Sau Khi Bị Nghe Thấy Tiếng Lòng Ta Trở Thành Sủng Phi Của Hậu Cung


Các cụ có câu một người đắc đạo gà chó lên trời, Phó Thái Hậu thịnh sủng không suy, nên con cháu Phó gia cũng được thơm lây.

Phó nhị gia cũng vớt vát được một chức hàm tản quan Tử Kim Lộc Đại phu tam phẩm*, mấy năm trước Mẫn thị cũng được hạ chỉ phong làm tam phẩm Thục nhân cáo mệnh**.

*tản quan: danh hiệu mang ý nghĩa tôn vinh dành cho các bậc Đại phu, các quan chức cao cấp trong thời phong kiến ở Trung Quốc, Việt Nam.

Thường có Triều liệt đại phu, Vinh lộc đại phu, Tuyên lộc đại phu, vv.

thứ bậc tản quan thường dựa vào thể chế 9 phẩm (18 bậc chánh và tòng) để ban cấp

**Danh vị "Cáo Mệnh phu nhân" (誥命夫人) là cách gọi có từ thời nhà Tống, dùng để phong cho các vợ hay mẹ của quan lại trong triều đình.

Do việc phong tặng đều phải thông qua "Cáo thư" do hoàng đế phê chuẩn, và phải có sách phong chính thức nên các vị phu nhân này đều được gọi "Cáo Mệnh phu nhân" hay gọn thành "Mệnh phụ" để biểu thị tính trịnh trọng và sự chính danh của mình.

Họ có áo mũ dựa vào tước quan của chồng, con nhưng không có thực quyền chính trị nào cả.

Gồm: Thất phẩm Nhụ nhân (七品孺人); Lục phẩm An nhân (六品安人); Ngũ phẩm Nghi nhân (五品宜人); Tứ phẩm Cung nhân (四品恭人); Tam phẩm Thục nhân (三品淑人); Nhị phẩm Phu nhân (二品夫人); Nhất phẩm Phu nhân (一品夫人); (tước vị của chồng) Bá phu nhân (某伯夫人); (tước vị của chồng) Hầu phu nhân (某侯夫人); (tước vị của chồng) Quốc phu nhân (某國夫人)

Mẫn thị bàng hoàng nhận ra lời nói d ố i của bà ta bị vạch trần, khuôn mặt bà ta lập tức tái nhợt như màu đất.

Phó nhị gia hiểu rõ phẩm hạnh của người bên gối.

Ông ta chỉ cần nhìn đôi mắt đảo lia lịa và sắc mặt tái nhợt của Mẫn thị, là biết ngay những gì người thần bí đó nói đều là sự thật.

Ông ta vừa tức giận vừa không hiểu giơ tay túm lấy cổ áo Mẫn thị: "Tiện nhân, vì sao ngươi phải làm như vậy?"

【 Chỉ vì nghi ngờ mà thôi! 】

Là sao? Chỉ vì nghi ngờ thôi ư? Có cần phải làm đến mức đó không?

Đường Thi thầm thở dài: 【 Nữ nhân này đin thật, ta chưa từng thấy nữ nhân nào mắc bệnh đa nghi nặng đến như vậy.

Trượng phu không chung thủy đó của bà ta chỉ thuận miệng khen con dâu một câu, mà bà ta đã nghi ngờ con dâu cố ý ăn mặc xinh đẹp để quyến rũ cha chồng.



【 Mỗi lần nhìn thấy Phó nhị gia, Vương thị đều cố gắng tránh đi thật xa.

Nếu không thể tránh thì nàng ta luôn cúi thấp đầu, không dám nhìn Phó nhị gia nhiều thêm một cái.

Cho dù Vương thị cố gắng giải thích với bà ta như thế nào, Mẫn thị vẫn nghi ngờ Vương thị có ý đồ x ấ u.



【 Nửa đêm bà ta cố ý giả làm Phó nhị gia lén lút bò lên giường Vương thị, để thử xem Vương thị có ý đồ gì với cha chồng hay không.

Vương thị đáng thương, nửa đêm tỉnh dậy trong trạng thái mơ màng, lại phát hiện có một người tóc tai rối bù nằm bên cạnh mình, hơn nữa người này còn mặc quần áo của cha chồng.

Lúc đó nàng ta kinh hãi đến mức nào chứ? 】

【 Nửa tỉnh nửa mê, sắc trời lại tối, nàng ta nhận nhầm Mẫn thị thành Phó nhị gia, nàng ta cứ tưởng rằng cha chồng có ý đồ x ấ u nên mới chui vào trong chăn của nàng ta.

Vì vậy, nàng ta quyết đòi một lời giải thích, nhưng đến cuối cùng cả phủ không một ai hiểu cho nàng ta, lại còn nói nàng ta tính thủy dương hoa, không tuân thủ nữ tắc.



【 Đáng trách nhất vẫn là Mẫn thị, tất cả đều bắt nguồn từ chứng bệnh đa nghi của bà ta.

Sau khi mọi chuyện bị làm rùng beng lên, dù biết rõ Vương thị vô t ội nhưng bà ta không chỉ không đứng ra làm sáng tỏ mà còn châm chọc mỉa mai.

Thậm chí, khi người khác chế nhạo Vương thị, bà ta còn bỏ đá xuống giếng.



Quào, quá bùng nổ.

Đến cả các đại thần học nhiều hiểu rộng cũng cảm thấy da đầu tê dại.

Chỉ vì nghi ngờ vô căn cứ, không có bất kỳ chứng cứ cụ thể nào mà Mẫn thị đã đẩy một nữ tử xinh đẹp đến bờ vực thẳm.

Sau đó bà ta vẫn không hề ăn năn hối hận, thậm chí vừa mới đây thôi bà ta còn còn tiếp tục vu khống Vương thị.

Đáng ghét quá đi mất.

Đây cũng là lý do khiến Đường Thi tức giận đến vậy.

"Độc phụ, ta muốn bỏ ngươi, tại sao trên đời này lại có kẻ độc ác như ngươi chứ?" Phó nhị gia tức giận đến mức các cơ mặt cũng giật giật theo.

Tất cả đều do độc phụ Mẫn thị này gây ra, sau khi Vương thị dùng cái chớt để chứng minh sự trong sạch, nhiều người bắt đầu cho rằng ông ta định làm điều x ấ u với Vương thị nên Vương thị với nghĩ không thông mà 44.

Đường Thi thấy vẻ mặt vừa ấm ức vừa giận dữ của Phó nhị gia, nàng bĩu môi.

【 Ai cũng có tư cách mắng Mẫn thị, riêng Phó nhị gia thì không.

Nếu ông ta tuân thủ nam đức, không trêu hoa ghẹo nguyệt khắp nơi thì sao có bi kịch của Vương thị chứ? 】

【 Đúng là Mẫn thị phải chịu trách nhiệm cho cái chớt của Vương thị, nhưng Phó nhị gia mới là nguyên nhân chính dẫn tới vụ việc này.

Bao lâu nay ông ta luôn phóng đãng mới khiến Mẫn thị sinh lòng ghen tuông, tâm lý cũng ngày càng méo mó, càng ngày bà ta càng lún sâu vào trạng thái hoang tưởng bín thái này.



Trước hôm nay, đa số nam nhân đều không bận tâm đến câu nói này của Đường Thi, thậm chí họ còn cho rằng đó chỉ là ý kiến của nữ nhân.

Từ xưa đến nay nam nhân ba vợ bốn nàng hầu là chuyện bình thường, ghen tuông lại là một trong bảy t ội có thể bỏ vợ*.


*Bảy t ội có thể bỏ vợ, nếu phạm một t ội thì chồng có thể bỏ vợ: Không con trai; d*m dật; không thờ cha mẹ chồng; lắm điều; trộm cắp; ghen tuông; mắc phong hủi.

Nhưng những tin tức hôm nay khiến họ hiểu rõ, quy tắc là chớt, người là sống.

Quy tắc có thể ràng buộc hành động của con người, nhưng không thể trói buộc được trái tim con người.

Vụ mâu thuẫn nội bộ của Hoài Viễn Hầu, Phó Quốc Công, Phó nhị gia đã chứng minh điều này.

Trong khi họ bắt đầu cảm thấy khủng hoảng, Đường Thi lại bổ thêm một đao.

【 Nam nhân ấy mà, đối xử tốt thê tử cho tốt vào, vì thê tử mới có thể chắc chắn đó là con ruột của mình, còn nam nhân thì chưa chắc.

Nếu ngươi không đối xử tốt với thê tử, cẩn thận thê tử ngươi bắt ngươi nuôi con hộ người khác đấy.



Vừa nói dứt câu, nhiều đại thần có mặt ở đây đều cảm thấy khó chịu.

Trên đời này, chuyện đ a u khổ nhất là nghi ngờ điều gì đó nhưng lại không có cách nào để chứng minh, hơn nữa còn phải sống với nghi ngờ đó suốt đời.

Liệu thê tử nhà mình có hiền huệ hay không? Trước khi x ả y ra chuyện ngày hôm nay, Ninh thị, Lương thị không hiền à? Họ từng là hiền thê lương mẫu, đốt đèn lồng cũng khó tìm ở Kinh Thành này đấy.

Chỉ có Cát Kinh Nghĩa vẫn kiên định như một con chó già, ông ta và thê tử là thanh mai trúc mã, tình cảm rất sâu đậm.

Mấy năm nay, ông ta chưa từng hai lòng, thê tử cũng quan tâm săn sóc, ông ta tin tưởng thê tử sẽ không làm chuyện có lỗi với ông ta.

Hừ, những kẻ thường xuyên cười nhạo ông ta cái gì cũng nghe theo thê tử đâu gòi, bây giờ họ biết điểm tốt của việc nghe lời thê tử chưa?

Bà cố nội Phúc Tinh nói rất đúng!

Ông ta kiêu ngạo hất cằm, không quan tâm đến biểu cảm phức tạp trên khuôn mặt của các đại thần kia nữa, tiếp tục nói việc chính: "Hoàng Thượng, cái chớt của Vương thị bắt nguồn từ nghi ngờ vô căn cứ của Mẫn thị, Hình bộ đã sai người bắt giữ người hầu và ma ma hầu hạ bà ta."

