Nhưng ngoài ý muốn của Ngôn Xu là, lúc tan học tối hôm sau, nàng lại một lần nữa nhìn thấy Hứa Lan ở cổng trường.
Bất quá lần này Hứa Lan hiển nhiên không phải cố ý tới tìm nàng, bởi vì khi Ngôn Xu thấy cô, cô đang đứng ở trong đám người mà phát tờ rơi.
Ai? Phát tờ rơi?
Ngôn Xu dừng bước chân, lại dụi dụi hai mắt mình, xác định mình không có nhìn nhầm.
Tuy rằng việc này tựa hồ rất không phù hợp với Hứa Lan, nhưng tiên nữ thỉnh thoảng hạ phàm bình dân, thoạt nhìn cũng vẫn hoàn mỹ như vậy.
Khi Hứa Lan phát tờ rơi cũng không cúi người, lưng cô thẳng, lúc đưa tờ rơi đến tay người đi đường, ưu nhã như là nữ vương ban thưởng cho thần dân của mình.
Người đẹp vô luận làm cái gì cũng đều là cảnh đẹp ý vui như thế, có lẽ cũng bởi vì gương mặt kia của Hứa Lan thật sự quá mức xinh đẹp, không ai có thể từ chối tờ rơi cô đưa đến tay.
Vì thế Ngôn Xu chạy tới trước mặt Hứa Lan, vui sướng gọi tên cô.
Hứa Lan ngẩng đầu, thấy là Ngôn Xu, liền lễ phép cười một chút coi như đáp lời.
Ngôn Xu nhìn về phía tờ rơi trên tay Hứa Lan, đương nhiên là về nhà ma Trường Sơn.
Nàng còn chưa kịp nói chuyện với Hứa Lan, liền có nam sinh chủ động tiến lên bắt chuyện với Hứa Lan.
Ngôn Xu cắn cắn môi dưới, không nói chuyện, liền ở một bên yên lặng nhìn.
Nam sinh mặc đồng phục bóng rổ, thoạt nhìn là nam hài dương quang* loại vận động, hắn ngượng ngùng gãi gãi ót, đầu tiên là chủ động tiến đến nhận một tờ rơi, đương nhiên, hắn nhận tờ rơi xong cũng không có tự giác cút đi, mà là đứng tại chỗ muốn nói lại thôi.
( * chỉ người rực rỡ toả sáng như ánh mặt trời.)
Rốt cuộc, hắn giống như tự đánh trống cổ vũ bản thân, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía Hứa Lan, lộ ra một nụ cười cũng tính là soái, "Xin chào, em muốn hỏi một chút số di động trên tờ rơi là của chị sao?"
Hứa Lan một bên tiếp tục phát tờ rơi cho người khác, một bên không để ý trả lời: "Không phải."
Trên mặt nam sinh lộ ra thần sắc thất vọng, sau đó lại nói: "Vậy.....!có thể thêm Wechat của chị không?"
"Không thể!"
Thanh âm của Ngôn Xu ngay lúc này vang lên, nàng trực tiếp chắn trước mặt Hứa Lan, đoạt lấy tờ rơi trong tay nam sinh, tươi cười "xinh đẹp" nhìn hắn, thanh âm "ôn nhu" nói: "Có chuyện gì cậu có thể nói với tôi, đừng quấy rầy người ta làm việc."
Nụ cười lúc này của Ngôn Xu hình dung là nghiến răng nghiến lợi cũng không quá, chỉ thiếu viết lên mặt "Còn dám nhiều lời một chữ cậu liền xong đời".
Nam sinh sửng sốt một chút, nhìn người trước mặt là Ngôn Xu, hắn đương nhiên là có chút sợ hãi.
Nhưng các anh em của hắn còn đứng cách đó không xa chờ hắn, nếu không xin được Wechat lại còn bị Ngôn Xu đuổi đi thì thật sự có chút mất mặt.
"Tôi lại không xin Wechat của cậu." Nam sinh lấy đủ dũng khí trả lời Ngôn Xu một câu, lại dùng ánh mắt chờ mong nhìn về phía Hứa Lan.
Bình thường trong loại tình huống này, vì để hoà hoãn không khí, cô hẳn là sẽ cho mình Wechat đi?
Ngôn Xu cũng nhìn về phía Hứa Lan, trên mặt còn mang theo vài phần tức giận chưa kịp thu hồi.
Hứa Lan nghe hai người ở bên tai mình cãi lộn nửa ngày, chỉ cảm thấy có vài phần ầm ĩ không hiểu được.
Tầm mắt cô nhàn nhạt dừng lại trên người hai người vài giây, nói với nam sinh: "Có gì muốn biết có thể trực tiếp liên hệ dãy số bên trên này."
Ngụ ý, không cần phải thêm Wechat cá nhân của cô.
"Có nghe thấy chưa, có thể đi rồi chứ." Ngôn Xu nhìn chằm chằm vào nam sinh nói, chỉ kém viết luôn hai chữ "mau cút" lên mặt.
Nam sinh cảm thấy mất mặt không nhịn được, thấp giọng chửi tục một câu liền quay đầu rời đi.
Khoé môi Ngôn Xu hơi hơi nâng lên, mang theo đắc ý không áp xuống được.
Nhưng nụ cười của Ngôn Xu thực mau liền cứng đờ vài phần, bởi vì nàng phát hiện Hứa Lan đang nhìn mình.
Ngôn Xu lập tức thay bằng một bộ thần sắc nghiêm trang, "Nam sinh vừa nãy thật không có tố chất nha, không xin được Wechat của chị cư nhiên lại chửi tục.
Đúng rồi, tỷ tỷ sau này cũng ngàn vạn đừng cho loại nam sinh này Wechat, bọn họ bình thường đều tự tin như vậy, nói không chừng còn cảm thấy tỷ tỷ là có ý với bọn họ mới có thể phản ứng bọn họ, nếu như bị quấn lấy có thể sẽ phiền toái."
Ngôn Xu nghĩ nghĩ, lại bổ sung thêm một câu
"Ân.....!Nữ sinh cũng vậy."
Hứa Lan không nói chuyện, cả tờ rơi cũng không tiếp tục phát, chỉ là nhìn nàng.
Ngôn Xu có chút chột dạ sờ sờ chóp mũi, lúc này mới ý thức được vừa nãy mình kích động hình như nói có chút nhiều, nhưng vẫn làm ra vẻ trấn định nhìn lại, tận lực làm cho mình biểu hiện bằng phẳng chút.
Nửa ngày, Hứa Lan mở miệng, đồng ý, "Được, tôi đã biết."
Ngôn Xu âm thầm thở phào nhẹ nhõm một hơi, sau đó lại vội vàng chuyển đề tài, "Chị còn nhiều tờ rơi như vậy, em giúp chị phát nha."
Hứa Lan gật gật đầu, chia một nửa tờ rơi trong tay cho Ngôn Xu.
Giúp Hứa Lan làm việc, Ngôn Xu tự nhiên là nhiệt tình đầy cõi lòng.
Bởi vì nàng là Ngôn Xu, cho nên cũng không có ai dám từ chối tờ rơi nàng đưa, Ngôn Xu có thể nói là phát cực kì thuận lợi.
Đương nhiên, cho dù là đang phát tờ rơi, phần lớn thời gian ánh mắt Ngôn Xu cũng vẫn luôn dừng ở trên người Hứa Lan.
Một khi có người dừng bước nhìn Hứa Lan nhiều hơn một hồi, có ý muốn đi tiếp cận, Ngôn Xu liền sẽ dùng sức trừng mắt người nọ, cho đến khi đối phương bị trừng mà chột dạ rời đi mới thôi.
Trên diễn đàn trường học không biết khi nào lại nhiều thêm một bài viết.
[Khiếp sợ! Ngôn Xu cư nhiên lòng dạ hẹp hòi như vậy!]
[Cổng trường hôm nay có một vị tỷ tỷ xinh đẹp phát tờ rơi, Ngôn Xu bên ngoài nhiệt tình chủ động giúp người ta phát, trên thực tế vẫn luôn trừng người ta! Đôi mắt một khắc cũng không rời đi! Còn không phải là ghen ghét vì người ta lớn lên xinh đẹp sao, cần phải làm vậy sao? Mỹ nữ thật thảm.]
Bên dưới có trả lời.
[Tôi làm chứng! Tâm nhãn của Ngôn Xu đặc biệt nhỏ, hoa khôi Diệp Sở Nghi cùng một lớp với cậu ta, ngày thường có thể không ít lần bị cậu ta lườm nguýt ăn hiếp.]
[Ai, chính là Ngôn Xu rõ ràng cũng rất xinh đẹp a, mỹ nữ tội gì khó xử mỹ nữ.]
[Lầu trên là con trai đúng không? Cái này cậu không hiểu, lòng ghen ghét của nữ nhân rất là mạnh, cùng giới càng mạnh nha!]
Trên diễn đàn càng nói càng thái quá, nhưng cũng may Ngôn Xu đã sớm không còn xem diễn đàn, nếu không bây giờ nhất định sẽ tức đến trực tiếp ở trước mặt Hứa Lan phá vỡ hình tượng mềm muội của mình.
Rõ ràng nàng vẫn luôn nỗ lực giả ôn nhu, nhưng kỳ lạ là mọi thứ lại theo hướng ngược lại mà phát triển.
Thật vất vả phát xong tờ rơi trên tay, thời gian cũng không còn sớm, sắc trời hơi tối, cổng trường đã không còn ai.
Hứa Lan rũ mắt, nhìn nhìn một tờ cuối cùng trong tay mình, không có đưa cho bất kì ai, mà là gấp kỹ bỏ vào trong túi mình.
Kỳ thật vừa nãy, cô cũng vẫn luôn quan sát Ngôn Xu.
Trải qua thời gian dài quan sát như vậy, cô cơ hồ có thể xác định suy đoán của mình, nhưng còn cần làm thử nghiệm cuối cùng.
Vì thế Hứa Lan nhìn về phía Ngôn Xu, hỏi: "Có thể nhờ em giúp một việc không?"
Ngôn Xu trực tiếp gật đầu, "Đương nhiên, chị nói đi."
Hứa Lan mở miệng, thanh âm mang theo vài phần khàn khàn quái dị, làm như đã trải qua suy nghĩ cặn kẽ mới nói ra những lời này.
"Tôi cần ba giọt máu của em."
Tác giả có lời muốn nói:
Ngôn Xu: Kỳ kỳ quái quái, là bệnh trung nhị* hay là bệnh tâm thần QAQ
( * xuất phát từ Nhật Bản, chỉ những thiếu niên trong thời kì dậy thì có những hành động và ý nghĩ tự cho mình là đúng quá mức, đôi khi còn được gọi là hoang tưởng tuổi dậy thì.)
Hứa Lan:.........
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...