---
Trời nhá nhem tối.
Làn gió mát thổi vào ban đêm thoải mái không gì sánh được.
Gian bếp nhỏ ở hai phòng Phó gia chưa được bật, ban đêm gió mát thổi hiu hiu, con cháu trong phủ đồng loạt đến viện Phó lão phu nhân dùng cơm.
Phó gia đã mấy đời làm quan, từ đời này sang đời khác đều là những người trung thành, đặc biệt là thế hệ của Phó lão gia tử, văn có thể bày mưu tính kế, võ có thể nâng đao cầm tiễn.
Đó là thời kỳ thịnh vượng nhất của Phó gia, ngay cả Phó lão phu nhân còn được phong tước là nhị phẩm cáo mệnh phu nhân.
Khi còn trẻ, bà trời sinh có tính hiếu thắng, làm việc gì cũng luôn nóng nảy.
Những năm sau này khi già đi, tính tình lại trở nên hiền hòa, trở thành người không màng danh lợi giống như chồng mình vậy, nhìn nhận sự mọi việc một cách nhẹ nhàng và cởi mở.
Bởi vậy khi cả nhà nhao nhao náo loạn, bà cũng không thèm để ý.
Nhị phòng Phó Khâu là phó ngự sử của Đô Sát viện cánh phải.
(*)Đô Sát viện, tên đầy đủ là Viện kiểm sát Đô thị - cơ quan giám sát, luận tội và ban hành cao nhất trong các triều đại nhà Minh và Thanh, được chia làm hai cánh trái và phải, mỗi cánh đều có trưởng và phó kiểm duyệt.
Làm việc trong đó, ít nhiều có tiếp xúc với tin tức của Viện văn học, khi nói đến tình hình khoa cử gần đây, Phó Khâu cũng góp vài lời với Phó Tông.
"Khi nào thì công bố danh sách?"hltm
"Ba ngày nữa.
" Phó Khâu nói: "Đề thi năm nay đơn giản hơn các năm trước một chút, đề chủ yếu tập trung vào chi tiết nội tình, không có câu hỏi quá hóc búa, chỉ cần trả lời kỹ là được.
"
"Nhưng cũng đồng nghĩa với việc năm nay sẽ không có nhiều mầm non tốt như những năm trước.
"
Chống tay lên bàn, Phó Khâu nhìn Phó Tông, liên tục gật đầu, không khỏi cảm khái một câu: "Nói đến mầm non tốt thì phải kể đến Dung Nhi đỗ tiến sĩ năm đó.
Những người cùng lứa với thằng bé hiện tại đa số đều giữ chức vụ quan trọng, ở trong triều cũng bắt đầu thể hiện sự nổi bật của mình và được Thánh thượng trọng dụng.
"
"Đề thi năm đó rất đánh đố và khó hiểu.
"
"Dung Nhi đã bộc lộ tài năng của mình giữa đám đông, thuận lợi giành được vị trí thứ hai, quả khiến cho Phó gia chúng ta nở mày nở mặt.
"hltm
"Không đến mức như vậy đâu, Dung Nhi của chúng ta chỉ là may mắn mà thôi.
" Phó Tông khiêm tốn nói, cho rằng nàng đỗ tiến sĩ bậc trung chỉ là may mắn.
Nhưng khi nói xong lời này, ai cũng có thể nhìn thấy ý cười không kiềm chế được trên gương mặt ông.
Sao lại không nở mày nở mặt cho được chứ?
Ông ngược lại còn cảm thấy may mắn khi đưa Phó Ninh Dung về đại phòng nuôi dưỡng.
Tùy tiện hàn huyên thêm vài câu.
Đồ ăn lần lượt được bưng lên.
Mọi người cùng nhau ngồi xuống, các trưởng bối và tiểu bối đều có mặt, chỉ có chỗ ngồi của Phó Ninh Dung từ đầu đến cuối vẫn không thấy bóng người.
"Tại sao Dung Nhi vẫn chưa đến?" Phó Tông hỏi gã sai vặt đang hầu hạ bên cạnh mình.
Gã sai vặt này sớm được Tạ Du đánh tiếng trước, biết ý không khai Phó Ninh Dung đang ở trên xe ngựa của Thái Tử điện hạ, thần sắc thoáng úp mở một hồi, chỉ nói: "Thiếu gia đang bận chính sự, hôm nay tan việc hơi muộn, ngài ấy sẽ đến sau.
"
"Ra vậy.
"
Không ai phàn nàn nửa lời, ngược lại Phó San vẫn luôn im lặng bên cạnh đột nhiên lên tiếng, trong lời nói có ẩn ý khác, lời trong lời ngoài ngấm ngầm chỉ trích: "Tan việc muộn? Hay chỉ mượn cái này để làm cớ?"
Có Phó Ninh Dung áp đảo phía trên, các đệ đệ muội muội bên dưới hay bị đem ra so sánh.
Nhất là Phó Thần con của thị thiếp ở nhị phòng, hắn bị loại ngay trong kỳ thi khảo hạch đầu tiên, còn không vượt qua được ngưỡng cửa, so sánh thê thảm như vậy chắc chắn sẽ khiến hắn sinh ra oán hận lâu dài.
Hai người bọn họ không biết đến lúc nào mới có thể thở phào, nếu có thể bắt được một sai lầm nhỏ của Phó Ninh Dung, bọn họ sẽ giữ lấy không tha.
Phó San vừa nói xong, Phó Thần tiếp lời: "Đúng vậy! Biết rõ hôm nay phải đến dùng cơm với tổ mẫu, sao muộn như vậy còn chưa đến? Còn muốn tất cả chúng ta phải đợi hắn? Xem ra vị huynh trưởng này căn bản không coi chuyện trong phủ ra gì đâu!"
Cuối cùng còn tiện thể kéo lão phu nhân vào đề tài: "Tổ mẫu, ngài nói có phải không?"
Phó Vũ và Phó Phù nóng lòng muốn tranh luận cho ca ca của mình, nhưng tiếc là tuổi hai đứa còn nhỏ, nói câu nào đều bị Phó Thần đốp chát lại câu đó.
"Phó Thần, đệ nói bậy bạ gì đó?" Thiếu nữ vẫn luôn điềm tĩnh ngồi bên cạnh cha mẹ lúc này bỗng lên tiếng.
Phó Dao ra mặt, giọng trầm xuống, trên mặt là vẻ lạnh lùng khắc hẳn thường ngày.
Ca ca là người mà bọn họ có thể tùy ý bôi nhọ?
Thiếu nữ khẽ nhấp môi, từng câu từng chữ khiển trách Phó Thần và Phó San ngu dốt, "Đã quen với cuộc sống nhàn hạ rồi nên không biết chừng mực có đúng không? Nếu không có ca ca, cha và Đại bá ngày ngày vất vả làm việc trong triều, đệ cho rằng mình có thể yên ổn ngồi ở đây ăn cơm hay sao?"
Sau khi phản bác lại hai người, Phó Dao cung kính khom người, quay sang lão phu nhân ngồi trên ghế chính: "Tổ mẫu, đừng nghe Phó San và Phó Thần nói bậy, Phó Thần bị đánh rớt ngay từ vòng thi đầu tiên nên mới bất bình tìm cách hắt nước bẩn lên người ca ca, ca ca bình thường rất kính trọng tổ mẫu, sao huynh ấy có thể giống như bọn họ nói được?"
"A Dao? Sao tỷ lại nói hộ hắn ta?!" Phó Thần trừng mắt nhe răng, vẻ mặt khó tin, rõ ràng nhị phòng bọn họ mới là người một nhà, sao tỷ ấy cứ bênh vực tên tiểu tử không rõ lai lịch kia chứ?
Phó Ninh Dung có năng lực thì sao?
Di nương nói với hắn rằng mặc dù vị ca ca này mang danh là thiếu gia đại phòng, nhưng lúc đó hắn vô duyên vô cớ xuất hiện, trên danh nghĩa là đứa con lưu lạc được tìm về, nhưng ai biết hắn có phải là ruột thịt của nhà họ Phó hay không?
"Đủ rồi, tổ mẫu và Đại bá con còn ở đây, đừng có trước mặt cả nhà mà nói xấu huynh trưởng.
" Thấy tình hình không ổn, Phó Khâu đúng lúc đứng ra.
Cha và đích tỷ đều nói như vậy, Phó Thần vô cùng tức giận, cả người càng thêm mất cân bằng: "Sao cả nhà cứ một hai nói con vu khống hắn? Con không có! Hắn chỉ giả nhân giả nghĩa mà thôi, mọi người đều tin hắn sao? Thôi đi, hắn nào có tốt như vẻ bề ngoài mà hắn thể hiện? Đồng môn của con vài ngày trước còn thấy hắn đi ra từ Mãn Hoa Lâu.
"
"Mãn Hoa Lâu thì là cái nơi tốt đẹp gì?"
"Nói không chừng lần này hắn về muộn là do lêu lổng gặp tình nhân ở bên ngoài cũng nên!".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...