Tất nhiên không có chuyện đó, nhưng bây giờ có thể bổ sung.

Phải có người giúp đỡ bao che thì Mẫn thị mới có thể làm được chuyện này, chắc chắn những người hầu kề cận bà ta biết đã x ả y ra chuyện gì, những người này chính là nhân chứng.

Tuy Phó nhị gia ghét cay ghét đắng Mẫn thị, nhưng việc xấu trong nhà không thể truyền ra ngoài.

Nếu công khai chuyện này Mẫn thị sẽ bị chỉ trích, tất nhiên ông ta cũng không thể trốn thoát.

Phụ thân của Vương thị là Tư Nghiệp Quốc Tử Giám, nếu đám mọt sách kia mà biết chuyện này, e rằng họ sẽ viết văn mắng chớt ông ta.

Vì vậy ông ta vẫn muốn cứu vãn một chút: "Hoàng Thượng, việc này là lỗi của Mẫn thị, nhưng Vương thị nhảy giếng 44, chứ Mẫn thị không hề mưu hại nàng ta.

Hay là cứ giao Mẫn thị cho vi thần xử lý, vi thần sẽ đ uổi bà ta đến chùa miếu, ngày ngày chép kinh niệm Phật cầu phúc cho Vương thị."

Người đã chớt rồi, ngươi vẫn muốn làm những chuyện này để trốn tránh à.

Cát Kinh Nghĩa cười giả tạo: "Phó đại nhân, Vương Tư Nghiệp có đồng ý chuyện này không?"

Nữ nhi nhà người ta bị gán cho cái danh dụ dỗ cha chồng, chớt oan chớt uổng trong phủ ngươi.

Ngươi muốn che đậy để trốn tránh, ngươi đã hỏi ý kiến phụ mẫu người ta chưa?

Phó nhị gia giật mình ngậm miệng.

Vương gia tự xưng là học giả, có mấy phần thanh cao, tất nhiên sẽ không chấp nhận.

Khi Vương thị 44, Vương gia từng tới làm ầm ĩ một trận, nhưng vì họ không có bằng chứng, cộng thêm thế lực của Phó gia quá lớn nên họ đành phải từ bỏ.

Còn bây giờ đã có bằng chứng không thể chối cãi, theo tính cách của lão Vương, chắc chắn ông ta sẽ không bao giờ bỏ qua.

Thiên Hành Đế phớt lờ Phó nhị gia: "Việc này giao cho Hình bộ xét xử công bằng."

Hắn cố ý nhấn mạnh hai chữ "công bằng" để ngăn không cho Phó gia và Mẫn gia can thiệp vào chuyện này.

Cát Kinh Nghĩa hiểu rõ ý nghĩa của lời nhắc nhở này: "Vi thần tuân chỉ."

Thấy Thiên Hành Đế phớt lờ ông ta, Phó nhị gia hoảng hốt quay sang gửi tín hiệu cầu cứu cho Phó Thái Hậu và Phó Quốc Công.

Nhưng cả hai đều không có ý định lên tiếng, hôm nay thể diện Phó gia đã mất sạch, có thêm một chuyện của Mẫn thị cũng không khiến họ bận tâm nữa.

Phó nhị gia đành trơ mắt nhìn Mẫn thị bị kéo ra ngoài, mà không hề biết rằng cú sốc lớn hơn vẫn đang chờ phía trước.

Vở kịch hôm nay mới vạch trần một góc nhỏ trong số t ội ác của Phó gia.

Dù rất ghê tởm nhưng chưa đủ chí mạng, cũng không đủ để lật đổ hoàn toàn Phó gia và Phó Thái Hậu.

Nhưng mà vẫn có thể cắt bớt "một cánh tay".

Thiên Hành Đế liếc mắt nhìn Hồng Quốc Công.

Lão cáo già Hồng Quốc Công lập tức lĩnh hội thánh ý, biết bản thân nên ra sân rồi, ông ta khẽ ho khan một tiếng chuyển mục tiêu sang Hoài Viễn Hầu: "Hoài Viễn Hầu, sòng bạc Trường Nhạc là sản nghiệp của ngươi đúng không?"

Hoài Viễn Hầu vẫn chưa biết chuyện sòng bạc Trường Nhạc đã bị quan phủ niêm phong, ông ta bình tĩnh gật đầu: "Đúng vậy, nhà ta có một ít cổ phần của sòng bạc Trường Nhạc."

Phó nhị gia vội vàng nháy mắt với ông ta, ông ta tiến cung vì muốn nhắc nhở Hoài Viễn Hầu và Phó Quốc Công về chuyện này.

Nhưng Hoài Viễn Hầu hoàn toàn phớt lờ ánh mắt ra hiệu của ông ta, tiếp tục nói: "Hồng Quốc Công, ta rất tiếc khi nghe nói cháu trai của ngài nghiện cờ bạc.

Nhưng ngài trách t ội ta vì chuyện này thì quá không hợp lý, sòng bạc mở khắp thiên hạ nhiều như lông trâu.

Không có sòng bạc Trường Nhạc, còn có sòng bạc Bách Nhạc, sòng bạc Vạn Nhạc.

Hơn nữa Sòng bạc đâu có ép buộc cháu đích tôn của ngài phải đến đó chơi, là do nó không tự kiểm soát được bản thân đấy chứ.

Nếu Quốc Công gia lo lắng, vậy ngài cứ nhốt cháu ngài ở trong phòng là được rồi."


Nhốt được nó, thì còn có chuyện để mà nói à.

Có loại khóa nào mà tiểu tử kia không mở được đâu? Cánh cửa nào có thể nhốt nó lại hử?

Hồng Quốc Công vô cùng tức giận.

Cát Kinh Nghĩa cho ông ta một ánh mắt trấn an: "Người đâu, dẫn Lý Thanh Sơn, Chu Khánh Minh tới đây."

Thị vệ vội vàng dẫn hai người trẻ tuổi tới.

Hoài Viễn Hầu thấy hai người mặc quần áo vải, cách ăn mặc giống như thư sinh yếu đuối thì không coi ra gì.

"Cát đại nhân, ngươi làm vậy là có ý gì? Bản Hầu không biết hai người này."

Cát Kinh Nghĩa mỉm cười: "Hoài Viễn Hầu không nhận ra, nhưng có lẽ chưởng quỹ sòng bạc Trường Nhạc sẽ nhận ra đấy.

Hai người này nhận bạc của sòng bạc, cố ý dụ dỗ đại tôn tử của Hồng Quốc Công, đích trưởng tử của Phụng Quốc tướng quân đánh bạc.

Bây giờ đã có bằng chứng rõ ràng, có thể đối chất với chưởng quỹ sòng bạc Trường Nhạc bất cứ lúc nào."

Thật ra Cát Kinh Nghĩa đang l ừa Hoài Viễn Hầu.

Mặc dù ông ta đã ra lệnh cho thuộc hạ làm việc, nhưng vì luôn ở trong cung nên trong khoảng thời gian ngắn ông ta không thể biết được tiến độ ra sao, vấn đề này không thể ngăn cản việc ông ta l ừa Hoài Viễn Hầu.

Hơn nữa không chỉ Hoài Viễn Hầu bị l ừa, đến cả Đường Thi cũng bị l ừa.

Đường Thi vốn đã thêm filter cho Cát Kinh Nghĩa, vì vậy nàng cũng không nghi ngờ lời nói dối này, thậm chí nàng còn hùa theo nữa.

【 Cát đại nhân thật giỏi, mới đó mà đã tìm được chứng cứ, Hoài Viễn Hầu chớt chắc rồi.



Nghe thấy câu nói này, sắc mặt Hoài Viễn Hầu lập tức thay đổi.

Dường như giọng nói thần bí này có thể biết hết tất cả mọi thứ, những điều nàng nói chắc chắn là sự thật, tức là Cát Kinh Nghĩa đã tìm ra bằng chứng về việc sòng bạc bí mật phái người dụ dỗ các vị công tử nghiện cờ bạc.

Một khi chuyện này truyền ra ngoài chắc chắn sẽ khiến cho mọi người phẫn nộ, e rằng Phó gia cũng không thể bảo vệ được ông ta.

Bây giờ, điều duy nhất có thể làm là tách phủ Hoài Viễn Hầu ra khỏi vụ việc này.

Hoài Viễn Hầu lộ vẻ kinh ngạc: "Cái gì, Cát đại nhân, trong sòng bạc thật sự có chuyện như vậy? Ông chắc chắn chứ?"

Cát Kinh Nghĩa điềm tĩnh đáp: "Tất nhiên rồi, Hồng Quốc Công và Phụng Quốc tướng quân đều ở đây, nếu Hoài Viễn Hầu không tin có thể hỏi hai người bọn họ."

Hồng Quốc Công và Lộ Hoài Thiên thấy dáng vẻ như đã tính trước của Cát Kinh Nghĩa, cộng thêm câu nói mang tính dẫn dắt của Đường Thi, thì không nghi ngờ gì nữa, hai người bọn họ đều nhìn Hoài Viễn Hầu với ánh mắt giận dữ.

Hoài Viễn Hầu không chút nghi ngờ, vội vàng phủi sạch mọi trách nhiệm: "Thật đáng giận, chắc chắn tên chưởng quỹ đó vì lợi nhuận mà làm xằng làm bậy.

Ta luôn tin tưởng, thậm chí còn giao toàn quyền quản lý cho hắn ta, không ngờ lại đặt niềm tin sai chỗ.

Hồng Quốc Công, Lộ Tướng quân, hai người yên tâm, chắc chắn ta sẽ cho hai người một lời giải thích thỏa đáng."

Đúng là lão cáo già!

Cát Kinh Nghĩa gật đầu: "Hoài Viễn Hầu, ông quá tin tưởng thuộc hạ của mình.

Nhưng ngoại trừ Hồng Quốc Công và Lộ đại nhân, còn có không ít đồng liêu tiến cung cáo trạng, họ nói con cháu trong gia tộc họ cũng gặp phải tình trạng tương tự giống như Hồng gia, Lộ gia.

Hoàng Thượng đã ra lệnh cho Hình bộ điều tra kỹ lưỡng vụ này."

Hoài Viễn Hầu thầm kinh hãi nhìn xung quanh thì thấy từng đôi mắt đỏ như máo, đầy ác ý, như muốn nuốt chửng ông ta.

Ông ta bỗng cảm thấy nặng nề, bây giờ ông ta mới hiểu vì sao đến giờ này Thừa Càn Cung còn triệu kiến nhiều đại thần đến thế.

Nếu điều tra chuyện này đến cùng, e rằng hôm nay ông ta khó lòng thoát thân.

Trước đây còn có Phó gia và Thái Hậu làm chỗ dựa, nhưng hôm nay Phó gia đã mất hết uy tín, tai tiếng lan xa, bản thân Phó Quốc Công cũng khó mà biện hộ, ông ta chỉ có thể trông cậy vào Thái Hậu.

Hoài Viễn Hầu nắm chặt nắm đấm không vội vã đáp lời, mà chờ Thái Hậu lên tiếng.

Phó Thái Hậu cũng hoảng sợ khi thấy tình hình bất ngờ chuyển từ chuyện x ấ u của hai huynh đệ Phó gia sang tới chuyện sòng bạc, bà ta vội nói: "Hoàng Thượng, Hoài Viễn Hầu luôn trung thành thận trọng, không thể làm những chuyện đó được.

Chắc chắn do đám thuộc hạ hám lợi tự ý làm loạn, hay là cứ giao việc này cho Hoài Viễn Hầu giải quyết, ông ta sẽ cho mọi người một lời giải thích thỏa đáng."

Hoài Viễn Hầu cũng lập tức tỏ rõ thái độ: "Xin các vị đại nhân yên tâm, ta sẽ nghiêm tra việc này, cho mọi người một lời giải thích thỏa đáng."

Đường Thi thực sự không thể chịu được cái cách ông ta coi mọi người là đồ ngốc.

【 Giải thích cái gì? Đợi đến khi ông ta về dọn sạch sẽ tất cả chứng cứ, rồi đẩy chưởng quỹ ra làm kẻ chịu t ội thay à, dù sao người chớt mới không biết nói chuyện.



【Hoài Viễn Hầu nghĩ hay lắm, nhưng mà chưởng quỹ kia đã sớm bị quan phủ bắt giữ, đến cả số sổ sách giấu dưới mật thất của sòng bạc cũng sắp bị tìm ra, ông ta có trở về cũng vô ích.



Cát Kinh Nghĩa mừng như đin, hóa ra sổ sách bí mật của sòng bạc được giấu trong mật thất dưới sòng bạc.

Không tìm thấy cũng không sao, cho dù đào sâu ba thước đất, thậm chí phải san bằng cả sòng bạc, ông ta cũng phải đào ra đống sổ sách đó.

Sau khi Hoài Viễn Hầu nghe thấy câu nói đó, ông ta hoàn toàn sụp đổ.


Toang rồi, triều đình đã ra tay trước một bước, đến cả sổ sách bí mật cũng đã bị lộ, dù có đấu tranh thêm cũng chỉ là vô ích.

Hoài Viễn Hầu quyết đoán nói: "Hoàng Thượng, mặc dù vi thần không biết chuyện này, nhưng do vi thần không kiểm soát được thuộc hạ nên khó tránh khỏi trách nhiệm.

Vi thần xin được thương lượng với các vị đại nhân về vấn đề bồi thường, đồng thời giao nộp sòng bạc Trường Nhạc cho Hộ bộ, để ngăn chặn những chuyện tương tự tái diễn."

Rất quyết đoán.

Con gà mái đẻ trứng vàng nói giao là giao, không do dự một chút nào.

Cứ như vậy vừa đền bù được cho nạn nhân, vừa mang lại lợi ích cho triều đình.

Các đại thần muốn lấy lại tiền nên mới đến đây đòi công bằng, tất nhiên họ sẽ không tiếp tục đeo bám Hoài Viễn Hầu nữa, Hoàng Đế thấy ông ta biết điều như vậy cũng sẽ giảm nhẹ hình phạt.

Nhưng Phó Quốc Công và Phó Thái Hậu lại lộ vẻ khó chịu.

Gà mái đẻ trứng vàng đã không còn, sau này lấy gì để duy trì cuộc sống xa hoa của bọn họ đây?

Hơn nữa mạng lưới quan hệ trước đây dựa vào sòng bạc Trường Nhạc để duy trì cũng sụp đổ theo, bọn họ phải sắp xếp lại từ đầu, thiệt hại không nhỏ đâu.

Nhưng bề ngoài Phó gia và sòng bạc Trường Nhạc không có quan hệ gì, vì vậy dù có sốt ruột đến đâu thì Phó Quốc Công cũng chỉ có thể liên tục nháy mắt với Hoài Viễn Hầu.

Hoài Viễn Hầu giả vờ như không thấy.

Vì lợi ích nên ông ta mới hợp tác với Phó gia, nhưng Phó Quốc Công - đồng minh đáng tin cậy nhất lại lén đ â m cho ông ta một đ a o, khiến ông ta trở thành trò cười ở Kinh Thành.

Thể diện của ông ta đã bị Phó Quốc Công dẫm đạp dưới chân, nếu ông ta còn xông pha chiến đấu vì Phó gia thì chẳng phải hèn hạ lắm à?

Thiên Hành Đế rất hài lòng khi thấy cảnh tượng trước mắt, hôm nay vừa ly gián mối quan hệ giữa phủ Phó Quốc Công và phủ Hoài Viễn Hầu, vừa cắt đ ứt nguồn tài chính quan trọng Phó gia, có thể nói là thu hoạch dồi dào.

Tuy nhiên Phó gia đã cắm rễ trong triều đình nhiều năm, những kẻ lão luyện và trung thành như Chân Định Bá vẫn chưa lộ diện, và vẫn chưa thể phát hiện ra toàn bộ thế lực ngầm của Phó gia.

Bây giờ không nên ép Phó gia quá mức, nếu dồn Phó gia vào đường cùng có thể Phó gia sẽ làm điều gì đó vào thời điểm chống dịch bệnh quan trọng này, đến lúc đó hậu quả khó mà lường trước được.

Vì vậy Thiên Hành Đế quyết định dừng lại đúng lúc.

Hắn hiền hòa nói: "Hoài Viễn Hầu là người hiểu đạo lý, nhân phẩm của ông rõ như ban ngày, trẫm cũng tin tưởng ông, cứ xử lý việc này theo như những gì ông nói đi."

Đường Thi bị kết quả này làm cho choáng váng, không nhịn được mà "bày tỏ cảm xúc" với Qua Qua.

【 Cẩu Hoàng Đế bị ngoo à? Sao lại đi tin mấy lời nhảm nhí đó chứ? Nếu không có chỉ thị của Hoài Viễn Hầu, quản sự nào dám to gan lớn mật gài bẫy cả công tử phủ Quốc Công hử? 】

Bà cố nội, biết thì biết vậy thôi, nhưng ngài đừng nói ra thế chứ, Hoàng Thượng cũng cần thể diện mà.

Cát Kinh Nghĩa ho nhẹ một tiếng, vội vàng hòa giải: "Đúng vậy, Hoàng Thượng nói phải, mọi người đều làm quan trong triều, chúng ta nên tin tưởng Hoài Viễn Hầu, tạm thời cho Hoài Viễn Hầu vài ngày đi ạ."

Hồng Quốc Công hừ lạnh một tiếng: "Lão thần nghe theo mệnh lệnh của Hoàng Thượng, cho Hoài Viễn Hầu vài ngày để xử lý mọi chuyện."

Nếu "chim đầu đàn" đã chấp nhận, những người khác dù có ý kiến cũng không dám đứng ra, chuyện này cứ thế mà kết thúc.

Việc quan trọng nhất là sòng bạc đã được giải quyết, nhưng chuyện của Phó gia và các đạo sĩ ở Bạch Vân Quan vẫn chưa được giải quyết.

Thiên Hành Đế nhìn về phía bốn người Vạn Hóa Đạo Trưởng vẫn đang ngơ ngác, chưa hiểu chuyện gì.

Thái Hậu nhìn theo ánh mắt của Thiên Hành Đế, bà ta lập tức nhíu mày, đều tại đám đạo sĩ l ừa đ ảo dối trá này.

"Hoàng nhi, đạo sĩ Bạch Vân Quan mua danh chuộc tiếng, không đứng đắn, hành vi bẩn thỉu, lôi tất cả ra ch é m đi."

Đường Thi cảm thấy hơi đáng tiếc.

【Đừng mòa, những chuyên gia khoa phụ sản này giỏi hơn đại phu bình thường nhiều, cứ thế ch é m đi thì lãng phí lắm ó.

Hơn nữa người ta chỉ đáp ứng mong muốn được làm cha của các vị đại nhân thôi mòa? Chuyện này đôi bên tình nguyện, các đạo sĩ có ép Phó Quốc Công đi làm trai lơ đâu, Thái Hậu nổi giận thế này thật là vô lý.



Sao một cô nương có thể nói năng không biết ngượng mồm như thế chứ?

Thiên Hành Đế suýt chút nữa vỗ trán.

Hắn bình tĩnh nói: "Mẫu hậu nói đúng, Bạch Vân Quan không cần tồn tại nữa, nhưng những đạo sĩ này cũng hiểu chút y thuật.

Hiện đang trong thời kỳ dịch bệnh, cần rất nhiều đại phu, vậy thì phạt bọn họ làm đại phu trong khu dịch bệnh đi.

Nếu bọn họ nghe theo sắp xếp, làm việc có trách nhiệm, sau khi giải quyết xong đợt ôn dịch này, nhi thần sẽ tha cho bọn họ một mạng."

Khu dịch bệnh ng u y hiểm như thế nào, chỉ cần nhìn đám người Hồng Quốc Công quỳ dài trước cửa Thừa Càn Điện để cứu vớt con cháu là biết ngay.

Những người này làm đại phu phải đối mặt trực tiếp với bệnh dịch hạch, có ng u y cơ l â y nh i ễ m và t ử v ong cao hơn những người khác.

Hình phạt này cũng rất nghiêm trọng.

Thiên Hành Đế nói đúng sự thật, Thái Hậu không bới móc được lỗi lầm gì đành phải đồng ý.

Tuy nhiên bà ta vẫn không có thiện cảm với đám đạo sĩ này, e rằng sau này bà ta không còn tin tưởng đạo sĩ nữa.

Giao các đạo sĩ cho Sài Lượng dẫn ra ngoài, tiếp theo sẽ đến lượt Phó Quốc Công và Phó nhị gia.

Thiên Hành Đế cau mày, trông có vẻ khó xử: "Đại cữu cữu, nhị cữu cữu, hai người thân là quốc cữu gia, lại đều là trọng thần trong triều, hai người thật sự không nên làm chuyện trái với luân thường đạo lý như thế này."

Phó Quốc Công và Phó nhị gia đều có vẻ lúng túng.

Tuy Phó Thái Hậu có chút tức giận vì bọn họ không chịu cố gắng, nhưng bà ta không để tâm chuyện nam nữ này cho lắm, bà ta lên tiếng bào chữa thay hai người: "Hoàng nhi, các cữu cữu của con đều nhận ra lỗi lầm của mình rồi, sau này bọn họ không dám tái phạm nữa đâu."

Phó Quốc Công và Phó nhị gia gật đầu lia lịa: "Đúng vậy, Hoàng Thượng, vi thần biết sai rồi, sau này vi thần không dám nữa."

Thiên Hành Đế thở dài một tiếng: "Mà thôi, ai bảo hai người là cữu cữu ruột thịt của trẫm chứ? Chắc chắn ngày mai sẽ có rất nhiều tấu chương tham tấu các cữu cữu, mẫu hậu vốn định đưa các cữu cữu đến Phúc Ninh hành cung giải sầu đúng không? Vậy ngài xuất phát sớm hơn một chút đi, chờ sóng gió này qua đi rồi hẵng hồi kinh."

Thái Hậu hiểu rõ, Thiên Hành Đế muốn đưa bà ta ra khỏi cung.

Trước đây bà ta vẫn có thể tìm cách kéo dài thời gian, nhưng hôm nay Phó gia xảy ra loại chuyện như thế này.

Nếu không rời đi ngay bây giờ, các quan lại sẽ không ngừng tham tấu cứng rắn phê bình hai huynh đệ Phó gia, đến lúc đó Hoàng Thượng đành phải trừng phạt hai huynh đệ Phó Quốc Công.

Bây giờ tránh đi đầu sóng ngọn gió mới là hành động sáng suốt, nhưng bà ta không thể dễ dàng tuân theo ý định của Thiên Hành Đế như vậy được.

Phó Thái Hậu đưa mắt nhìn về phía An Tần đứng sau Thiên Hành Đế: "Hoàng nhi hiếu thuận, nhưng con bận rộn công vụ không có thời gian đi cùng với ai gia, vậy thì để An Tần đi theo ai gia đến Phúc Ninh hành cung thay con làm tròn chữ hiếu nhé."

An Tần vô cùng sợ hãi, khuôn mặt nàng ta lập tức trắng bệch, ngón tay vô thức nắm chặt lấy vạt áo.

Mấy người Đường Thi đều lặng lẽ nhìn nàng ta bằng ánh mắt đồng cảm.


Chuyến đi này, An Tần có thể trở về hay không cũng là một vấn đề.

Thiên Hành Đế không nhìn nàng ta, chỉ nói với Thái Hậu: "Mẫu hậu, gần đây nhi thần hơi đ a u đầu, không thể thiếu An Tần, hay là mẫu hậu chọn người khác nhé."

Thái Hậu muốn đưa An Tần đi theo vì hai lý do: thứ nhất, bà ta nghi ngờ An Tần có gì đó đặc biệt; thứ hai, để làm khó Hoàng Đế.

Thiên Hành Đế không thèm liếc mắt nhìn phi tần khác lấy một cái, bà ta đưa bọn họ theo làm cái gì?

Thái Hậu xị mặt xuống: "Nếu Hoàng Đế đã không nỡ, vậy thì thôi đi."

Bà ta không tin Hoàng Đế có thể luôn bảo vệ An Tần ở Thừa Càn Cung.

An Tần thở phào nhẹ nhõm.

Trên mặt Thiên Hành Đế vẫn giữ nụ cười trên môi: "Tạ ơn mẫu hậu."

Thái Hậu rời đi với vẻ không hài lòng lắm, cũng đúng thoai, đến đây một chuyến không những không đạt được mục đích, đã vậy còn phải trả một cái giá không nhỏ.

Trời đã tối, các đại thần khác cũng lần lượt cáo lui.

Hoài Viễn Hầu vừa rời đi, Phó Quốc Công và Phó nhị gia cũng vội vàng đuổi theo.

Hồng Quốc Công và những người khác thì kề vai sát cánh tụt lại phía sau.

Một ngày giải quyết được rất nhiều việc (hóng hớt được kha khá chuyện thú vị), Thiên Hành Đế có chút mệt mỏi.

Có lẽ tối nay các quan lại còn vào cung báo cáo tình hình dịch hạch, đúng lúc hắn định đ uổi các phi tần về thì lại nghe thấy giọng nói vui vẻ của ký chủ.

【 Hồng Quốc Công thật sự quá nham hiểm, ông ta liên hợp với mấy người Lộ Hoài Thiên định báo một cái giá trên trời, e rằng Hoài Viễn Hầu lôi hết tài sản trong nhà ra cũng không đền nổi số tiền này.



Bước chân Thiên Hành Đế hơi khựng lại, hắn nói với Quảng Tuyền: "Truyền thiện, hôm nay các vị ái phi ở lại dùng bữa với trẫm đi."

Hôm nay mấy người Thục Phi được ăn hết quả dưa này đến quả dưa khác, nhiều đến mức không kịp nghe hết.

Các nàng không ngờ còn có thể nghe phần tiếp theo, bọn họ đều vui vẻ cảm tạ Thiên Hành Đế.

Sáu người lại ngồi quanh ba chiếc bàn lớn.

Thức ăn tối nay vẫn rất phong phú, tổng cộng có sáu mươi sáu món, lại còn có cả bánh ngọt và đồ tráng miệng nữa.

Đường Thi rất vui vẻ vì lại được ăn ké một bữa tiệc lớn, nàng vừa ăn cơm vừa thưởng thức những quả dưa mới ra lò.

【 Da mặt Phó Quốc Công dày thật đấy, đã ngủ với vợ người ta rồi mà vẫn dám đi tìm Hoài Viễn Hầu như chưa từng x ả y ra chuyện gì.



【 Hoài Viễn Hầu tính tình nóng nảy, vừa ra khỏi cung đã oánh cho Phó Quốc Công một trận.

Há há há há, hai huynh đệ Phó gia đều bị oánh thành đầu heo, đúng là cá mè một lứa, hoạn nạn có nhau.



Thục Phi mím môi, giảm tốc độ ăn cơm xuống, nàng ta sợ bản thân sẽ không nhịn được mà phì cười.

【 Thái Hậu vừa về cung đã nổi trận lôi đình, còn nói cái gì mà bà ta nuôi phải một con sói mắt trắng vô ơn, sói mắt trắng là đang chửi cẩu Hoàng Đế à? Chậc chậc, bà ta dám chửi...!】

Tay cầm đũa của mấy người Thục Phi khựng lại.

Chu Tài nhân không cẩn thận đụng phải vào bát canh bên cạnh, canh nấm tuyết hạt sen ấm nóng rơi vãi đầy đất, suýt chút nữa văng trúng người Đường Thi.

Chu Tài nhân vội vàng đứng dậy nhận lỗi: "Thần thiếp thất lễ, xin Hoàng Thượng trách phạt."

Thiên Hành Đế thản nhiên nói: "Lần sau không được như vậy nữa."

Tiểu thái giám hầu hạ vội vàng đến dọn dẹp, Chu Tài nhân cẩn thận ngồi vào chỗ trống bên cạnh.

Bởi vì có đoạn nhạc đệm này, Đường Thi quên mất quả dưa bên chỗ Thái Hậu, nàng lại cắm đầu ăn cơm.

Không đợi được phần tiếp theo, mấy người Thục Phi vô cùng thất vọng, sao lại dừng đột ngột thế này? Tại sao mỗi lần nói đến chuyện của Hoàng Thượng và Thái Hậu đều x ả y ra sự cố vậy?

Đến cả Lý Chiêu Dung cũng không nhịn được lén lườm Chu Tài nhân một cái.

Nếu không phải vì Chu Tài nhân không cẩn thận gây ra tiếng động lớn như vậy, hôm nay các nàng đã được ăn quả dưa lớn nhất trong cung rồi.

Trong khi mọi người đang bồn chồn, vò đầu bứt tai, thì Đường Thi lại tìm thấy một quả dưa khác.

【 Qua Qua, chuyện này là thật hử? 】

Qua Qua: 【 Ngươi thích xem livestream hiện trường đúng chứ? Ta vừa phát hiện Lương thị nói chuyện với Phó Lương Triết đã chia sẻ cho ngươi xem rồi nè, thấy ta đối xử với ngươi tốt chưa.



【 Tốt lắm, Qua Qua tốt nhất, ta yêu ngươi.



【 U là trời, không ngờ nha, Phó Lương Triết cũng không phải là con của Phó nhị gia.



【 Ta đã nói rồi mà, cách nói chuyện của Lương thị thể hiện rõ việc bà ta khinh thường Phó nhị gia.

Người như bà ta sao có thể tự hạ mình ngoại tình với Phó nhị gia, chỉ vì trả thù một thứ rác rưởi như Phó Quốc Công chứ! 】

【 Thì ra là để trả thù.

Bà ta cố gắng chịu đựng suốt hai mươi năm cuối cùng cũng khiến đôi huynh đệ này trở mặt, còn dẫn người thừa kế tài hoa nhất Phó gia đi nữa, Lương thị đỉnh vỡi nồi.



【 Há há há há, huynh đệ Phó Quốc Công vừa về phủ lại oánh nhau vì chuyện này, oánh nhau xong lại cãi nhau xem sắp xếp Phó Lương Triết như thế nào, vui quá đi mất.



Cái gì, còn có chuyện này nữa à?

Tinh thần của mấy người Thục Phi lập tức phấn chấn hẳn lên, họ cầm đũa nhưng không động, An Tần đang ngậm đồ ăn trong miệng cũng dừng động tác nhai nuốt, vểnh tai lên nghe ngóng tránh bỏ lỡ quả dưa to bự này.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận