Editor: Sasaswa
Từ lúc Tô Thần cạo trọc tới nay đã qua một tháng, tóc cậu đã mọc ra được gần 1cm, thoạt nhìn bây giờ vừa mắt hơn trước rất nhiều.
Một hôm Tô Thần đang cùng cha mình tản bộ thì nhận được điện thoại của Dư Đình Đình, cô nói một lát nữa sẽ tới.
Sau khi Tô Thần cúp máy không lâu thì Dư Đình Đình nhanh chóng mang theo hoa và trái cây đến bệnh viện.
Dư Đình Đình hôm nay mặc một cái quần dài màu trắng, tôn lên dáng người thon thả tinh tế.
Tóc đuôi ngựa cột cao, cả người nhìn qua đầy hơi thở thanh xuân.
Dư Đình Đình ở trường không được coi là hotgirl mà chỉ thuộc loại người dễ nhìn, đôi mắt tròn tròn, lông mày cong cong, mũi cao cao, miệng nho nhỏ, lời nói nhẹ nhàng nhỏ nhẹ, khiến người người yêu thích.
Ấn tượng đầu tiên của cha Tô đối với Dư Đình Đình không xấu, ông nhìn ra mối quan hệ của Tô Thần và Dư Đình Đình không giống bạn bè bình thường, ông đối với mắt nhìn người lần này của Tô Thần tương đối hài lòng.
Trước khi Dư Đình Đình rời đi, ông còn ngỏ ý mới nàng lần sau ghé nhà chơi.
Trong lúc Tô Thần tiễn Dư Đình Đình ra ngoài, Dư Đình Đình ôm lấy cánh tay Tô Thần, nghiêng người ngửa đầu nhìn Tô Thần hỏi: "A Thần, sao anh lại cắt tóc ngắn như vậy?"
Tô Thần dùng tay không bị ràng buộc để sờ mấy cọng tóc chưa được 1cm của mình.
Tóc cậu tương đối mềm mại nên tuy rất ngắn nhưng khi chạm vào cũng không bị đâm tay, ngược lại vẫn rất thoải mái.
Tô Thần cúi đầu nhìn đôi mắt Dư Đình Đình hỏi: "Không thích sao?"
Dư Đình Đình dừng lại, tỉ mỉ đánh giá Tô Thần một hồi lâu, cảm khái nói: "A Thần, anh bây giờ rất đẹp trai!"
Tô Thần khẽ cười hỏi: "Anh trước đây không đẹp trai sao?"
"Đẹp, chỉ là so với trước đó còn đẹp hơn!" Dư Đình Đình trong lòng nghĩ, mái tóc dài trước đó làm người khác nhìn vào thấy rất yêu nghiệt, tóc ngắn như hiện tại mới có cảm giác mạnh mẽ.
Cô rất thích dáng vẻ hiện tại của Tô Thần, bởi vì dáng vẻ bây giờ rất có khí chất đàn ông.
Đương nhiên lời này nàng không thể nói ra được, nếu nói ra Tô Thần nhất định sẽ không cao hứng.
Thấy người ngồi ghế dưới tàn cây chi liễu vừa rời đi, Dư Đình Đình lập tức kéo tay Tô Thần ngồi xuống: "Ngày mai với ngày mốt anh có rảnh không? Chị họ em hẹn được Tần tam thiếu gia rồi."
(Cây chi liễu)
"Có thời gian, cần tới hai ngày luôn sao?" Tô Thần nghi hoặc hỏi.
Dư Đình Đình nói: "Ừa, đi suối nước nóng Dật Nhã nên muốn ở lại một đêm.
Anh có thời gian thì chúng ta với bọn họ cùng nhau đi tắm suối nước nóng."
Tô Thần đương nhiên đồng ý, vì vậy gật đầu nói, "Được, ngày mai mấy giờ? Anh đi đón em."
"Anh tám giờ ngày mai đến bồn hoa bên ngoài khu nhà chờ em." Trước đây Tô Thần thường xuyên đưa Dư Đình Đình về nên biết nhà cô ở đâu, chỉ là không đi qua nhà cô.
"Nếu không phải mẹ Tần thiếu với dì cả có quan hệ tốt, lại còn rất thích chị họ em thì chị ấy cũng không thể dễ dàng hẹn Tần thiếu được hai ngày, chúng ta không thể đến đó làm bóng đèn cho bọn họ được."
Tô Thần bĩu môi nói: "Anh còn sợ hai người đó làm bóng đèn cho chúng ta đây."
Dư Đình Đình nhẹ nhàng vỗ bả vai Tô Thần một cái: "Em nói thật, đến lúc đó chúng ta phải tạo cơ hội cho hai người đó, bằng không anh nghĩ chị họ em sẽ đồng ý cho chúng ta đi để quấy rối thế giới riêng hai người sao."
Tô Thần thoáng nhướn mi, đối Dư Đình Đình cười một cái: "Được, nếu anh làm tốt thì phải có thưởng." Nói rồi đưa mặt đến trước mặt Dư Đình Đình, dùng ngón tay chỉ vào gò má mình nói: "Còn bây giờ thì lấy trước tiền lời."
