Sau Khi Bị Nghe Thấy Tiếng Lòng Ta Trở Thành Sủng Phi Của Hậu Cung


Người bị sốc nặng nhất vẫn là Phó Quốc Công.

Ông ta quay đầu nhìn thê tử của mình bằng ánh mắt không thể tưởng tượng nổi.

Lương thị - phu nhân Phó Quốc Công mặc một chiếc váy thêu hoa mẫu đơn màu xanh đậm, khuôn mặt dịu dàng đoan trang, có phong thái của một chủ mẫu.

Không ai liên tưởng bà ta với cụm từ "thủy tính dương hoa" này cả.

Sự thật cũng đúng là như vậy.

Những năm qua, Lương thị được coi là tấm gương của các quý phu nhân Kinh Thành.

Kể từ khi bước chân vào Phó gia, bà ta quản lý phủ Phó Quốc Công gọn gàng ngăn nắp đâu ra đấy.

Phó Quốc Công trời sinh tính phóng đãng thích trêu hoa ghẹo nguyệt, trong phủ có đến mười mấy phòng tiểu thiếp nhưng chưa từng xảy ra chuyện tranh cãi ghen tuông.

Trong những năm qua, phủ Phó Quốc Công càng thêm đông đúc, con nối dõi liên tục chào đời.

Chỉ tính riêng số con thứ của Phó Quốc Công đã có hơn chục đứa, chưa kể đến số con rơi con rớt không có danh phận ở bên ngoài.

Nhắc đến chuyện này, trong Kinh Thành có mấy nam nhân không hâm mộ Phó Quốc Công chứ?

Nhưng một nữ nhân được người người khen ngợi lại đội cho trượng phu nhà mình một cái mũ xanh, nói ra ai tin đây?

Nhưng mọi người đều hiểu những gì ký chủ và Qua Qua nói là sự thật.

Phó Quốc Công chịu đựng ánh mắt khác thường của mọi người, mặt nóng bừng lên vì x ấ u hổ.

Từ trước đến nay chỉ có ông ta đội mũ xanh cho người khác, làm gì có ai đội mũ xanh cho ông ta đâu.

Ông ta tức giận gào lên: "Nói năng bậy bạ, nhìn cái gì mà nhìn? A Khương không thể làm chuyện đó, bà ấy sẽ không phản bội tôi.

Bà ấy ở trong phủ cả ngày, làm sao có thể làm ra loại chuyện đó, không thể nào, tuyệt đối không thể."

Đúng vậy, ngày nào cũng có bao nhiêu người theo dõi phu nhân Phó Quốc Công, từng lời nói, từng hành động đều bị người ta giám sát, làm sao bà ta có thể giấu giếm mọi người suốt ngần ấy năm mà không bị phát hiện chứ?

Mọi người càng tò mò về danh tính của gian phu.

Ký chủ, ngươi nói mau lên nào, đừng có dừng ở đây.

Đường Thi thấy kỳ lạ, phản ứng Phó Quốc Công giống như một con mèo đang xù lông ấy.

【 Chậc chậc, Phó Quốc Công tiêu chuẩn kép ghê, ông ta đội mũ xanh cho bao nhiêu người, hôm nay phu nhân Phó Quốc Công mới đội cho ông ta một cái mà ông ta đã không chịu nổi rồi à? 】

【 Cười ẻ, chắc chắn Phó Quốc Công không thể tưởng tượng nổi ai đã cắm sừng ông ta đâu, tựa như Hoài Viễn Hầu không ngờ đến người cắm sừng ông ta lại chính là Phó Quốc Công vậy đó.



Ngươi nói nhanh lên đi.

Phó Quốc Công càng thêm tức giận, hai mắt ông ta sắp phun ra lửa đến nơi.

Cuối cùng Đường Thi cũng cho ông ta một câu trả lời rõ ràng.

【 Quả nhiên không gì ngon hơn sủi cảo, chẳng gì vui bằng đại tẩu.

Phó nhị gia và Phó Quốc Công đúng là anh em ruột, chay mặn không kiêng, đều thích ăn cỏ gần hang.



Phó Quốc Công nghe câu trả lời mà như bị sét đánh ngang tai.

Những người khác lại cảm thấy hợp tình hợp lý.

Nguyên nhân rất đơn giản: Phu nhân Phó Quốc Công có địa vị cao quý, ít khi ra ngoài, nên có muốn lén lút gặp gỡ nam tử ở bên ngoài cũng khó, gặp gỡ nam tử cùng dòng họ lại dễ dàng hơn nhiều.

Vì họ sống chung trong một tòa nhà lớn, hàng ngày gặp nhau cũng dễ nảy sinh tình cảm, cũng thuận tiện cho việc vụng tr ộ m mà không bị ai phát hiện.

Hiển nhiên Phó Quốc Công cũng đã hiểu ra, ông ta tức đến mức mắt sắp l ò i ra ngoài đến nơi.

Ông ta bắt đầu mất kiểm soát không thèm quan tâm đây là Thừa Càn Cung, ông ta quơ lấy một cái ghế muốn đập vào đầu Lương thị: "Tiện nhân, ta đánh chớt ngươi, thứ không biết xấu hổ này."

May mà Đông Lai nhanh tay nhanh mắt ôm chặt lấy eo của ông ta: "Quốc Công gia, không được, không được, ngài bớt giận..."

Đường Thi nhìn phản ứng dữ dội của Phó Quốc Công, không khỏi bật cười.

【Chỉ vậy mà đã không chịu nổi rồi? 】

【Ông ta đội mũ xanh cho bao nhiêu người, hôm nay mới bị đội lại một cái mà ông ta đã không chịu nổi rồi à? 】

【Đúng là loại người chỉ biết chơi trên đầu người khác, đến lúc mình bị thì làm ầm lên, rác rưởi.




Chửi đúng lắm, chửi hay lắm, chửi tiếp đi nào, chửi thêm vài câu nữa cho bõ ghét.

Không có vị đại thần nào ở đây đồng cảm với Phó Quốc Công vì chuyện ông ta bị đội mũ xanh cả, thậm chí họ còn cảm thấy hả hê vui mừng nữa cơ.

Cũng phải thôi, Phó Quốc Công chơi bời quá đà, mọi người cảm thấy ông ta ngứa mắt từ lâu rồi.

Hồng Quốc Công là lão già thích gây chuyện, ông ta ỷ vào tuổi tác và vị thế của bản thân, giả vờ ra mặt khuyên nhủ nhưng thực chất lại thêm dầu vào lửa: "Úi trời, Phó Quốc Công bớt giận, chuyện này ông nên học hỏi Hoài Viễn Hầu một chút.

Ông xem, ông đội cho Hoài Viễn Hầu một cái mũ xanh to tổ chảng mà Hoài Viễn Hầu có cầm ghế đập ông đâu nè? Coi như huề nhau đi nha."

Hai người đều không nể mặt: "Con m.ọe nó, ai muốn làm hòa với ông ta."

Hồng Quốc Công càng thêm phấn khích: "Nhìn kìa, hai người các ông hiểu ý nhau lắm mà? Dù gì cũng là huynh đệ nhà mình cả, đồ của ông không phải là của ông ấy à? Con ai mà chẳng như nhau, đều giống nhau hết mà."

Phì! Đồ lão già mất nết.

Hoài Viễn Hầu nhìn Hồng Quốc Công bằng ánh mắt khinh bỉ, chẳng thèm đáp lại.

Vì bây giờ ông ta càng hựn Phó Quốc Công hơn.

Trong số những người có mặt ở đây, Hoài Viễn Hầu là người hả hê nhất khi biết Phó Quốc Công bị cắm sừng.

Ông ta cười lạnh nói: "Phó Quốc Công, đây là quả báo đấy, đứa con trai ông coi trọng nhất, đích tử duy nhất lại không phải là con trai ruột của ông.

Ha ha ha, ông với tôi có khác gì đâu?"

Câu nói này đ â m thẳng vào nỗi đ a u của Phó Quốc Công.

Dù con trai của Phó Quốc Công nhiều như nấm mọc sau mưa, trong nhà có một đống, không biết bên ngoài còn có thêm bao nhiêu đứa nữa.

Nhưng đối với ông ta, đích tử luôn có vị trí đặc biệt.

Đích tử Phó Lương Triết của ông ta từ nhỏ đã thông minh xuất chúng, học rộng tài cao, tính cách khiêm nhường.

Từ nhỏ đã nổi tiếng là thần đồng, mới hai mươi hai tuổi đã đỗ tiến sĩ.

Đó là đứa con mà Phó Quốc Công tự hào nhất.

Phó Quốc Công dành rất nhiều thời gian và tâm h uyết cho đứa con này.

Khi đầu tư nhiều tình cảm vào điều gì đó, đến khi gặp thất bại, tổn thất càng lớn, liệu đây có phải là tình yêu thương sâu đậm không?

Hơn nữa Phó Lương Triết chẳng giống Phó Quốc Công một chút nào.

Có thể nói rằng hắn ta gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn, hoàn toàn không lây nhiễm thói x ấ u của Phó Quốc Công.

Hắn ta biết tự kiềm chế, không dây dưa với bất cứ nữ tử nào, đừng nói là ra ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt, hắn ta còn chẳng có lấy một nha hoàn thông phòng.

Một đứa con ưu tú, phẩm hạnh hay học vấn đều vô cùng xuất sắc, không có tật x ấ u, đã giúp Phó Quốc Công nở mày nở mặt.

Ngày xưa ai cũng ngưỡng mộ ông ta, thậm chí không ít người ghen tỵ nói ông ta tre xấu mọc măng tốt.

Nhưng ai có thể ngờ rằng, đứa con mà Phó Quốc Công từng tự hào nhất lại trở thành sỉ nhục lớn nhất trong cuộc đời ông ta chứ?

Đường Thi cũng rất bất ngờ, sau khi xem lại quá trình trưởng thành của Phó Lương Triết cuối cùng nàng cũng tìm ra nguyên nhân.

【 Phó Lương Triết sinh ra trong gia đình như vậy, hắn ta có thành tựu như ngày hôm nay đều nhờ vào sự dạy dỗ kỹ lưỡng của Lương thị.



【 Đáng tiếc, Lương thị vừa biết cách dạy con, vừa biết cách quản gia.

Nếu bà ta được sinh ở thời hiện đại, một nữ nhân tài giỏi như bà ta chắc chắn sẽ là một nữ doanh nhân thành đạt, sao lại phải phí hoài cuộc đời trong hậu viện của một kẻ t ồ i t ệ như Phó Quốc Công chứ.



【 Đáng tiếc thật đấy, một đóa hoa nhài cắm bãi cớt trâu! 】

Con mẹ nóa, ai là cớt trâu chứ? Phó Quốc Công tức n ổ phổi.

Hồi đó ông ta cũng là mỹ nam tử nổi danh kinh thành, bao nhiêu nữ tử đua nhau theo đuổi.

Nếu ông ta biết ả tiện nhân Lương thị không an phận như thế này, thì ông ta sẽ không bao giờ cưới bà ta.

Đáng tiếc là chẳng ai đứng về phía ông ta cả.

Khi thấy bí mật của mình bị vạch trần, Lương thị thẳng thắn thừa nhận: "Đúng vậy, Lương Triết không phải là con của ông."

"Bà còn dám nói, tiện nhân, tiện nhân..." Phó Quốc Công tức giận không kiềm chế nổi, chỉ biết lặp đi lặp lại những từ này.

Lương thị không chút s ợ hãi: "Thiếp thân học theo Quốc Công gia ấy mà.

Sau khi cưới thiếp thân, Quốc Công gia không chỉ đưa từng phòng tiểu thiếp vào cửa mà còn dính líu đến cả huynh trưởng của thiếp thân nữa.


Nếu Quốc Công gia được "thích" huynh trưởng của thiếp thân, vì sao thiếp thân không thể "thích" huynh đệ của Quốc Công gia chứ?"

【Nói hay lắm! Phó Quốc Công đúng là đồ không biết x ấ u hổ, nhìn xem ông ta đã làm những chuyện gì mà còn dám đi chỉ trích người khác.



Chuyện ngoại tình này vốn là sai trái, nhưng người bị đội mũ xanh lại là Phó Quốc Công nên chẳng ai đồng tình với ông ta cả, thậm chí họ còn cảm thấy thú vị như đang xem một vở kịch hay.

Phó Quốc Công bị đáp trả đến cứng họng, ấp úng nói: "Ta là nam nhân, giống nhau được à?"

【 Phi, chỉ nhiều hơn người ta mấy lạng th ị t thôi mà đã tưởng mình là trời chắc? Nam nhân thì làm sao? Nam nhân cũng do nữ nhân sinh ra thôi mà? Không có nữ nhân thì làm gì có nam nhân chứ? 】

Những câu này coi như nói hộ tiếng lòng của Lương thị, Lương thị cũng không muốn nói nhiều với Phó Quốc Công nữa, bà ta quỳ thụp xuống dập đầu với Thiên Hành Đế: "Tiện thiếp và Phó Quốc Công đã sớm không còn tình cảm phu thê, cầu xin Hoàng Thượng ban cho tiện thiếp một tờ giấy hòa ly.

Kể từ hôm nay, mẫu tử tiện thiếp và phủ Phó Quốc Công không còn liên quan gì nữa."

Lại là hòa ly!

Phó Quốc Công tức nổ phổi: "Mấy nữ nhân không biết x ấ u hổ các ngươi muốn lên trời có đúng không? Một người hai người không tuân thủ nữ tắc, làm ra chuyện này còn vọng tưởng hòa ly, các ngươi mơ đẹp lắm."

Đường Thi không nhìn nổi cái kiểu t i ê u chuẩn kép của ông ta nữa.

【 Kao nhổ vào nhá, cái quái gì thế, phu nhân Hoài Viễn Hầu không tuân thủ nữ tắc là vì ai? Một tay vỗ không vang, kẻ lén lút thông đồng với thê tử của người ta lại không biết xấu hổ mắng người khác không biết x ấ u hổ hử? 】

【 Qua Qua, nam nhân cổ đại ngoại tình có phạm pháp không? 】

Qua Qua: 【Phạm pháp, kẻ thông d*m phạt giam một năm rưỡi, kẻ ngoại tình phạt giam hai năm, nam nữ chịu hình phạt như nhau.



Đường Thi vui vẻ: 【Cái này hay nè, Phó Quốc Công tính tự đưa bản thân vào phòng giam đấy à? Chắc từ trước đến nay chưa từng có chuyện này đâu nhỉ.



Lúc này Phó Quốc Công mới nhớ tới hình phạt của Đại Ung đối với t ội nam nữ thông d*m, mặt ông ta lập tức đỏ như gan heo.

Thấy ông ta thua thiệt, Hoài Viễn Hầu vui mừng bỏ đá xuống giếng: "Cát đại nhân, Sài đại nhân, Hình bộ và phủ Kinh Triệu các ngươi nên điều tra kỹ càng mấy chuyện đồi phong bại tục như thế này."

Hai người chó cắn chó, người buồn bực nhất là Thái Hậu.

Ban đầu Thái Hậu tính đến để bắt An Tần, cuối cùng không những không bắt được An Tần, mà còn gây ra nhiều chuyện khiến người của mình trở mặt, mất hết thể diện.

Nếu cứ tiếp tục như vậy, có lẽ Phó Quốc Công sẽ bị phạt vào đại lao thật.

Bà ta lớn tiếng quát mắng: "Đủ rồi, Phó Quốc Công, Hoài Viễn Hầu, hai người các ngươi cộng lại cũng gần một trăm tuổi rồi đấy, còn ngại chưa đủ mất mặt à? Việc này dừng lại ở đây.

Đây là Thừa Càn cung, là nơi Hoàng Thượng xử lý quốc sự, triệu kiến thần tử.

Chuyện nhà của các ngươi thì về nhà mà giải quyết, đừng để những việc nhỏ nhặt này làm ảnh hưởng đến việc quốc gia đại sự."

Thái Hậu rất khôn khéo, bà ta định nghĩa vụ này là việc nhà, nên người ngoài không thể can thiệp.

Dân không tố cáo thì quan không điều tra, mà những người có danh vọng như Phó Quốc Công và Hoài Viễn Hầu lại càng phải che giấu những bê bối kiểu này cho thật kỹ, tuyệt đối không được để quan phủ can thiệp!

Chỉ cần bọn họ không làm ầm ĩ lên, cũng không ai cưỡng chế kéo bọn họ đến phủ Kinh Triệu để phân định đúng sai.

Còn về cơn giận trong lòng họ, chẳng phải vẫn còn hai nữ nhân kia à? Khi về nhà bọn họ muốn xử lý hai nữ nhân kia như thế nào mà chả được, cũng đủ để xả hết cơn giận rồi.

Phần lớn những người có mặt ở đây đều là người thông minh, nên ai cũng hiểu rõ mưu kế của Thái Hậu.

Lương thị và Ninh thị không hẹn mà cùng quỳ xuống, dập đầu thật mạnh: "Hoàng Thượng, tiện thiếp và Phó Quốc Công (Hoài Viễn Hầu) đã cạn tình cạn nghĩa, nay tự xin hạ đường*, cầu xin Hoàng Thượng làm chứng."

*Người vợ rời khỏi nhà hoặc bị đuổi khỏi nhà chồng

Tất cả mọi người không hẹn mà cùng nhìn về phía Thiên Hành Đế.

Chuyện này quá khác người, nếu thực sự chấp thuận thì e rằng sẽ tạo thành một làn sóng lớn ở Kinh Thành.

Có thể nó sẽ trở thành một t i ê u chuẩn mới khiến những phụ nhân bất mãn với gia đình trượng phu bắt chước theo.

Bây giờ lại đang trong thời kỳ dịch bệnh hoành hành, mọi người vốn đã vô cùng s ợ hãi, không nên làm mọi chuyện phức tạp lên vì hai phụ nhân này.

Thái Hậu cũng nhận ra sự do dự của Thiên Hành Đế, bà ta nhẹ nhàng vuốt móng tay đỏ chót, mỉm cười nói: "Hoàng nhi, không có quy tắc thì không thể thành khuôn khổ, đã làm sai thì phải chịu hình phạt thích đáng."

【 Nói dễ nghe nhể, vậy sao Thái Hậu không dứt khoát đưa Phó Quốc Công vào đại lao luôn đi? 】

【 Quả thực trong chuyện này Ninh thị và Lương thị có sai, nhưng rõ ràng người phạm sai lầm nghiêm trọng hơn là Phó Quốc Công và Hoài Viễn Hầu cơ mà? Thái Hậu và Phó Quốc Công không hổ là người một nhà, t i ê u chuẩn kép giống nhau thật đấy.




【 Bây giờ Thái Hậu đang nói đến quy tắc đấy à, năm đó Ngu Mỹ Nhân được sủng ái, mang thai, bà ta đã làm như thế nào...!】

"Đủ rồi, việc này Phó Quốc Công và Hoài Viễn Hầu cũng có trách nhiệm.

Nếu như bọn họ tự xin hạ đường thì hãy chấp thuận cho bọn họ đi, cho bọn họ một tờ hưu thư, từ nay về sau nam cưới nữ gả không liên quan gì đến nhau nữa." Bỗng nhiên Thái Hậu lớn tiếng nói.

Đường Thi bị dọa giật mình, sững sờ mất một lúc không biết phải phản ứng lại thế nào.

【 Ủa, alo, đã x ả y ra chuyện gì thế, sao đột nhiên Thái Hậu lại tự vả vào mặt bà ta thế này? Thái Hậu thay đổi ý kiến nhanh thế cơ à? Chẳng lẽ đến thời kỳ mãn kinh, nên bà ta mới thay đổi thất thường như vậy? 】

Những người khác đều bối rối, tại ngươi chứ còn tại ai nữa.

Ngươi nói chuyện của Ngu Mỹ Nhân đi chứ, đừng quan tâm đến Thái Hậu nữa.

Thiên Hành Đế gật đầu: "Mẫu hậu nói phải, vậy cứ làm theo lời mẫu hậu đi."

Hắn ra lệnh cho Quảng Tuyền lấy giấy và bút mực ra, nhanh chóng xử lý vụ việc này.

Phó Quốc Công và Hoài Viễn Hầu thấy thái độ của Thái Hậu và Hoàng đế, không tình nguyện viết hưu thư.

Tuy không phải hòa ly thư, nhưng sau ngày hôm nay bọn họ cũng chẳng còn thanh danh gì đáng nói, nên nhận được hưu thư hay thư hòa ly thư cũng không khác nhau là mấy, chỉ cần thuận lợi rời khỏi hai phủ là đủ rồi.

Ninh thị và Lương thị cẩn thận gấp gọn hưu thư cất vào trong tay áo, sau đó bọn họ dập đầu ba cái thật mạnh.

May mắn có sự giúp đỡ của nữ thần tiên, nếu không thì hôm nay bọn họ không thể nhận được tờ hưu thư một cách dễ dàng như vậy.

Khi về đến nhà, bọn họ sẽ đúc tượng vàng, ngày ngày dâng hương cúng bái nữ thần tiên.

Khi tất cả nghĩ rằng mọi chuyện sẽ kết thúc ở đây, một nhân vật chính trong câu chuyện Phó nhị gia dẫn thê tử Mẫn thị tiến cung.

Nghe nói Thái Hậu, Phó Quốc Công và Hoài Viễn Hầu đều đang ở Thừa Càn Cung, phu thê hai người vội vàng chạy tới.

Nghe thông báo, Thiên Hành Đế sai người dẫn hai người vào trong.

Bọn họ vừa bước chân vào Thừa Càn Cung đã thấy rất nhiều người đứng trong sân, còn có cả lá bùa và đạo sĩ nữa.

Phó nhị gia cảm thấy có gì đó không ổn lắm, vội vàng nháy mắt với Phó Quốc Công và Hoài Viễn Hầu.

Đáng tiếc bây giờ Hoài Viễn Hầu vô cùng chán ghét hai huynh đệ nhà này, không thèm quan tâm đến Phó nhị gia.

Từ nhỏ Phó Quốc Công đã yêu thương người đệ đệ này, ai ngờ đệ đệ "thân yêu" lại đội cho ông ta một cái mũ xanh lè.

Ông ta cảm thấy như có gì đó nghẹn trong cổ họng, làm gì còn tâm trí đi phỏng đoán ánh mắt của đệ đệ nữa.

Phó nhị gia thấy Phó Quốc Công hoàn toàn không hiểu ý mình bèn tiến lại gần, ông ta vừa định mở miệng nói thì ăn ngay một cú đứm vào mũi.

Phó Quốc Công dồn hết sức lực vào cú đứm này, khiến Phó nhị gia ngã ngồi xuống đất.

Phó nhị gia che cái mũi không ngừng chảy máo, lại nhìn ông ta bằng ánh mắt khó hiểu: "Đại ca, huynh làm gì vậy?"

Phó Quốc Công vô cùng tức giận, ông ta lại đứm thêm một cú nữa: "Ta làm gì à? Ta còn phải hỏi xem ngươi đã làm cái gì đây này? Ta oánh chớt cái đồ không biết x ấ u hổ nhà ngươi, dám léng phéng với đại tẩu.

Bình thường ông đây đối xử với ngươi chưa đủ tốt à? Thế mà ngươi lại dám đối xử với ông đây như thế này, ngươi có còn coi ta là đại ca nữa không?"

Bây giờ Phó nhị gia mới nhận ra chuyện giữa mình và Lương thị đã bị lộ, ông ta cố gắng lảng tránh ánh mắt của Phó Quốc Công: "Không...!Cái này, đại ca nghe đệ giải thích, cái này...!hôm đó đệ say rượu nên mới không tự chủ được, đại ca..."

Lương thị lạnh lùng nhìn hai huynh đệ oánh nhau, không thèm nhíu mày lấy một cái, bà ta nhẹ nhàng vuốt ve bức hưu thư trong tay áo, như thể mọi chuyện chẳng liên quan gì đến bà ta.

Phó nhị phu nhân nghe những lời này như sét đánh ngang tai, bà ta nhìn Lương thị bằng ánh mắt không thể tưởng tượng nổi, run rẩy nói: "Ông ta...!Đại tẩu, bọn họ nói..."

Lương thị thản nhiên nói: "Có gì khác nhau à? Trong phòng nhị gia có thiếu người đâu?"

Nhưng Phó nhị phu nhân không thể chịu nổi, bà ta vốn rất hay ghen tuông.

Nếu Phó nhị gia liên tục ở lại trong phòng tiểu thiếp nào, bà ta sẽ tìm đủ cách hành hạ tiểu thiếp đó, không ít tiểu thiếp trong phủ bị bà ta hành hạ đến chớt.

Làm sao bà ta có thể chấp nhận được chuyện trượng phu của mình có gian díu với đại tẩu chứ?

"Ngươi, ngươi, con hồ ly tinh này, ta đánh chớt ngươi." Phó nhị phu nhân nên thành đôi với Phó Quốc Công mới đúng, cách xử lý của họ giống hệt nhau.

Lương thị nắm chặt tay bà ta: "Từ nay về sau ta không còn quan hệ gì với Phó gia nữa, nhị phu nhân nên quản tốt nam nhân nhà mình đi, đừng để ông ta đi gây họa cho tiểu cô nương nữa."

Phó nhị phu nhân nghe nói Lương thị không còn là phu nhân Quốc Công nữa, đôi mắt Phó nhị phu nhân chợt lóe lên vẻ mừng rỡ, bà ta oán hựn nói: "Lương thị, chúng ta cứ chờ xem."

Lương thị lạnh lùng nhìn bà ta: "Làm sao, ngươi định lôi cái thủ đoạn giải quyết con dâu ra để đối phó với ta đấy à? Ngươi hành hạ chớt con dâu của mình chưa đủ à? Ngươi còn định hại thêm bao nhiêu mạng người nữa?"

Trời ạ, nghe xem đây là gì!

Dưa trong phủ Phó Quốc Công lại mọc tiếp rồi kìa, nhiều dưa đến nỗi làm cho người ta không kịp hồi hộp luôn.

Đến cả người trầm ổn như Hồng Quốc Công cũng phải mở to hai mắt nhìn, dựng cả hai tai lên nghe ngóng.

Phó nhị phu nhân chột dạ đưa mắt nhìn qua chỗ khác: "Ngươi...!Ngươi đừng nói hươu nói vượn, ngậm máo phun người."

Đường Thi sợ ngây người.

【 Lại có chuyện gì nữa thế, từ chuyện thúc tẩu thông d*m biến thành chuyện cha chồng nàng dâu luận loan à? Phủ Phó Quốc Công thúi nát đến tận gốc rễ, chuyện dơ bẩn gì cũng có.



Chả thế à, ở Kinh Thành làm gì có nhà nào chơi được như nhà bọn họ chứ, huynh đệ đều như nhau cả.

Trong trường hợp có án mạng, nên Sài Lượng ra mặt hỏi với tư cách là Phủ Doãn Kinh Triệu: "Lương thị, ngươi nói có vụ án mạng chớt người là như thế nào? Tại sao trong phủ không ai đến báo quan?"

Chuyện liên quan đến phủ Phó Quốc Công, cho dù người chớt chỉ là vợ của chi thứ hai thì cấp dưới cũng sẽ báo cáo lại với ông ta.


Lương thị cụp mắt nhìn xuống, khẽ thở dài một tiếng: "Người chớt là Vương thị trưởng tức nhị phòng.

Ai cũng biết nhị phu nhân Mẫn thị luôn ghen tị đa nghi, còn nam nhân Phó gia đều thích trêu hoa ghẹo nguyệt.

Khuôn mặt của Vương thị xinh đẹp như hoa, đôi mắt hoa đào tự mang nét quyến rũ, Mẫn thị luôn ghen tỵ với nàng ta (Vương thị).

Có lúc Mẫn thị nói Vương thị dụ dỗ nam nhân vào phòng, có lúc Mẫn thị lại nói Vương thị liếc mắt đưa tình với cha chồng, không biết liêm sỉ dụ dỗ cha chồng.

Bà ta còn thường xuyên kiếm cớ áp đặt thêm quy tắc cho Vương thị, sau đó lại phạt quỳ không cho ăn cơm."

"Ngươi nói bậy, Lương thị, ngươi bớt ngậm máo phun người đi." Tất nhiên Mẫn thị không thừa nhận.

Lương thị không thèm quan tâm đến Mẫn thị, tiếp tục nói: "Phụ thân của Vương thị chính là Tư Nghiệp Quốc Tử Giám*, xuất thân từ gia đình thanh quý, tính tình ngoài mềm trong cứng.

Làm sao có thể chịu đựng được nhục nhã như thế này, nhiều lần nàng ta bị chọc tức phát khóc."

*Tên quan chức đứng đầu các vị học quan, dạy tại Quốc tử giám, tương tự như chức Giám học (hiệu phó) ngày nay.

Thật quá đáng, thanh danh của nữ tử quan trọng đến nhường nào, tại sao một người mẹ chồng lại có thể buông lời phỉ báng và xúc phạm con dâu, mà không có bất kỳ chứng cứ nào như thế chứ?

Đường Thi vừa lật xem tin s ố t dẻo vừa âm thầm phỉ nhổ: 【Nữ nhân tội gì phải làm khó nữ nhân như vậy, rõ ràng cái tính lăng nhăng của nam nhân gây ra những chuyện đó cơ mà? Mẫn thị không quản được nam nhân nhà mình, nên đã dồn hết nỗi oán hận lên người yếu thế hơn bà ta, dồn hết oán hận lên người không có quyền lựa chọn như thiếp thất và con dâu của bà ta.

Kẻ yếu vung đao về phía những người yếu thế hơn mình, loại người này ghê tởm thiệt sự.】

Bà ta không biết "đức hạnh" của nam nhân nhà mình à?

Đến cả con dâu cũng phải đề phòng, cuộc sống như vậy thật đáng buồn.

Nhưng Mẫn thị lại không cảm thấy như vậy, bà ta mỉa mai: "Lương thị, ngươi và nàng ta là cùng một loại người, chỉ biết dụ dỗ nam nhân."

Lương thị vẫn không đáp lời bà ta, tiếp tục nói về chuyện của Vương thị.

"Ba tháng trước, Vương thị đột nhiên nói cha chồng chui vào phòng nàng ta định làm loạn, lúc nàng ta phản kháng đã cào xước cánh tay của Phó nhị gia.

Phó nhị gia kiên quyết phủ nhận, ông ta còn xắn tay áo lên cho người hầu xem trên cánh tay ông ta không có một vết xước nào cả.

Mẫn thị bắt đầu chửi ầm lên, mắng Vương thị không biết xấu hổ, quyến rũ cha chồng không thành nên mới vu oan hãm hại cha chồng."

"Chuyện này lan truyền khắp phủ, hầu như tất cả mọi người đều biết.

Vương thị đi đến đâu cũng phải nhận ánh mắt khác thường và những lời bàn tán chỉ trỏ của người khác, ngay cả trượng phu của nàng ta cũng cãi nhau với nàng ta vì chuyện này, còn mắng nàng ta không biết x ấ u hổ.

Vương thị bị cô lập, nàng ta không thể chịu nổi nỗi nhục này, nhất thời nghĩ không thông nhảy giếng 44.

Trước khi chớt nàng ta để lại một bức thư viết bằng máo, khẳng định nàng ta không nói dối, đêm đó cha chồng xông vào phòng của nàng ta thật."

Nói xong câu cuối cùng, đôi mắt Lương thị có chút ướt át.

"Ta cũng có lỗi trong chuyện này, khi ấy ta nên báo quan điều tra rõ ràng trả lại sự trong sạch cho nàng ta."

Chuyện này không thể trách bà ta được, cho dù bà ta có là phu nhân Quốc Công thì bà ta cũng không thể can thiệp vào chuyện riêng của nhị phòng.

Mẫn thị lạnh lùng cười khẩy: "Tiểu tiện nhân tự mình làm chuyện trái lương tâm, chột dạ 44, rồi lại đổ lỗi cho ta.

Lương thị, ngươi bớt giả vờ làm người tốt ở đây đi, ta giáo dục con dâu của ta, liên quan gì đến ngươi?"

Sài Lượng không để ý đến màn đơn phương tranh luận của Mẫn thị, ông ta gọi Phó nhị gia bị oánh bầm dập tới để hỏi thăm việc này.

Lời nói của người sắp chớt thường đáng tin, không ít người tin tưởng Vương thị không nói dối.

Chắc chắn những gì được viết trong bức thư máo kia không giả, có khả năng cao việc này do Phó nhị gia làm, sau khi vụ việc trở nên nghiêm trọng hơn, ông ta kiên quyết không thừa nhận.

Ông ta có thể thông d*m với tẩu tử, chứng tỏ ông ta cũng không phải loại người cố kỵ luân thường đạo lý, ông ta có ý đồ x ấ u với con dâu xinh đẹp cũng không có gì là lạ.

Nhưng Phó nhị gia lại kiên quyết phủ nhận, chỉ thiếu điều giơ tay lên trời thề thốt: "Không hề có chuyện đó.

Ta muốn nữ nhân như nào mà chẳng được, tại sao ta phải lén lút lẻn vào phòng con dâu chứ? Ta chỉ thuận miệng khen Vương thị đẹp một câu đã bị Mẫn thị hiểu lầm rồi, bà ta vốn đa nghi, lúc nào cũng suy nghĩ linh tinh nghi ngờ này nọ.

Từ đó, bà ta luôn nghi ngờ vô căn cứ, luôn nghĩ rằng ta và Vương thị có quan hệ gì đó.

Nhưng ta và Vương thị hoàn toàn trong sạch."

Làm gì có cha chồng nào đi khen con dâu xinh đẹp, xà lơ vừa thoai chứ, đúng là thứ không ra gì.

Mọi người đều tin tưởng Vương thị trong sạch, nhưng họ không tin Phó nhị gia, họ vẫn nhìn ông ta bằng ánh mắt nghi ngờ.

Đường Thi biết sự thật và những gì Phó nhị gia nói cũng là sự thật, nàng vô cùng tức giận.

【 Vương thị không nói dối, Phó nhị gia cũng không nói dối.



Nà sao? Đêm đó ai đã lén lút vào phòng ngủ của Vương Thị?

Đường Thi vô cùng tức giận: 【 Sao lại có loại nữ nhân như Mẫn thị chứ? Bà ta mặc quần áo của Phó nhị gia rồi trèo lên giường con dâu.



Không phải chứ, Mẫn thị cũng là nữ nhân, nửa đêm canh ba bà ta lén lút trèo lên giường con dâu làm gì? Chẳng lẽ Mẫn thị còn có sở thích kỳ lạ không muốn cho người khác biết?

Tất cả mọi người đều bối rối.

Trong phủ Phó Quốc Công toàn là những người lạ lùng kỳ quái như thế này à!



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận