông như một công tử nhà quan khiêm nhường lễ phép.
Nàng thật ra đã sớm nghe được những lời của Phó Thần.
Phó Thần và Phó San nhắm vào nàng không phải là chuyện ngày một ngày hai, đệ đệ muội muội còn non nớt, với tư cách là một huynh trưởng, nàng biết mình phải khoan dung độ lượng, vậy nên nàng cũng chẳng thèm để tâm đến những lời nhận xét ngây thơ của trẻ con này.
Chân nàng vẫn còn hơi yếu nên bước đi rất chậm.
Nàng không có ý định nghe những lời bàn tán về mình trong sân.
Vốn định đợi đến khi chủ đề kết thúc rồi mới tìm thời điểm thích hợp đi vào, nhưng những lời của Phó Thần quá dễ gây nghi ngờ, nàng sợ nếu mình không ra mặt giải thích, người nhà sẽ thật sự cho rằng nàng ra ngoài hú hí với tình nhân.
Chỉ là sự xuất hiện của nàng cũng không có sức thuyết phục bao nhiêu.
hltm
Nàng đến đây sau khi tắm xong.
Tóc mực đã khô một nửa, khóe môi có một vết rách, cổ bị mái tóc che đi, còn sót lại chút màu đỏ mận mà Tạ Du đã hết sức nhẫn nại trong lúc động tình.
Nghe theo lời tổ mẫu, nàng xoải bước đến chỗ ngồi của mình và ngồi xuống, mọi người đồng loạt nhìn nàng, điều này càng khẳng định những ngôn luận xằng bậy của Phó Thần là thật.
Chủ đề vừa mới kết thúc lại được khơi mào, lời Phó Thần sắc bén như dao, dường như rất đắc ý với suy đoán của mình: "Ồ, Dung ca tắm rửa rồi mới tới đây.
Sao nào? Thật sự là đi vui vẻ với nhân tình về đấy sao?"
"Câm miệng!" Trong thanh âm lanh lảnh của thiếu nữ có một tia tức giận.
Nữ nhân nào sẽ được ca ca nàng xem trọng?
Tâm tình Phó Dao vốn đã phiền muộn vì những gì Phó Thần nói, nhưng thái độ coi thường và không biết trên dưới của thứ đệ lại khiến nàng tức giận hơn.
Phó Ninh Dung còn chưa mở miệng, Phó Dao đã đi trước một bước: "Phó Thần, ca ca còn chưa lên tiếng, đệ sao có thể nói nhảm như vậy?"
"Người biết chuyện thì không sao, ai không biết còn tưởng đệ là kẻ ất ơ không có giáo dục nào đó vô duyên vô cớ đến làm bẩn thanh danh Phó gia."
Phó Dao từ trước đến nay ăn nói nhỏ nhẹ, tính tình hòa thuận, chưa bao giờ hùng hổ như vậy, hôm nay vừa lên tiếng, Phó Thần hiển nhiên kinh ngạc, cũng không dám nói xấu Phó Ninh Dung nữa, quay đầu đi chỗ khác thấp giọng lẩm bẩm.
Các trưởng bối còn chưa nói gì mà bọn tiểu bối đã cãi nhau ầm ĩ, thật sự là quá không biết phép tắc, Nhị thúc khiển trách hai người bọn họ, ra lệnh cho Phó Thần phải xin lỗi Phó Ninh Dung.
hltm
Phó Ninh Dung rất hào phóng, trả lời: "Cháu là huynh trưởng, sẽ không để lời của đệ đệ muội muội trong lòng."
"Đứa trẻ ngoan."
"Nhưng mà..." Phó Khâu đột nhiên nhắc tới câu này, "Dung Nhi quả thật đã đến tuổi lập gia đình rồi."
Chó đâu có sủa lỗ không, chẳng thằng ăn trộm cũng ông ăn mày*.
Tốt hơn hết là lên kế hoạch trước, kể cả không có chuyện đó thì con cháu sau này ai cũng phải thành gia.
(*) Chuyện gì cũng có nguyên nhân, lí do của nó...
Phó Khâu biết Phó Ninh Dung được đưa từ nơi khác đến, nhưng ông không biết thân phận nữ tử cũng như gốc gác của nàng.
Quan tâm đến thế hệ trẻ, ông sâu xa nói: "Gia tộc chúng ta cũng không phải cái loại không có tình người, chỉ cần xuất thân trong sạch, Dung Nhi thích, cho dù gia thế chênh lệch cũng không thành vấn đề."
Sao tự nhiên lại nói đến chuyện cưới gả của nàng rồi?
Mí mắt Phó Ninh Dung giật giật, nàng mỉm cười lịch sự, gật đầu quay sang cầu cứu Phó Tông.
Phó Tông hiểu ý, bình tĩnh từ chối thay nàng: "Nền móng của Dung Nhi trong triều đình vẫn chưa vững chắc, chớ nên có lòng dạ nghĩ đến chuyện này."
Phó Khâu ý vị thâm trường: "Trước thành gia sau mới có thể lập nghiệp."
"..."
"Dung Nhi còn trẻ."
"Lúc ta bằng tuổi thằng bé, tỷ muội A Dao đã biết chạy rồi."
"..."
Sau cùng Phó Ninh Dung đành bất đắc dĩ, cung kính đáp: "Đương kim Thái tử và Nhị điện hạ đều lớn hơn cháu vài tuổi nhưng các ngài vẫn chưa gấp muốn đón dâu, cháu trai mặc dù không thể so sánh với bọn họ nhưng cũng không cần phải vội vàng như vậy."
"Hả?" Hình như...Cũng đúng.
Sự việc đến đây thì lắng xuống.
Những cái nhìn chằm chằm luôn khiến người ta cảm thấy khó chịu.
hltm
Có thể giải thích lý do mình đến muộn, nhưng nên giải thích những dấu vết mờ ám trên cơ thể như thế nào đây?
Mí mắt lại giật giật, Phó Ninh Dung hắng giọng một cái, cảm thấy mình càng ngày càng giống Tạ Du, có thể tùy tiện nói dối: "Không phải con cố ý đến muộn, vì gần đây thời tiết ấm lên, nhà giam của Hình Bộ không được sạch sẽ nên khó tránh khỏi có rất nhiều muỗi.
Con ở trong đó làm việc cả ngày, trên người ám mùi máu tanh nồng nặc, sợ làm hỏng hứng thú ăn uống của các trưởng bối cho nên trở về tắm rửa xong rồi mới tới đây."
Lời nói chặt chẽ, không có gì để bắt bẻ.
Ngay cả người luôn chú ý đến chi tiết như Phó Dao cũng hết lòng tin theo.
Thiếu nữ vừa mới đấu tranh cho ca ca mình giờ đây đã kiềm chế được cơn tức giận, tâm tình lại càng vui vẻ khi nghe tin huynh ấy không có ý định kết hôn, bởi vậy nàng cũng nghe theo trái tim mách bảo mà đến gần hơn nam nhân mình thương mến đã lâu.
Người ca ca lúc nào cũng thơm.
Hương vị sau khi tắm xong phần lớn là tươi mát sạch sẽ, không có một chút vẩn đục nào, làm sao có thể có mùi máu như ca ca nói?
Phó Dao tiến lại gần ngửi ngửi, nàng đột nhiên khựng lại.
Không giống mùi máu tươi, nó giống mùi hoa thạch nam* hơn.
(*)Cây thân gỗ tán tròn, thuộc họ hoa hồng, hoa trắng lúc nở mọc thành cụm rất đẹp, nhưng mùi thì rất khó ngửi thậm chí là buồn nôn, có mùi như mùi tinh dịch của đàn ông.
Mùi rất nhẹ, nhẹ đến mức nàng chỉ cảm nhận được trong thời gian ngắn.
Thiếu nữ nhíu mày, có chút khó hiểu.
Quay đầu lại bắt gặp ánh mắt ấm nhuận của Phó Ninh Dung, trong lòng lập tức được lấp đầy, tâm thần dõi theo nhất cử nhất động của ca ca, sau đó không tự chủ được vứt chuyện này qua một bên.
Ai quan tâm chứ.
Tám phần là nàng bị ảo giác rồi.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...