Dư Đình Đình bị nụ cười tà mị này của Tô Thần làm cho hoảng hốt, trố mắt thất thần chốc lát.
Sau khi lấy lại tinh thần, nàng xấu hổ duỗi hai ngón tay trắng mịn ra ngắt lấy hai bên má Tô Thần nói: "Còn chưa làm gì mà đã muốn lấy tiền lời.
Được, em bây giờ lập tức cho anh." Nói rồi lập tức dùng sức kéo phần thịt má của Tô Thần sang hai bên.
Tô Thần vội vàng giữ tay Dư Đình Đình, vô cùng đáng thương cầu xin tha thứ: "Công chúa hạ thủ lưu tình, tiểu nhân biết sai rồi."
Dư Đình Đình bị Tô Thần chọc cười, bẹp một cái hôn lên hai má Tô Thần.
Hai người đùa giỡn một lát Dư Đình Đình mới rời đi.
Buổi chiều sau khi Tô Thần cùng cha Tô ăn cơm mới nói: "Ba, tối nay con về nhà, ngày mai và ngày mốt con có việc đi với bạn nên không thể tới."
Cha Tô chế nhạo nói: "Hẹn hò với bạn gái?"
Cha Tô bình thường rất nghiêm khắc với Tô thần, vừa gặp mặt đã lên tiếng dạy bảo, rất ít khi đùa giỡn với cậu.
Có thể là sau khi mắc bệnh, Tô Thần mới phát hiện cha Tô rất yêu thương mình, như lúc này đây, nhiều hơn một phần ấm áp, rất giống hai cha con bình thường.
Tô Thần đàng hoàng trịnh trọng phối hợp nói: "Đúng vậy, muốn tranh thủ cho ba sớm ôm cháu nội."
Cha Tô giơ tay vỗ đầu con mình mắng: "Đừng cho ba cái danh bắt con trai cưới sớm kia.
Yêu đương thì nên nói chuyện rõ ràng một chút, phải có trách nhiệm với con gái nhà người ta, đừng làm loạn.
Ba thấy cô gái này rất tốt, xứng với đứa mắt nhìn người kém như con, con phải đối tốt với cô gái đó."
Tô Thần bất mãn nói: "Ba nói vậy là không đúng, con trai ba có chỗ nào không tốt chứ? Con gái theo đuổi con xếp hàng dài tới tận cổng trường."
Cha Tô bỗng nhiên nghiêm túc nói: "Tiểu Thần, nếu con thật lòng thích cô gái kia thì tốt nghiệp liền kết hôn đi.
Ba thật ra rất muốn nhìn thấy cháu nội, sức khỏe của ba không biết còn duy trì được mấy năm."
Nghe được lời cha Tô nói, Tô Thần không khỏi nghĩ đến cha mình ở đời trước chính là một năm sau mất đi, cậu cố nén nước mắt nói: "Ba nhất định sẽ sống đến một trăm tuổi!"
Cha Tô hơi mệt chút, phất phất tay nói: "Mau về đi, ba ở đây có người chăm sóc rồi, con không cần lo lắng.
Con ở đây cũng không giúp được gì, còn thêm chướng mắt ba."
***
Sáng sớm ngày thứ hai, Tô Thần đơn giản rửa mặt một hồi rồi xuống lầu ăn sáng, ăn sáng xong thì lập tức thu dọn quần áo.
Cậu bỏ một bộ quần áo để thay vào balo, rồi đi qua đi lại trước tủ treo quần áo, cuối cùng chọn một cái quần màu nhạt và áo thun trắng mặc vào.
Hiện tại đã sắp đầu tháng chín, ít nhiều gì cũng có chút lạnh, Tô Thần nhét một cái áo khoác vào balo rồi nhanh chóng xuất phát.
Tô Thần đi đến trước cổng khu nhà của Dư Đình Đình không bao lâu thì nàng đã nhanh chóng xuống lầu.
Thấy Dư Đình Đình mang theo vali, Tô Thần vội vàng xuống xe nhận lấy.
Cầm vào tay cảm giác còn rất nặng, khóe miệng Tô Thần giật một cái, con gái với con trai đúng là khác nhau, đi có một ngày mà có thể đem nhiều đồ như thế.
Tô Thần cho vali vào cốp xe, còn Dư Đình Đình ngồi vào ghế phó lái.
Dư Đình Đình hôm nay xõa tóc, đeo trang sức trang nhã, mặc áo sơ mi voan, chiếc quần ôm màu trắng, nhìn qua rất nhã nhặn.
Tô Thần không nhịn được nhìn nhiều thêm mấy lần, trong lòng nghĩ con gái thật sự rất khó lường.
Dư Đình Đình thấy Tô Thần chăm chú nhìn mình, tâm lý không khỏi đắc ý.
Cô giơ tay cầm lấy hai bên tóc mình: "Chúng ta trực tiếp tới suối nước nóng đi, anh biết đường không?"
Tô Thần trước đây đã đến đó mấy lần nhưng bởi vì ở vùng ngoại thành khá xa nên cậu cũng không nhớ rõ đường đi, cậu mở hướng dẫn chỉ đường nói: "Dùng bản đồ thôi."
Lúc hai người đến suối nước nóng Dật Nhã, Chu Nhã Thiến cùng Tần tam thiếu gia vẫn chưa tới.
Vì nằm ở vùng ngoại thành nên phòng cảnh ở suối nước nóng rất đẹp, trong mắt là đầy ắp màu xanh lục.
Đại sảnh ở đây rất rộng, bây giờ là kỳ nghỉ nên khách đến rất đông.
Hai người tìm một góc ít người ngồi xuống.
Dư Đình Đình ngồi đối diện cửa chính còn Tô Thần thì quay lưng vào trong.
Đợi chừng 30 phút, điện thoại Dư Đình Đình mới chấn động một chút, nàng xem xong rồi nói: "Là tin nhắn của chị họ, bọn họ đến rồi, hỏi chúng ta đang ở đâu."
Nghĩ một lát sau gặp được Tần tam thiếu gia, Tô Thần không khỏi có chút căng thẳng.
Dù sao cũng là nhân vật lớn, không phải ai muốn gặp cũng có thể gặp.
Tuy bây giờ vẫn chưa thấy được lợi ích gì nhưng dù sao biết mặt nhau cũng là việc tốt.
Dư Đình Đình trả lời tin nhắn xong thì nhìn ra bên ngoài cửa.
Qua tiếp năm phút, Tô Thần thấy Dư Đình Đình đứng lên vẫy tay hô: "Chị, ở đấy."
Lúc này ở cửa vào đại sảnh xuất hiện hai người, một nam một nữ.
Đi bên phải là một người đàn ông khoảng chừng hai bảy hai tám tuổi, thân hình thon dài cao to, khí chất ngời ngời, một đầu tóc ngắn lởm chởm, đôi mắt hẹp dài thâm thúy, sống mũi cao thẳng, môi mỏng gợi cảm, cực kỳ tuấn nhã.
Cổ áo sơ mi trắng hơi mở rộng, xương quai xanh gợi cảm như ẩn như hiện, tay áo sơ mi được xắn lên đến khuỷu tay, lộ ra làn da săn chắc màu vàng nhạt.
Đi bên phải là một cô gái cao gầy, mái tóc dài được búi cao, gương mặt trang điểm tinh tế, mặc một bộ đồ thể thao giản dị màu hồng.
Đối phương cười vẫy tay với Dư Đình Đình, không cần đoán cũng biết hai người kia nhất định là Chu Nhã Thiến và Tần Tu Trạch.
Tô Thần theo Dư Đình Đình từ ghế sô pha đứng lên rồi xoay người.
Cậu vừa treo lên một nụ cười tiêu chuẩn nhưng khi nhìn thấy người đàn ông đang đi tới thì cứng đờ người ra một chút.
Người đàn ông này không ai khác chính là người tường đồng vách sắt làm cậu khi đụng phải nước mắt liền tuôn ra ở bệnh viện.
Tô Thần không nghĩ sẽ có thể gặp người này lần nữa, càng không nghĩ tới hắn chính là Tần tam thiếu gia, thế giới này nhỏ thật.
Phải nói hai người đang đi tới là một cặp trai tài gái sắc, thật xứng đôi.
Thấy người đàn ông chỉ nhàn nhạt liếc mình một cái, không có biểu tình dư thừa gì, Tô Thần nghĩ hắn hẳn là không nhận ra mình.
Sau khi hai người đi đến chỗ bọn họ thì đơn giản giới thiệu qua lại.
Vừa giới thiệu xong thì Tần Tu Trạch giơ cổ tay lên nhìn đồng hồ nói: "Gần mười một giờ rồi, chúng ta về phòng cất đồ rồi đi ăn trưa thôi."
Chu Nhã Thiến vỗ trán mình một cái, tự trách nói: "Ây da xem trí nhớ của chị này, tuần trước chị gọi đặt phòng, lúc đó chỉ đặt hai phòng.
Ngày hôm qua Đình Đình mới nói muốn cùng Tiểu Thần đến đây chơi, chị lúc đó quên mất việc đặt thêm phòng."
Mấy người đi tới trước quầy tiếp tân dò hỏi, khách sạn hôm nay đã hết phòng.
Chu Nhã Thiến nhìn lướt qua hai tay nắm chặt của Tô Thần cùng Dư Đình Đình, có chút mong đợi nhìn Tần Tu Trạch nói: "Tu Trạch, bây giờ là kỳ nghỉ, khách đến nghỉ dưỡng tương đối nhiều, khách sạn khác không chừng cũng hết phòng, nếu không chúng ta bốn người chen hai phòng được không?"
Tần Tu Trạch nhíu mày một cái, trầm mặc nháy mắt nói: "Cũng được, em và Đình Đình một phòng, anh và Tiểu Thần một phòng.".