"Tịnh Dao, cô nói cái gì?"
Nghe được Tịnh Dao đứng đó lẩm bẩm, sắc mặt của Tiểu Lan liền trở nên vô cùng khó coi.
Mặc dù cái miệng của Tiểu Lan không tha cho ai, nhưng trong lòng thì lại cực kỳ đố kị.
Cô ta thật sự hối hận vì đã không đi tới buổi gặp mặt ngày hôm qua.
Nếu như cô ta đi, nói không chừng đối tượng mà Giang Thần Duệ ném cành ô liu chính là cô ta.
Cô ta lăn lộn trong Thời Đại bao nhiêu năm qua cũng chỉ muốn có được cái chứ Phó phòng, nhưng nếu có thể được vào làm việc cho Hoàng Hải thì chẳng khác nào cá chép hóa rồng.
Cô ta tự nhận là năng lực làm việc của mình cũng không thua kém Lâm Tuyết Hạ bao nhiêu, mà kinh nghiệm làm việc so với Lâm Tuyết Hạ còn phong phú hơn cho nên người mà Hoàng Hải cần chắc chắn phải là cô ta.
Chỉ là Tiểu Lan không ngờ tới, trời xui đất khiến thế nào lại cho Lâm Tuyết Hạ nhặt được của ngon này.
Đối với vẻ tự luyến của Tiểu Lan, Lâm Tuyết Hạ cũng khá rõ nên thật sự không để ý tới, chỉ cười nói: "Tiểu Lan, mặc dù tôi không biết rốt cuộc thì Quân Ninh cho cô bao nhiêu lợi ích, nhưng mà nếu cô muốn động tay động chân với tôi thì tôi khuyên cô nên hết hi vọng đi.
Chớ có chọc tôi giận, không thì hậu quả cô sẽ không chịu được đâu."
"Lâm Tuyết Hạ, cô đang uy hiếp tôi đấy à?"
Ánh mắt Tiểu Lan lập tức trở nên lạnh lẽo.
"Đây là cảnh cáo." Lâm Tuyết Hạ không sợ hãi chút nào.
"Hừ, Lâm Tuyết Hạ, cô tốt nhất nên xin lỗi Trương Thành đi, cô đắc tội với ông ta là đắc tội với Trương Thị.
Bây giờ cô muốn nghỉ việc thì không giúp được cô đâu cho nên đi xin lỗi đi rồi tôi cho cô tiếp tục làm việc.
Tôi có quan hệ rất tốt nên sẽ giúp cô nói thêm vài câu để họ bỏ qua cho cô"
Tiểu Lan khoanh tay trước ngực, rõ ràng có chỗ dựa, trong lời nói cũng thể hiện rõ sẽ không để cho Lâm Tuyết Hạ rời đi mà.
Ở Thời Đại, thành tích của Lâm Tuyết Hạ thường xuyên chèn ép cô ta.
Nếu để cho Tuyết Hạ rời đi thì đối với cô ta mà nói cũng là chuyện tốt.
Huống hồ, Quân Ninh bên đó cũng không bỏ qua cho cô!
Lâm Tuyết Hạ bị tức đến bật cười: “Cô cho rằng mình là ai? Tôi không xin lỗi và vẫn nghỉ việc, nơi này sớm muộn gì tôi cũng bị san bằng thôi.
Cô đến lúc đó đừng cầu xin tôi."
"Cầu xin cô? Cô nằm mơ chắc.
Không cần cô nghỉ tôi sẽ nói với giám đốc đuổi việc cô."
Nói đến đây, Tiểu Lan cũng lười nói nhảm với Lâm Tuyết Hạ, trực tiếp quay người đi vào văn phòng quản lý.
"Người phụ nữ này lại đi tố cáo, Tuyết Hạ, phải làm sao đây?"
Tịnh Dao đi tới bên người Lâm Tuyết Hạ, nhẹ nhàng hỏi, nhưng trên khuôn mặt lại chẳng có chút lo lắng nào.
"Dù sao tớ cũng muốn nghỉ việc nên cô ta muốn làm gì thì cứ làm đi.
Sợ gì nữa! "
Lâm Tuyết Hạ hừ lạnh một tiếng, không thèm để ý chút nào.
Khoảng mười phút sau, Tiểu Lan lại đi ra lần nữa, lộ ra ý cười trên nỗi đau của người khác, nói với Lâm Tuyết Hạ: "Giám đốc tìm cô."
Lâm Tuyết Hạ nhìn cô ta một chút, khuôn mặt bình tĩnh, cô đứng dậy đi thẳng vào phòng quản lý.
Sắc mặt Sở Du vẫn nghiêm túc, đôi mày thanh tú cũng hơi nhíu lại.
Khi nhìn thấy Lâm Tuyết Hạ vào thì không hỏi vòng vo mà trực tiếp nói thẳng: “Tiểu Lan nói cô bị đạo diễn Trương Thành bên giải trí Trương Thị khiếu nại.
Người ta nói bị cô tùy tiện chửi rủa, lăng mạ.
Bây giờ hạng mục mà giải trí Trương Thị vốn định hợp tác với chúng ta chuẩn bị hủy bỏ, cô giải thích thế nào?"
"Tôi không có lý do."
Lâm Tuyết Hạ nhíu mày, dường như không ngờ tới chuyện này sẽ dính dáng tới hạng mục hợp tác.
"Không có lý do? Cô làm lớn chuyện như vậy mà không có gì giải thích sao?"
Sở Du lạnh lùng nói, khuôn mặt vô cùng nghiêm nghị.
Lâm Tuyết Hạ lắc đầu: "Cũng không hẳn.
Trương Thành phẩm cách thế nào người trong ngành giải trí ai cũng biết.
Buổi tiệc đêm qua đều là người của bọn họ, Trương Thành trước mặt mọi người đưa ra yêu cầu bắt tôi phải tiếp khách một đêm.
Tôi tức không chịu nổi nên mới nói vài lời với ông ta, còn mắng chửi nữa tính ra tôi còn muốn đánh ông ta một trận."
Sở Du cũng không phải kém thông minh, có thể đoán ra được đại khái tình huống hôm qua thế nào, cho nên sắc mặt cũng có chút hòa hoãn lại: "Cho dù nói thế nào thì chuyện cô mắng chửi anh ta cũng đã ảnh hưởng tới công ty, cô dự định giải quyết thế nào? Trương Thành kia dù sao thân phận cũng không tầm thường, phía sau lại có Trương Thị làm chỗ dựa.
Chuyện này chỉ sợ anh ta sẽ không có ý bỏ qua, cô hiểu ý tôi chứ?"
"Hiểu." Lâm Tuyết Hạ gật nhẹ đầu, nhưng ánh mắt lại vô cùng kiên quyết: "Nhưng tôi nhất định sẽ không xin lỗi loại người đó."
Sở Du đột nhiên trầm mặc một lúc, sau lại mở miệng: "Tôi nghe nói, tổng giám đốc Giang của Hoàng Hải muốn mang cô qua đào tạo bên công ty họ?"
"Vâng, đúng là có từng nói như vậy."
"Tuyết Hạ, tôi rất đề cao năng lực của cô, cho nên cô muốn đi Hoàng Hải, tôi cũng không ngăn cản, có thể được Giang Thần Duệ nhìn nhận đã đủ chứng minh năng lực tiềm ẩn của cô.
Cô đi qua đó thì Trương Thành nhất định không thể làm gì được cô."
Lời Sở Du vừa thốt ra, ngay cả Lâm Tuyết Hạ cũng sững sờ, ánh mắt đầy vẻ kinh ngạc.
Cô còn chưa qua mà Sở Du lại suy nghĩ vì cô như vậy.
Lâm Tuyết Hạ có chút cảm động, cười nói: "Chuyện hạng mục lần này là do sơ suất của tôi, tôi không biết buổi tiệc hôm qua sẽ liên quan tới quan hệ hợp tác của hai công ty, cho nên, tôi sẽ nghĩ biện pháp giải quyết.
Và song song đó, tôi mong sau khi mọi việc ổn thỏa, có thể cho tôi xin nghỉ việc.
Còn lý do thì..."
"Được rồi, tôi tôn trọng quyết định của cô.
Mong cô thành công trong công việc mới.
Vậy còn việc dự án, cô muốn giải quyết thế nào?"
"Tôi nhớ hạng mục lần trước công ty hợp tác với Hoàng Hải dường như vẫn chưa giải quyết được gì.
Cho nên, nếu như tôi có thể thuyết phục đối phương hợp tác thì phải chăng có thể triệt tiêu được chuyện này?"
Lâm Tuyết Hạ biết một mình cô chỉ sợ tạm thời không có cách nào đấu lại Trương Thành có chỗ dựa là giải trí Trương Thị.
Cho nên cô hiện tại chỉ có hai lựa chọn, một là cúi đầu, hai là giải quyết được hạng mục lần này.
"Nếu như cô có thể làm được."
Nghe được lời của Lâm Tuyết Hạ, Sở Du cũng có chút kinh ngạc, nhưng sau đó lập tức nở nụ cười.
Trong mắt cô ta lóe lên từng tia dị sắc, có vẻ vô cùng tán thưởng Lâm Tuyết Hạ.
"Cảm ơn giám đốc.
Tôi sẽ cố hết sức."
Trong lúc cô muốn quay người rời khỏi đây, Sở Du ở phía sau lại lên tiếng: "Có người nhờ tôi nhắn với cô rằng, người đó sẽ sắp xếp công việc trở về sớm, mọi tin tức cần biết đều biết, cũng không có ý kiến gì.
Chỉ có điều, muốn biết xem cô đã chắc chắn với những quyết định của mình hay chưa?"
Lâm Tuyết Hạ không cần suy nghĩ nhiều, dứt khoát trả lời: "Rất chắc chắn.
Bảo người đó không cần lo lắng quá đâu, chừng nào rảnh thì về không cần gấp gáp."
Sau khi trò chuyện xong với Sở Du, cô lấy một ít tài liệu quan trọng liên quan tới chuyện hợp tác lần trước của Thời Đại và Hoàng Hải rồi lui ra ngoài.
Tiểu Lan ra vẻ thương cảm nhìn Lâm Tuyết Hạ, dường như đã thấy được hình ảnh cô bị đuổi đi.
Nhưng Lâm Tuyết Hạ không thèm để ý tới cô ta, sau khi trở lại chỗ ngồi thì bắt đầu bận rộn.
Trong phòng làm việc, sau khi cô rời khỏi thì Sở Du lập tức lấy điện thoại ra soạn tin nhắn thoại gửi cho một người nào đó.
"Có lẽ cậu lo lắng nhiều quá rồi, người ta vẫn ổn lắm.
Còn bảo cậu không cần về sớm nữa cơ, xem ra cậu không bằng người nào đó mới đến rồi."
Trong nháy mắt, bên kia gửi lại một tin nhắn với nội dung: "Tháng này cậu bị trừ hết lương."
Đọc xong tin nhắn, sắc mặt Sở Du xám xịt.
"...!Chọc xíu thôi mà, có cần căng thế không!".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...