Sau Khi Bị Tên Nhã Nhặn Bại Hoại Coi Trọng


Editor: Sasaswa
Tần Tu Trạch nghe Tô Thần nói, sắc mặt trong nháy mắt đen lại, nhưng nhìn dáng vẻ không ổn của Tô Thần bây giờ, hắn cũng không có thời gian cùng cậu tính toán.

Tần Tu Trạch bước nhanh đến bồn tắm, đem Tô Thần từ trong nước vớt lên, nước bên trong rất lạnh nhưng cơ thể Tô Thần lại nóng như lửa, điều này làm Tần Tu Trạch càng thêm lo lắng.

Tô Thần vẫn còn một tia thanh tỉnh, cậu thấy Tần Tu Trạch ôm mình liền uốn éo muốn tránh khỏi lồng ngực Tần Tu Trạch.

Tô Thần không nhịn được nỉ non: "Ừm...!Tần ca, tôi thật khó chịu".

Tần Tu Trạch hít vào một hơi, đôi mắt có chút đỏ lên, một tiếng 'bộp' giòn giã vang lên, hắn giơ tay đánh lên mông Tô Thần một cái, âm thanh trầm thấp khàn giọng nói: "Đừng lộn xộn, tôi sẽ không làm gì cậu!" Nếu không phải sợ sức khỏe Tô Thần không chịu được, hắn thật sẽ ngay lúc này thương cậu, hắn đã nhẫn nại đã cực hạn.

Tần Tu Trạch ôm Tô Thần đến phòng ngủ, đặt lên giường, hắn kéo chăn qua tỉ mỉ đắp cho cậu, sau đó lấy điện thoại ra gọi cho nhân viên club, nói rõ tình huống của Tô Thần, cũng nói bọn họ lập tức gọi bác sĩ đến đây.

Sức khỏe Tô Thần quá yếu, nếu không kêu bác sĩ nhất định sẽ sinh bệnh.

Quần áo chỉnh tề của Tần Tu Trạch lúc này đã có chút ướt, hắn lúc này mới cảm giác nhiệt độ trong phòng quá thấp.

Bất quá thể chất hắn vô cùng tốt, coi như cởi trần đứng ngoài trời đông lạnh cũng không có việc gì.


Tần Tu Trạch tăng nhiệt độ rồi đến phòng tắm thay đồ, đổi thành áo tắm.

Nhớ đến một lát nữa sẽ có bác sĩ đến khám, Tần Tu Trạch liền cầm thêm một cái áo tắm nữa đi đến bên giường.

Lúc này Tô Thần đang khẽ cong mình dưới lớp chăn, miệng thỉnh thoảng phát ra tiếng hừ nhẹ.

Tần Tu Trạch vén chăn lên, đem Tô Thần đỡ dậy, muốn thay áo tắm cho cậu.

Tô Thần mặc dù không còn khí lực gì thế nhưng cậu vẫn không ngừng nhào vào vòng tay của Tần Tu Trạch, Tần Tu Trạch dùng ý chí rất lớn mới thay đồ xong cho Tô Thần.

Tần Tu Trạch vừa mặc quần áo tử tế cho Tô Thần xong thì bác sĩ đến.

Bởi vì trong club thường xuyên xảy ra các vụ việc như vậy cho nên bọn họ thuê hẳn bác sĩ chuyên môn, bác sĩ rất nhanh đã đến.

Bác sĩ kiểm tra cho Tô Thần một lát, nói Tô Thần dùng lượng thuốc không lớn, nghỉ ngơi mấy ngày là khỏe.

Chủ yếu là bởi vì sức khỏe cậu kém, mới có phản ứng lớn như vậy, hiện tại Tô Thần có chút sốt nhẹ.

Ông tiêm cho Tô Thần một mũi, để lại thuốc hạ sốt rồi rời đi.

Tiêm một mũi xong Tô Thần mới yên tĩnh đi vào giấc ngủ, Tần Tu Trạch dùng trán của mình dán lên trán Tô Thần để thử đo nhiệt độ, thấy cậu không có chuyện gì, Tần Tu Trạch mới tắt đèn, xốc chăn của cậu lên chăn chui vào, sau đó đem người ôm vào trong ngực mình.

Tần Tu Trạch bất đắc dĩ nghĩ, giống như lúc hai người ở cùng nhau, Tô Thần đem hắn dằn vặt quá chừng, sau này hắn nhất định phải đòi lại.

Bất quá trước đây hắn đều là lén lén lút lút, hiện tại rốt cục có thể quang minh chính đại đem người ôm vào trong lòng, coi như có chút tiến bộ.

Editor: Khúc này anh Trạch soft quá chừng a
***
Buổi sáng Tô Thần mở to hai mắt mông lung, sững sờ nhìn trần nhà.

Tần Tu Trạch ôm eo Tô Thần, nhẹ nhàng hôn một cái lên tai cậu, ách thanh hỏi: "Tỉnh rồi?"
Tô Thần không muốn trả lời, này không phải phí lời sao? Ai bị người khác hôn như vậy còn có thể ngủ!

Chuyện xảy ra ngày hôm qua cậu không muốn nhớ lại, rất nhiều chuyện cậu đều nhớ, Tần Tu Trạch dĩ nhiên là không lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, chắc Tần Tu Trạch cũng không xấu xa như vậy!
Tô Thần thấy mình có chút tiện, Tần Tu Trạch chỉ làm chuyện hắn nên làm mà chính mình lại rất cảm kích.

Thấy Tô Thần ngơ ngác nhìn trần nhà, không để ý tới mình, Tần Tu Trạch cắn vành tai Tô Thần một cái.

Tô Thần lập tức đỏ mặt, cậu tức giận trừng mắt nhìn Tần Tu Trạch.

Mới vừa có chút ấn tượng tốt với hắn, hắn đã như vậy! Sợ Tần Tu Trạch tiếp tục làm chuyện gì quá đáng, Tô Thần không tình nguyện trả lời: "Tỉnh rồi."
Tần Tu Trạch bị Tô Thần trừng đến nở nụ cười, hắn hôn một cái lên trán Tô Thần, ngồi dậy nói: "Sức khỏe cậu bây giờ còn yếu, ngủ tiếp đi.

Bác sĩ nói phải tiếp tục nghỉ ngơi mấy ngày, mấy ngày nay cậu cứ ở lại đây đi, tôi đến công ty, tối gặp.

Cần cái gì thì cứ gọi cho giám đốc ở đay, số điện thoại ở tủ đầu giường."
Tô Thần thấy Tần Tu Trạch phải đi, lấy hết sức ngồi dậy hỏi: "Dì Tần đang bị tạm giam, anh chừng nào mới thả bà ra?"
"Chút nữa tôi sẽ kêu người thả bà ra." Nói xong Tần Tu Trạch liền muốn rời khỏi.

Tô Thần kéo ống tay áo Tần Tu Trạch, giọng nói mang theo một tia thỉnh cầu, "Có thể gọi liền bây giờ không?"
Tần Tu Trạch nhìn Tô Thần, tự tiếu phi tiếu nói: "Cậu nếu hôn tôi một cái, tôi sẽ gọi ngay bây giờ." Nói xong liền bỏ thêm một câu, "Nhất định phải hôn đến khi tôi thỏa mãn."
Tô Thần do dự trong nháy mắt rồi hướng tới gần Tần Tu Trạch, dù cũng không phải lần đầu hai người hôn nhau, hơn nữa nếu nghĩ đối phương là con gái thì cũng không quá khó tiếp thu.

Chỉ tiếc cô gái này cơ thể có chút rắn rỏi, cậu yêu thích mềm mại ; khí lực cũng có chút lớn, cậu yêu thích nhẹ nhàng ; vóc người cũng quá cao to, cậu thì yêu thích loại người nhỏ nhắn, là bị người ta ôm vào ngực chứ không phải mình ôm người ta.

Tần Tu Trạch thấy Tô Thần trong lúc hôn có chút thất thần, hắn một cái đè lại đầu Tô Thần, làm sâu hơn nụ hôn này, cho đến khi Tô Thần không thở nổi, Tần Tu Trạch mới buông cậu ra.


Hôn xong hắn còn chưa đã thèm, liếm môi Tô Thần nói: "Cậu phải luyện hôn nhiều vào."
Tô Thần cũng không nói lời nào, chỉ bình tĩnh nhìn Tần Tu Trạch.

Tần Tu Trạch bị đôi mắt long lanh ướt nước kia làm trong người sinh ra một trận ngứa ngáy, nhưng hắn biết sức khỏe hiện tại của cậu cũng không thể làm gì, không muốn tiếp tục làm khó dễ Tô Thần, trước mặt cậu hắn gọi điện thoại kêu người đưa dì Tần về nhà.

Lúc gần đi còn đối Tô Thần nói: "Chờ tôi trở về."
Tần Tu Trạch đi rồi, Tô Thần gọi điện xin nghỉ dạy hai ngày, tình trạng của cậu bây giờ căn bản nhảy không được.

Tô Thần liếc mắt nhìn thời gian, đã buổi trưa, cả ngày hôm qua cậu chưa ăn thứ gì, hiện tại có chút đói bụng, Tô Thần gọi cho giám đốc club, nhờ hắn kêu người đưa cho mình một bộ quần áo và cơm trưa đến đây.

Tô Thần trong lúc ăn cơm, dì Tần gọi điện thoại tới, bà đã về nhà, kêu Tô Thần đến đó.

Vừa vặn Tô Thần không muốn ở nơi này, cuối cùng coi như tìm cho mình một lý do quang minh chính đại rời khỏi đây.

Về phần Tần Tu Trạch, Tô Thần hiện tại không muốn suy nghĩ tới hắn một chút nào.

Sau khi ăn cơm trưa xong Tô Thần liền đến nhà dì Tần..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui