Sau Khi Bị Nghe Thấy Tiếng Lòng Ta Trở Thành Sủng Phi Của Hậu Cung


Phó Thiên Thiên thấy Thiên Hành Đế cầm ly rượu lên, tim đập thình thịch, ánh mắt vô thức dõi theo động tác của hắn, mắt thấy hắn sắp đưa ly rượu đến bên môi, Phó Thiên Thiên không tự chủ được mà nín thở.

Nhưng vào lúc này, động tác của Thiên Hành Đế khựng lại, hắn đặt ly rượu xuống sau đó cười nói với Thái Hậu: “Nhi thần nhớ là hai năm nay mẫu hậu thường xuyên bị đau đầu, thái y nói ngâm suối nước nóng nhiều có thể giúp mẫu hậu giảm bớt bệnh tình.

Phúc Ninh hành cung tọa nam hướng bắc, khí hậu ấm áp, năm nay lại dẫn nước suối nóng từ núi Ngân Dương xuống nữa.

Hay là mẫu hậu đến Phúc Ninh hành cung ở một thời gian nhé, có tứ biểu muội ở bên cạnh mẫu hậu, nhi thần cũng yên tâm.”

Phó Thái Hậu cảm thấy Hoàng Thượng sợ bà ta tiếp tục tác hợp hắn và Phó Thiên Thiên, nên mới muốn đưa cô chất bọn họ đến hành cung.

Bà ta cười nói: “Hoàng nhi có tâm.

Dạo này ai gia cũng rất hay bị đau đầu, đi ra ngoài giải sầu một chút cũng tốt.”

“Ngày mai nhi thần sẽ ra lệnh cho phủ nội vụ sắp xếp.

Vừa hay tháng chín tháng mười lá phong đỏ rực khắp núi Ngân Dương, cảnh đẹp như tranh vẽ.” Nói tới đây, trong con ngươi đen của Thiên Hành Đế thoáng hiện lên vẻ hoài niệm: “Nhi thần còn nhớ năm mười tuổi theo phụ hoàng mẫu hậu đến Phúc Ninh hành cung, nhi thần không cẩn thận bị rơi xuống nước hôn mê mất một tháng, là mẫu hậu luôn túc trực bên giường không quản ngày đêm chăm sóc nhi thần, khi đó nhi thần mới hiểu được câu con đau mẹ sót.”

Đôi mắt Phó Thái Hậu hơi ươn ướt: “Chuyện lâu lắm rồi mà con vẫn còn nhớ à.”

Phó Thiên Thiên thấy mẫu tử bọn họ ôn lại chuyện cũ, hoàn toàn đã quên mất ly rượu kia, không khỏi có chút sốt ruột.

Thừa dịp hai người nói chuyện xong, nàng ta vội vàng bưng ly rượu lên: “Thần nữ kính Hoàng Thượng một ly.”

Phó Thái Hậu cười tủm tỉm nói: “Thiên Thiên muốn cảm ơn vì Hoàng Thượng làm chủ cho nàng hôm nay đó.”

Phó Thiên Thiên vội vàng bổ sung thêm: “Thần nữ cảm tạ Hoàng Thượng hôm nay đã đòi lại công bằng cho thần nữ, thần nữ không có gì quý giá, không có gì để báo đáp, chỉ có thể kính Hoàng Thượng một ly rượu.”

Nói xong nàng ta ngửa đầu uống cạn ly rượu trong tay, sau đó lại nhìn Thiên Hành Đế mỉm cười.

“Biểu muội khách sáo rồi.” Thiên Hành Đế bưng ly rượu lên, ngửa đầu, tay áo rộng che khuất khuôn mặt hắn.

Một lát sau, hắn đặt ly rượu xuống, bên trong ly sạch sẽ không dư lại giọt rượu nào.

Phó Thiên Thiên thở phào nhẹ nhõm, cầm lấy bình rượu, lại rót cho Thiên Hành Đế một ly rượu nữa.

Lần này Thái Hậu cũng nâng ly rượu lên: “Gần đây hiếm khi mẫu tử chúng ta được ngồi xuống ăn một bữa cơm tử tế, ai gia cũng uống hai ly với hoàng nhi.”

“Là nhi thần bất hiếu, nhi thần kính mẫu hậu.” Thiên Hành Đế vội vàng nâng ly rượu lên.

Đúng là một bức tranh hài hòa mẫu từ tử hiếu.

Đường Thi xem một cách thích thú.

【Hoàng Thượng trúng kế rồi, hắn đã uống phải rượu có thêm thuốc.】

【Sao Thái Hậu và Phó Thiên Thiên còn thay phiên tìm cớ rót thêm rượu cho hắn chứ? Không sợ hắn uống say à?】


Qua Qua: 【Có thể không phải muốn chuốc say hắn, chỉ muốn hắn uống đến say chuếnh choáng, hưng phấn hơn lại mơ hồ hơn một chút.



Đường Thi: 【Có lý, sau khi bị rượu làm tê liệt thần kinh, con người rất dễ buông thả.

Thêm tác dụng của xuân dược, mơ mơ màng màng thuận nước đẩy thuyền.



【Xem ra ban ngày Yến Phi tự làm hại đến lợi ích của mình cũng không có tác dụng nào cả, sau lưng Phó Thiên Thiên người ta còn có chỗ dựa vững chãi là Thái Hậu đây này.

Chắc chắn ngày mai trong cung lại có thêm một vị nương nương nữa rồi.】

Đường Thi không có chí tiến thủ, không có tâm tư tranh sủng, chỉ muốn làm biếng dưỡng lão trong hậu cung, thỉnh thoảng ăn dưa xem trò vui, ăn dưa xem trò vui, Hoàng Thượng cưới ai, cưới bao nhiêu lão bà thì có liên quan gì đến nàng chứ?

Nhưng với mấy người Thục Phi, Lý Chiêu dung thì lại khác.

Sau lưng Phó Thiên Thiên có Thái Hậu nâng đỡ, khi tiến cung chắc chắn vị phân của nàng ta sẽ cao hơn các nàng.

Hơn nữa Hoàng Thượng sẽ nể mặt Thái Hậu cũng không thể quá lạnh nhạt với vị biểu muội này.

Một khi Phó Thiên Thiên có thai, chỉ sợ vị trí chính cung sẽ thuộc về nàng ta mất.

Các nàng có ý muốn tranh sủng lại từng xảy ra mâu thuẫn với Phó Thiên Thiên, sau này bọn họ còn có thể qua ngày lành nữa chắc?

Rõ ràng Hoàng Thượng đã biết trước chuyện Thái Hậu hạ thuốc, tại sao người vẫn trúng kế chứ?

Vẻ mặt Lý Chiêu dung có chút lạnh nhạt, An Tần lại lơ đãng hình như có chút lo lắng, ngay cả động tác phe phẩy quạt của Thục Phi cũng chậm lại.

Đường Thi phấn khích chờ đợi bản phát sóng trực tiếp full HD không che, miệng nhai hạt dưa đậu phộng giòn rụm giống như một con sóc nhỏ.

Lý Chiêu dung nghe mà thấy phiền lòng: “Đường Tần, chỉ là hạt dưa đậu phộng mà thôi, ăn ngon đến vậy à?”

Đường Thi ăn nhiều đến mức miệng hơi khát, nàng dừng lại uống một ngụm trà, lại đẩy đĩa qua: “Lý Chiêu dung muốn nếm thử không? Rang đủ lửa, giòn tan thơm nồng, càng nhai càng thơm.”

Lý Chiêu dung để tâm đánh giá Đường Thi trong chốc lát.

Hôm nay Đường Thi mặc một chiếc váy vọng tiên màu trắng, áo khoác bên ngoài cũng là một chiếc áo khoác màu sáng nhạt nhẽo, trên đầu chỉ cài một cây trâm ngọc trai điêu khắc hình hoa lan, khuôn mặt chưa hề trang điểm.

Đơn giản mộc mạc, còn chẳng thể sánh bằng đại cung nữ Lưu Ly bên cạnh Thái Hậu.

Dường như nàng hoàn toàn không nhận ra rằng đêm nay là một cơ hội.

Không nhìn thấy An Tần ngày thường giả vờ thanh cao không tranh không giành, đêm nay cũng ăn diện một phen, váy dài lụa mỏng thêu hoa bằng tơ vàng xinh đẹp, đai lưng bằng gấm màu trắng thắt quanh vòng eo yểu điệu, búi tóc kiểu phi thiên, lông mày như núi xa, mỗi cử chỉ đều yêu kiều động lòng người.

Thục Phi thì càng không cần phải nói, trang điểm trang nhã thoả đáng lại không mất đi sự quyến rũ, hơn nữa trên người còn thoang thoảng một mùi hương hoa hồng nhàn nhạt, hiển nhiên là trước khi nàng ta đến đây cũng đã tắm rửa và bôi dầu thơm rồi.

Đêm hôm khuya khoắt, ai rảnh rỗi chạy đến Thừa Càn Cung để xem chuyện phong lưu của Hoàng Thượng chứ?


Một mặt là đến hóng hớt tin sốt dẻo, mặt khác trong lòng các phi tần cũng có tính toán riêng.

Rõ ràng Hoàng Thượng không muốn cưới Phó Thiên Thiên, lỡ như hắn không cẩn thận bị trúng thuốc mà lại không muốn chạm vào Phó Thiên Thiên thì rất có khả năng hắn sẽ triệu phi tần thị tẩm.

Cho nên mọi người mới có thể dùng mọi cách, ăn diện trang điểm thật xinh đẹp thật lộng lẫy.

Bất kể đêm nay ai được lợi, thì cũng tốt hơn là để Phó Thiên Thiên được lợi, bọn họ luôn đồng lòng khi đối mặt với kẻ địch mạnh mẽ như Phó Thiên Thiên này.

Nhưng Đường Thi thật đúng là mơ màng hồ đồ tới xem trò vui.

Nàng thấy Lý Chiêu dung vẫn nhìn mình bằng ánh mắt kỳ lạ, mà mãi không nói gì, còn tưởng trên mặt mình dính đồ gì bẩn cơ, nàng đưa tay sờ sờ nghi hoặc hỏi: “Lý Chiêu dung, sao ngươi cứ nhìn ta chằm chằm thế? Trên mặt ta có vỏ đậu phộng à?”

Đúng là một kẻ ngốc.

Lý Chiêu dung dời mắt đi chỗ khác: “Không có, buổi tối bản cung không ăn mấy thứ đó, muội tự ăn đi.”

Nhiều đồ ăn như vậy mà các nàng đều không ăn, Đường Thi vui vẻ tự tại, lại vui vẻ ăn tiếp.

Vừa cắn hạt dưa vừa xem náo nhiệt, thật toẹt vời, chuyện này khiến nàng nhớ đến những ngày tháng cày phim xuyên đêm.

Nếu có thêm một chai bia, hai xiên thịt dê nướng thì càng toẹt vời hơn.

【Ký chủ, ký chủ, ngươi xem kìa.

Hoàng Thượng uống nhiều quá nên đã nằm sấp xuống bàn rồi, Thái Hậu đau lòng để Phó Thiên Thiên dìu hắn tới thiên điện nghỉ ngơi.



Đường Thi: 【Tâm tư của Thái Hậu rõ như ban ngày rồi, Vạn Thọ Cung có thiếu thái giám đâu? Sức lực của nam nhân không lớn bằng nữ nhân à? Bà ta lại cố tình bảo Phó Thiên Thiên đi làm, nếu đêm nay không x.ảy ra chuyện gì thì có lỗi với nỗi khổ tâm của Thái Hậu quá.



Thực mau, Qua Qua lại phấn khích hét lên: 【Bọn họ đi vào rồi, Phó Thiên Thiên đuổi thái giám ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại hai người bọn họ.



【Cô nam quả nữ, đêm đen gió lớn, ở chung một phòng, còn có men say và xuân dược thôi thúc...!Chậc chậc, chỉ khổ mấy người Thục Phi thôi, lại còn mang theo cả canh giải rượu đến Thừa Càn cung cực khổ chờ Hoàng Thượng nữa.



Nụ cười thường trực trên khuôn mặt của Thục Phi sắp không giữ nổi nữa, ngón tay siết chặt lấy cây quạt đến mức trắng bệch cả ra.

Bên trong thiên điện rộng lớn như vậy nhưng không ai nói lời nào, bầu không khí yên tĩnh đến mức ngột ngạt.

Đến đoạn quan trọng, Đường Thi không c.ắn hạt dưa nữa mà hỏi dồn dập: 【Qua Qua, đến bước nào rồi?】


Qua Qua miêu tả một cách sống động cho nàng biết: 【Phó Thiên Thiên cởi bỏ áo khoác mỏng bên ngoài, thổi tắt nến rồi nên ta không nhìn thấy gì nữa.】

Ta đã cởi quần rồi mà chỉ cho ta xem cái này thôi à?

【Đã nói là bản phát sóng trực tiếp hiện trường full hd không che cơ mà? Chỉ có thế này thôi hả? Qua Qua, ngươi là kẻ lừa đảo.】

Qua Qua đuối lý, tủi thân nói: 【Ký chủ, ta cũng không biết hệ thống của ta lại như vậy mà.

Tuy chỉ có thể xem khi đèn sáng nhưng chúng ta có thể tính toán được thời gian của cẩu Hoàng Đế, xem hắn có thể kiên trì bao lâu nha.



Đường Thi hơi mất hứng, cẩu Hoàng Đế có thể duy trì được bao lâu thì liên quan gì đến nàng hả?

Thấy nàng không có hứng thú, Qua Qua đành tìm niềm vui ở nơi khác: 【Ký chủ, Thái Hậu cười tươi giống như đóa hoa cúc, còn sắp xếp người đến bắt quả tang để tránh việc Hoàng Thượng ngủ xong không chịu nhận, ngươi có muốn xem không? 】

Cái này có vẻ khá là thú vị.

Đường Thi: 【Được rồi.

Việc này còn không thú vị bằng chuyện cười của Dư Ôn.



Mấy người Thục Phi đang vô cùng ủ rủ, nghe vậy lập tức phấn chấn hẳn lên.

Tranh sủng thất bại, thì xem mấy tin sốt dẻo cũng được nha, dù sao cũng không đến đây một chuyến vô ích.

Đường Thi lẩm bẩm: 【Dư gia bị niêm phong, sau khi Trương thị - phu nhân của Dư Ôn biết được sự thật thì đ.iên rồi, bà ta cầm dây thừng chạy tới trước cửa Phó gia rồi chửi ầm lên.



【Hóa ra Trương thị chưa từng thích Phó Quốc công.

Bà ta và Dư Ôn là thanh mai trúc mã, phu thê từ thuở thiếu niên, tình cảm vô cùng tốt.

Thấy trượng phu vẫn luôn buồn bực nản chí, vừa lúc Phó Quốc công lại đưa cành ôliu tới, bà ta sợ đắc tội Phó Quốc công, sợ cả nhà bọn họ gặp phải tai ương, lại vừa muốn giúp trượng phu, nên mới léng phéng với Phó Quốc công.】

【Phó Quốc Công đồng ý với bà ta, chỉ cần bà ta nghe theo thì chắc chắn ông ta sẽ giúp trượng phu của bà ta một bước lên mây nên bà ta mới động tâm.

Trời ạ, sao lại có nữ tử ngốc nghếch đến vậy.】

【Không theo Phó Quốc công thì Dư Ôn cũng là quan ngũ phẩm ở Kinh Thành, cũng đã hơn người khác rất nhiều rồi, sao bọn họ lại không biết cái gì là đủ chứ.

Cuối cùng lại vì dã tâm và dục vọng mà trở thành đồ chơi của Phó Quốc công, khiến gia đình tan nát, thật đáng thương cũng thật đáng tiếc.】

Tâm trạng của Thục phi và những người khác đều chùng xuống, có chút thương cảm cho Trương thị, lại rất tò mò không biết bây giờ Trương thị ra sao rồi.

Bọn họ nhanh chóng nghe thấy giọng nói đó vang lên một lần nữa.

【Trương thị và Dư Ôn quả nhiên là người một nhà, đều là những kẻ tàn nhẫn.

Bà ta đ.ập đầu vào con sư tử đá, ch.ết ngay trước cửa phủ Phó Quốc công, hơn nữa còn viết một bức thư bằng máu cho ngự sử Địch Hướng Vinh.

Địch Hướng Vinh đang viết tấu chương, ngày mai lâm triều sẽ có trò hay để xem.




Kết quả này khiến tâm trạng của Thục phi và những người khác dễ chịu hơn một chút.

Ồn ào như vậy, chắc chắn Trương thị không còn đường sống, nhưng trước khi ch.ết bà ta có thể c.ắn đ.ứt một miếng th.ịt của Phó gia cũng khiến cho người ta bội phục.

Hừ, cho dù đêm nay Phó Thiên Thiên được sủng hạnh thì sao chứ? Ngày mai chuyện xấu của cha ruột nàng ta sẽ bị phanh phui ở buổi chầu sớm, chắc chắn Hoàng Thượng lại càng không thích nàng ta, cho dù nàng ta có được Thái Hậu chống lưng thì Hoàng Thượng cũng không thể ban cho nàng ta vị phân cao.

【Ký chủ, ký chủ, có trò hay...】

Qua Qua đột nhiên kêu lên, không chờ Đường Thi hỏi thì đã nhanh chóng truyền đạt.

【Trong phòng truyền ra tiếng thét chói tai của Phó Thiên Thiên.】

Tâm trạng của Thục Phi và những người khác vừa mới khá hơn một chút lại chùng xuống, Hoàng Thượng phải dùng sức như thế nào chứ, động tĩnh lớn như vậy, trong lòng mấy người đều không khỏi có chút hụt hẫng.

Có thể làm Qua Qua cũng kích động đến mức đó, Đường Thi đau lòng thay cho Phó Thiên Thiên: 【Nghe nói lần đầu tiên rất đau mà Hoàng Thượng lại còn bị hạ thuốc, vậy ngày mai Phó Thiên Thiên có thể xuống giường được nữa không?】

Qua Qua: 【Nàng ta còn đang kêu, kêu rất thảm thiết giống như heo bị ch.ọc t.iết á.

Ký chủ, ngươi rất thông minh nhưng ngươi không thể nghĩ đến chuyện này đâu.】

Đường Thi nghe Qua Qua miêu tả cũng cảm thấy đau.

Qua Qua: 【Hình như có gì đó không đúng lắm, Phó Thiên Thiên còn kêu cứu mạng kìa.

Thái Hậu cũng bị quấy rầy, bà ta vẫn đang chần chừ đứng ở ngoài cửa.】

Đường Thi: 【Sao ngươi miêu tả giống hiện trường x.ảy ra án mạng thế, ngươi đừng làm ta sợ.】

Một lúc lâu sau, Qua Qua yếu ớt nói: 【Ngươi nói đúng rồi đấy, cả người Phó Thiên Thiên toàn là m.áu, nàng ta đang bò ra đến cửa rồi kìa.】

Đường Thi kích động: 【Sao lại thế này? Nàng ta mới đóng cửa được bao lâu chứ?】

Qua Qua nhanh chóng phát sóng trực tiếp.

【Thái Hậu dẫn người đến đỡ Phó Thiên Thiên dậy.

Trên người nàng ta có vài vết thương, y phục cũng bị cắt, nhìn th.ê th.ảm thật đấy, cả người toàn là m.áu.】

【Thái Hậu dẫn người đi vào bên trong, căn phòng th.ê th.ảm không nỡ nhìn, trên mặt đất, trên giường đều là m.áu, chăn bông gối đầu cũng bị c.ắt n.át vụn, trong tay Hoàng Thượng còn cầm một con dao nhỏ máu, đến cả Thái Hậu cũng bị giật mình.



Đường Thi kinh ngạc, rõ ràng nàng đến để xem phim con hêu cơ mà, sao đột nhiên lại biến thành hiện trường gi.ết người rồi.

【Chẳng lẽ Hoàng Thượng miễn dịch với thuốc à? Hắn không trúng thuốc à?】

Chúng phi tần nghe thấy vậy vừa mừng vừa s.ợ.

Vui vì tiện nhân Phó Thiên Thiên kia không được như ý, s.ợ vì khi Hoàng Thượng uống say quá tàn bạo, sau này nếu hắn có uống rượu thì họ nên tránh xa ra một chút, đừng nghĩ tới việc nhặt của hời thị tẩm là được sủng ái.

Giọng điệu của Qua Qua cũng có vẻ như đang kh.iếp s.ợ: 【Không đúng, hai mắt hắn đỏ ngầu mất đi lý trí, cầm dao xông tới đè ngã tiểu thái giám bên cạnh Thái Hậu, vừa lột quần áo tiểu thái giám lại vừa cắn cổ tiểu thái giám, Thái Hậu s.ợ đến mức ngã ngồi trên mặt đất.】

Các phi tần vừa mới vui mừng được một chút thì tâm hồn thiếu nữ đã tan nát.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận