Sau Khi Bị Nghe Thấy Tiếng Lòng Ta Trở Thành Sủng Phi Của Hậu Cung


Khụ khụ khụ...

Trong Thiên Điện, tiếng ho khan vang lên không ngớt.

Lý Chiêu dung vốn luôn lạnh lùng điềm tĩnh nay lại ho đến đỏ cả mặt, nàng ta cố gắng dùng khăn tay bịt miệng mới không kêu lên thành tiếng.

Thục Phi bị dọa s ợ đến mức vô tình làm đổ chén trà lên trên bàn, chén trà lăn lông lốc vài vòng trên mặt đất.

An Tần suýt bị nghẹn chít vì tin tức động trời này, khuôn mặt vốn đã không có một chút máo nay lại càng thêm tái nhợt, sự s ợ hãi và hoảng loạn trong lòng nàng ta khó có thể nói thành lời.

Đến cả Chu Tài nhân, người vốn không có cảm giác tồn tại cũng liên tục ho khan vài tiếng.

Đường Thi sốc đến mức không còn lòng dạ nào chú ý đến một loạt hành vi khác thường của bọn họ, nàng ôm chặt miệng, vẫn không thể tin nổi mà hỏi lại: 【 Qua Qua, ngươi chắc chắn không nhầm chứ? 】

【 Mọi người đều biết Phó Thái Hậu chỉ có một nhi tử là Hoàng Đế, không phải là con ruột thì là gì? Một người có thể nói dối, nhưng thái y và các văn võ bá quan trong triều không bị mù mà.

Vô lý quãi chưởng, tại sao x ả y ra chuyện lớn như thế này mà chẳng có một tin đồn nào cả thế? 】

Sau khi mấy người Thục Phi thoát ra khỏi trạng thái kinh hãi, bọn họ lặng lẽ gật đầu.

Chả thế à, cha nàng ta đường đường là quan nhị phẩm cũng chưa từng nghe về chuyện này.

Nếu có chuyện này thật, chắc chắn trước khi vào cung, cha nàng ta sẽ kín đáo dặn dò nàng ta trước.

Nhưng Qua Qua thần thông quảng đại, tin tức luôn nhanh nhạy, biết được những thứ mà người khác không biết, có lẽ trong đó có bí mật gì không muốn để người khác biết.

Qua Qua cười hề hề, ném cho Đường Thi một quả bom nặng ký: 【Đừng nói là văn võ bá quan trong triều, hình như Hoàng Đế cũng không biết rõ thân thế của mình đâu.

Vụ này được che giấu khá kỹ đấy, ban nãy khi ngươi nhắc nhở, ta mới cẩn thận kiểm tra lại, nếu không chắc là ta cũng sẽ không phát hiện ra chuyện này đâu.

Ta sắp xếp lại tài liệu rồi đấy, ngươi tự xem đi.



Đừng mòa, ngươi nói thẳng ra không được à?

Mấy người Thục Phi mới hóng hớt được một nửa, trong lòng họ như bị mèo cào, ngứa ngáy khó chịu, nhưng lại không dám nói ra một cách trắng trợn đành không ngừng hối thúc trong lòng.

Các nàng không chờ được dưa của Qua Qua và kí chủ, mà lại chờ được Đông Lai.

Đông Lai đột nhiên xuất hiện ở cửa Thiên điện, cười tủm tỉm hành lễ: " Các vị nương nương, hôm nay Hoàng Thượng bận rộn, không có thời gian dùng bữa tối với các vị nương nương, mời các nương nương trở về trước.

Ngự Thiện Phòng đã đưa đồ ăn đến trong cung của các vị nương nương.

An Tần nương nương xin hãy dừng bước."

Lại là câu nói này, đây đã là lần thứ bao nhiêu rồi.

Mấy người Thục Phi sớm đã quen với việc Hoàng Đế coi các nàng như tấm bình phong rồi, dù sao mỗi ngày đến Thừa Càn cung đều có chuyện vui để xem.

Không những được ăn uống no say, mà còn thường xuyên được ban thưởng, các nàng cũng vui vẻ làm "tấm bình phong" này.

Nhưng hôm nay mới nghe được một nửa, đã đuổi các nàng đi là có ý gì chứ?

Các nàng chẳng muốn đi một tí nào, nhưng Đông Lai đã đứng ở cửa mỉm cười làm động tác mời rồi, thái độ tuy cung kính nhưng cũng vô cùng kiên quyết, bọn họ không đi không được.

Haizzz, xem ra Hoàng Thượng muốn tự ăn dưa một mình, không muốn cho các nàng biết những chuyện tiếp theo.

Các phi tần ấm ức ngồi lên kiệu nhỏ, đến giờ bọn họ mới nhận ra đây là lần đầu tiên Hoàng Thượng cắt ngang không cho các nàng ăn dưa, chứng tỏ những điều Qua Qua nói là sự thật.

Trời ạ, Hoàng Thượng không phải là con ruột của Thái Hậu thật này.

Thảo nào Thái Hậu lại nhẫn tâm hạ dược Hoàng Đế!


Làm gì có người mẹ nào lại nhẫn tâm hạ thuốc con trai ruột của mình chứ, nhất là khi Hoàng Thượng có thân phận đặc biệt như vậy nữa, nếu x ả y ra chuyện gì thật thì phải làm sao bây giờ?

Cuối cùng cũng có lời giải đáp cho việc Thái hậu luôn tìm cách nhét nữ nhi Phó gia cho Hoàng Thượng, bà ta mong muốn người sinh ra hoàng trưởng tử phải là nữ nhi Phó gia.

Vì mục đích này, Thái Hậu sẵn sàng làm tổn thương thân thể của Hoàng Thượng.

Nhưng ai mới là mẹ ruột của Hoàng Thượng? Người đó đã đi đâu? Làm sao bà ta có thể giấu diếm được tất cả mọi người? Hoàng Thượng có biết chuyện này không?

Mấy người Thục Phi không muốn rời đi một chút nào vì trong lòng các nàng có ngàn vạn câu hỏi, lúc gần đi họ còn lưu luyến đưa mắt nhìn An Tần một cái.

An Tần lại được ở lại dùng bữa với Hoàng Thượng kè, hâm mộ quá đi mất, hu hu hu, tại sao Hoàng Thượng chỉ giữ mỗi An Tần và Qua Qua lại thế chứ? Để cho các nàng ở lại nghe một chút cũng được mờ, chắc chắn các nàng không dám tiết lộ chuyện lớn như thế này ra ngoài đâu.

Nhưng họ lại không biết rằng, tâm trạng của An Tần khi bị giữ lại không ổn một chút nào, nàng ta có biết bí mật gì đâu chứ? Lát nữa Hoàng Thượng không nhận được câu trả lời, liệu ngài ấy có vạch trần nàng ta, sau đó ch é m chít nàng ta ngay tại chỗ không?

Nàng ta ở trong thiên điện, căng thẳng lo lắng giống như bị treo trên chảo dầu vậy.

Nhưng nàng ta đợi một lúc lâu cũng không thấy Hoàng Thượng triệu kiến nàng ta, chỉ có Đông Lai dẫn người mang thức ăn lên, tất cả đều là những món quê hương nàng ta.

Nếu là trước đây, chắc chắn nàng ta sẽ vô cùng vui vẻ khi nhận được một vinh dự đặc biệt như vậy, nhưng hôm nay nàng ta ngồi trong phòng ăn mà không tài nào nuốt nổi, cảm giác như đang nhai sáp vậy.

-----------

Một bên khác, Đường Thi ngồi trên kiệu nhỏ đọc tin s ố t dẻo, miệng há to như quả trứng vịt.

【 Quào, Qua Qua, nói vậy tức là Phó Thái Hậu còn là kẻ thù gi.ết mẹ của Hoàng Đế nữa, kích thích quá đi mất.



Khi mới vào cung Phó Thái Hậu được sủng ái, nhưng mãi mà bà ta vẫn chưa có thai.

Sau khi được thái y điều trị kỹ lưỡng, cuối cùng vào năm thứ mười bà ta cũng sinh được một đứa con trai, chính là hoàng thất tử.

Nhưng từ nhỏ vị Hoàng tử này đã yếu ớt nhiều bệnh, cho dù bà vú có cẩn thận chăm sóc, lại dùng đủ loại thuốc bổ do thái y kê, thì hắn cũng chỉ sống được đến bốn tuổi rồi qua đời.

Mất đi nhi tử ký thác kỳ vọng, Phó Thái Hậu chịu đả kích nặng nề.

Nhưng càng tệ hại hơn là bà ta đã ba mươi tuổi, vào thời cổ đại đây là độ tuổi có thể làm bà nội người ta rồi, cơ thể bà ta vốn đã khó thụ thai, cơ hội để có thêm một đứa con nữa vô cùng nhỏ.

Tiên Đế h á o s ắ c h oang d âm, mỗi năm đều có mỹ nhân trẻ tuổi xinh đẹp hơn vào cung.

Còn bà ta ngày càng già nua, dù bảo dưỡng thế nào cũng không bằng những cô nương mười mấy hai mươi tuổi kia, sớm muộn gì cũng sẽ bị thất sủng.

Nếu bà ta không có một đứa con trai, làm sao bà ta có thể đứng vững trong hậu cung ăn th ị t người này?

Bà ta nhất định phải có một đứa con trai, như vậy mới có thể đảm bảo cho bà ta và Phó gia mãi mãi phú quý.

Sau khi chọn lọc kỹ càng, Phó Thái Hậu đã để mắt đến con trai của Du Tài nhân, Lục Hoàng tử, chính là Hoàng Đế hiện tại.

Lục Hoàng tử lớn hơn Thất Hoàng tử nửa tuổi, nhưng vì hai mẹ con họ đều không được sủng ái, nên đãi ngộ trong cung rất kém cỏi.

Hai mẹ con họ cũng chưa bao giờ tham gia yến tiệc trong cung, cũng chưa từng lộ diện trước mặt mọi người, có làm trò treo đầu dê bán th ị t chó cũng không ai phát hiện.

Quan trọng hơn là, Dư Tài nhân có xuất thân thấp kém.

Bà vốn là cung nữ, trong một lần đi thu thập sương sớm ở Ngự Hoa viên, bà được Tiên Đế đi ngang qua để mắt đến lâm hạnh một lần, chỉ một lần đó mà bà đã mang thai.

Nhưng Tiên Đế chỉ động lòng trước sắc đẹp, không có chút tình cảm nào với bà, ngủ xong thì quên luôn.

Nghe nói bà có thai sinh con trai cũng chỉ được ban cho một vị trí Tài nhân, ban cho ở thiên điện của Khuynh Hương điện, từ đó về sau cũng chưa từng triệu kiến hai mẹ con họ.

Người sống ở chủ điện Khuynh Hương điện là Hồ Tần, trước kia bà ta từng được sủng ái một thời gian, nhưng bà ta nhanh chóng bị Tiên Đế có mới nới cũ cho vào quên lãng, mất đi ân sủng.

Hai nữ nhân này có ch ế t cũng không ai quan tâm, cũng chẳng ai rảnh đi điều tra.


Phó Thái Hậu sai người đi ph óng h ỏa Khuynh Hương điện, Hồ Tần, Du Tài nhân cùng với mười sáu cung nữ, thái giám đều bị th i ê u ch ế t trong biển lửa.

Chỉ có Lục Hoàng tử được Phó Thái Hậu sai người cứu ra, rồi thay bằng một th i th ể trẻ em giả làm lục Hoàng tử.

Không biết có phải do bị hoảng sợ quá hay không, khi đó Lục hoàng tử mới bốn tuổi đã bị sốt cao suốt hai ngày hai đêm, sau khi tỉnh lại đã quên mất rất nhiều chuyện.

Hai đứa trẻ là huynh đệ, ngoại hình của chúng có điểm tương đồng, tuy nhiên không hoàn toàn giống nhau.

Thái Hậu sợ bị người phát hiện, nên bà ta đã lấy lý do điều dưỡng cơ thể để gửi lục Hoàng tử đến một đạo quán.

Một năm sau bà ta mới đưa lục Hoàng tử về cung.

Trẻ con thay đổi từng ngày, suốt một năm không gặp, đến cả Tiên Đế cũng không nhận ra con trai mình bị đánh tráo, càng đừng nói đến những người khác.

Thế là lục Hoàng tử xuất thân hèn mọn lắc mình trở thành đích tử trung cung.

Ngoài Liễu ma ma ra, tất cả những người biết chuyện này đều bị Thái Hậu khực hết rồi.

Thật đ ộc á c, Đường Thi cảm thấy hơi sợ, nàng chỉ còn biết tự an ủi rằng mình không có ý tranh sủng, cũng không có điểm nào khiến người ta phải mơ ước, chắc hẳn có thể an ổn dưỡng lão trong hoàng cung này.

Biết đâu vị Hoàng Đế kế tiếp lên ngôi thấy nàng lớn tuổi đáng thương nên thăng chức cho nàng, cho nàng hưởng thụ đãi ngộ về hưu tốt hơn thì sao.

【 Cẩu Hoàng Đế thật đáng thương, hắn nhận giặc làm mẹ nhiều năm như vậy.

Hắn coi Thái Hậu là mẹ ruột, nhưng Thái Hậu chỉ coi hắn là công cụ củng cố quyền lực, thật thảm.



Qua Qua nói: 【 Nếu không phải như vậy, có lẽ hắn không sống nổi tới ngày hôm nay đâu, trong mười một đứa con trai của Tiên Đế chỉ còn lại mình hắn sống sót đến tuổi trưởng thành.



Đường Thi rùng mình: 【Đừng bảo là Thái Hậu hại ch ế t tất cả bọn họ đấy nhé? 】

Qua Qua phủ nhận: 【Không đến mức đó, một nửa thôi, một nửa còn lại là ch ế t tự nhiên, trẻ con thời cổ đại vốn dễ ch ế t yểu mà.



Như thế cũng đủ đáng sợ rồi đấy, biết không hử?

Đường Thi quyết định sau này thấy Phó Thái Hậu phải đi đường vòng, nếu thực sự không tránh được thì phải khiêm tốn, khiêm tốn, tuyệt đối đừng để vị này chú ý đến, vị này gi ế t người không chớp mắt đâu đấy.

Mãi cho đến khi trở về Chiêu Hoa điện và nhìn thấy cả bàn đầy đồ ăn ngon mà Ngự thiện phòng đưa tới, tâm trạng của Đường Thi mới tốt hơn một chút.

Đi theo cẩu Hoàng Đế cũng chỉ có mỗi một điểm tốt này thôi, ít ra cũng không phải lo chuyện ăn uống.

Đặc biệt gần đây, hầu như ngày nào bọn họ cũng đến Thừa Càn cung, một ngày ba bữa cộng thêm điểm tâm trà nước đều được bao trọn.

Hơn nữa thực đơn mỗi ngày gần như không trùng lặp, dù buổi tối không giữ các nàng ở lại ăn cơm cũng sẽ gửi nguyên liệu hoặc thức ăn đã nấu sẵn cho các nàng.

Thế là cũng tiết kiệm được một khoản chi phí đáng kể đấy.

Mặc dù bị trừ ba tháng lương nhưng Đường Thi không phải lo chi phí ăn mặc nên không quá túng thiếu.

Chẳng lẽ đây là lợi ích của việc được bao ăn bao ở ư?

Đường Thi ngồi xuống rót cho mình một chén rượu hoa quế, rượu này cũng do Ngự Thiện Phòng đưa tới.

Cẩu Hoàng Đế cũng khá chu đáo đấy chứ, mấy hôm trước nàng còn nghĩ rượu hoa quế nguyên chất uống rất ngon, hai hôm nay trên bàn đều có rượu hoa quế.


Hôm nay còn gửi đến một bình nữa, đủ để nàng uống trong hai ngày rồi.

Nhấp một ngụm rượu, nàng vừa cầm đũa lên đã nghe thấy Qua Qua nói: 【 Thái Hậu dẫn mấy người Hoài Viễn Hầu đến rồi.

Hoàng Đế đang dùng bữa với An Tần, ký chủ có muốn ăn dưa hem? 】

Đôi mắt Đường Thi sáng rực lên: 【Ăn chớ, đang uống rượu hoa quế lại có quả dưa nhắm rượu, toẹt vời.】

---------

Thừa Càn cung, màn đêm buông xuống, từng chiếc đèn lồng tỏa ánh sáng vàng ấm áp được treo lên.

Thiên Hành Đế rửa tay sạch sẽ, yên lặng dùng bữa trong phòng ăn.

An Tần ngồi đối diện hắn, nàng ta lo lắng đến mức ngồi đếm từng hạt cơm một, mấy lần nàng ta đã không kiềm chế được suýt nữa đã quỳ xuống dập đầu nhận sai.

"Thái Hậu nương nương giá lâm."

Tiếng hô của thái giám khiến An Tần giật mình đứng bật dậy.

Thiên Hành Đế từ từ đặt đũa xuống, liếc mắt nhìn nàng ta một cái: "Tại sao hôm nay ái khanh lại căng thẳng như vậy?"

"Không, không..." An Tần liên tục phủ nhận, nàng ta cảm thấy mình không hiểu rõ ý định của Hoàng Đế lắm.

Tại sao Hoàng Đế không nghe thấy đoạn tiếp theo của câu chuyện mà vẫn thản nhiên như vậy, ngài ấy không nghi ngờ nàng ta một chút nào thật à? Đây là chuyện lớn lắm đấy, tại sao Hoàng Đế vẫn có thể bình tĩnh đến vậy chứ? Nàng ta cũng cảm thấy tò mò lắm đây này.

Nhưng nàng ta chưa kịp suy nghĩ rõ ràng, Thái Hậu đã dẫn Hoài Viễn Hầu và những người khác vào.

Nhìn thức ăn chưa kịp dọn đi, Thái Hậu lạnh lùng nói: "Ai gia tới không đúng lúc, quấy rầy Hoàng Thượng dùng bữa."

Thiên Hành Đế hành lễ nói: "Mẫu hậu nói gì vậy chứ, là nhi thần bất hiếu, mấy hôm nay nhi thần bận quá nên không đến thỉnh an mẫu hậu được.

Mẫu hậu đã dùng bữa chưa ạ? Nếu người chưa dùng bữa, nhi thần sẽ bảo ngự thiện phòng chuẩn bị thêm vài món mẫu hậu thích ăn, nhi thần dùng bữa cùng mẫu hậu."

"Không cần đâu, ai gia đã ăn ở Vạn Thọ cung rồi.

Con cứ tiếp tục dùng bữa đi, ai gia đợi con ở ngự thư phòng." Thái Hậu xua tay từ chối.

Thiên Hành Đế tiến lên đỡ tay bà ta: "Nhi thần đã dùng bữa xong rồi, không biết mẫu hậu đến vào giờ này có chuyện gì muốn dặn dò nhi thần."

Khi nói những lời này, Hoàng Đế liếc mắt nhìn một vòng, ánh mắt dừng lại trên người Hoài Viễn Hầu đứng ở cửa ra vào, ánh mắt hắn lộ rõ vẻ sắc bén tỏ rõ sự không hài lòng.

Thái Hậu không nói gì, mãi cho đến khi bước vào ngự thư phòng ngồi xuống, bà ta mới chậm rãi nói: "Nghe nói hôm nay hoàng nhi nghiêm khắc trách mắng Hoài Viễn Hầu và những người khác có đúng không?"

Thiên Hành Đế cung kính đứng bên cạnh: "Nhi thần và Hoài Viễn Hầu có ý kiến khác nhau nên đã xảy ra một số mâu thuẫn, nhưng nhi thần cho rằng đã giải quyết xong rồi.

Chẳng lẽ Hoài Viễn Hầu còn có ý kiến gì à?"

Câu cuối cùng là hỏi Hoài Viễn Hầu.

Hoài Viễn Hầu tuy có Thái Hậu làm chỗ dựa, nhưng ông ta cũng không dám xấc láo trước mặt Hoàng Đế.

Ông ta quỳ xuống thành khẩn nói: "Vi thần không dám.

Sáng sớm hôm nay đích tử của vi thần đúng lúc đi thành Đông làm việc, nay bị nhốt ở thành Đông, vi thần không yên tâm vì chỉ có một mình nó ở đó.

Vi thần chỉ có một đích tử, cầu xin Hoàng Thượng khai ân thả nó ra.

Sòng bạc cách xa hai nhà Lâm Thường, chắc chắn nó không bị nhiễm dịch hạch đâu ạ."

Thái Hậu cũng hùa theo: "Hoàng Thượng hãy thông cảm cho tấm lòng thương con của Hoài Viễn Hầu, hãy linh động một chút, thực thi luật pháp cũng phải xem xét đến tình người đúng không nào? Hoài Viễn Hầu chỉ có một đích tử, chúng ta không thể trơ mắt nhìn ông ta người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh đúng không?"

Nhưng Thiên Hành Đế vẫn không hề lay động: "Mẫu hậu, Hoài Viễn Hầu thương yêu con trai, Hồng Quốc Công tuổi đã cao cũng rất yêu quý cháu trai, các vị đại thần ở đây đều có lý do muốn cứu người ra ngoài.

Nhưng một khi có tiền lệ thì không thể phong tỏa thành Đông, việc t i ê u d i ệ t dịch hạch cũng chỉ là lời nói suông.

Nếu dịch bệnh lan rộng trong Kinh Thành, gây ra nhiều t ử th ương thì nhi thần sẽ trở thành t ội nhân thiên cổ.

Sau khi ch ế t con cũng không còn mặt mũi xuống gặp phụ hoàng và các vị tổ tông nữa, xin mẫu hậu thứ cho nhi thần t ội bất hiếu."

Nói xong, hắn quỳ xuống dập đầu ba cái thật mạnh trước mặt Thái Hậu, không có ý định đứng dậy.

Thái Hậu không ngờ rằng sau khi bà ta đã đích thân ra mặt, mà Hoàng Đế cũng không nể mặt bà ta, trong chốc lát bà ta tỏ vẻ khó chịu ra mặt: "Hoàng Thượng không nể mặt ai gia có đúng không?"


Thiên Hành Đế: "Nhi thần bất hiếu, xin mẫu hậu trách phạt."

"Được, được lắm, đưa vào đây." Thái Hậu gọi một tiếng.

Linh Lung lập tức dẫn một nữ tử ăn mặc như nha hoàn đi vào.

Nữ tử kia vừa vào cửa đã quỳ xuống khóc lóc nói: "Nô tỳ tham kiến Hoàng Thượng, tham kiến Thái Hậu nương nương, tham kiến An Tần nương nương.

An Tần nương nương, xin người cứu lấy lão gia với ạ, hôm qua lão gia đến thành Đông làm việc, có uống chút rượu nên đã ngủ lại đó.

Không ngờ hôm nay thành Đông lại bị phong tỏa, phu nhân ở nhà lo lắng đến mức khóc đỏ cả mắt, nương nương, người mau nghĩ cách đi ạ."

Sau khi nghe thấy tin tức này, An Tần vốn đang trong trạng thái căng thẳng lo lắng như bị sét đánh, phụ thân nàng ta là trụ cột trong nhà, nếu có chuyện gì x ả y ra với phụ thân của nàng ta thì phải làm sao bây giờ?

Nước mắt nàng ta lập tức tuôn trào, nàng ta quỳ phịch xuống đất: "Hoàng Thượng, cầu xin người cứu lấy phụ thân thần thiếp, cầu xin người..."

Thái Hậu mỉm cười nhìn một màn này.

Đường Thi nhấp một ngụm rượu hoa quế, líu lưỡi không nói nên lời: 【Thái Hậu đang tính đánh rắn bảy tấc đó à.

Một mỹ nhân xinh đẹp như An Tần khóc như hoa lê đẫm mưa, gần đây cẩu Hoàng Đế sủng ái nàng ta như vậy, làm sao hắn có thể từ chối được? Nếu hắn không cứu phụ thân của An Tần, chắc chắn sau này nàng ta sẽ không còn một lòng một dạ với hắn nữa.



【 Nhưng hình như Thái Hậu đánh sai chỗ roài, có lẽ cẩu Hoàng Đế thích nam nhân cơ.



An Tần giống một tấm bia đỡ đạn hơn.

Nếu một nam nhân thật lòng yêu một nữ nhân, đặc biệt khi người đó lại là thê tử hợp pháp của hắn, làm sao hắn có thể không muốn gần gũi được chứ? Nhưng Thiên Hành Đế chưa từng nắm tay An Tần nữa cơ mà, đây mà gọi là sủng ái à?

Quả nhiên, Thiên Hành Đế quay đầu nhíu mày nhìn An Tần, khuôn mặt cũng lộ vẻ khó xử, dịu giọng trấn an: "Ái khanh, quy tắc không thể phá vỡ, dịch bệnh đe dọa đến sự an toàn của hàng trăm nghìn dân chúng trong Kinh Thành.

Không phải là trẫm không muốn dàn xếp, mà thực sự không thể dàn xếp.

Ái khanh vẫn luôn hiểu rõ tầm quan trọng của vấn đề mà, hy vọng ái khanh có thể hiểu được khó khăn của trẫm.

Về phần phụ thân của ái khanh, trẫm sẽ ra lệnh cho Sài Lượng cử thêm người chăm sóc, chờ việc này qua đi trẫm sẽ bù đắp xứng đáng, không để phụ thân của ái khanh phải chịu thiệt thòi đâu."

Nhưng bù đắp nhiều hơn nữa cũng phải có mạng mới hưởng được chứ, An Tần khóc ròng.

Tuy nhiên, nàng ta hiểu rất rõ sự sủng ái mà nàng ta nhận được có bao nhiêu là thật lòng, có bao nhiêu là giả dối.

Người ngoài thấy nàng ta được sủng ái, Hoàng Thượng thường xuyên giữ nàng ta ở lại Thừa Càn cung, ban thưởng vào cung nàng ta nhiều như nước chảy.

Nhưng sự thật là Hoàng Thượng chưa từng chạm vào một đầu ngón tay của nàng ta, mấy lần nửa đêm đến tận cửa "dâng hiến" đều bị chặn ngoài cửa.

Cộng thêm việc nàng ta còn đang l ừa g ạt Hoàng Thượng nữa, vì vậy nàng ta không dám làm ầm ĩ, chỉ có thể gật đầu yên lặng quỳ gối bên cạnh khóc.

Thái Hậu không ngờ An Tần lại vô dụng đến thế, chỉ nói một câu đã đ uổi được nàng ta đi rồi.

Bà ta tức giận đến mức trừng mắt nhìn, lộ vẻ mặt thất vọng và tức tối.

Thiên Hành Đế tỏ vẻ hài lòng: "Trẫm biết ái khanh luôn hiểu rõ tầm quan trọng của vấn đề mà, trẫm rất vui.

Mẫu hậu, hay là trẫm cũng hạ lệnh cho Sài Lượng để ông ta cử người đến chăm sóc thế tử phủ Hoài Viễn Hầu và những người khác nhé.

Mẫu hậu cứ yên tâm, chỉ cần họ không tự tiện ra ngoài, tuân thủ ngự lệnh triều đình thì sẽ không có vấn đề gì đâu ạ."

Ngay cả khi đó là nhạc phụ thì Hoàng thượng cũng không chịu nhượng bộ, nói gì đến những người khác.

Hoài Viễn Hậu hiểu rằng hôm nay tìm Thái Hậu chỉ phí công vô ích, đành hậm hực rời đi.

Nhưng sau khi ra khỏi cung, họ càng nghĩ lại càng thấy khó chịu.

Bọn họ theo phe Phó gia, bọn họ cũng đóng góp một phần công sức không nhỏ để Phó gia có được ngày hôm nay, giúp Hoàng Thượng vượt qua các vị Hoàng tử khác ngồi lên ngôi vị Hoàng Đế cơ mà, làm sao lại có chuyện qua cầu rút ván như vậy được chứ?

Bây giờ Hoàng Thượng mới đăng cơ hơn một năm đã chẳng chừa cho họ chút thể diện nào, ngay cả khi đã lấy của họ một khoản tiền lớn mà vẫn không chịu nhượng bộ một chút nào.

Nếu cứ tiếp tục như vậy, sau này bọn họ làm gì còn chỗ đứng trên triều nữa.

Vì vậy sau khi ra khỏi cung, bọn họ lập tức đi tìm Phó Quốc Công để bàn bạc đối sách.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận